Thứ Sáu – Đêm
Tôi thử đột nhập vào cửa hàng bách hoá lúc nửa đêm. Lí do là bởi tôi nhớ lại giấc mơ hồi bé của mình, muốn được thám hiểm cửa hàng bách hoá sau giờ đóng cửa. Tôi chẳng ngờ rằng sẽ tới một ngày tôi mang hình dạng như thế này và biến giấc mơ ấy thành hiện thực.
Đằng nào cũng chẳng bị camera quay lại, tôi đàng hoàng bước đi trong cửa hàng tối om om. Dù thế, tôi vẫn phải giữ cơ thể mình bằng cỡ một con chó lớn. Nhỡ tôi làm ông bảo vệ đang trong giờ làm việc chết ngất ra đây thì hỏng bét.
Tôi thầm nghĩ màu xanh của đèn nơi cửa thoát hiểm trông thật rợn người. Một thằng đến cái đèn thoát hiểm cũng sợ như tôi, vậy mà vẫn đi tham quan bách hoá lần lượt từ tầng trên xuống tầng dưới.
Nhưng mà, ừm, nghĩ thì thấy đó là điều hiển nhiên, rằng trong ấy chẳng khác gì so với ban ngày. Ở công viên giải trí hình như có những công việc phải hoàn thành trong đêm nên thường có công nhân, còn ở đây không có ai như vậy. Tôi chẳng cần lo lắng gì ngoại trừ việc lướt qua ánh đèn pin ở các tầng lưng chừng của toà bách hoá.
Có lẽ giấc mơ sẽ đẹp hơn nếu cứ mãi mãi là giấc mơ. Ra ngoài thôi nhỉ. Con quái vật là tôi chẳng định trú mưa. Đi đâu tiếp đây? Nếu tôi nhảy hết sức, liệu có thể tới được các nước lân cận không nhỉ? Đầu tiên cứ thử thách với du lịch trong nước trước, rồi dần dần mở rộng phạm vi ra thì sao?
Vừa tưởng tượng tới vô số khung cảnh trong đầu, tôi vừa bước đi trong khoảng không gian căng thẳng, như thể thời gian và ánh sáng đều đã dừng lại.
Chắc hẳn tôi đã xuống đến tầng hai hoặc tầng ba.
Ở đó, tôi tình cờ thấy một góc bày hàng hoá và đứng khựng lại.
Rất nhiều những chiếc ô dành cho con gái được xếp san sát với nhau, không biết là bởi hôm nay mưa, hay vì mùa mưa sắp tới, hay là mọi khi chúng vẫn được trưng bày như vậy. Dù đang ở giữa bóng tối, cặp mắt tinh tường trong đêm của tôi vẫn nhìn thấy chúng, rực rỡ sắc màu.
Nhìn những cái ô đầy màu sắc đó, thực lòng tôi cảm thấy phân vân với điều bản thân vừa nghĩ tới.
Vì tôi đã phân vân, nên quyết định tôi đưa ra chẳng phải do tốt bụng. Chắc chắn tôi chỉ muốn một cái cớ mà thôi.
Tôi quyết định hành động. Tôi phi lên tầng thượng, di chuyển qua các nóc toà nhà để quay lại nhà mình. Đương nhiên trong nhà vô cùng tĩnh lặng.
Tôi dùng đuôi mượn một cái ô ở giá cắm và leo lên tầng hai, mở cửa sổ rồi lại bay ra khỏi nhà. Dù chỉ là chẳng may thì tôi cũng không thể để bị bắt gặp đúng lúc ra khỏi nhà, nên tôi bứt tốc bay đi thật xa như thường lệ. Sau khi xác nhận địa điểm tiếp đất không có một ai, tôi bèn hoá khổng lồ. Đằng nào thì camera cũng chẳng quay lại được tôi. Thể hiện như một quái vật thực thụ nào.
Hành động với suy nghĩ bản thân là quái vật thú vị ngoài dự đoán. Iguchi đã nói rằng cậu ấy không ngờ tôi cũng có những điểm thật trẻ con. Tôi thì lại thấy chẳng có gì bất ngờ cả.
