← Quay lại trang sách

Thứ Sáu – Ngày

Trong lớp bọn tôi, chuyện Yano bị bắt nạt có mối liên quan sâu sắc tới một thứ gọi là “tinh thần tập thể”.

Đúng như Yano nói, hôm sau trời đổ mưa.

Vào những ngày mưa, tôi che ô đi bộ tới trường. Thật lòng, tôi thích đi xe đạp như bình thường hơn, nhưng, nếu cầm ô đi xe đạp mà để giáo viên trông thấy và nhắc nhở thì phiền phức quá, với lại, chẳng đứa nào chịu mặc áo mưa cả, nếu tôi làm vậy trông sẽ nhức mắt vô cùng.

Đến trường mất khá nhiều thời gian, nhưng vì tôi không cần ngủ nên dậy sớm cũng chẳng can hệ gì. Do đó, tôi có thể ăn sáng xong xuôi rồi thong dong đi học. Hôm nay, tôi đói bụng hơn mọi khi nhiều và đã ăn hẳn bốn lát bánh mì nướng. Chuyện này có liên quan tới việc tôi đã khạc ra lửa không nhỉ?

Tôi vừa đi vừa để máy nghe nhạc chạy ngẫu nhiên, trong đó chứa toàn các bài hát đang nổi. Thế rồi, tôi đến trường mà không gặp trở ngại gì.

Vào những ngày mưa, có nhiều học sinh đến sát giờ hơn bình thường. Nguyên nhân là bởi, đứa thì được bố mẹ đưa đến bằng ô tô, đứa thì cuốc bộ đi học, giống như tôi vậy. Tôi đến trường sớm hơn mình tưởng, vì thế, thềm thay giày vẫn vắng teo.

Tôi cụp ô, giũ bớt nước ở bên ngoài rồi đi vào trong toà nhà.

Yano đang đứng ở đó, ướt sũng từ đầu tới chân.

Tôi nghĩ rằng gương mặt mình đã bị căng cứng trước cuộc gặp gỡ không lường trước. Yano đang vắt nước ở gấu váy. Nhìn thấy tôi, nó cười thoả mãn và nói: “Chào buổi s...áng!”

Việc Yano cất lên những tiếng chào vô ích với bạn cùng lớp đã trở thành chuyện thường ngày. Vậy mà tôi, trong một giây bất cẩn, đã đứng khựng lại. Tôi chỉ có thể nói rằng, thật sự quá may mắn khi không có một đứa bạn cùng lớp nào khác ở đây.

“Tớ bị... lấy mất ô... rồi.”

Tôi đã xoay xở trở lại là chính mình trước khi nó kể xong chuyện đau lòng đó. Tôi tránh được ánh nhìn của nó và rảo bước về phía tủ đựng giày của lớp mình.

Ở rìa tầm nhìn của tôi, không hiểu sao Yano lại đang cười mãn nguyện dù bị tôi làm ngơ. Đúng lúc tôi đang nghĩ bụng, con bé này đúng là đồ dở hơi, thì sau lưng tôi vang lên một giọng nói.

“Chào em, Yano. Em đến phòng y tế đi, cô cho mượn khăn.”

“Em cảm... ơn cô... ạ.”

Ra thế, bây giờ vừa đúng lúc Noto đi làm. Tôi thầm cảm ơn cô ấy. Vậy là, nguyện vọng không muốn dính líu gì đến Yano, và nguyện vọng muốn làm gì đấy cho cái thân hình ướt sũng của nó đều đã thành hiện thực. Vạn vạn tuế.

Lúc tôi tới phòng học, quả nhiên, hơn một nửa số ghế chưa được lấp đầy. Bọn đã đến trước gồm có đám con trai chỗ thằng Takao to mồm và hội con gái của Nakagawa, những kẻ vừa trách móc Iguchi hôm qua. Chúng đang sôi nổi kể nhau nghe chuyện mình đã phá hỏng ô của bạn cùng lớp. Tôi giả vờ không nghe thấy gì, cắm ô vào giá, cất cặp vào tủ khoá cá nhân.

