← Quay lại trang sách

Hạt gạo Người kể: Alain Gaussel

Ngày xửa ngày xưa, có một chàng trai rất nghèo. Hôm đó là ngày 31 tháng 12, ngày cuối cùng của năm và như thường lệ, ngày đó, người ta nấu một bữa ăn ngon. Chàng trai tự nhủ: “Mình sẽ có thể ăn gì được nhỉ? Mình có gì trong bếp đây?”

Chàng trai vào trong bếp, chẳng còn gì: không có khoai tây, không có mì ống, không có đỗ, cũng không có đậu lăng, không có bánh mì, không có đường, không có sôcôla, không có sữa, không có gì, không có gì, không có gì hết.

Chàng trai có một cái bàn cũ, cái bàn cũ kĩ bằng gỗ, chàng kéo ngăn kéo bàn ra, và ở đó, chàng tìm thấy gì bị kẹt trong ngăn kéo đây?

Một hạt gạo.

Chàng tự nhủ: “Mình sẽ ăn hạt gạo này. Ăn một hạt gạo cũng còn hơn là không ăn gì cả. Mình sẽ nấu nó lên, điều này sẽ làm thời gian trôi đi và khi hạt gạo chín, mình sẽ mút từ từ, mút từ từ”.

Nhưng để nấu chín hạt gạo cần có một cái xoong. Chàng nghèo đến nỗi không còn cả có xoong nữa: chàng đã bán tất cả bát đĩa của mình. Chàng tới tìm người hàng xóm:

- Anh cho tôi mượn một cái xoong được không? Tôi có gạo để nấu ăn tối nay.

- Được thôi, người hàng xóm nói, tôi sẽ đưa anh mượn một cái xoong. Anh muốn mượn xoong nào, cái to hay cái bé?

- Với tôi, người ta bảo rằng, khi nấu gạo, để cho nó khỏi dính, cho nó khỏi bị sát, cần phải nấu nhiều nước. Vậy anh cho tôi mượn cái xoong to đi.

Người hàng xóm tự nhủ: “Chắc anh ấy phải có nhiều gạo lắm, mình đây, tối nay mình lười chẳng muốn nấu ăn, mình sẽ sang ăn với anh ấy…”

- Được thôi, tôi cho anh mượn cái xoong lớn, nhưng tối nay, tôi sang ăn với anh.

- Được thôi, khi có cái ăn cho một người, sẽ có đủ cho hai người.

Để nấu chín gạo, phải cho nước vào trong cái xoong.

Chàng không có nước, vì thời đó, không có nước chảy tới các nhà. Cần phải ra chỗ đài nước để lấy nước, cách đó tám trăm mét, đang là mùa đông, trời rất lạnh. Để lấy được nước từ đài nước ra, cần có một cái bơm tay, chàng bị đau khớp, chàng không muốn ra đó.

“Chị hàng xóm, chắc chị ấy sẽ cho mình ít nước đây”.

Chàng tới nhà chị hàng xóm:

- Tôi có gạo nấu tối nay cho anh hàng xóm và tôi, nhưng tôi không có nước. Chị có thể cho tôi ít nước được không?

- Được thôi. Nhưng tôi đã mất công đi ra đài nước, tôi cho anh nước, nhưng tôi sẽ tới ăn với các anh.

- Được thôi. Khi có cái ăn cho hai người, sẽ có đủ cho ba người.

Để nấu gạo lên cần phải có lửa, với củi, giấy và diêm. Chàng trai không có những thứ đó. Chàng tới nhà Pie, nhà Giắc, nhà Misen. Pie cho chàng củi, Giắc cho diêm và Misen cho giấy.

Mỗi lần chàng hỏi mượn cái gì đó, họ nói:

- Đồng ý, nhưng chúng tôi sẽ tới với các anh.

- Được thôi, khi có cái ăn cho ba người, sẽ có đủ cho bốn người.

