Xêpu tí hon Người kể: Pépito Matéo
Tại Xanh Đêni, ngoại ô phía bắc Pari, tàu điện số 7 trườn trên các đường ray loáng bóng như những con rắn. Trên tàu, người ta có thể nhìn thấy: người lái tài với khuôn mặt yêu tinh hình lưỡi dao, một bà mặc áo giả da cáo, một ông công chức nước da cũ kĩ, một đám trẻ con đang huyên thuyên, một bà già thở hổn hiển đi cùng với con mèo Nesto của mình…
Và ở tít đầu kia, Xêpu tí hon vừa nhìn xuống đôi giày baskét của mình vừa hất mái tóc cong cong hình quả chuối mỗi khi tới chỗ ngoặt.
Chú ý, đến bến “7 ngoại ô”!
Một tốp nhân viên soát vé mặt đằng đằng sát khí… Ngửi thấy mùi thịt tươi đây…
Xêpu tí hon đã gặp những người soát vé khác rồi. Cậu thoát khỏi cuộc mai phục và cậu lao lên phố Picasô. Cậu bị muộn bữa ăn tối.
Ở nhà cha mẹ cậu, ông bà Perô, tối nào cũng vào đúng giờ đó, mọi người ngồi xem các trò chơi trên vô tuyến… Và xin đừng có quấy rầy!
- Thế đấy, bà mẹ nói, họ lại thắng rồi! Chúng ta chẳng bao giờ thắng cả!
Phải nuôi bảy đứa con đang tuổi ăn tuổi lớn, ông chồng không công ăn việc làm và bà mẹ gãy xương cổ chân thì quả là khó khăn!
- Tôi sẽ làm việc đó, ông bố quyết định và đập bộp cái tay nặng nề xuống cái đồng hồ vừa đến vị trí rung chuông báo thức 7 giờ 15.
Sáng sớm, mặt cúi gằm nhìn đĩa thức ăn, hai vợ chồng nhà Perô chuẩn bị bắt tay vào việc.
- Thế nào, bà mẹ nói, ông chẳng phải đã nói sáng nay ông để bọn trẻ bị lạc sao?
- Tôi đi đây, đi đây, ông bố nói, nếu bà thấy thế làm vui. Nào các con, Kade, Monic, Nono, Aicha, Tintin… xếp hàng ba, chúng ta sẽ đi một vòng. Hình như vào mùa này có hoa nở đẹp lắm!
- Tuyệt quá! Lũ trẻ đồng thanh kêu lên.
Nhưng ông bố đã có sơ đồ (tàu điện ngầm). Để bỏ lạc chúng, ông sẽ đi theo các hướng ngoằn ngoèo. Từ cửa ô Xanh Uen, ông đưa bọn trẻ qua Tòa thị chính, qua công viên… Bọn trẻ nối đuôi nhau đi, tay đút túi quần, vẻ mặt mệt mỏi. Chúng ngó nghiêng khắp nơi, nhìn chằm chằm mấy món hàng mẫu trong tủ kính. Thế rồi, ông bố hèn hạ bỏ mặc chúng giữa một khu chợ đông đúc. Lũ trẻ lọt giữa một khu rừng rộng lớn, một khu rừng biển quảng cáo. Xung quanh chúng là những khuôn mặt khổng lồ luôn tươi cười, đền đóm nhấp nháy lóa cả mắt. Bỗng nhiên, chúng thấy mình rất nhở bé, lạc lõng và chúng bắt đầu khoc.
Nhưng đứa bé nhất trong bọn, cũng là đứa mưu mẹo nhất, đứa được người ta gọi là Xêpu tí hon, nói với chúng:
- Các anh ơi đừng khóc nữa, vì em đã rải kẹo cao su trên đường đi rồi…
Bọn trẻ lại nhen nhúm hy vọng.
- Anh em mình sẽ tìm lại chúng! Lại đây, theo em, và nếu chúng ta nhìn kỹ khắp nơi đồng thời đi theo chiều ngược lại, cuối cùng chúng ta sẽ về được nhà.