Nếu tôi chỉ ngồi rịt trên ghế, chúng nó sẽ không dưng hỏi han tình hình sức khoẻ của tôi, nên tôi quay sang Kudo bàn bên tán chuyện về bộ phim tối qua. Đó là một bộ phim truyền hình tình cảm dài tập, nội dung hơi lắt léo với những tình tiết có thể thấy ở bất cứ nơi nào. Nó đang nổi, còn tôi thì bắt đầu xem từ tập hai. Nói thật lòng, đến giờ tôi vẫn chưa hiểu bộ phim này hay ở chỗ nào, nhưng thôi, mỗi người một cảm nhận, khi đám con gái thân thân với bạn để lộ răng khểnh và tán dương bộ phim hết lời thì việc phản đối chúng chẳng có nghĩa lí gì hết.

Một lúc sau, Sakai đến, cất tiếng chào hào sảng như muốn truyền tới tất cả mọi người, thấy vậy, tôi cũng giơ tay lên. Hình như canh đúng lúc Sakai đi ngang qua chỗ tôi để mang cặp cất vào tủ cá nhân, Takao hăm hở báo cáo vụ nó đã thay trời hành đạo. Vì thế, tôi cũng tham gia vào câu chuyện đó.

“Nó ướt sũng từ chỗ thay giày luôn.”

Tiếng cười rộ lên sau câu nói của tôi. Tốt rồi. Tôi thấy vào những ngày mưa, sự căng thẳng trong mọi người cứ leo thang dần từng bước, một cách kì lạ. Cửa sổ đóng chặt để không bị hắt mưa. Có lẽ vì thế mà thứ cảm giác như thể đây là một căn cứ bí mật được sản sinh ra trong lớp, khiến cho tinh thần đoàn kết lên cao hơn lúc bình thường.

Tôi đã từng nghe các giáo viên nhận xét lớp tôi ngoan, ít có vấn đề. Tôi cũng hiểu họ muốn nói thêm rằng: đương nhiên đấy là nếu nhắm mắt cho qua chuyện của Yano. Dù vẫn có những đứa vi phạm vài lỗi nhỏ trong nội quy trường hay những thằng ồn ào, như Motoda chẳng hạn, thì cái lớp này không hề có các vấn đề bị khép vào tội bạo lực hay phải chịu sự “chăm sóc” của cảnh sát. Một lớp ngoan và dễ trị, phải không?

Tinh thần tập thể. Một sự nhân danh đại nghĩa tồn tại trong cái lớp này, sinh ra nhờ việc biến một mình Yano thành kẻ ác, để kéo mọi người xích lại gần nhau. Vì vậy, đây là một lớp ngoan.

“Cho Midorikawa thấy cảnh ấy được thì tốt.”

Tôi cũng cười vì câu nói của Takao và đáp: “Phải đấy.”

Tất nhiên, tôi không định nói rằng Yano là vật hi sinh. Kẻ châm ngòi cho tình trạng này là chính bản thân Yano. Nó đã gây chuyện. Đấy là nguồn cơn của việc bắt nạt này. Chỉ có thể nói là, Yano quá dốt khi chọn Midorikawa làm đối tượng.

Thật ra, cái dở trong việc Yano hành xử thô bạo với Midorikawa không phải chỉ nằm ở việc Midorikawa được mọi người yêu mến.

“Chào!”

Đột nhiên, Sakai quay xuống phía cuối lớp và cất tiếng chào, đi kèm một nụ cười ngoác tới tận mang tai. Tôi quay lại vừa đúng lúc Midorikawa vào lớp. Con bé đáp một tiếng “ừ” như mọi khi, và chúng tôi cũng luân phiên nhau chào lại vài câu ngắn gọn. Không biết quy luật cho số lần và thời điểm gật đầu của Midorikawa là như thế nào, nhưng nó chỉ “ừ” thêm đúng một lần rồi đi về chỗ.