Khi tôi tận dụng hết công suất sáu cái chân khổng lồ của mình, dù là dưới trời mưa, tôi vẫn đến được trường ngay lập tức. Tôi bay lên thật cao, thu nhỏ cơ thể, rồi tiếp đất ở tầng thượng.
Sau đó, tôi cần thêm một bước vào quy trình mọi khi của mình. Vì ngoài bản thân ra, tôi còn phải tuồn cái ô vào bên trong, nên tôi cần mở cánh cửa trên tầng thượng.
Tôi nghĩ nếu cậu ta không ở đây thì thôi. Mưa đang rơi. Một ngày như thế này chắc cậu ta chẳng tới.
Khi tôi móc đuôi lên cửa trước phòng học và mở được cửa ra, bản thân tôi cũng không biết mình cảm thấy yên tâm hay tiếc nuối nữa. Tôi đoán là cả hai.
“Trời thế này mà cậu cũng đến.”
Tôi vừa dứt lời, Yano đang hí húi nghịch điện thoại ở bàn mình liền ngẩng mặt lên.
“Tớ kh...ông nghĩ... cậu lại đến.”
Tôi dùng đuôi đóng cửa, đi về phía cuối lớp, thu về kích thước phù hợp để ngồi.
“Tại cậu nói bị mất ô. Tớ có thừa một cái, cho cậu đấy.”
Tôi thảy nhẹ cái ô về phía Yano, nhưng cậu ta bắt trượt và bị cái ô đập vào mặt. Cậu ta kêu một tiếng “Úi chiu!” khó hiểu.
“Đau, á! Này, cậu đừng... nói chuyện... ban ngày nữa.”
Lại là lời nhắc ấy. Chẳng biết ai mới là người nhiều chuyện. Khi tôi phản đối lời nhắc nhở ấy bằng một tiếng “hứ”, Yano liền cúi gập đầu, không chút biểu cảm.
“Nhưng mà, cảm ơ...n cậu.”
Lúc này cậu ta không cười mãn nguyện sao? Tuy thắc mắc nhưng tôi không nói gì, vì tôi không muốn làm những điều ngớ ngẩn như là ép buộc cảm xúc của người khác.
Tôi nhớ lại bạn Iguchi, người đã cười với gương mặt đau đớn.
Khác với mọi khi, hôm nay tôi có chuyện muốn nói với Yano.
Nhưng, mở lời kiểu gì nhỉ? Ban ngày, ví dụ là với Kudo, tôi có thể làm vậy rất dễ dàng, nhưng khi đối diện với Yano, tôi không biết phải làm sao để nói ra những điều mình muốn.
Lời mào đầu câu chuyện. Lúc tôi còn đang tìm kiếm thứ đó trên trần lớp học, không hiểu nghĩ gì, Yano lại hỏi tôi một câu lạ lùng.
“Acchi thích Laputa hay Nausicaä?”
“Ừm... tớ thích Totoro[28].”
Tôi phân vân một chút vì phải nghĩ xem nên trả lời bằng một câu đã chuẩn bị sẵn khi được hỏi thích phim gì của Ghibli, hay đáp thật lòng.
“Là... mơ mà không... phải là mơ.”
Một lời thoại nổi tiếng trong phim. Thứ trọng âm kì quặc của Yano làm tôi trong một thoáng nghe câu ấy thành một lời thoại khác.
Tôi nghĩ con quái vật như tôi có lẽ sẽ tạo ra cảm giác như vậy.
“Yano thích Laputa hoặc Nausicaä à?”
“À không, tớ thích Công chúa Monono...ke[29].”
“Vậy sao cậu lại hỏi tớ với hai lựa chọn kia hả?”
Chẳng nhẽ vì cậu ta thích Công chúa Mononoke nên lần đầu gặp tôi trong hình dạng này, cậu ta mới không hề sợ hãi?
“Hoá ra Yano không thích Totoro.”
“Là s...ao?”
“Tên cậu là Satsuki[30] kia mà.”
Tôi nói pha lẫn chút bông đùa. Thế mà, không hiểu vì sao, Yano lại làm bộ mặt cau có khi nghe câu nói đó. Nói vậy chứ thực ra cậu ta chỉ nhíu lông mày, chu mỏ lên một cách cố ý, trông không hề đáng sợ chút nào.
