Thứ Năm – Đêm
Biết là vô lí, nhưng tôi vẫn bực Yano. Lúc ấy mà cậu ta không chơi cái trò tung hứng kì cục thì chắc chắn Iguchi đã chẳng bị kết tội rồi.
Dù vậy, hôm nay tôi đến trường không phải chỉ vì muốn trách cứ Yano. Còn một điều nữa làm tôi bận tâm, là chuyện câu lạc bộ bóng chày. Nhỡ đâu cậu ta chính là thủ phạm làm vỡ cửa sổ thì chuyện đó nghiêm trọng hơn nhiều. Sẽ đơn thuần là phạm tội.
Khi tôi đến trường và vào lớp từ khe hở ở cửa sau, tôi thấy Yano đang lục lọi thùng rác đặt cạnh bảng. Tôi không biết mở lời như thế nào trong trường hợp gặp một cô nàng moi thùng rác, nên đành đợi cậu ta để ý đến mình.
Mất một lúc, sau khi cầm lên một vật mỏng bằng cả hai tay, Yano mới phát hiện ra con quái vật ở phía sau lớp học và phát ra tiếng kêu ngu ngốc: “Hê!”
“Chào.”
“... Gì chứ... cậu... đến đ...ấy à?”
Yano vung vẩy lấy lệ thứ gì đó trông như cuốn vở trên tay để chào tôi.
Nếu cậu ta ít ra vẫn cười đắc chí như mọi lần, tôi còn thấy mình đến đây cũng đáng. Đằng này, tôi dường như nghe được cả tiếng cậu ta nói “không đến cũng được mà” từ cái thái độ kia và nó khiến tôi chán hẳn. À không, không phải tôi trông mong gì cái điệu cười của cậu ta đâu đấy.
“Acchi... chọn Fire... hay Mera[24]?”
Đúng lúc tôi nghĩ: “Thôi đủ rồi, về sớm thôi” và định quay người bỏ đi, cậu ta lại hỏi một câu kì quặc. Fire, Mera. Game à?
“Ý cậu là phép thuật hệ lửa hả?... Tớ thích Incendio.”
“Là... gì thế?”
“Harry Potter.”
“Ồ... vậy... cậu có làm được thế... không?”
“Hả?”
“Cậu có... phun lửa... được không?”
“Không phun được.”
Lời phủ định của tôi khiến Yano tỏ ra bất ngờ. Cái vẻ mặt đấy là sao hả?
Tôi mới là người phải ngạc nhiên đây này. Tuy tự nhủ như vậy, nhưng khi thử suy nghĩ kĩ càng về ý nghĩa trong biểu hiện của Yano, tôi liền nhớ lại một chuyện. Lời đồn mà thằng Sakai đã nói. Câu chuyện có quái thú xuất hiện. Có thể Yano cũng đã nghe chuyện đó, cậu ta biết đó là tôi và nghĩ hễ là quái thú thì có thể phun lửa được.
“Lửa thì dùng làm gì chứ?”
“Để đ...ốt cái này. Mà... thôi, lên tầng thượng... đi đã.”
Như thường lệ, Yano rời khỏi lớp luôn chẳng buồn đợi tôi trả lời. Chẳng còn cách nào khác, tôi cũng đành khoá cửa lại rồi đi ra ngoài. Tôi cảm thấy khâm phục bản thân khi là một người hết mực chu đáo từng li từng tí.
Khi tôi ra đến hành lang, người bạn cùng lớp đã tuỳ tiện rời đi trước, giờ đang bắt đầu bước về phía cầu thang chứ chẳng hề chờ tôi. Tôi ngạc nhiên với chính bản thân mình vì tạm thời vẫn đi theo cậu ta, có lẽ tôi chẳng phải kẻ chu đáo gì, mà là một đứa cả tin dễ bảo.
Để đề phòng, tôi chuẩn bị sẵn cái bóng, nhưng chúng tôi đã lên đến tầng thượng mà chẳng xảy ra chuyện gì.
Tôi mở khoá tầng thượng như bình thường rồi ra ngoài. Một làn gió khoan khoái phả lên khắp thân thể. Tôi đã từng đến đây ngày hôm kia, sân thượng lúc đêm khuya mang lại cảm giác như thể bầu trời sẽ nuốt chửng lấy chúng tôi vậy, dễ chịu vô cùng.