Sakai là đứa duy nhất nhận được riêng một câu “ừ”. Chắc là nó cũng không muốn bị chúng tôi nhìn thấy, nhưng nó đang cười hớn hở hơn hẳn từ nãy tới giờ. Nó nở một nụ cười khác với kiểu nó vẫn dành cho bọn tôi. Lộ liễu thật. Mọi người biết hết rồi.

Sakai hiển nhiên là nhân vật trung tâm trong cái lớp này. Sakai đứng ở chính giữa lớp – tập thể đã trở thành một khối đoàn kết bởi sự thù địch đối với Yano.

Thế nhưng, trên thực tế, Sakai hoàn toàn không làm gì Yano cả.

Quan hệ của Sakai và Yano đơn giản chỉ là, trong lớp này, Sakai là đứa tức giận với Yano nhất, vậy thôi.

Ai cũng biết cái chuyện đơn giản ấy. Và chính điều đó là bi kịch đối với Yano.

Tinh thần tập thể.

“Chào mọi... ngườiiiii.”

Ở một mép tầm nhìn của tôi, Yano, khoác trên người bộ quần áo thể dục hơi quá khổ, chắc mượn được ở phòng y tế, đang cất tiếng chào với điệu cười thoả mãn và bước vào lớp, nhưng chẳng có ai đáp lời. Nói thế này cũng kì cục, nhưng mà, thay vào đó, Takao tặc lưỡi, cố tình cho Yano nghe thấy. Yano vẫn tươi cười, đặt cặp lên bàn, nhưng vừa ngồi xuống ghế thì nó bỗng kêu “á” một tiếng rồi đứng dậy. Tôi vô tình liếc sang và thấy chỗ mông quần thể dục màu đỏ của nó ướt đẫm. Đứa nào đó đã bày trò này trước khi tôi đến. Sau khi kêu “Ôi...” một tiếng, Yano lấy ống tay áo của bộ đồ thể dục đi mượn lau ghế rồi lại ngồi xuống đấy.

Chắc không phải bọn Takao làm. Nếu là chúng nó thì chắc chắn đã cho mọi người biết ngay khi kể về cái ô ban nãy rồi. Có thủ phạm khác trong vụ này.

Các thành viên trong lớp tôi, trừ một đứa, đều là con người cả ngày lẫn đêm. Sẽ không có chuyện cả đám hành động hay suy nghĩ giống hệt nhau như những cỗ máy.

Kể cả thái độ với Yano cũng mỗi người một khác, nhưng đại khái được chia làm ba loại.

Đầu tiên là loại công khai gây hấn và lấy điều đó làm thích thú. Motoda, Takao và đám con gái kết tội Iguchi hôm qua nằm trong loại này.

Thứ hai là loại rõ ràng có thù ghét nhưng biết tiết chế, sẽ thể hiện ra mặt khi Yano đến gần và chỉ làm mấy trò quấy rầy nhạt nhẽo. Kudo ngồi cạnh tôi là loại này. Đây có lẽ là loại đông nhất.

Thứ ba là loại cho rằng Yano tệ, nhưng quyết định sẽ chỉ phớt lờ nó chứ không có hành động gì đặc biệt. Đây là loại hiếm, chiếm số người ít ỏi, trong đó có Iguchi, Sakai và tôi.

Trừ Yano và Midorikawa, phần lớn mọi người trong lớp có thể được phân vào một trong ba loại kể trên. Có lẽ, kẻ làm ướt ghế Yano là đứa nào đó thuộc loại một hoặc loại hai. Loại thứ hai có thể là những kẻ gây rắc rối số một cho Yano, bởi vì không như bọn Takao hay Motoda, với loại này Yano không thể nhìn ra chân tướng kẻ địch của mình.

