Thứ Năm – Ngày
Tôi cho rằng những vụ bắt nạt đều có lí do. Khi tồn tại một lí do rõ ràng, việc bắt nạt sẽ bắt đầu từ đó. Kể cả những thứ nhỏ nhặt như hành động hay tính cách cũng trở thành lí do phù hợp. Tất nhiên, không phải lúc nào lí do cũng nằm ở phía người bị bắt nạt. Có những lúc người bắt nạt hoặc người không liên quan mới là nguyên nhân. Nhưng, bao giờ cũng phải có lí do. Tuy vậy, luôn tồn tại lí do đúng đắn lẫn lí do tệ hại. Và, không nhất thiết lí do nằm ở người nào thì đó phải là người có lỗi.
Nói vậy thôi, liên quan tới câu chuyện bắt đầu ở lớp tôi, lí do hoàn toàn nằm ở phía người bị bắt nạt, và nó cũng có lỗi luôn.
Yano Satsuki đã tự đẩy mình vào tình thế như vậy.
Tôi biết Yano từ khi lên lớp Tám. Yano chậm hiểu, không biết quan sát xung quanh, giọng to thái quá, cách nói chuyện lại chẳng giống ai. Nó bị đám con trai và một số đứa con gái ngấm ngầm làm phiền, nhưng đó không phải lí do trực tiếp dẫn tới chuyện bắt nạt và nó vẫn trải qua những ngày tháng không đến nỗi nào. Tóm lại, thành viên lớp tôi toàn những người có ý thức tốt theo cách riêng của chúng.
Thứ ý thức tốt đó đã bị “công lí” to lớn nuốt chửng với điểm khởi đầu là một hành động mà Yano gây ra.
Ngay từ hồi đó, Yano đã lặp đi lặp lại mỗi ngày cái việc đeo bám mọi người một cách khiếm nhã rồi bị xem thường. Đấy là khoảng cách cơ bản của Yano với các bạn cùng lớp. Nhưng với nó, chỉ có một người là ngoại lệ.
Ngày hôm ấy, không hiểu vì sao, tôi thật sự không biết lí do đằng sau mọi chuyện, chỉ biết là, chẳng hiểu tại sao, hôm đó, Yano tiến đến bàn của người duy nhất trong lớp mà bình thường nó chưa từng lại gần, là Midorikawa Futaba. Tôi không rành về quan hệ giữa hai đứa đấy lắm. Nhưng tôi nghĩ chắc là không tốt đẹp gì. Midorikawa vốn chẳng bao giờ chủ động nói chuyện nếu không được bắt chuyện trước, còn việc Yano không bắt chuyện với nó hẳn là bởi cảm giác không ưa rõ rệt hoặc cái gì đấy tương tự.
Nhưng chắc là tôi đã sai, bởi Yano dành cho Midorikawa sự căm ghét mạnh hơn thế nhiều. Đó rất có thể là nỗi căm ghét đối với kẻ chẳng nói năng gì mà vẫn được mọi người yêu quý hơn mình – một đứa thường xuyên đi bắt chuyện.
Tạm bỏ qua chuyện đó thì Yano bỗng dưng bước lại gần bàn của Midorikawa, cầm cuốn sách con bé đang đọc lên, mở cửa sổ và ném ra ngoài sân. Hôm ấy trời mưa. Tôi còn nhớ rõ cả thứ tự chỗ ngồi khi đó. Iguchi ngồi sau Midorikawa cũng đơ người ra một lúc.
Có lẽ với Yano, đối phương của nó là kẻ có lỗi. Bình thường, Midorikawa là một thành viên lặng lẽ trong lớp, không mấy khi biểu lộ cảm xúc ra ngoài. Và nó đã bật khóc ngay tại chỗ. Con bé chẳng trách cứ gì Yano mà chỉ ngồi khóc. Sau này chúng tôi được biết cuốn sách bị vứt ra ngoài mưa ướt đó là cuốn mà Midorikawa rất giữ gìn.
Thế nhưng, giá trị của cuốn sách đối với Midorikawa là chuyện mãi về sau chúng tôi mới biết. Đó không phải lí do khiến mọi người không ngại xem Yano là kẻ xấu và buộc tội nó.
Lí do là bởi Yano đã cười. Không một lời xin lỗi, Yano đã cười thoả mãn khi Midorikawa bật khóc.
Kể từ hôm đó, Midorikawa không mang sách ở nhà đến lớp nữa mà hay rẽ qua thư viện. Điều đó lại càng làm dấy lên sự thương cảm trong lòng mọi người.