“Hút thuốc lá khô...ng tốt đâu... nhỉ?”
Yano vừa nói vừa chỉ vào những mẩu thuốc lá lăn lóc phía mép sân.
“Ừ, lộ ra thì chết.”
“Nhưng mà khô...ng tốt cho sức khoẻ... ấy.”
Thì đúng là như vậy, nhưng tôi bất ngờ vì Yano lại nói một câu như một người trưởng thành có ý thức tốt. Tôi quyết định ém đi những điều không cần phải nói, giả dụ như: “Đám hút thuốc chính là mấy đứa đầu têu bắt nạt cậu.”
“Vậy b...ây giờ, cậu phun... lửa đi.”
“Không, tớ đã bảo rồi, tớ không phun được.”
“Cậu đã th...ử chưa?”
Nghe cậu ta hỏi như thế, tôi nhận ra mình thậm chí chưa từng nghĩ đến chuyện đó, chứ đừng nói là thử.
“Cậu thử một lần xem. À, tớ cũng chưa thử... bao giờ, nên mình cùng… thử xem. Nhé!”
Yano đặt hai cuốn vở xuống đất, chìa hai tay phủ lên trên, bộ dạng trông như đang dồn sức mạnh. Cậu ta lúc lắc cánh tay, lặp đi lặp lại: “Nàoo, nàoo!”, và không hiểu vì sao được nửa chừng thì hình như cậu ta nhịn thở. Tôi vừa nghĩ cậu ta giống một kẻ ngớ ngẩn vừa quan sát cậu ta một lát. Thế rồi, vẻ như đã biết mình không có năng lực gì, cậu ta rên rỉ: “Khô...ng... được rồi” và ngồi thụp xuống luôn tại chỗ.
“Được rồi, tiếp theo đến lượt... Acchi.”
“Hả?”
Tôi tránh ánh mắt đầy mong chờ của cậu ta và nhìn cuốn vở đang đặt dưới đất. Trên mỗi cuốn đều có viết những chữ nguệch ngoạc bằng bút dạ.
Nếu nhìn kĩ thì những gì viết trên đó không phải những lời nói xấu dễ thương như “đồ hâm” hay “đồ ngốc”. Sự ác ý mà những con chữ đó tuôn ra thực sự sẽ làm tổn thương sâu sắc bất cứ người nào nhìn thấy, chứ không riêng gì Yano.
“Giả sử tớ phun được ra lửa thì đốt cái này cũng được hả?”
“Đư...ợc chứ. Tớ cũng viết hết cả hai quyển... rồi, chỉ để không thôi.”
Kể cả thế thì lúc nào đó nhỡ cậu lại dùng thì sao?
“Tớ đã vứt... một lần rồi… nhưng lại nghĩ đúng là nên đốt... chúng đi.”
Vậy sao, hoá ra không phải người khác vứt chúng vào thùng rác, mà cậu ta tự làm.
Không biết mấy chữ viết bậy đó có từ lúc nào nhỉ. Chắc rằng chẳng đứa nào lại tử tế đến mức chọn vở đã dùng hết để viết bậy lên đâu.
Tôi đang nghĩ lan man thì nghe thấy tiếng nhắc: “Nhanh... lên nào!” Yano có vẻ tin vào sức mạnh của tôi nên cậu ta bắt đầu tránh xa khỏi hai cuốn vở. Dù đây chẳng phải chủ đích của tôi, nhưng tôi thấy tội nghiệp cho những cuốn vở bị viết như vậy, và nếu có thể hoả táng chúng, tôi quyết định cứ thử xem sao.
Nếu tôi có thể tạo ra cái bóng, có lẽ tôi cũng phun được lửa. Sẽ là nói dối nếu tôi bảo rằng mình chẳng hề kì vọng như thế.
Tôi thử tưởng tượng, giống như hôm qua.
Khi phun lửa, tôi phải nén sức mạnh của mình sao cho toàn thân run rẩy. Tiếp theo, những hạt đen bắt đầu chuyển động xoay tròn như một cái động cơ bên trong con quái vật, rồi toả nhiệt. Chẳng mấy chốc, đám hạt bốc lửa, chúng tụ lại thành một đốm lửa lớn và bị đẩy ra khỏi miệng tôi.