“Không phải Satsu...ki đó đâ...u.”
“Vậy à?”
“Tuy việc tên mang... nghĩa tháng... năm là như nhau.”
Thấy tôi nghiêng cái đầu to đủ sức nuốt chửng cả người cậu ta, Yano làm mặt tự phụ rồi bắt đầu giải thích về chuyện mà tôi còn chẳng hỏi.
“Là tên một... loài hoa.”
Chẳng chờ tôi hưởng ứng, cậu ta tiếp tục.
“Tầm này chắc là đúng dịp hoa... nở đấy. Tuy hơi... muộn, nhưng nó là hoa... của mùa xuân.”
Nhắc đến hoa của mùa xuân, trong đầu tôi sẽ hiện lên màu hồng che phủ bầu trời và sắc vàng nở tung rực rỡ. Tôi chẳng tưởng tượng được loài hoa tên là satsuki[31].
“Tớ thích sa...tsuki nhất trong các loài hoa... của mùa xuân. Kể cả... nếu đấy không phải là tên tớ.”
“Chứ không phải hoa anh đào hay hoa cải à?”
Khi tôi nói ra những hình ảnh đã hiện lên trong đầu tôi lúc nãy Yano khẽ gật đầu.
“Tất nhiên tớ cũng thích... những... hoa đó. Nhưng nếu... phải chọn thì tớ thích những loài hoa nở âm... thầm trên núi hay ven đường hơn những loài hoa đẹp và nổi... bật được nhiều người chú... ý.”
“...”
Tôi chợt có một suy nghĩ xấu tính, thầm hỏi có phải cậu ta đang tự soi chiếu bản thân không.
Loài hoa nở yên lặng, âm thầm.
Tôi tưởng tượng đến nhiều người.
“Đúng rồi, tạnh... mưa thì mình đi ngắm hoa... satsuki nhé. Chúng đang... nở trên núi.”
Ý kiến ấy có thể xem là khá khẩm trong số những đề xuất của Yano mà tôi nhận được từ trước đến giờ. Có điều...
“Tớ đi được, nhưng Yano thì phải làm thế nào?”
“Cậu cõng tớ trên lưng... đi.”
“Không được đâu. Lỡ cậu cũng biến thành quái vật thì làm thế nào.”
Tôi nghĩ không khéo Yano lại bảo vậy cũng được ấy chứ. Nhưng cậu ta ngay lập tức từ bỏ ý định: “Vậy thì không được... đâu.” Tuy tôi là kẻ tự nói ra khả năng đó, nhưng bị cậu ta từ chối lại khiến tôi có chút cảm giác khó chịu.
“Mà sao tự nhiên cậu lại nói chuyện Ghibli thế?”
“Road... Show Thứ Sáu[32] có Nausicaä mà. Cậu không... xem à?”
“A, tớ quên mất. Hôm nay à?”
Tôi không để ý, vì Ghibli chẳng bao giờ có mặt trong đề tài buôn chuyện của tụi Sakai. Dù đã xem không biết bao nhiêu lần, tôi vẫn thấy tiếc và nghĩ giá mà mình xem được.
“Với cả, tớ có đọc blog... viết về chuyện bên... lề của Ghi...bli hay những truyền thuyết đô thị đấy.”
“À, kiểu như Totoro có phải là thần chết không đấy hả?”
“Phải rùi, Acchi... thích thần chết nh...ỉ?”
“Chắc đồn nhảm thôi.”
“Truyền thuyết thì cứ là truyền... thuyết cho vui, dù là tin... đồn nhảm hay gì đó cũng được mà. Cậu thích Totoro... mà sao lại không... hiểu chuyện ấy nhỉ?”
Nghe kiểu nói như chế giễu của cậu ta, tôi phát bực. Tôi chỉ đưa ra thông tin rằng đó là “đồn nhảm” thôi. Tôi không khẳng định, cũng chẳng ép buộc ai phải tin, thế mà Yano lại nói như phê phán, cảm giác thật sai trái.