Không đứa nào truy cứu xem ai đã làm chuyện đó. Chắc hẳn trong lòng mỗi người đều tồn tại cảm nhận rằng, dù hành động khác nhau, nhưng tất cả đều có chung tư tưởng. Miễn không ai tự lên tiếng, việc không tìm kiếm thủ phạm sẽ trở thành thứ chúng tôi ngầm hiểu với nhau, theo một nghĩa nào đó. Nói đến chuyện này, tôi nhớ lại hồi lớp Bảy, từng có giáo viên bảo chúng tôi rằng, so với bắt nạt, ngồi lê đôi mách về bạn bè còn xấu xa hơn.

Càng gần đến lúc chuông reo, các chỗ trống liên tiếp được lấp đầy. Quả là trong lớp ồn ào hơn mọi khi một tí. Khi đưa mắt nhìn những chỗ còn trống, tôi nhận ra một điều. Iguchi vẫn chưa đến.

Chuyện này thật hiếm gặp. Iguchi lúc nào cũng đến trường sớm và ngồi thầm thì nói chuyện với mấy đứa bạn thân. Trước đây, vào hôm trời mưa, tôi có thấy con bé được chở bằng ô tô đến trường, nhưng dù thế thì vẫn quá muộn.

Trong lúc đem chuyện quyết định thi cấp ba trường nào ra nói với Kudo, tôi thấy lo cho Iguchi. Có phải nó vẫn bị ảnh hưởng bởi chuyện hôm qua không nhỉ?

Cuối cùng thì chuông vào giờ cũng vang lên. Motoda vừa kết thúc buổi tập sáng ngay trước đó và chạy ào vào lớp, Midorikawa thì đem sách từ thư viện về. Khi hai đứa đó ngồi vào bàn cũng là lúc giáo viên chủ nhiệm bước vào và lớp trưởng cất tiếng hô cho cả lớp đứng dậy.

Chính vào thời khắc cụm từ “cự tuyệt tới trường” chạy ngang qua não bộ của tôi, Iguchi đi vào từ cửa trước, cùng với một câu lí nhí: “Em xin lỗi ạ.” Sau đó, con bé về chỗ ngồi của nó, trước tôi ba bàn, rồi cứ thế đứng chào cùng cả lớp.

Nhìn chiếc móc khoá Totoro – thứ lúc nào cũng được treo trên cặp Iguchi – đung đưa, tôi thở phào nhẹ nhõm. Đồng thời, tôi hiểu ra một chuyện. Chắc chắn Iguchi đã cố ý đến lớp vào khung giờ này. Chắc con bé sợ trong khoảng thời gian buổi sáng sẽ lại bị công kích như ngày hôm qua.

“Trực nhật hôm nay là Adachi và Iguchi.”

Sau khi ngồi xuống, vừa mới tạm nhẹ nhõm một chút thì tôi lại bị gọi tên. Ừ nhỉ, hôm nay là ngày trực nhật của tôi. Ở lớp chúng tôi, nếu tiết thứ nhất phải đổi phòng học, thì lúc này chìa khoá phòng học chính sẽ được giao cho người phụ trách trực nhật. Tiết một hôm nay là Âm nhạc. Thấy Iguchi ngồi bàn trên đang chuẩn bị lấy sách giáo khoa ra khỏi cặp, tôi đứng dậy, ngăn nó: “Để tớ, để tớ,” và bước lên nhận chìa khoá. Tôi lặp lại câu đó hai lần để không tạo cảm giác mình đang ra vẻ ta đây.

Khi quay người lại, tôi nhận được câu “Cảm ơn” gần như là nhép môi của Iguchi. Tôi đáp lại con bé bằng một nụ cười, thế là nó bèn vội vàng bắt đầu chuẩn bị sách vở. Vì một lí do nào đó, tôi vừa nhìn bộ dạng đấy vừa dợm bước ngang qua chỗ nó ngồi.

Đúng lúc ấy.

Iguchi như thể lên cơn co giật, làm cái bàn kêu rầm một cái.