Đột nhiên, trước mắt tôi bị bao phủ bởi ánh sáng chói loá.
“Oa!!!!! Nó...ng quá!”
Ngọn lửa thoát ra từ miệng tôi lớn đúng như tưởng tượng, xém tí nữa là lan đến bộ đồng phục của Yano. Tôi vội vàng vận hết sức hút nó về bằng cách tưởng tượng ra cảnh mình nuốt ngọn lửa lại. Thế là ngọn lửa rực cháy đã suýt soát không gây tổn hại gì tới Yano và quay về bên trong cơ thể tôi.
Bóng tối đối cực với ánh trăng lại một lần nữa quay trở lại nơi tầng thượng, và ở trung tâm của nó là hai cuốn vở đã cháy đen thui.
Chúng tôi nhìn nhau.
“Ôi!!!! Ôi!!!!! Tu...yệt vời!”
Yano nhìn đắm đuối về phía tôi từ rìa sân thượng, và tôi cũng vô tình trân trân nhìn cậu ta bằng tám con mắt của mình.
“Thật hả...?”
Tuy có chút hi vọng, nhưng tôi chẳng hề tin mình có thể làm được đến mức này.
Đúng là quái vật.
Tôi có thể phun ra lửa, có nghĩa là, nếu không khéo điều khiển, tôi thậm chí có thể phá huỷ phố phường, như một con quái vật thực thụ.
Tôi cảm nhận được ngọn lửa lưu lại trong cơ thể. Tim tôi cũng đập rộn lên.
“Giỏ...i quá... Acchi! Cậ...u làm... thế nào đấy?”
Tôi làm thế nào nhỉ?
“Tớ chỉ... tưởng tượng nó sẽ thành như thế này, và làm được.”
Vẫn tiếp tục nhìn vào mắt Yano khi cậu ta rón rén lại gần, tôi thử giải thích y nguyên như vậy.
Cậu ta mở lớn cặp mắt đang hướng về phía con quái vật.
“Vậy... là cậu có thể làm... được mọi thứ bằng... khả năng tưởng tượng.”
“Khả năng tưởng tượng...”
Liệu có không nhỉ? Cái thứ sức mạnh cứ như là pháp sư ấy?
Khi Yano giẫm mạnh vào cuốn vở đã cháy, những hạt bụi đen liền bay lên. Có vẻ chúng đã hoàn toàn hoá thành tro rồi.
Sau khi thoả thuê làm đống tro văng tung toé, Yano lùi một bước rồi lại nhìn tôi chằm chằm.
Tôi nghĩ cậu ta đang sợ con quái vật có thể phun lửa là tôi, nhưng có lẽ không phải vậy.
Tôi cảm thấy ánh mắt ấy của Yano đổi sắc, rõ ràng khác hẳn lúc nãy. Trong ánh mắt ấy, tôi nhìn thấy sự ganh tị.
Lại còn ngưỡng mộ quái vật sao, Yano quả là kì cục.
Bởi vì chắc chắn không có chuyện tôi làm được mọi thứ như cậu ta nói.
Mà có làm được đi chăng nữa...
Nghĩ vậy làm tôi thấy hơi sợ.
Tôi sợ cái gì cơ?
“... Acchi... này.”
Tôi sợ cậu ta sẽ nói rằng: “Nếu cậu có thể làm mọi thứ thì hãy cứu tớ đi.”
“À phải rồi, bạn Yano, cậu có biết chuyện ở câu lạc bộ bóng chày không?”
Cho nên, tôi quyết định ngắt lời cậu ta, chuyển sang hoàn thành mục đích ban đầu của việc đến trường.
“Hử? G...ì cơ?”
“Hình như cửa sổ của câu lạc bộ bóng chày bị vỡ đấy.”
“À... có ai đó đã nói... vậy.”
“Ừ, này...”
Tôi vừa nói đến đấy, Yano tự nhiên phá lên cười khanh khách, trong lúc giậm chân lẹp bẹp và khua tung đống tro. Sao thế nhỉ? Hay cậu ta điên rồi? Tôi đang nghĩ vậy thì cậu ta chỉ vào tôi.
“Cậu... đang… nghĩ tớ là thủ phạm.”