Nhưng tôi không tranh cãi. Bởi thực ra tôi nghĩ, đúng như cậu ta nói, truyền thuyết thì cứ là truyền thuyết cho vui, và tôi có chuyện cần phải nói với cậu ta hơn là cảm xúc bất bình.
Tôi lấy hết can đảm để chuyển chủ đề.
“Iguchi cũng nói điều tương tự như vậy.”
“Iguc...chan à?”
Có lẽ vì Yano chưa từng gọi cái tên đó trong thực tế, nên từ hôm qua tới giờ, tôi luôn thấy từ “Iguc...chan” mà cậu ta phát âm có ngữ điệu hơi kì quặc.
Nhưng may mà cậu ta đã vào mạch chuyện của tôi.
“Ừ, lúc tớ học lớp Tám chung với Iguchi, chúng tớ từng có lần ngồi cạnh nhau, vì thấy Iguchi suốt ngày treo móc khoá Totoro nên tớ có hỏi cậu ấy. Cậu ấy bảo mình thích Totoro, rồi kể cho tớ nhiều chuyện lắm. Người ấy cũng nói rất thích những điều bí ẩn mãi mãi là bí ẩn. Nghe chuyện ấy xong, tớ xem lại Totoro một lần nữa, và đó trở thành bộ phim tớ yêu thích nhất.”
“... Ồ.”
Yano ngây người ra.
“À, thôi...”
Chết thật. Đáng nhẽ tôi chỉ cần nói đơn giản điều cần truyền đạt cho cậu ta là được, thế mà không biết tôi đã lấy nhiệt tình ở đâu ra để thao thao bất tuyệt về sở thích của mình. Chắc người ta cũng chẳng muốn nghe, và chính tôi cũng không định nói những chuyện như thế này.
Tôi thấy ngại, rồi chợt nhận ra cậu ta không bảo tôi là đừng nói chuyện ban ngày nữa. Có phải kỉ niệm thì chẳng liên quan gì đến ban ngày hay ban đêm không nhỉ?
“À thì, tớ kể chuyện Iguchi là vì, thực ra, người viết bậy vào vở của Yano là người ấy, nhưng do người ấy bị những đứa khác ép buộc thôi. Thế rồi, hôm nay tớ biết được chuyện đó, bởi vậy, Iguchi nghĩ rằng mình đã làm chuyện xấu và xin lỗi. Do đó, tớ nghĩ mình nên nói điều này cho Yano.”
Tôi nghĩ trước tiên mình phải gạt hết sự ngại ngùng này sang một bên, chăm chăm nói về những điều mình vẫn luôn muốn truyền đạt. Có điều, khi nói xong rồi, tôi lại nghĩ, dù Iguchi xin lỗi, hối hận đến mấy đi nữa, thì người thực hiện vẫn là Iguchi. Nếu cơn thịnh nộ của Yano trút hết vào cô nàng thì biết làm thế nào. Điều đó cũng chẳng có gì lạ.
“...”
Không biết rốt cuộc cậu ta sẽ phản ứng thế nào, sẽ đáp lại bằng những lời lẽ gì đây?
Tôi chờ đợi, cảm giác khá hồi hộp. Yano vẫn giữ nguyên vẻ mặt ngây ngô như ban nãy và nhẹ nhàng nói với tôi.
“Tớ hiểu rồi.”
Hiểu gì cơ? Tôi đợi cậu ta nói tiếp, còn Yano đưa ngón tay nhỏ xíu chỉ vào tôi.
“Acchi ấy... mà...”
Thế rồi, như một bông hoa nhỏ bừng nở, cậu ta mỉm cười.
“Cậu th..ích Iguc...chan nhỉ.”
Không khí lọt ra từ cái miệng lởm chởm của tôi tạo nên một tiếng “Hả?”, còn Yano thì gật gù với vẻ cố tình: “Ồ... Ồ.”
“Gọi... người mình thích... là ‘người ấy’ nghe hay đó.”
“Hả? Khoan, chờ đã. Gì cơ? Hả?”
Quá dễ nhận ra là tôi đang bối rối. Yano lại phớt lờ dấu chấm hỏi của tôi như mọi khi và vỗ tay cái bộp. Tôi không thể theo kịp cảm xúc của cậu ta. Chờ đã.