Không khí trong phòng học ngưng lại trong giây lát, rồi Sakai nói đùa một câu: “Sao tự nhiên lại hoảng lên thế?”, cho nên chuyện vừa xảy ra cũng trôi đi.

Bởi vậy, tôi nghĩ chỉ có mình tôi để ý.

Bàn của Iguchi nảy lên tạo tiếng động với mặt đất là do con bé đã đập mạnh tay xuống bàn.

Tôi cầm chìa khoá, ngồi xuống chỗ của mình ở cuối lớp, cảm giác được trái tim đang đập rộn lên những âm thanh mãnh liệt.

Cái gì vậy?

Tôi trót nhìn thấy rồi.

Iguchi định lấy ra cuốn vở có lẽ nó đã bỏ trong ngăn bàn. Sau đó, con bé nhìn bìa quyển vở, lập tức đập tay xuống vì muốn che giấu nó.

Tôi không nhìn nhầm.

Nó giống như cuốn vở Yano đã đốt hôm qua.

Bìa vở của Iguchi bị viết rất nhiều những lời lẽ độc địa bằng bút dạ đen ngòm.

Tinh thần tập thể.

Sau khi hết tiết sinh hoạt, dù đã ra khỏi lớp, tim tôi vẫn chẳng đập dịu lại cho tôi nhờ.

“Acchi, sao đấy? Đau bụng hả?”

Tôi vốn định giấu cơn xúc động buổi sáng để sinh hoạt bình thường cho hết một ngày, vậy mà đến giờ dọn dẹp, Sakai lại lo lắng cho tôi. Tôi trả lời với vẻ mệt mỏi để không bị gán cho những thứ kì quặc: “Trực nhật mệt chứ sao. Sao cứ đến lượt tao trực nhật là lại có tiết Âm nhạc hay Thể dục cơ chứ?”

Từ lúc đó, Iguchi suy sụp thấy rõ. Thế nhưng, chẳng ai có vẻ quan tâm tới một Iguchi như vậy cả. Đứa viết bậy lên vở Iguchi tám chín phần là đứa nào đó trong đám đã buộc tội con bé hôm qua, hoặc tất cả bọn nó. Từ đầu chúng nó đã có vẻ tránh mặt Iguchi, còn những đứa khác cũng biết chuyện Iguchi hôm qua bị bọn này trách cứ, chúng hẳn nghĩ đó là nguyên nhân và không buồn để tâm đến.

Tóm lại, không ai an ủi con bé bởi tất cả bọn nó đều nghĩ như thế này.

Nó đã giúp Yano, hứng chịu ít nhiều trừng phạt là điều không tránh khỏi.

Nói vậy chứ bản thân tôi, dù có lo lắng cũng không trao đổi gì với Iguchi nhiều hơn bình thường. Tôi không biết từng đứa trong lớp xác định phạm vi hình phạt, mức độ trừng trị làm gương ấy như thế nào, nên tôi phải tránh đứng vào vị trí bao che cho kẻ đã giúp đỡ Yano là Iguchi. Bởi vậy, đành chịu thôi.

Tiết học thứ năm, thứ sáu kết thúc là đến giờ sinh hoạt trước khi ra về. Ngoài việc Yano bị phớt lờ và chơi xấu còn Iguchi cảm thấy suy sụp, hôm nay chẳng xảy ra vấn đề gì đặc biệt. Buổi học kết thúc với phần dặn dò dành cho tuần sau và lời khích lệ dữ dội như mọi khi của giáo viên chủ nhiệm: “Các anh chị là học sinh cuối cấp rồi đấy.”

Cứ nghĩ đến việc mai là ngày nghỉ, tim tôi nhẹ hẳn đi.

Chào hỏi xong, những đứa sinh hoạt câu lạc bộ hay có hẹn đi chơi sau giờ học nhanh chóng ra khỏi lớp.

