Chú bé rất được nuông chiều Người kể: Alain Gaussel
gày xửa ngày xưa, có một chú bé rất được nuông chiều. Mỗi khi chú đòi hỏi điều gì, người ta đều trả lời chú: “Được chứ, con yêu! Được chứ, con yêu!”
Tuy vậy, đôi khi mệt mỏi vì luôn phải trả lời: “Được chứ, con yêu!” ông bố cũng khó chịu bởi tính thất thường của chú bé, ông nói:
- Không được!
- Bố nói không được đấy ư? Chú bé hỏi vì nghi mình đã nghe không rõ.
- Bố nói là không được, không được, và không được! Ông bố nhắc lại.
Chú bé kêu lên tức tối:
- Nếu thế, con bỏ đi đây, con bỏ nhà đi đây!
- Nếu con muốn bỏ đi, con cứ đi đi, ông bố bình tĩnh trả lời.
Thế là chú bé xuống dưới bếp chuẩn bị một cái bánh mì kẹp nhân to tướng, lên trên phòng, vừa cho vài thứ đồ đạc vào trong túi vừa gây ra nhiều tiếng động, chú gào lên: “Con bỏ đi đây! Con bỏ đi đây!” Chú xuống cầu thang và đóng sập cửa lại sau lưng chú.
Nhưng bên ngoài, trời tối và rất lạnh. Chú bé cũng chẳng biết rõ phải đi đâu.
Chú chẳng thấy yên tâm gì. Chú nghĩ: “Trên kia ấm hơn” hay “Cái túi xách của mình nặng quá” hoặc “Cái bánh kẹp nhân của mình bé quá”.
Và chú quay lại, nhẹ nhàng đi vào nhà, không một tiếng động, cho chó và mèo cái bánh kẹp nhân và leo lên đi ngủ.
Suốt đêm, trong những giấc mơ của mình, chú thấy mình bị lạc trong đêm tối và giá rét, đương đầu với những tên cướp và các con thú hoang, vấp phải những người lính vừa chắn đường chú vừa quát to: “Không được, không được, không được!”.
Buổi sáng, mùi thơm của bữa sáng đánh thức chú dậy. Chú bé đến gặp mọi người trong bếp và kể lại những giấc mơ như thể tất cả các cuộc phiêu lưu của chú là có thật. Mọi người làm ra vẻ tin chú. Và chú nói thêm: “Con trở về nhà sáng nay chẳng qua cũng chỉ vì thương chó và mèo, chúng sẽ thấy rất khổ sở nếu không có con”.
Thế rồi, một hôm, ông bố nói: “Không được, không được, không được!” chú bé sập cửa và nói: “Con bỏ đi đây! rồi, như thường lệ, chú quay lại ngủ, khi thức dậy tươi tỉnh và sảng khoái:
“Nhanh lên! Ta sẽ ăn sáng và kể các cuộc phiêu lưu ban đêm của mình”, chú nghĩ.
Chú mở cửa phòng mình ra… và sao thế này! Sao thế này!
Đáng ra phải ở trong hành lang dẫn tới bếp, chú lại đang đứng tại khoảnh rừng trống, ở giữa rừng! Chú quay người lại: căn phòng của chú không còn ở đó nữa.
Chú đứng đó, rất bối rối, rất ngạc nhiên và đói nữa. Đúng lúc đó, chú thấy một quả dâu rừng nhỏ bé.
“Bao giờ cũng sẽ là như thế này”, chú nghĩ.
Nhưng khi chú giơ tay ra để nhặt quả dâu, quả dâu nhỏ kêu lên:
- Xin hãy thương tôi, đừng ăn tôi! Anh hãy đi thẳng theo con đường mòn, đừng tách xa khỏi đó, và nếu anh gặp rắc rối, hãy nghĩ tới tôi.
Chú bé thương quả dâu nhỏ và làm theo lời khuyên của nó.
Trời rất đẹp. Bước đi trên con đường mòn trong không khí mát mẻ buổi sớm mai thật thú vị. Nhưng mặt trời bắt đầu nóng lên, và chẳng mấy chốc, chú bé thấy rất khát.
Thế mà đúng vào lúc đó, chú nhìn thấy bên cạnh con đường có một cái giếng.
Chú tiến lại gần: cái giếng rất sâu, nước ở tận dưới đáy, và không có xô để múc nước lên. Nhưng bên mép giếng, chỗ tàu lá trũng, có vài giọt nước.
“Thế này tốt hơn là không có gì”, chú bé nghĩ.