Mặc dù đó là ý của tôi, nhưng chính vì bị nói trúng tim đen, tôi giật thót.
“Không... mà... ừ. Tớ đã nghĩ là có lẽ vậy.”
“Tớ khô...ng làm chuyện đ...ó đâu.”
Lần đầu tiên trong ngày hôm nay, Yano để lộ nụ cười thoả mãn như mọi bận.
“Nếu làm... thế để trả thù cho... bản thân, thì tớ cũng giống đối phương thôi.”
Giống đối phương.
Có nghĩa là giống Motoda. Nói cách khác, kiểu dùng từ ấy thể hiện một điều: Yano cho rằng đó là chuyện không thể chấp nhận được.
“Không phải vì bản thân thì vì con ếch chẳng hạn?”
“Tớ khô...ng làm thế. Tớ đâu có... biết nó đã nghĩ gì. Tớ không... làm những hành động như của một đứa nhóc ngốc nghếch thế đâu.”
Tôi nghẹn lời. Có rất nhiều lí do, nhưng đặc biệt là vì tôi quá bất ngờ khi thấy Yano có những suy nghĩ thấu đáo trong hành động. Tôi thắc mắc, nếu vậy, tại sao bình thường cậu ta không suy nghĩ kĩ hơn trước khi hành xử chứ? Đồng thời, tôi cũng thoáng nghĩ rằng những lời bôi nhọ gây tổn thương ghi trên hai cuốn vở kia đã trật đích rồi.
Tất nhiên, tôi chẳng hề có ý ủng hộ Yano.
“A, có c...ảm giác cậu vẫn đang nghi ngờ nhỉ?”
“À không, đâu, không có.”
“Vậy thì...”
Yano không cười đắc chí, mà nở một nụ cười gian tà, cứ như đang âm mưu chuyện gì đó.
“Mì...nh đi bắt thủ phạm thực sự đi.”
“... Hử…?”
Thủ phạm thực sự? Đây là lần đầu tiên tôi nghe từ ấy mà không phải ở trong truyện tranh trinh thám.
“Acchi, giữa... Conan và... Kindaichi thì cậu thích ai hơn?”
“Tớ thích Neuro[25]. Thôi, tớ không nghi ngờ cậu nữa rồi. Nếu cậu đã nói là đi tìm thủ phạm thực sự thì việc nghi ngờ chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”
“Tớ thí...ch Yako[26].”
“À, ra vậy.”
Cậu ta đọc Jump[27]. Tôi thực sự rất bất ngờ vì bản thân và cô nàng Yano kì quặc kia có hết điểm chung này tới điểm chung khác.
“Sao cậu lại bỏ... cuộc giữa... chừng thế?”
“Đằng nào thì cũng là do một thằng dở hơi ở đâu đó ném đá vào chứ gì?”
“Thế à, ra là bị vỡ... ở phía mặt đường sao?”
Nghe cậu ta nói, tôi nhận ra mình không nghĩ mà đã phát ngôn. Ừ nhỉ, chỗ bị vỡ là ở phía sân tập. Tôi đã đến tận nơi xem mà còn ăn nói thiếu suy nghĩ hơn cả Yano, thật đáng xấu hổ.
“Trước tiê...n, mình đến hiện trường... đi.”
Trước một Yano tràn đầy khí thế, tôi thở dài thành tiếng cho cậu ta nghe thấy, dù hiểu rằng việc ấy cũng chẳng có ý nghĩa gì. Y như rằng, cậu ta bảo: “H...ít thở sâu quan trọng lắm đấy.” Thôi được rồi.
“Đến sân tập là bị bắt gặp đấy?”
“Đang là giờ nghỉ... đêm nên không... sao đâu. Từ ngoài nhìn vào cũng chẳng thấy tại... có hàng rào, nên mình sẽ đi dọc... theo tường nhé. Acchi có thể hoà mình vào bóng… tối đúng không?”
“... Hả? Tớ cũng đi á?”
“À... mai có vẻ... sẽ mưa đấy nhỉ.”
Cậu ta muôn đời vẫn là kẻ không thể nghe người khác nói.
Đã bị phớt lờ như vậy, chắc chắn tôi cũng nên phớt lờ Yano luôn cho rồi. Nhưng vì tôi không làm được thế, nên tôi có cảm giác mình đang bị ai đó trách là kẻ cả tin, dễ bảo.
