Thứ Hai – Ngày
Thực ra, tôi có đến trường hai lần vào đêm Thứ Bảy, Chủ Nhật. Nhưng Yano không tới.
Thế nên tôi biết rằng cuối tuần cũng sẽ không có nghỉ đêm.
Dù đến hôm qua mưa đã tạnh, nhưng những đám mây xám xịt vẫn bao phủ bầu trời.
Hôm nay, nỗi lo lớn nhất của tôi không phải chuyện giữ mình sao cho không lộ điểm yếu như mọi khi, hay chuyện tình cờ gặp Yano khi chỉ có riêng hai đứa.
Tôi lo lắng về việc hôm nay Iguchi có đến trường đàng hoàng hay không.
Nói thật thì Yano quả là một đứa kì cục, ngày nào cũng bị đối xử như thế mà vẫn có thể đến trường với thái độ thoả mãn. Dù cho Iguchi không đến lớp, nó cũng sẽ chẳng bị ai trách tội. Tất nhiên là Yano cũng thế.
Thế nhưng, Iguchi nên nghiêm chỉnh đến lớp thì hơn. Nếu hôm nay con bé nghỉ học, rõ ràng người ta sẽ nghĩ chuyện xảy ra hôm Thứ Năm ấy là nguyên nhân. Iguchi chắc chắn hiểu điều ấy, nên nó sẽ thêm khó xử và càng ngày càng ngại đến lớp hơn. Tuy tôi không phải giáo viên, nhưng năm nay có kì thi chuyển cấp, vì thế, tốt nhất là đừng nghỉ học.
Thật ra, chuyện đó chỉ là bề nổi thôi, còn thực lòng, tôi thấy bất an không chịu được. Tôi cứ nghĩ hay lỗi tại tôi lúc ấy đã phớt lờ câu hỏi của Iguchi, khiến con bé tổn thương tới mức không thể đến lớp.
Vậy nên, khi vừa vào lớp, tôi nhìn ngay về phía chỗ ngồi của con bé. Sau khi xác nhận được nó đã có mặt ở đấy rồi, từ tận đáy lòng tôi cảm thấy yên tâm. Mặc dù, tôi vẫn phải lờ đi việc xung quanh con bé chẳng có ai bén mảng đến cả.
“Thời tiết thế này nên đến cả Acchi mặt mũi cũng xám xịt nhỉ, chịu không bóng bánh gì được rồi!”
Vừa về tới chỗ ngồi, Sakai chẳng chào hỏi gì mà ngồi luôn lên bàn tôi. Tôi vội vã chỉnh lại sắc mặt.
“Chào. Ừ thì...”
“Acchi như vậy thì để tao kể chuyện vui cho mà nghe!”
Chuyện vui của Sakai nói chung là những kiến thức hỗn tạp nó học được trên tivi, chuyện yêu đương của mấy đứa trong lớp, hay mấy chuyện đồn đại tầm phào. Lần này không biết là gì đây?
“Có chuyện gì à?”
“Ừ, ừ, mày nhớ chuyện quái vật tao kể lần trước không?”
“À, cái con xuất hiện vào ban đêm ấy hả?”
“Thấy bảo nó xuất hiện gần trường mình đấy.”
“Ồ!”
Tôi hưởng ứng câu chuyện với thái độ tương đối bất ngờ. Hoá ra với kích cỡ như vậy, tôi vẫn có thể bị phát hiện, kể cả là từ xa, phải cẩn thận mới được. Suy nghĩ đó của tôi cuối cùng lại sai bét.
“Chuyện là thế này, đêm Thứ Sáu, hình như thằng Motoda đã lẻn vào trường.”
“... Hả?”
Tôi vô tình để lộ phản ứng thật, không giả tạo chút nào.
“Ha ha ha! Cái phản ứng đó! Tao biết ngay mà!”
Sakai đập tay cười vô tư.
“Thằng đấy dở hơi lắm. Nó có trận đấu từ sáng Thứ Bảy, thế mà giữa đêm mới nhận ra mình để quên găng tay ở phòng câu lạc bộ. Nó bảo thầy hướng dẫn sẽ giết nó, nên nó lọ mọ đến tận đây. Cái xe đạp nhà nó hơi bị tã, trời thì mưa, ahaha. Sau đấy, nó đến thì thấy cổng trường mở và cứ đi vào như bình thường. Số thằng đấy cũng may, khoá phòng câu lạc bộ hỏng nên nó định lấy găng tay rồi về. Đúng lúc đấy, thứ đó xuất hiện!”