Lúc nào nhìn mấy đứa bị bắt nạt, tôi đều nghĩ tới một điều. Kém quá đi. Cách hành xử quá kém. Có thể nói Yano là kẻ tệ nhất trong số đó.
Nếu nó cư xử khéo léo hơn thì làm gì đến nỗi bị bắt nạt. Hôm nay tôi cũng nhìn thấy Yano lau bàn ở mép ngoài tầm mắt trong lúc nghĩ ngợi như thế. Phải đến ngày thứ hai tôi mới biết nó gặp chuyện gì. Hình như đứa nào đó đã rải đầy bụi phấn bị mài ra lên bàn nó.
“Nghe bảo hôm qua quái thú không xuất hiện.”
Sakai nói với vẻ thích thú, còn tôi vừa bước đi trên hành lang vừa chăm chú hưởng ứng. Trong lòng tôi thầm nghĩ, thì đúng là vậy rồi. Hôm qua, tôi đã đến thẳng trường, sau đó thì một mình ra biển.
Tôi giả vờ tỏ ra hào hứng với câu chuyện về quái vật, và khi đi tới giữa hành lang trên đường đến phòng Khoa học, tôi nghe được một thông tin quan trọng từ Sakai.
“Không đứa nào chụp làm tin nhắn hình ảnh hay gì đó sao?”
“Có đứa nói là chụp rồi đấy.”
Tim tôi giật thót, nhưng tôi giấu nhẹm đi bằng cách hưởng ứng: “Uầy, kinh nhỉ.”
“Nhưng hình như không hiện ảnh. Nên tao vẫn chưa tin mấy.”
Nếu có thể, tôi cầu cho chúng nó sẽ cứ vậy mà mất hứng. Nhưng mà, hoá ra hình dạng quái vật đó không hiện được lên máy ảnh. Tôi nhớ đến “Chiến dịch yêu quái” xuất hiện trong phim “Đại chiến lửng chó Ponpoko”[22]. Dù sao thì việc ấy cũng thuận lợi cho tôi. Nếu không bị chụp lại, tôi có thể đi bất cứ đâu.
Vừa đến phòng Khoa học, chúng tôi đã thấy giáo viên dạy môn Khoa học trông có vẻ tốt bụng đang viết trên bảng. Sakai vào trước, tôi nối gót theo sau, không chào hỏi gì và về chỗ của mình. Ở phòng Khoa học không áp dụng thứ tự chỗ ngồi như trong lớp. Tại mỗi bàn chữ nhật được xếp cân đối, sáu người sẽ ngồi lần lượt theo số thứ tự điểm danh. Tên tôi bắt đầu bằng chữ A nên ngồi ở chỗ gần cửa ra vào nhất, trở thành tấm khiên che cho bọn Sakai đang ồn ào như cái chợ ở đằng sau.
Tôi không ghét những tiết học ở phòng Khoa học. Năm đứa cùng bàn tôi không phải kiểu nổi bật hoặc hay gây chuyện, nhiều đứa tôi còn hơi bị quý mến. Một khi hoàn thành nghĩa vụ trưởng nhóm bị bắt ép phải làm thì giờ học cũng sẽ kết thúc nhẹ nhàng thôi.
Có điều, nếu nghĩ rộng ra một chút, không chỉ về bản thân, mà cả về chuyện trong lớp nữa, tôi cho rằng nên thay đổi cái cách xếp chỗ theo thứ tự điểm danh đi.
Khi Sakai bắt chuyện với tôi bằng giọng oang oang và tôi vừa mới đáp lời, nó đột nhiên rời ánh mắt khỏi tôi để hướng về phía cửa. Tôi chậm rãi ngoảnh lại, hiểu ra vấn đề rồi quay lại câu chuyện đang nói với Sakai.
Người đang đi vào từ cửa bằng những bước chân thong thả là Midorikawa. Hôm nay nó vẫn mang theo một cuốn sách của thư viện ngoài những thứ cần thiết cho giờ học. Con bé đi về phía dãy bàn thứ hai từ dưới lên, cạnh cửa sổ. Motoda đã ngồi ở đó, đang ngủ gục trên bàn. Midorikawa ngồi ở góc chéo với Motoda, giở sách giáo khoa, vở ghi và sách ra. Lưng nó vẫn vươn lên thẳng tắp.