Trong lớp học sau giờ tan trường thường vẫn có lác đác mấy đứa ở lại, tán chuyện hay lén lút ăn quà vặt. Thế nhưng hôm nay, không biết là phúc hay hoạ, đến cả thằng thừa thời gian như Sakai cũng ra nhà ăn, những đứa khác cũng lần lượt rời khỏi lớp.

Chỉ một thoáng, trong lớp chỉ còn lại hai đứa phụ trách trực nhật là tôi và Iguchi.

Mấy đứa mọi khi vẫn thân với Iguchi dường như sợ bị dính líu vào chuyện gì đấy nên đã chuồn sớm. Phán đoán vậy là chính xác. Tôi thấy mình cũng phải cố không đụng chạm đến vấn đề nhạy cảm mà Iguchi đang dây dưa phải. Ba cái thứ lòng tốt sẽ chẳng có ý nghĩa gì ở đây.

“Nghe nói quái vật đã xuất hiện đấy.”

Iguchi lộ mặt ngạc nhiên, không biết là vì cái từ ngớ ngẩn như “quái vật” bật ra từ miệng tôi, hay do tôi bắt chuyện với nó.

Con bé không nói gì, nhưng nó quay về phía tôi, nên tôi nhìn tránh đi và nói tiếp.

“Dạo này nhiều đứa kể lắm. Cứ nhìn ra ngoài lúc nửa đêm sẽ thấy một con quái vật khổng lồ màu đen đi trên đường. Nhưng dù chụp ảnh lại cũng không hiện ra cái gì cả.”

Tôi tưởng con bé ít ra cũng sẽ có phản ứng: cái gì thế nhỉ. Vậy nhưng Iguchi lại chẳng nói gì. Thế nên, tôi đã trót liếc sang khuôn mặt con bé và hối hận ngay lập tức.

Con bé đang cười, với vẻ đau khổ.

“Cảm ơ...ơn.”

Câu đó không giống với tật phát âm của Yano, mà là kiểu nói khi từ ngữ bị nghẹn lại.

Tôi không hiểu mình nhận được lời cảm ơn vì cái gì.

“Cảm ơn chuyện gì cơ?”

“Cậu nói đùa như vậy để động viên tớ đúng không? Hơi ngoài dự đoán đó. À, không phải chuyện Adachi động viên tớ đâu. Mà là kiểu, Adachi cũng nói mấy chuyện trẻ con như quái vật cơ à.”

Iguchi khúc khích cười, vẫn với vẻ khá là khổ sở. Chết thật, tôi thầm nghĩ.

Tôi tiếp nhận cái tiền đề vốn dĩ ngu si như là quái thú này nọ cũng bởi chân tướng của nó chính là bản thân tôi. Đến cả Sakai cũng nói không tin, nó chỉ kể lại cho vui, xem đó như một chuyện vớ vẩn giữa bọn con trai với nhau.

Vì thế, nếu tôi kể với người chẳng biết tí gì về lời đồn quái vật như Iguchi tại thời điểm này, đương nhiên con bé sẽ tiếp nhận câu chuyện như vậy.

Iguchi vẫn giữ nguyên nụ cười, nói giọng run run.

“Cái đó... cậu nhìn thấy mất rồi nhỉ.”

Giống như ban sáng, tim tôi đập mạnh.

“... Cậu đừng để ý làm gì.”

Bản thân tôi nghĩ rằng đó là một lời khuyên vô nghĩa. Nếu có thể không để ý đến điều mình không muốn bận tâm, thì tất cả mọi người đã có thể thoải mái sống mỗi ngày. Vì không làm được vậy, nên giờ chúng ta mới sống như thế này đây.

“Tớ nghĩ mọi chuyện sẽ đâu vào đấy ngay thôi.”

Vậy nhưng, tôi vẫn phải tiếp tục nói. Tôi sợ sự im lặng, và sợ cả việc Iguchi sẽ tuôn ra những cảm xúc nó đang kìm nén trong lòng. Dù là thế nào đi nữa thì tôi vẫn không cảm thấy mình có thể lắng nghe.