Nếu ngày mai trời mưa, thì dù có là Yano chắc cũng sẽ không đến đây nữa. Vừa nghĩ vậy, tôi vừa chuẩn bị sẵn cái bóng rồi quyết định đi từ sân thượng xuống tầng dưới. Hôm nay là lần cuối rồi. Khuyến mãi chừng này cũng được thôi.
Giữa đường, khi tôi lên tiếng nhắc nhở vì lo ngại tiếng giày của Yano, cậu ta bèn cười nhạt, cởi giày ra, lắp chúng lên hai bàn tay, rồi bắt đầu vỗ chúng vào nhau làm phát ra tiếng. Tôi nhắc cậu ta thêm lần nữa. Cậu là học sinh tiểu học đấy à?
Sau một thoáng cân nhắc xem nên thoát ra ngoài từ đâu cho an toàn thì đến lúc này tôi mới nảy ra một mối nghi hoặc.
“Mọi khi cậu vào trường như thế nào vậy?”
“Tớ đi qua... cổng chính rồi vào từ... chỗ thay giày.”
“Không, tớ không hỏi lúc đi học...”
Tôi nói thêm, nhưng Yano chẳng để vào tai mà nhanh nhảu đi qua trước mặt tôi. Trước khi xuống cầu thang, tôi vội vàng cho cái bóng kiểm tra xem tầng dưới có ai không. May là chúng tôi có thể tới tận tầng một mà không gặp ông bảo vệ nào. Từ đây thì làm thế nào nhỉ? Phòng bảo vệ nằm bên trong một toà nhà khác nối với khu này bằng hành lang. Nó ở bên cạnh sảnh ngoài, nơi các thầy cô xem như lối ra vào, còn kiêm cả vai trò đón khách. Quả là, nếu đi từ phía khu vực đổi giày, chúng tôi sẽ không phải đối mặt với mấy nơi dễ quan sát như sân tập hay sân trong, có lẽ sẽ ổn.
Trong lúc tôi còn đang nghĩ mấy chuyện như vậy, chúng tôi đã đến thềm thay giày của học sinh. Tôi nhận ra, ừ nhỉ, khác với đứa đi chân trần như tôi, Yano phải đổi giày trong nhà với giày thể thao đã.
Tôi chờ đợi trong thấp thỏm bởi những tiếng va chạm vào tủ giày dường như vang lên chẳng chút kiêng dè, còn cậu ta đứng đó cởi giày, rồi cứ thế tiến thẳng đến cánh cửa đang đóng chặt và đặt tay lên đó. Không phải cửa đang khoá sao?
Thắc mắc của tôi bị cả Yano lẫn cánh cửa của thềm thay giày phớt lờ.
Ý tôi là cái cửa đang để mở như bình thường.
Tại sao?
“Đi th...ôi.”
“Sao cái cửa này lại mở?”
“Lúc tớ... đến nó cũng mở... đấy.”
“Có chuyện ngớ ngẩn vậy sao?”
Bỏ ngoài tai câu bắt bẻ của tôi, đứa ngốc kia thoăn thoắt đi thẳng về phía sân tập. Cho dù chúng tôi đang ở xa phòng bảo vệ, nhưng nếu họ đi tuần, chúng tôi vẫn có khả năng bị phát hiện. Khi tôi chỉ ra điều đó, cậu ta vừa lầm bầm: “Cậu nói nhiều... thế,” vừa co người bước đi men theo toà nhà. Tôi đã nghĩ bụng chẳng nhẽ mình lại bịt xừ miệng cô nàng này bằng đám hạt đen, nhưng kịp thời bỏ cuộc. Rủi mà làm cậu ta nghẹt thở thì sẽ thành chuyện lớn, với lại tôi cũng chưa có kinh nghiệm chạm trực tiếp vào con người trong lốt quái vật, nên chẳng biết được điều gì sẽ xảy ra. Tôi còn không biết cách đối phó nếu những hạt đen nuốt chửng cậu ta, giống như chúng đã nuốt chửng tôi vậy.