Lát sau, chuông vang lên. Giáo viên Khoa học ngưng viết bảng quay lại lớp cùng với một nụ cười và nói: “Chúng ta bắt đầu học nhé!”
Cùng với đó là tiếng lớp trưởng hô khẩu lệnh: “Các bạn đứng!”
Vào thời điểm chính xác cứ như nhắm đến khoảnh khắc mọi người đứng dậy, cửa trước của phòng Khoa học kêu “cạch” một tiếng, sau đó khẽ rung lạch xạch. Bởi vì đã đoán trước và chuẩn bị tinh thần cho tiếng động này nên tôi không bất ngờ. Trước khi chuông reo, ai đó vào sau cùng đã khoá cửa lại dù không cần làm thế.
Cô giáo làm vẻ mặt chịu thua, chỉ định đứa con gái ngồi gần cửa nhất ra mở khoá. Nó khó chịu ra mặt và miễn cưỡng mở cửa.
Đứng trước cửa là Yano với đôi mắt kèm nhèm ngái ngủ, nó chẳng nói chẳng rằng, nhanh chân đi về chỗ của mình. Tôi thấy một mảng tóc Yano có màu trông như dính bụi phấn. Nhưng có vẻ là nó chẳng nhận ra.
Dường như có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo ngập tràn trong lòng tất cả mọi người tại phòng Khoa học trừ cô giáo. Âm thanh lộc cộc vang lên, mọi người im lặng nhìn về phía trước chờ tới lúc Yano đứng vào chỗ của mình.
Cuối cùng, nhờ hiệu lệnh “Chúng ta bắt đầu học nhé!” được cất lên lần nữa cùng những tiếng chào vang vọng trong phòng học, tôi có cảm giác bầu không khí lạnh lẽo đã được trung hoà. Tôi không nhìn ra chỗ Yano, nhưng chắc nó lại đang cười như mọi khi thôi. Nó ở bàn phía sau, cùng với Midorikawa.
Yano là kẻ gây chuyện, nên dù có khó xử thì cũng phải chịu thôi. Đấy là gieo nhân nào gặt quả nấy.
Mặt khác, Midorikawa thấy thế nào nhỉ? Con bé chẳng biểu lộ cảm xúc ra ngoài. Thế nên, mọi người trong lớp càng lo ngại rằng, nó chỉ không nói ra, chứ thực lòng ghét cái thứ tự ngồi này lắm. Vì vậy, thái độ thù địch đối với Yano lại càng tăng.
Yano vào lớp muộn là bởi nó đã ngủ vạ vật ở đâu đó trong giờ ra chơi hai mươi phút. Cứ đến giờ ra chơi là nó sẽ kiếm nơi nào đó yên tĩnh một chút để ngủ. Chỉ mình tôi biết nguyên nhân thiếu ngủ của nó, nhưng dù biết đi nữa thì tôi cũng chẳng có lời nào biện hộ cho nó cả. Cái đó chính là tự làm tự chịu đấy.
Mà thôi, chuyện của Yano vậy là đủ rồi. Chỉ một thoáng sau khi nghĩ vậy, tôi, với chức vụ trưởng nhóm, phải lên bục giảng lấy số bản photo đúng bằng số thành viên trong nhóm. Sau khi tất cả các trưởng nhóm đã thu lại các bản photo thừa, Yano lạch bạch chạy lên trước lớp. Tôi vừa nghĩ rằng phải chăng nó chưa nhận được tài liệu, thì hoá ra là nó quên sách giáo khoa. Đáp lại câu hỏi “Liệu em có thể đi lấy sách được không?” của nó, cô giáo tỏ ra chán nản và nói lời thoái thác.
“Làm thế phí thời gian lắm, hôm nay em bảo bạn bên cạnh cho xem cùng đi.”
Yano không nói câu nào, cười thoả mãn và quay về phía cuối lớp học. Tiết học bắt đầu mà không đợi nó ngồi vào chỗ. Tôi nhìn lên bảng, không ngoái lại đằng sau. Dù không quay lại tôi cũng biết sau đó mọi chuyện sẽ thế nào. Chẳng việc gì phải nhìn.
Tôi cho rằng thứ làm cho tiết học trong phòng Khoa học tốt hơn ở lớp học bình thường là, bóng dáng Yano sẽ không lọt vào tầm nhìn của tôi suốt giờ học. Tuy không tránh được việc nghe thấy tiếng của nó từ đằng sau, nhưng đành chịu.
Con bé ngồi bên cạnh cứ bị để ý tới những âm thanh đó và lấm lét nhìn ra sau, làm tôi phải nhắc nó đúng một câu: “Thôi đi mà!”
