← Quay lại trang sách

Vua nhảy xa Người kể: Alain Gaussel

Ngày xửa ngày xưa, có bọn trẻ con trong một khu vườn chơi trò ai là người nhảy xa nhất.

- Là tớ.

- Không là tớ, tớ nói với cậu chính là tớ mà.

- Không là tớ chứ.

Cuối củng, chỉ còn mỗi một người chưa nhảy.

Cậu ta nhìn bạn bè và nói:

- Thế mà các cậu cũng gọi là nhảy!

Phì! Các cậu sẽ thấy

tớ đây, tớ nhảy thế nào nhé,

các cậu sẽ thấy!

các cậu sẽ thấy!

các cậu sẽ thấy!

Cậu lấy đà, nhảy, và trượt trên một cái vỏ chuối, đáng ra phải ngã về phía trước thì cậu lại ngã ra sau, ngã phịch trong vũng bùn.

Bạn bè nói với cậu:

- Cậu bịa, cậu nói: “các cậu sẽ thấy! Các cậu sẽ thấy! Các cậu sẽ thấy!” và rồi thậm chí, cậu chẳng biết nhảy nữa là! Không cần phải nhảy về phía sau, mà là về phía trước!

- Cái này không tính, tớ chỉ cho các cậu xem thế nào là không nên nhảy, các cậu sẽ thấy, các cậu sẽ thấy!

Cậu lấy đà và nhảy xa đến nỗi cậu biến mất sau các ngôi nhà.

Thế là các bạn cậu nói:

- Ðúng là đồ nói dối! Nó nói: “các cậu sẽ thấy! Các cậu sẽ thấy! Các cậu sẽ thấy!” và người ta không còn thấy gì nữa!

Nhưng còn cậu ấy, cái gì đã xảy đến với cậu ấy vậy?

Cậu bé ấy à, cậu nhảy xa đến nỗi rơi xuống một hòn đảo nằm giữa đại dương. Cậu rất hài lòng vì nhảy xa đến thế và cậu vừa nhảy lên vì vui sướng

vửa hét lên:

- Chính ta là người nhảy xa nhất, ta là vua nhảy xa!

Vào lúc đó, cậu thấy một người khổng lồ đứng sừng sững trước mặt cậu và nói:

- Ðồ nhóc con tự phụ kia, mi nói mi là vua nhảy xa, chúng ta sẽ xem xét việc này. Mi có thấy ngọn núi phía kia, ngọn núi có tuyết phủ đấy không? Được, nếu mi là vua nhảy xa, mi phải nhảy một cú lên ngọn núi này. Nếu mi không làm được, mi có thấy con dao to ta đang mài không? Ta lấy con dao này, ta cắt đầu mi và cái đầu sẽ bay thẳng lên trên núi.

Ðến đây thì cậu bé sợ xanh mặt. Thế rồi cậu nhớ tới lời bà luôn nói với cậu: "Nhất dạ sinh bá kế”.

Cậu nghĩ: “Nếu mình có hai hay ba đêm để suy nghĩ, có thể mình sẽ tìm thấy lời giải cho việc nhảy lên cao đó!”

Thế là cậu nói với người khổng lổ:

- Ôi dào, nhảy lên trên cao đó chẳng là cái gì hết. Chỉ có điều khi tôi nhảy tôi muốn biết được mình đặt chân xuống đâu chứ: trên kia, có thể có gai góc, cây tầm ma, phân chó. Ông cho tôi ba ngày để tôi có thời gian đi bộ lên tận trên núi cao và lau chùi sạch sẽ khu đất. Sau đó ông cho tôi nhảy thử ba lần, như trong thể thao ấy.

- Được thôi, người khổng lổ nói.

Và rồi cậu bé ra đi.

Cậu đi, đi mãi, đi mãi.