“Ra... là Iguc...chan nên mới viết vào vở đã... hết.”
“... Nghĩa là sao?”
“Chuyện... ban ngày đến đây là... kết thúc.”
Yano đưa hai tay che miệng. Tự nhiên lại lôi chuyện đó vào à?
Không hiểu đâu mới là ranh giới giữa chuyện ban ngày và ban đêm nữa. Thật ra tôi cảm thấy thứ đó từ đầu cũng chẳng khác gì tuỳ hứng và quyết định mặc kệ lời nhắc của cậu ta. Tôi cũng có phần hấp tấp, không thể im lặng cho qua được.
“Này...”
Thực ra chỉ còn đúng một chuyện tôi cần xác nhận với cậu ta cho chắc. Việc đó cũng có thêm một ý nghĩa, ấy là nói chuyện nghiêm túc giúp cho bản thân bình tâm lại.
“Những chữ viết bậy trên vở của Iguchi...”
Vẫn giữ nguyên tư thế che miệng, Yano cau mày.
“Không phải là Yano nhỉ? Tớ chỉ hỏi thế cho chắc thôi.”
Lần này, vẫn che miệng và nhíu mày, Yano lắc đầu.
“Vậy à, xin lỗi cậu.”
Dù câu hỏi của tôi mang hàm ý nghi ngờ, Yano vẫn nói: “Đang trong giờ nghỉ đ...êm mà,” và giơ ngón tay như đang chỉ đạo tôi. Hình như với cậu ta, nguyên tắc ấy còn quan trọng hơn việc bản thân bị nghi ngờ.
Những âm thanh dữ dội đập vào cửa sổ. Có vẻ cơn mưa đang mỗi lúc một to hơn.
Đúng lúc đó, tiếng chuông vang lên. Hôm nay, tôi biến thành quái vật muộn hơn mọi ngày một chút, lại còn ghé qua bách hoá nữa, thật là một giờ nghỉ đêm ngắn ngủi.
“Đến giờ rồi. May mà người... Acchi trân... trọng là Iguc...chan.”
“Thôi... Không nói chuyện ban ngày mà.”
Lỡ mồm xong, tôi chợt nghĩ, như thế chẳng phải là mình đã chấp nhận phát ngôn đó của Yano sao, nhưng đến quái vật cũng không có năng lực thu lại âm thanh đã bay ra khỏi miệng.
“Thế ban đêm thì không... trân trọng nữa à?”
Câu hỏi ngây thơ mang vẻ châm chọc ấy làm tôi nghẹn họng.
Sau đó, tôi chẳng ừ chẳng hữ tiếng nào, vì tôi nghĩ dù có nói gì thì cũng thiệt thân.
“Tớ ghét... làm người tốt tổn thương.”
Trước khi bay ra ngoài cửa sổ, tôi không thể nghiêm chỉnh gật cái đầu đen sì đáp lại câu nói của Yano lúc chia tay.
Bởi tôi chẳng có tư cách ấy.
Tôi bay ra ngoài, không nói một lời. Dù bị mưa táp lên khắp thân thể, con quái vật là tôi vẫn chẳng hề gì. Nếu lúc này tôi đáp “ừ” thì liệu có gì đó thay đổi không?
Nếu tôi trả lời là “không”, liệu có thay đổi được điều gì đó?
Đầu tuần, đã có chuyện xảy ra.
Chú thích:
[28] Laputa, Nausicaä, Totoro là nhân vật trong các phim: “Tenkuu no Shiro Laputa (Lâu đài trên không Laputa)”, “Kaze no tani no Nausicaä (Công chúa thung lũng gió)”, “Tonari no Totoro (Hàng xóm của tôi là Totoro)” của hãng phim Ghibli.
[29] Mononoke Hime, một phim của hãng Ghibli.
[30] Nhân vật trong Tonari no Totoro.
[31] Một loài trong chi Đỗ quyên.
[32] Kinyo Roadshow (từ 30 tháng Ba năm 2012 đổi tên thành “Road SHOW Kinyo!”), chương trình chiếu các phim lẻ từ chín giờ tối ngày Thứ Sáu hằng tuần.