Than ôi, lũ bồ câu đáng ghét đã nhặt hết sạch kẹo cao su.
Kìa bọn trẻ bị lạc thật rồi!
Chúng đi theo một dãy hàng lang, lòng đầy sợ hãi. Nhưng ở cuối hàng lang, bỗng nhiên có ánh sáng! Chúng chui vào “Quán cà phê dành cho những người thức khuya” và đứng túm tụm lại trước một trò chơi điện tử.
Ánh sáng nhấp nháy.
“BÍP… BÍP… BÍP…”
Chú ý! Chúng phải tránh ba cái ô đáng nguyền rủa.
“CLÁP! BOONG…”
đi quanh một bãi mìn để tới tháp canh.
“RẮC! HẤP!”
Những người hùng của chúng ta tiến lên, chúng phải lấy được cái chòm mũ đỏ và thắp lại bảy vòng lửa vàng để chiếm đôi ủng thần kỳ…
Chúng tiến sâu vào trong khu rừng âm u có những kị sĩ-kiểm soát viên đứng gác.
Xêpu tí hon đã chiếm được đôi ủng thần kỳ…
Bỗng nhiên, cái tay yêu tinh, bàn tay to tướng với những ngón tay-laze chộp xuống người cậu…
- Đi ra ngoài, lũ nhóc thò lò mũi!
Lũ trẻ tiếc rẻ rời quán cà phê. Bên ngoài, trời đã tối. Xêpu nhìn xuống chân mình, ủng của cậu chuyển thành màu đỏ dưới ánh sáng của đèn đường.
May sao, Xêpu tí hon không bao giờ thiếu sáng kiến. Lần theo những cây bánh xù Marốc, bọn trẻ sẽ dần dần tìm lại được lãnh đĩa của mình.
Buổi tối, tàu điện rít lên như một con rắn. Kade nhìn khuôn mặt yêu tinh hình lưỡi dao của người lái tàu.
- Chết rồi, một người soát vé kìa, rồi tới hai, ba người… có mùi thịt tươi đây!...
Vội vàng xuống tàu, bọn trẻ bước đi trên phố Picasô. Chúng trèo lên các tầng. Tới cửa nhà, chúng dỏng tai lên nghe:
- Ôi, bà mẹ vừa nói vừa khóc, giá như các con ở đây, tôi có thể nấu cho chúng một tí súp ngon.
- Xấu hổ quá, anh để lạc mất các con rồi!
Bỗng nhiên cánh cửa bật mở:
- Chào bố mẹ! Chúng con đây!
Kade, Nono, Tintin, Monic, Aicha… lao tới trong vòng tay bố mẹ. Đó thực sự là niềm vui tái ngộ!
Và cuộc sống lại tiếp tục với những lo âu, những điều lớn lao, những điều nhỏ nhặt của nó.
Thời gian trôi đi, bà mẹ đi tới đi lui, ông bố không công ăn việc làm nhưng lại chơi xổ số nhiều hơn.
Tất cả dường như lại giống như xưa.
Nhưng niềm vui chỉ kéo dài được một thời gian và những phiền muộn lại tiếp tục. Chẳng bao lâu sau, hai bố mẹ lại chuẩn bị một kế hoạch mới để làm bọn trẻ bị lạc.
Xêpu tí hon có đôi tai thính, cậu cảm nhận thấy mối nguy hiểm và cậu đã trốn đi trước. Cậu đi từ Xanh Đêni tới châu Mỹ. Thế giới thật nhỏ bé đối với đôi ủng thần kỳ của cậu.
Dưới bước chân cậu, mưa rơi trông như sao. Xêpu tí hon không muốn trở về chút nào. Cậu đang đi tìm một con đường riêng cho số phận của mình.
Tình tang tình, một con chuột cống ngang qua và câu chuyện kết thúc ở đó.
Tang tình tang, một con chuột nhắt bị đông lạnh và truyện kể của tôi đến đây là hết.