Nhưng khi chú cầm lấy cái lá, những giọt nước kêu lên với giọng trong suốt như nước đã tạo ra chúng:
- Xin hãy thương chúng tôi, hãy hất chúng tôi xuống dưới giếng, để chúng tôi gặp lại chị em mình.
Chú bé làm theo và chú nghĩ mình nghe thấy các giọt nước kêu lên với khi rơi xuống nước: “TÁCH TÁCH, CẢM ƠN! LÁCH TÁCH, CẢM ƠN! TÁCH TÁCH, CẢM ƠN!”
Và như có phép màu, cơn khát biến mất.
Chú tiếp tục lên đường, nhưng dần dần, bầu trời bị bao phủ, gió nổi lên, một cơn gió mùa đông bắc lạnh lẽo. Trời bắt đầu mưa, một trận mưa lẫn tuyết rơi. Chú bé xoa tay vào nhau, dựng cổ áo lên mà chẳng có kết quả gì, chú hoàn toàn lạnh cóng.
Đúng lúc đó, chú nhìn thấy một ngôi nhà nhỏ bằng gỗ, ống khói có khói bay lên và trên cánh cửa, một tấm bảng: “MỜI VÀO KHÔNG CẦN GÕ CỬA”.
Nhưng khi chú đặt tay lên tay vặn, chú nghe thấy một giọng nói trong ngôi nhà (có phải cái nhà nói không? Có người nào đó trong nhà không?):
- Xin rủ lòng thương! Đừng mở ra! Đừng để gió lạnh bay vào!
Thế rồi, chú bé từ bỏ việc bước vào nhà và vừa chạy cho ấm người, chú lại tiếp tục lên đường. Ngay lập tức, tuyết ngừng rơi, gió dịu đi, mây tan và mặt trời lại chiếu sáng rực rỡ. Chú bé nhanh chóng khô người và ấm trở lại rất nhanh. Chú bước đi, đi mãi và bắt đầu thấy hơi mệt, thấy đói dù đã ăn dâu tây, dâu đất, mận chú hái dọc đường đi.
Trời sắp tối mất rồi, chú sẽ ngủ ở đâu đây? Chú bé không yên tâm lắm.
Nhưng bỗng nhiên, tại chỗ đường vòng ở góc rừng, một lần nữa chú lại thấy một ngôi nhà nhỏ. Cửa mở, người ta ngửi thấy mùi thơm của bếp và trước nhà có một người đàn ông má hồng hào, với nụ cười thân thiện, mời chú vào cùng ăn và ngủ đêm trên chiếc giường ấm áp.
Chú bé không để phải nài nỉ thêm. Bữa ăn ngon. Giường ngủ êm. Bữa ăn sáng tuyệt vời. Và những bữa ăn sau đó vẫn ngon như thế, vì chú bé ở lại ngôi nhà này, chú lấy lại những thói quen của một cậu bé rất được chiều chuộng, vì ông chủ nhà cho chú tất cả những gì chú muốn, không bao giờ nói: “Không được, không được, không được!”
Chủ nhật đến và ông chủ nhà nói:
- Bữa trưa, ta sẽ ăn thịt quay với rau thơm. Thịt quay, ta có rồi, nhưng không có rau thơm. Ta đi ra chợ, ta sẽ quay về vào lúc trưa.
Tò mò và tham ăn, chú bé muốn thấy thịt quay, xem nó có đủ cho hai người bọn họ không.
Chú nhìn trong tủ lạnh, các ngăn tủ tường; chú nhìn vào hết các ngóc ngách: không có thịt quay. Nhưng trong bếp, trên bàn chú để ý thấy một quyển sách to với một trang được đánh dấu bằng một mẩu giấy nhỏ. Chú mở cuốn sách ra và đọc: “Công thức nấu thịt quay bằng trẻ con với rau thơm” và trên bìa cuốn sách: “MÓN ĂN CỦA YÊU TINH”.
- Thịt quay, chính là mình!
Chú sợ hãi lao ra cửa để thoát ra ngoài. Nhưng cửa đóng. Cửa sổ kẹt chặt và đó là một cái cửa sổ với các ô sắt nhỏ, không có cách nào để chui qua, kể cả đập vỡ cửa kính.
Làm gì đây? Làm gì đây? Không làm gì được cả!
Nhưng có cách chứ! Nghĩ tới quả dâu tây nhỏ bé đã nói với cậu: “Nếu anh gặp rắc rối gì, hãy nghĩ tới tôi”.