Thằng Sakai lên giọng, vỗ vai tôi một cái.
“Con quái vật á?”
“Ừ, ừ, nhìn gần thấy nó to kinh khủng, cực kì gớm ghiếc. Thằng đấy giữa đêm gọi điện cho tao, cao hứng lắm, ồn chết được. Tao muốn cho mày nghe giọng nó ghê. À, Acchi lúc ấy đang ngủ nhỉ?”
Tôi nhún nhường đáp: “Xin lỗi nhé” để đùa một chút.
“Thế rồi, nó nấp trong bóng tối của phòng câu lạc bộ để nhìn con quái vật sao cho không bị phát hiện. Tự nhiên con quái vật bay lên cao rồi rơi xuống đất, hoá nhỏ và biến mất giữa trường.”
“Cái gì vậy chứ?”
“Ừ đấy. Lúc tao bảo làm sao tin chuyện như thế được, nó cáu um lên. Nó còn nói Thứ Bảy nó cũng đến trường và lại gặp. Chắc toàn là mơ thôi. Với lại, thằng đó hình như đột nhập vào hẳn trong toà nhà tập trung các phòng học đấy. Quá dở hơi luôn.”
“Thật đấy à?”
“Ừ, xong rồi, nó còn đang rủ mấy đứa nữa lần tới lẻn vào trường bắt quái vật cơ. Ha ha ha, tao hơi bị mong thằng đấy bị bảo vệ túm cổ một phen.”
“Ha... ha... ha, phải đấy...”
Tôi cố nặn ra một nụ cười, nhưng trong thâm tâm thì run hết cỡ.
Không hay rồi.
Sau một thoáng nghĩ vậy, tôi chợt “Ủa?” và nhận thấy thật ra chẳng có chuyện gì không hay cả.
Có gì không ổn đâu. Tôi sẽ không bao giờ đến gần trường học nữa, vậy là được. Như thế, bọn Motoda chắc sẽ sớm nhận ra con quái vật không còn xuất hiện ở trường, và miễn tôi đi đâu đó thật xa thì cũng chẳng lo bị đám bạn cùng lớp nhìn thấy. Mọi thứ sẽ yên bình như cũ.
Sự yên bình của tôi sẽ được đảm bảo.
Vậy nên người gặp chuyện không hay không phải là tôi, mà là Yano.
Sự yên bình của Yano sẽ bị phá hỏng.
Bọn thằng Motoda bị bảo vệ bắt như Sakai nói là đẹp nhất. Chuyện đó đối với bọn nó chắc không hay ho gì, nhưng lại tốt cho Yano.
Nhưng giả sử, thằng Motoda, cũng giống như Yano, có cách nào đó đột nhập vào trường mà không bị phát hiện, rồi hai đứa nó vô tình đụng mặt nhau thì hỏng bét.
Kể cả không phải vậy, nhỡ nó gặp Yano lúc đang đi vào trường thì cũng tiêu.
Với thân hình quái vật này, dù là ai bắt gặp tôi đi nữa, nếu tôi có thể biến thành khổng lồ hay bỏ chạy thì sẽ không kẻ nào bắt được.
Nhưng còn Yano thì sao?
Nó chẳng thể biến thành khổng lồ, cũng chẳng thể chạy nhanh được. Sự yên bình của nó sẽ mất.
Thứ Yano gọi là giờ nghỉ đêm sẽ bị phá hỏng.
Làm thế nào đây?
Tôi nên làm gì đó, phải không?
Mặc dù thực ra chuyện này dường như chẳng liên quan gì tới tôi cả.
Thằng Sakai lại đem câu chuyện ban nãy đi kể với nhóm khác. Trong khi tôi đang vân vê mái tóc, thằng Takao vừa đi vào, vừa nói với giọng oang oang: “Đếch tin!” Lúc ấy, tôi mới hoàn hồn.
Tôi tưởng nó đã nghe chuyện của thằng Motoda, nhưng nhìn điệu bộ của nó có vẻ hơi khác.
Chuyện là hôm Thứ Sáu, thằng Takao đi xe đạp đến trường. Lúc về trời mưa to quá nên nó gọi bố mẹ đến đón và để xe đạp lại. Và cái xe đạp ấy đã bị ai đó lấy mất.