Tôi tiếp tục giấu mình sau tường của toà nhà có các lớp học, băng qua mặt hậu nhà thể chất, đến gần nơi quy tụ phòng sinh hoạt của các câu lạc bộ, kiểm tra cái cửa sổ đã vỡ từ giữa đám cây trồng men theo tường rào. Đúng là nó chưa hề được trả về trạng thái ban đầu, vẫn đang dán tạm bằng bìa cứng.
“Hơi xa... nên khó... nhìn nhỉ.”
“Kể cả đến gần thì người ta cũng dọn dẹp hết rồi, chẳng còn gì đâu. Thôi về đi.”
“Thủ phạm sẽ quay... lại hiện... trường đấy.”
“Tớ nghĩ dù có quay lại thì cũng không phải bây giờ.”
“Cậu thí...ch Harry Potter à?”
Yano tựa lưng vào tường rào, mang vẻ mặt hoàn toàn tự tin rằng câu vừa rồi giúp mạch câu chuyện không bị sai lệch.
Cố kiềm chế cảm giác thôi thúc muốn gãi đầu, tôi đã buông xuôi một cái gì đó và ngồi xuống ngay tại đấy.
“Bộ ấy nổi tiếng nên bố mẹ tớ mua về để ở nhà.”
“Ồ, hoá ra là cậu không phải kiểu thích xem phim rạp mà thích... DVD à?”
“... Tớ thích sách.”
Đấy là sự thực, và suy cho cùng đó chẳng phải thông tin sẽ gây ảnh hưởng gì vì bị người khác biết được, thế nhưng tôi lại ngập ngừng khi trả lời.
Lí do là bởi, tôi chưa từng giả định trước tình huống bị bất cứ ai trong lớp hỏi về việc tôi đọc sách gì, nên tôi không chuẩn bị được câu trả lời nào nghiêm chỉnh và chính xác.
Yano ồ lên hưởng ứng bằng giọng to quá đà và thái độ đầy kinh ngạc.
“Yên nào...”
“Cậu đọc... cả quyển sách... dày như vậy cơ à? Giỏi quá. Cậu thích... sách à?”
“Không đến mức ấy đâu.”
Nhưng mà, Harry Potter rất dễ đọc, lại thú vị nữa, nên tôi đã đọc nó. Dù thế, tôi biết, nếu cứ thao thao bất tuyệt kể về sở thích của mình sẽ chỉ khiến người khác khó xử, nên tôi chẳng nói gì thêm.
“Tớ chẳng nghĩ... mình sẽ muốn đọc... sách.”
Đúng lúc tôi nghĩ, cái đứa đang đứng trước mặt mình có vẻ chẳng đọc sách đâu, thì Yano đã chủ động tự thú. Mà không, cái từ “tự thú” nghe như thể tôi bị cuốn vào trò chơi thám tử của cậu ta vậy. Để tôi sửa lại. Cậu ta đã nói cho tôi biết.
“Nếu xem... phim thì chiếu rạp có vẻ… ổn. Sách thì... toàn là... chữ, mắt phải dõi... theo từng dòng nên rất... mỏi. Còn cần có thời gian, dù chắc là vẫn có... người đọc... vèo vèo, nhưng truyện tranh đọc được... nhanh hơn, lại... hay nữa.”
“... Tiểu thuyết nào hay thì vẫn hay mà.”
Tôi tự nhủ: “Chết thật” vì buột miệng nói một câu như phản đối ý kiến của cậu ta. Thế nhưng, Yano chỉ lắc đầu: “Không... có đâu.”
Tôi bị lung lay bởi chính điều mình đã nói. Lần đầu tiên tôi nghĩ rằng, thật may vì ở đây chỉ có mình cậu ta. Tôi đã bị ảnh hưởng trực tiếp bởi màn đêm và việc bản thân đang trong hình dạng quái vật. Ban ngày, tôi có thể nói chuyện với người khác mà chẳng gây xung đột ý kiến. Thế mà giờ tôi lại trót tỏ ra khăng khăng về sở thích của mình rồi.
“Nếu chỉ đọc toàn... chữ thôi thì dễ... ngu lắm.”
Yano nói vu vơ như hát.
Tôi liền nghĩ, có khi nào lời nói ấy đang ám chỉ một người trong lớp không nhỉ.
Suy nghĩ một chút sẽ thấy việc Yano lẻn vào trường học và nói nghỉ đêm này nọ có liên quan đến cô nàng suốt ngày đọc sách ấy.