- Được thôi, khi có cái ăn cho bốn người, sẽ có đủ cho năm người.

- Được thôi, khi có cái ăn cho năm người, sẽ có đủ cho sáu người.

Bỗng chốc, chàng có tất cả những thứ cần thiết: lửa, nước, xoong, nhưng chỉ có một hạt gạo.

“Tối nay, mình làm thế nào để chia được hạt gạo này thành sáu nhỉ? Hay là lúc đấy, mỗi người lần lượt mút hạt cơm…”

Chàng trai nghi, nghĩ mãi.

Bỗng nhiên, chàng nảy ra một ý. Trong làng, có một chủ trang trại nuôi gà.

Chàng tới gặp ông ta, nói với ông:

- Tối nay, chúng tôi có sáu người cùng ăn. Có anh hàng xóm, chị hàng xóm, Pie, Giắc, Misen và tôi. Ông, ông có một mình, chắc ông cũng buồn chán. Nếu ông muốn tới ăn với chúng tôi, chúng tôi rất mừng được đón ông đấy.

Nhưng chúng tôi là những người nghèo, chúng tôi ăn cơm không, không có rượu, không có đồ nhắm. Còn ông, ông ăn cơm với thịt gà, nhưng nếu ông muốn ăn cơm của chúng tôi, chúng tôi rất mừng được đón ông đấy.

Ông chủ trang trại nói:

- Tôi tới ăn cơm của các anh nhưng tôi không tới tay không, tôi mang cái gì đó tới là chuyện thường tình. Đây, anh bắt lấy con gà nhỏ béo tốt kia kìa.

Chàng trai bắt con gà, chàng thấy hài lòng. Bẩy người ăn một con gà còn hơn sáu người ăn một hạt gạo. Nhưng ngay cả một con gà cho bảy người ăn, mỗi người cũng không được nhiều nhặn gì.

“Mình thật ngốc vì nói chuyện với ông ấy về những con gà, lẽ ra mình phải nói về những con gà tây hay những con ngỗng của ông ấy mới phải”.

Trong làng, có một bà lão nuôi gà tây. Chàng trai đi gặp bà lão, chàng nói:

- Tối nay, chúng tôi có bảy người ăn cơm. Có anh hàng xóm, chị hàng xóm, Pie, Giắc, Misen, ông chủ trại và tôi. Bà, bà có một mình, chắc bà cũng buồn. Nếu bà muốn tới ăn với chúng tôi, chúng tôi rất mừng được đón bà đấy.

Chúng tôi có một con gà cho tám người ăn, mỗi người cũng không được nhiều nhặn gì, không nhiều như một con gà tây nhưng chúng ta sẽ liệu cơm gắp mắm.

Bà lão nói:

- Tôi, tôi không tới tay không, tôi bán gà tây, tôi chỉ có một mình, tôi chẳng có dịp nào để ăn thịt gà tây cả. Được một lần ăn cơm chung… Đây, bắt lấy con gà tây nhỏ kia kìa…

Khi chàng trai thấy công việc trôi chảy như vậy, anh đi tới nhà ông làm vườn để có rau, đến nhà ông thợ làm bánh ngọt để có bánh gatô, đến nhà ông bán hàng thực phẩm để có gia vị.

Nhờ thế cho nên buổi tối, họ có ít nhất mười lăm người ngồi ăn và có một bữa ăn ngon tuyệt: gà tây, món ragu, gà, bánh gatô,…

Họ ăn uống ngon lành.

Giữa bữa ăn, có một người nói:

- Sáng nay, anh có nói mời chúng tôi tới ăn cơm của anh, vậy cơm của anh đâu?

- A! Cơm… Tôi quên không cho vào nồi nấu rồi. Dù sao các bạn cũng có thiệt thòi gì đâu. Anh lấy hạt gạo ra, anh chỉ cho mọi người xem, kể cho họ nghe câu chuyện, và họ, họ đã cười rất vui vẻ.