Nếu mất vào Thứ Bảy, Chủ Nhật thì có thể là do bọn trong câu lạc bộ thể thao. Nhưng nói vậy trong một lớp có kha khá đứa tham gia câu lạc bộ thể thao thì không tiện, nên thằng Takao mới cố tình nói to cho tất cả mọi người cùng biết. Trong câu nói đó vừa có ý không muốn làm mất tình đoàn kết, vừa ngầm cảnh báo đứa khác đừng gây thù hằn.
Tôi nhớ lại vụ Yano không tìm thấy hộp bút, xảy ra tầm mùa hè năm lớp Tám. Nó kêu ầm ĩ: “Ai đó đã lấy trộm của tớ,” nhưng rốt cuộc là nó để quên ở nhà.
“Acchi! Acchi!”
“Hử?”
Kudo bỗng nhiên lớn giọng gọi tôi từ bên cạnh. Tôi quay sang và nhận thấy một giọt chất lỏng rơi xuống quần mình.
“Ôi!”
Tôi bị chảy máu cam. Tôi vội vàng lục túi quần, nhưng đúng hôm nay tôi lại quên mang cả giấy ăn lẫn khăn tay.
“Tôi qua chỗ Noto xin giấy ăn nhé.”
Nói xong, tôi lấy tay bịt miệng rồi vội ra khỏi lớp. Tôi không muốn làm phiền tới mọi người xung quanh. Tôi nghe thấy những tiếng cười lớn vang lên đằng sau lưng. Chắc chỗ thằng Sakai lại đang kể chuyện cười. Tim tôi đập mạnh, nhưng tôi mặc kệ như mọi khi. Sao tự nhiên lại chảy máu cam nhỉ? Phải chăng việc biến thành quái vật đang gây ra những tác dụng ngược cho cơ thể?
Tôi cảm thấy vị của sắt tràn vào trong miệng. Khi tôi mở cửa phòng y tế bằng bàn tay chưa dính đỏ, trong đó có Noto và một người đến trước mà tôi không ngờ tới: Midorikawa.
“Adachi, phải gõ cửa chứ.”
“Cho em xin khăn giấy ạ.”
Lược bớt phần chào hỏi và xin lỗi, tôi nói luôn yêu cầu của mình. Noto đưa cho tôi hộp khăn giấy, tôi rút vài tờ, lau tay và miệng rồi bịt mũi.
“Đây nữa, lấy đi.”
Noto đưa cho tôi cả khăn ướt, tôi soi vào cái gương nhỏ trên tường và lau miệng. Ở góc gương, tôi thấy Midorikawa đang nhìn về phía mình.
“Cảm ơn cô. Với lại, xin lỗi cô vì ban nãy em không gõ cửa.”
“Không phải chỉ có mỗi các bạn nam tới đây đâu, em chú ý vào.”
“Em xin lỗi. Xin lỗi Midorikawa nữa.”
“Ừ.”
Khi tôi nắm tay cửa tỏ ý chào và định rời đi, Noto bèn hỏi: “Mũi em sao thế?” Cũng phải thôi.
“Dạ không, em chẳng làm gì cả, tự nhiên nó chảy thôi.”
“Vậy à? Hôm trước cô cũng nói rồi, đừng cố gắng quá sức, thỉnh thoảng nếu muốn cứ qua đây nghỉ ngơi.”
“...”
Tôi thầm nghĩ, chẳng hiểu cô ấy biết chuyện gì rồi mà lại nói vậy.
Chuyện của tôi, chuyện của lớp tôi, chuyện của Yano. Cô ấy chẳng biết gì mà lại nói đừng có quá sức. Một lời nói chẳng có tác dụng gì, giống như câu “Cậu đừng để ý làm gì” tôi nói hôm Thứ Sáu.
Lẽ nào Midorikawa đã kể chuyện gì đó về lớp tôi? Nghĩ vậy xong, tôi lại thấy rằng giả sử nó đã nói ra thì kì cục quá. Làm gì có giáo viên nào lại để yên nếu biết nội tình lớp tôi. Nhưng cũng có thể có.
“... Em xin phép ạ.”