“Ừ, nhưng mà phải chịu thôi.”

“Phải chịu thôi”, hẳn đó cũng là điều mà tất cả mọi người trong lớp nghĩ về bộ dạng suy sụp của Iguchi. Tôi không ngờ Iguchi cũng nghĩ như vậy. Phải chịu thôi, phải chịu thôi, dù là ngẫu nhiên, nhưng mình đã nhặt tẩy cho con bé Yano đó, nên phải chịu thôi. Mình đã dội gáo nước lạnh vào tinh thần tập thể của lớp nên phải chịu thôi. Bị buộc tội, bị viết bậy vào vở cũng phải chịu thôi.

Bao nhiêu thứ dồn lại như vậy cũng đành phải chịu. Chẳng phải là không bận lòng, chỉ là cố không nhìn vào sự thực. Mặc dù tôi chắc chắn cũng nghĩ rằng ấy là chuyện không tránh khỏi, nhưng việc trong lòng Iguchi đang cố dàn xếp tình trạng lần này theo cách đó, như thể con bé đang nhìn chuyện của người khác, làm tôi thấy đau lòng.

Vậy đấy. Thế nhưng sự cảm thương tuỳ tiện của tôi hoàn toàn trật lất.

“Phải chịu thôi, tại vì tớ cũng như vậy mà...”

Iguchi thở một hơi, sâu và dài hơn bình thường.

“Tớ cũng đã làm việc tương tự với bạn Yano.”

“... Ý cậu là phớt lờ nó hả?”

Iguchi lắc đầu.

Sau đó, con bé kể cho tôi nghe chuyện xảy ra sau giờ học hôm qua, khi chúng tôi đã ra khỏi lớp. Sau đó, Iguchi bị truy hỏi, bị chì chiết vì làm bộ bé ngoan. Dù con bé đã giải thích chuyện không phải vậy nhưng nó vẫn bị buộc tội, không được tha thứ. Thế rồi, kết cục là Iguchi bị bọn kia yêu cầu viết những lời độc ác lên vở Yano, như một cách chứng minh mình không coi Yano là một thành viên trong lớp. Iguchi không thể từ chối. Bởi vậy, nó nghĩ mình bị người khác đối xử tương tự cũng phải chịu thôi.

Nghe xong, tôi chẳng nói được gì.

Iguchi có vẻ không nghĩ đến việc đây là trò trả đũa từ Yano khi nó nhận ra ai là thủ phạm. Tôi biết chuyện đó bởi giữa chừng, lời bộc bạch của Iguchi trở thành lời xin lỗi con bé thốt ra với tôi, thay cho điều nó không nói được với chính Yano. Bình thường, chúng tôi không được nói những câu quan tâm tới Yano, nhưng vì ở đây chỉ có hai đứa, tôi và Iguchi, nên tôi cũng không ngăn con bé lại.

Việc tôi lắng nghe có thể làm tâm trạng Iguchi nhẹ bớt ư, tôi không nghĩ thế.

Bởi vì, trong lúc lắng nghe, tôi luôn nghĩ, Iguchi mới là đứa đang tách biệt khỏi tập thể lớp này.

Ở cuối câu chuyện, vì chỉ có mình tôi nên Iguchi dường như đã lơ là. Hoặc cũng có thể nó đã trở nên liều mạng vì tuyệt vọng. Nó bộc bạch một mối nghi vấn đáng lẽ không được phép thốt ra ở trong lớp học này.

“Thật kì lạ khi mọi người đều làm những chuyện độc ác với bạn Yano.”

Tôi không lắc cũng chẳng gật, ngừng cuộc nói chuyện với Iguchi và trở lại với công việc trực nhật. Tuy không phải tôi phớt lờ con bé, nhưng đành chịu thôi.

Giá như ít nhất tôi có thể quyết định đồng ý hay phản đối.