Hình như câu nói của tôi đã khiến Iguchi lần đầu tiên biết rằng bản thân mình cũng bị quan sát, nó liền vội vàng chúi mũi vào tờ tài liệu đặt trên bàn. Tôi thấy yên tâm vì Iguchi đã ngưng cái việc tự khiến mình đau lòng hơn nữa.
Tình cảnh của Yano trong lớp lúc này là do chính nó và các thành viên của lớp tạo nên, nhưng tất nhiên, trong số đó vẫn có những đứa không tự mình tích cực tỏ rõ sự ác ý đối với Yano.
Đầu tiên phải kể đến Iguchi. So với Yano, Iguchi là một đứa hiền lành, gặp ai (trừ Yano) nó cũng tươi cười, cứ như mấy đứa bạn thân hồi tiểu học.
Iguchi rõ ràng định giấu, và đó là một phán đoán hoàn toàn chính xác, nhưng tôi biết tỏng. Nó luôn bận tâm tới bộ dạng bị bắt nạt của Yano và thấp thỏm lo lắng rằng phải chăng mọi người đang hành động quá trớn.
Thế nhưng, nó theo phe cả lớp, chứ không phải Yano. Mỗi lần nhìn thấy gương mặt căng thẳng của con bé này khi làm ngơ Yano, tôi luôn nghĩ, nếu quyết định được dứt điểm vị trí mình sẽ đứng thì có lẽ Iguchi đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút rồi. Đồng thời, tôi cũng nghĩ mình thật thừa hơi mới đi lo chuyện bao đồng.
Tiết Khoa học diễn ra bình thường, không có sự vụ gì xảy ra. Tôi chẳng cần biết có gì xảy ra ở chỗ mình không nhìn thấy. Tôi cùng đám bạn trong nhóm chăm chú học về di truyền.
Về cơ bản, không phải các sự cố sẽ liên tục xảy ra trong đời sống học đường. Cho dù những việc như phá hoại tài sản của người khác, gây thương tích là rất cực đoan, nhưng ở lớp tôi, mọi thứ chỉ dừng ở mức làm bẩn, làm ướt đồ đạc của Yano. Nó cũng hay bị thương, nhưng những vụ đó thường là do sự đần độn của chính nó, nằm ngoài dự đoán của chúng tôi, nên cùng lắm chỉ là tai nạn. Không có những vụ bạo lực rõ ràng. Sự ranh ma đó là thứ mà cả bọn đều nắm giữ.
Vì vậy, việc xảy ra sau giờ Khoa học cũng chẳng phải sự vụ hay bất cứ cái gì. Đó thực sự không phải một vụ việc lùm xùm hay gì cả, chỉ đơn giản là sự vụng về.
Trên đường trở về lớp học, Yano đang đi trước tôi mấy mét trên hành lang.
Giữa tôi và nó có vài người cũng đang đi theo hướng ấy. Khoảng cách này không phải ngẫu nhiên. Tôi cố tình lơi bước một chút để nhỡ đâu Yano có tự nhiên ngồi xuống thì tôi cũng không đá phải nó. Ý đồ có vẻ thành công phần nào và tôi cũng an tâm với khoảng cách ấy.
Vậy nên tôi đã mất cảnh giác.
Đấy là lúc tôi và đám con trai đang nói chuyện về chương trình giải trí tối qua. Yano đang tung hứng cái gì đó và làm rơi nó ra đằng sau. Cái thứ có ba màu xanh, đen, trắng đó chắc chắn là cục tẩy.
Tôi chộp được trọn vẹn cảnh tượng ấy ở ngay chính giữa tầm nhìn, buột miệng kêu “a” một tiếng, dù rất nhỏ. Không hay rồi. Giọng tôi đã gọi ánh mắt của mọi người xung quanh đổ dồn về phía đó.
Hôm nay Yano không ngồi sụp xuống. Vì nó chẳng cần ngồi.
Tôi nghĩ chuyện ấy, chắc hẳn, chỉ là chẳng may thôi.
Đó là Iguchi.
Trong mấy đứa con gái lớp tôi đang túm tụm đi với nhau, Iguchi ở ngay sau lưng Yano, và bằng một phản xạ tự nhiên, nhặt cục tẩy lên trong chớp mắt.
Tôi nghĩ ngay, không được, nhưng không thể truyền đạt cho con bé.