Tối ngày đầu tiên, cậu tới chân núi. Có một ngôi nhà nhỏ. Cửa để mở, cậu bước vào. Có một bữa ăn đã được bày biện sẵn trên bàn, cậu ăn; bữa tráng

miệng là kem phúc bồn tứ. Sau đó, cậu thấy một cái giường nhỏ và cậu ngủ trên đó.

Nhưng cậu không tài nào nào ngủ được!

Cửa ra vào đập đập, cánh cửa sổ kêu kèn kẹt. Cậu bé tự hỏi không biết ngoài kia xảy ra chuyện gì vậy. Cậu đi ra phía cửa và cậu nhìn thấy gì thế này?

Gió.

Gió thì thầm với cậu:

- Phì phì! Tôi lạnh quá, cậu bé ơi, phì phì! Cho tôi vào nhà đi, phì phì! Cho tôi sưởi ấm ở chỗ lò sưởi, phì phì! Cho tôi ngủ trong giường của cậu.

Cậu bé rủ lòng thương, Cậu mở cửa và gió bay vào nhà.

Tất cả giấy tờ bay khắp nơi. Gió tới sưởi ấm bên lò sưởi và khi đã bình tâm lại, nó ngủ trên giường của cậu bé.

Cậu bé tự nhủ: “Nếu mình ngủ với gió, sẽ quá lạnh”, thế là cậu ngủ dưới đất.

Sáng hôm sau, gió thức dậy và nói với cậu bé:

- Cậu đã rất tử tế, cậu đã giúp tôi, nếu cậu cần tới tôi, tôi sẽ giúp cậu.

- Anh sẽ giúp tôi ngay giờ đây: tôi cần phải lên trên núi, anh đẩy sau lưng tôi để tôi leo lên mà không bị mệt.

- Cái này dễ thôi, gió trả lời.

Và cả ngày hôm đó, cậu bé leo lên trên núi, được gió đẩy sau lưng.

Tối ngày thứ hai, cậu đã tới ngang lưng núi. Trời bắt đầu có tuyết.

Và ở đó, có một ngôi nhà nhỏ. Cửa để mở, cậu bước vào. Có một bữa ăn đã được bày biện sẵn trên bàn, cậu ăn; bữa tráng miệng là bánh kem dâu tây.

Sau đó, cậu thấy một cái giường nhỏ và cậu ngủ trên đó. Nhưng ở đó, cậu không tài nào ngủ được!

Mặt trời vẫn chưa đi ngủ, nó chiếu thẳng vào mắt cậu.

Cậu bé đi ra phía cửa sổ để kéo rèm cửa lại và cậu thấy gì thế này? Mặt trời.

Mặt trời nói với cậu:

- Xin hãy thương tôi, cậu bé ơi, tối nào tôi cũng đi ngủ, nhưng chưa bao giờ được ngủ trên một cái giường, cậu cho tôi mượn cái giường của cậu được không?

Cậu bé rủ lòng thương.

Cậu mở cửa sổ ra và mặt trời ngủ trên giường của cậu. Rồi cậu tự nhủ: “Mình sẽ bị quá nóng mất thôi”, thế là cậu ngủ dưới đất.

Sáng sớm hôm sau (đang là tháng sáu), mặt trời thức dậy:

- Cậu đã rất tử tế, cậu bé ạ, Cậu đã giúp tôi, nếu cậu cần tôi, tôi sẽ giúp cậu.

- Ông sẽ giúp tôi ngay bây giờ đây: tôi cần phải leo lên núi, nhưng lại có tuyết, ông làm tan tuyết đi.

- Cái này thì dễ thôi, mặt trời trả lời.

Mặt trời bắt đầu tỏa hơi nóng rất mạnh, tuyết tan ra và cậu bé có thể leo lên đỉnh núi.

Và ở đó, cậu thấy gì đây? Một ngôi nhà nhỏ, khói bay ra từ cống khói. “Hừm... sẽ có món tráng miệng gì đây? Lần này, mình hi vọng mình sẽ được ngủ trong một cái giường, đã hai đêm mình phải ngủ dưới đất rồi, mình bắt đầu thấy chán rồi”.