Chú bé vừa nghĩ tới đó, một nụ cười nở rộng làm khuôn mặt chú bừng sáng.
Đúng lúc đó, yêu tinh bước vào.
- Điều gì làm cho cháu mỉm cười thế? Yêu tinh hỏi.
- Cháu cười vì nghĩ ông sẽ nấu một bữa ăn rất dở trong khi ông có thể nấu một bữa ăn rất ngon.
- Nếu cháu biết trưa nay ta ăn gì thì cháu sẽ không cười như thế đâu!
- Ông sẽ ăn thịt một cậu bé được quay lên với rau thơm, và cậu bé đó chính là cháu. Nhưng với cuộc sống của cháu, bố cháu luôn nói: “Không được, không được, không được” và “Nếu con muốn, con có thể bỏ đi”, điều đó chẳng làm cháu bận tâm. Nhưng cháu mỉm cười bởi vì ông có thể ăn thịt một cậu bé nhồi dâu rừng, món này ngon hơn nhiều so với món thịt quay trộn với rau thơm.
- Dâu rừng ư? Yêu tinh hỏi, tò mò và tham ăn, nhưng nó thậm chí không biết một quả dâu rừng là như thế nào.
- Dâu rừng, chú bé nói. Có đầy ở đằng sau nhà ông ấy. Ông hãy ra hái và nếm thử xem.
Họ đi ra. Có rất nhiều dâu rừng. Yêu tinh nếm thử một quả, thấy rất ngon. Nó nếm quả thứ hai, quả thứ ba, rồi quả nữa… và rồi quả nữa!
Rất nhẹ nhàng, chú bé trốn đi.
Một lúc sau, yêu tinh nói:
- Ta sẽ ăn thêm một hay hai quả nữa, nhưng liệu có còn đủ cho món thịt quay không? Cháu nghĩ thế nào về việc này, cháu biết công thức mà?
Chú bé không có ở đó để trả lời, nhưng bắt chước giọng chú, một quả dâu rừng bé nhỏ nói:
- Ông có thể nếm thêm vài ba quả nữa.
Yêu tinh không để phải nài thêm.
Có tới một giờ đồng hồ đã trôi qua, lại thêm một giờ nữa, và lần này yêu tinh nói:
- Đủ rồi! Cần phải để dành lại cho món thịt quay!
- Nó ngẩng đầu lên… và thảng thốt:
- Thịt quay của ta biến mất rồi!
Thế rồi, nhanh, nhanh, nhanh, nhanh ở mức cái bụng nhồi đầy dâu rừng cho phép, nó đuổi theo chú bé. Chú bé đã chạy trước nó nhiều, nhưng một con yêu tinh chạy rất nhanh và chẳng mấy chốc, chú bé nghe thấy tiếng bước chân yêu tinh ở phía sau mình. Ngay lập tức chú nghĩ tới cái giếng và dưới chân yêu tinh hiện lên một cái giếng - TÙM - yêu tinh rơi xuống.
Nhưng nó cũng thoát ra khỏi giếng, và lại một lần nữa, chú bé cảm thấy hơi thở của yêu tinh ở phía sau mình, toàn mùi dâu rừng.
Thế là chú bé nghĩ tới ngôi nhà nhỏ mà chú đã không mở cửa ra, và đúng lúc đó chú nhìn thấy một ngôi nhà giống như thế trước mặt mình, chú lao vào đó và đóng sập cửa lại. Yêu tinh lao tới nhanh đến nỗi nó không thể dừng bước và va sọ vào cửa vỡ tan.
Chú bé nhìn xung quanh mình, và - ngạc nhiên chưa - chú đang đứng trong chính ngôi nhà của mình, được chó và mèo ra đón.
- Hôm nay không có bánh kẹp nhân dâu, chú bé nói, nhưng ngày mai các chú mày sẽ được ăn thỏa thích một con yêu tinh nhồi dâu rừng.
Rồi chú leo lên giường ngủ.
Sáng ra, chú gặp mặt gia đình để ăn sáng và kể những gì đã xảy ra cho mình. Nhưng lần này, lần duy nhất chú nói thật thì lại chẳng có ai muốn tin.
- Mọi người không tin con, hãy thử lại đây xem nào!
- Chú mở cửa: cái xác con yêu tinh nằm ở đó.
Chó và mèo lao tới để xé xác nó. Khi chúng xé rách bụng yêu tinh, cả nhà nhìn thấy rất nhiều dâu rừng, rất hấp dẫn, họ tới nhặt dâu lên.
Thế còn bạn, bạn sẽ làm gì?