Có lẽ chính Iguchi cũng nhận ra điều đó sau khi nhặt cục tẩy lên và tự thấy kinh ngạc. Yano quay lại, Iguchi đứng đối diện với nó, bất động trong vài giây.
Việc làm ngơ người khác cũng như một cái tật, một thói quen. Dù ban đầu phải dùng ý chí để làm việc đó, nhưng nếu quen rồi thì việc cư xử như thể kẻ đó không tồn tại sẽ trở nên thật tự nhiên, cơ thể sẽ tự động làm ngơ đối tượng ấy.
Iguchi vẫn chưa có được thói quen làm ngơ Yano.
Thay vào đó, thường ngày, Iguchi chắc hẳn đã có thói quen nhặt những món đồ khi có ai đó đánh rơi. Trong tim nó luôn hiện diện sự tử tế, đến mức sẽ nhặt đồ người khác đánh rơi không chút chần chừ.
Thế nên, con bé đã nhầm lẫn và lỡ nhặt cục tẩy rơi ngay trước mắt.
Iguchi vẫn nhìn chằm chằm Yano và bất động. Chúng tôi cũng tự nhiên dừng bước.
Yano xoè bàn tay phải ra cho Iguchi như một đứa ngốc và nói bằng một giọng đầy sức sống: “Cảm... ơn!”
Thế rồi, nó tự động giật lấy cục tẩy từ tay Iguchi, quay người đi và nhảy chân sáo.
Tôi không biết mặt Iguchi lúc ấy thế nào.
Có điều, tôi hiểu ngay câu “Không phải thế đâu” yếu ớt mà nó thốt ra hướng đến người nào.
Bọn con gái trong lớp đã nhìn hai đứa: Iguchi và phía bên kia cái lưng của Yano, bằng ánh mắt như vừa tìm thấy thêm một con gián.
Trên hành lang, một khoảnh khắc im lặng bao trùm. Khoảnh khắc đó được sinh ra có lẽ là để Iguchi đưa ra lời giải thích nào đó. Nhưng con bé chẳng nói gì cả. Nó không thể nói được chăng?
Lát sau, ma thuật được hoá giải, thời gian lại bắt đầu trôi. Bọn con gái phía trước vừa nói chuyện gì đó vừa đi về lớp học, bọn tôi cũng theo sau. Yano vẫn chẳng hề biết điều, vừa tung hứng vừa bước đi một mình một phách, còn Iguchi đứng chôn chân tại chỗ, bị mọi người bỏ lại.
Có sao không nhỉ?
Cảm giác lo lắng của tôi đối với Iguchi, thật không may, không phải là lo thừa.
Giờ tan trường hôm ấy. Vẫn như mọi khi, Yano chẳng nói chuyện với ai, để lại một câu: “Tạm biệt nhée!” rồi ra khỏi lớp.
Sau đó, Iguchi bị bọn con gái quây lại.
Chuyện xảy ra ở góc lớp. Tôi không nghe thấy chúng nói gì. Iguchi trông như sắp khóc, một mực phủ nhận chuyện gì đó.
Thật là kém. Vừa chuẩn bị ra về, tôi vừa nghĩ vậy.
Iguchi cũng kém quá.
Chẳng dại gì can thiệp vào chuyện của lũ con gái, tôi quyết định ra khỏi lớp cùng với bọn Sakai.
Sau khi ra đến hành lang, đi vượt qua một phòng học khác, Sakai liền nghiêng đầu.
“Igucchan[23] đã làm gì hay sao?”
Phải rồi, lúc đấy Sakai không có mặt.
“Iguchi tình cờ nhặt đồ Yano đánh rơi.”
Khi tôi kể lại với sắc thái thể hiện Iguchi hoàn toàn không có lỗi, ngoài Sakai ra, những thằng khác đều cười và nói: “Rành phết ha.”
Sakai cong miệng lên.
“Ồ, có chuyện như vậy hả?”
Dường như Sakai thể hiện sự chán ghét với cái tên Yano chứ không phải với hành động của Iguchi, nhưng vừa đến chỗ tủ giày một cái, nó ngoắt thay đổi thái độ, mở lời “Nhắc mới nhớ...” như thể vừa nhớ ra chuyện gì hay ho.
“Đi xem phòng của đội bóng chày tí không?”
“Đội bóng chày hả? Để làm gì?”
Đáp lại câu hỏi thành thật của tôi, Sakai tự mình phá ra cười và bảo: “Ơ, không phải tao nghe mày kể chuyện đó à Acchi? Chắc tao nhầm đấy, đội bóng chày ấy mà, nghe bảo cửa kính phòng sinh hoạt bị đập vỡ đấy. Tối hôm qua.”