Nhưng khi cậu tới ngôi nhà nhỏ, cửa đóng kín. Và khi cậu muốn mở cửa ra, cậu nghe thấy một cô bé trong nhà kêu lên:

- Tôi sợ, tôi sợ lắm, đừng mở cửa ra!

Thế là cậu thấy thương cô bé và mặc dù đói, mặc dù bị lạnh, mặc dù bị mệt, cậu nằm ngủ ở bên ngoài và cậu thiếp đi.

Giữa đêm, cậu nghe thấy tiếng cô bé kêu to:

- Tôi sợ, tôi sợ lắm, lại đây kể chuyện cho tôi nghe qua cánh cửa đi.

Và cả đêm cậu kể các câu chuyện qua cánh cửa cho cô bé.

Sáng hôm sau, cửa mở ra và cô bé bước ra ngoài:

- Anh có biết em là ai không? Em là con gái người khổng lồ đây. Anh không cần phải sợ đâu: để nhảy một cú lên tận trên ngọn núi này, rất dễ, anh chỉ cần nghĩ nhiều, nhưng phải nghĩ rất nhiều đến gió, đến mặt trời và đến em.

Bây giờ, chúng ta tới nhà cha em đi.

Họ đi xuống dưới nhà người khổng lổ, ông ta đang mài dao.

Ông hỏi cậu bé:

- Mi đã sẵn sàng chưa?

Và cậu nhảy.

Nhưng trong lần nhảy thử đầu tiên, cậu chỉ nghĩ tới gió và cậu thấy mình đang ở ngôi nhà thứ nhất.

Khi cậu quay lại, người khổng lồ cười khẩy:

- Ha! Ha! Mi đã hỏng lần nhảy thử đầu tiên rồi nhé!

Ở lần nhảy thứ hai, cậu bé chỉ nghĩ tới gió và mặt trời và thấy mình đang ở ngôi nhà thứ hai!

Khi cậu quay lại, người khổng lồ cười khẩy:

- Ha! Ha! Chỉ còn đúng một lần nhảy nữa thôi!

Nhưng ở lần nhảy thứ ba, cậu nghĩ rất nhiều đến gió, mặt trời và cô bé. Và chẳng kịp nhận ra, cậu đã ở trên đỉnh núi, trong tay cô bé.

Lúc đó, người khổng lồ nói với cậu:

- Cậu nói đúng, cậu đã thắng, cậu là vua nhảy cao, cậu sẽ là vua của hòn đảo này và cậu có thể kết hôn với con gái ta.

Cậu bé đã cưới con gái người khổng lồ. Rồi chỉ một cú nhảy, cậu quay lại khu vườn nơi lũ trẻ vẫn đang chơi trò nhảy xa.

Khi bọn trẻ thấy cậu đến, chúng lao tới phía cậu và hét lên:

- Đồ nói dối, đồ nói dối, cậu nói với bọn tớ: “các cậu sẽ thấy, các cậu sẽ thấy!” và chúng tớ chẳng thấy cái quái gì hết!

- Tớ sẽ kể cho các cậu nghe câu chuyện của tớ…

Bọn trẻ tiếp tục kêu to:

- Bọn ta không tin cậu, bọn ta không tin cậu, bọn ta không tin cậu…

- Các cậu sẽ thấy!

Và cậu bé gọi gió, gió đã túm lấy bọn trẻ con và làm chúng xoay tít như những chiếc lá khô.

Sau đó, cậu gọi mặt trời tới và mặt trời làm chúng bỏng cả đầu mũi.

Thế là bọn trẻ la lên:

- Bọn tớ tin cậu, bọn tớ tin cậu.

Gió dịu đi, mặt trời dịu đi va bọn trẻ rơi trở lại khu vườn và chúng tiếp tục nhảy, nhảy, nhảy mãi…