Midorikawa Futaba. Không phải tôi không tò mò về chuyện kể từ ngày đó, Yano nghĩ thế nào về người kia, nhưng tôi chẳng hề có hứng chui đầu vào một vấn đề mà mình không có ý định giải quyết, và cuối cùng, tôi chẳng thể hỏi han gì.
Rốt cuộc, chúng tôi đã ở yên đấy cho đến lúc chuông hẹn giờ từ điện thoại của Yano vang lên, nhưng thủ phạm thực sự không xuất hiện. Đã thế, mặc cho tôi nhắc cậu ta tắt tiếng điện thoại đi vì người ta sẽ phát hiện ra tôi mất, Yano vẫn chẳng chịu ngắt chuông giữa chừng gì cả.
“Bị lộ thì tớ cũng mặc kệ cậu nhé! Thật đấy!”
“Cậu dai... thế, không... sao đâu vì có bảo... vệ rồi.”
Thế mới là có sao ấy. Hơn nữa, tuy không biết là có giáo viên trực hay không, nhưng bị bắt gặp bởi thầy cô còn phiền hơn cả gặp bảo vệ. Có điều, vì tôi cũng bắt đầu hiểu ra rằng cho dù có nhắc Yano thì cậu ta vẫn chẳng buồn nghe, nên tôi đã im lặng rồi, thế mà cái đứa này...
“Nhạy c...ảm quá. Nhạy cảm q...uá!”
Tôi khá bực với kiểu nói như chọc ghẹo ấy. Vậy nên, trong lúc men theo tường tiến về phía khu vực đổi giày, tôi quyết định phàn nàn một câu mà thực ra tôi đã tính là sẽ không nói.
“Yano mới là người thiếu nhạy cảm trầm trọng ấy. Lúc ban ngày, bạn Iguchi đã mất công nhặt tẩy cho cậu, thế mà cậu giật lấy nó thô lỗ thế còn gì.”
“Cậu đừng n..ói chuyện ban ngày.”
Không hề nhìn về phía tôi, Yano nói theo cái kiểu như muốn phủi toẹt đi. Ở sau lưng Yano, đám hạt đen trên thân thể tôi rộn lên xôn xao, cảm giác cứ như lông tóc dựng ngược hết cả lên vậy.
Chỉ chút nữa thôi là sự xôn xao bất ổn đó có thể đã biến thành một thứ rất nguy hiểm rồi.
“Nh...ất định.”
Cơ thể tôi thôi không run rẩy nữa là bởi Yano đã nói gì đó với tôi. Tôi là con quái vật biết lắng nghe tiếng nói của người khác.
“Igucch...an là một người... tốt.”
“...”
Tôi nhủ thầm, tưởng gì, chuyện đó hả? Tôi biết tỏng điều ấy rồi.
Sau đó, chúng tôi không nói gì cả, rồi ra đến cổng trường. Cổng trường không hiểu sao cũng đang mở như bình thường.
Chúng tôi chào nhau ngắn gọn và quyết định đi khỏi đó. Khi tôi bay thật cao lên không trung, nhắm về hướng biển, tôi nhìn thấy phía dưới là Yano cưỡi trên chiếc xe đạp để ở gần cổng trường. Tôi thoáng nghĩ, giờ này để cậu ta đi một mình liệu có sao không, nhưng vì cậu ta đang cười mãn nguyện, nên tôi quyết định mặc kệ.
Sự mất bình tĩnh lúc nãy đã đi đâu từ lúc nào không biết.
Chú thích:
[24] Thần chú tấn công bằng lửa yếu trong Dragon Quest, một trong những trò chơi điện tử nhập vai lâu đời của Square Enix.
[25] Nhân vật chính trong manga Majin Tantei Nougami Neuro (Ma nhân Thám tử Nougami Neuro).
[26] Nhân vật nữ chính trong manga Majin Tantei Nogami Neuro, là nữ thám tử hợp tác cùng Neuro.
[27] Shuukan Shounen Jump, tạp chí truyện tranh hằng tuần của NXB Shueisha, đối tượng chủ yếu là thiếu niên với các tác phẩm nổi tiếng như Dragon Ball, One Piece, Hunter x Hunter, Naruto,..