“Tối hả?”
“Ờ, chắc có thằng nào nghịch, ném đá vào chẳng hạn.”
Đêm, nghịch, cửa sổ phòng đội bóng chày.
Hở, có lẽ nào...
“Hử, sao thế, cái mặt ấy là sao? Hay Acchi là thủ phạm hả?”
Sakai cười gian làm tôi thót tim. Tôi lập tức cố tình khiến gương mặt mình có vẻ hơi bực bội.
“Tao mà làm chuyện ấy á? Tao đang nghĩ đời đúng là có mấy thằng ngu thôi.”
Đúng vậy, chỉ là toàn thân tôi vừa bị bao phủ bởi một dự cảm không lành.
Không chừng tôi biết tên thủ phạm ngu ngốc đó.
Tối hôm qua, khi tôi đến lớp học, nó không có ở đấy.
Lúc ấy, có thật là nó chỉ đi chôn chú ếch đáng thương không? Nó không đời nào làm cái chuyện như là khai chiến để an ủi hương hồn chú ếch đã chết đâu nhỉ?
Trong lúc tôi run rẩy vì lo lắng, thật ra cũng chẳng cần phải lo lắng run rẩy làm gì, cả bọn đã thay giày đi trong nhà bằng giày thể thao và quyết định đi đến phòng của câu lạc bộ bóng chày.
Phòng của đội bóng chày nằm ở góc khoảng sân rộng, nơi rất nhiều câu lạc bộ thể thao cùng sử dụng, tiếp giáp với phòng của đội bóng đá và đội bóng bầu dục, từ xa nhìn lại trông như một khối khổng lồ. Đến gần mới thấy khung cửa sổ đã được dán bìa cứng, thứ thường ngày không có. Vừa đúng lúc ấy, một thằng trong đội bóng chày học lớp khác đi ra, hình như là bạn với Sakai. Hỏi ra mới biết, chỗ bìa cứng ấy là do giáo viên hướng dẫn câu lạc bộ đã dán lên vào buổi sáng.
Tuy không phải tôi kì vọng điều gì, nhưng cả lũ chúng tôi đều chưng hửng và quyết định đi về. Chúng tôi chào tạm biệt đám bạn cùng lớp khi lướt qua nhau trên đường, nhận được những lời đáp lại “cậu vất vả rồi”, “về nhé”, “ừ”... và khi đi ngang qua thềm đổi giày, một đứa con gái – dáng người bé nhỏ, mắt nhìn xuống đất – bước ra và lọt vào mắt tôi.
Tinh thần xuống dốc. Từ đó hoàn toàn phù hợp với nó lúc này. Trong khi tôi còn đang để ý ánh mắt của đám con gái đứng gần đấy và nghĩ ngợi xem nên bắt chuyện với nó thế nào, thì Sakai đã vẫy tay.
“Igucchan, về nhé!”
Giọng nói đầy sức sống của Sakai làm Iguchi ngẩng mặt lên, nở một nụ cười không chút sức lực và đáp: “Cậu vất vả rồi”, dù rằng nhìn sao cũng thấy chính bản thân nó mới là người vất vả ở đây.
Có thể nhìn ra sự đau đớn trong nụ cười chua chát của Iguchi nhỏ bé và yếu ớt.
Nhưng kể cả thế, Sakai quả không hổ danh là Sakai.
Nó làm bộ chẳng biết gì và vẫy tay nói: “Gặp sau nhé!” Thấy thế, Iguchi có vẻ lấy làm lạ và cười tươi hơn ban nãy một tí tẹo tèo teo.
Sau khi chia tay Iguchi, tôi quay sang Sakai lo lắng.
“Mong là vụ lúc nãy không trở nên phiền toái.”
Nghe thế, Sakai liền cười.
“Có phải Igucchan làm đồng minh của con bé kia đâu.”
Chú thích:
[22] Tên tiếng Nhật là Heisei Tanuki Gassen Ponpoko, một anime (phim hoạt hình Nhật Bản) do hãng Ghibli thực hiện với sự đạo diễn của Takahata Isao. Phim là tác phẩm thứ 8 của Ghibli được đạo diễn bởi Takahata Isao và đã công chiếu vào ngày 16 tháng Bảy năm 1994 tại các rạp.
[23] Biệt danh biến âm từ tên Iguchi.