Lần này tôi quyết tâm rời khỏi phòng y tế và chợt thắc mắc tại sao Midorikawa lại đến đây. Nó thấy không khoẻ ở đâu chăng, hay bình thường nó vẫn cố gắng quá sức nên đến để nghỉ ngơi giống như Noto nói. Dù là gì đi nữa, con bé cũng có vẻ nhạy cảm, nên tôi tự tiện cho rằng cơ thể lẫn tâm hồn nó đều dễ bị tổn thương.
Và rồi, tôi đột nhiên thấy tò mò. Midorikawa thì thế nào nhỉ?
Con bé nghĩ gì về tình trạng hiện nay Yano đang gặp phải?
Ban đầu, có thể nó rất tức giận vì thứ mình yêu quý bị phá hoại và thấy đáng đời Yano. Còn bây giờ thì sao nhỉ? Từ đó đến giờ đã vài tháng trôi qua, động cơ thúc đẩy cơn giận chắc cũng sắp hết rồi chứ...
Mà thôi... thế thì sao, dù có hết thật đi chăng nữa?
Không được nghĩ đến những chuyện như thế này. Kể cả tâm trạng lúc này cho rằng mình nên làm gì đó với thời gian ban đêm cũng vậy. Tôi đang bị tác động bởi Iguchi. Cứ thế này đến tôi cũng bị lạc loài trong lớp. Riêng việc đó là không thể được.
Trên đường về lớp, tôi nhìn thấy bóng lưng của Yano khi nó vừa lắc lư cơ thể bé nhỏ vừa bước lên cầu thang. Tôi đi nhanh vượt qua bên cạnh nó. Tôi nghe thấy giọng nói: “Chào cậuuuuu!” từ đằng sau nhưng tôi mặc kệ. Không sao đâu. Không sao đâu.
Khi tôi xốc lại tinh thần và quay về lớp, đầu tiên tôi bị thằng Sakai cười chòng ghẹo: “Mày nghĩ bậy gì phải không?” Tôi trả lời bâng quơ: “Nghĩ gì đâu,” rồi về chỗ. Bên cạnh, con bé Kudo, người đã nhanh chóng nhận ra vụ chảy máu cam của tôi, lo lắng hỏi: “Ông bị sao thế?”
“Không sao đâu.”
Không sao đâu, tôi vẫn giống mọi người.
Tôi đang định nói bừa một câu, kiểu như ăn sô cô la từ sáng có vẻ không hay lắm, thì Yano vào lớp.
“Chào mọi... ngườiiiii!”
Tất cả đều lờ đi lời chào đâu ra đấy ấy. Yano cười thoả mãn. Cũng như mọi khi.
Sau đó, nếu là như mọi khi, Yano sẽ nhận ra sự thay đổi của ai đó trong lớp, đơn phương đến bắt chuyện với đứa đấy, rồi đi về chỗ ngồi trong lúc nghe tiếng tặc lưỡi của người nào đó.
Đấy là, như mọi khi.
Tóm lại, hôm nay thì khác.
Yano đi một mạch tới chỗ Iguchi.
Bộ dạng ấy làm tôi nhớ đến cái ngày nào đó đã xảy ra một vụ việc, ngày mà ý nghĩa của từ “tinh thần tập thể” trong lớp tôi có chút thay đổi. Mà không, không phải là “thay đổi”, thật ra nó vẫn luôn mang hình dạng giống như bây giờ, chỉ là tôi nhận ra quá muộn mà thôi.
Bước đi của Yano gợi nhắc lại những gì đã xảy ra trong ngày tôi nhận ra điều đó.
Iguchi ngẩng mặt lên mà không nói gì với Yano đang đứng trước mặt mình, cũng giống như Midorikawa lúc ấy. Có lẽ con bé đang nghĩ: “Nó làm sao thế nhỉ?”, hoặc “Đừng có xen vào chuyện của tôi nữa.” Tôi ngồi phía sau nên chỉ có thể nhìn thấy biểu cảm khó chịu của Yano.
Đó là cảnh tượng tôi chộp được từ một góc tầm nhìn. Sau khi Kudo ngồi cạnh ra hiệu bằng mắt với tôi, tôi mới chuyển hai đứa kia vào trung tâm tầm mắt, làm như lần đầu nhận thấy những chuyện đang diễn ra.
Sau đó, tôi không kịp nghĩ xem mục đích của Yano là gì.
Có thể do góc mặt của Iguchi vừa tầm với đứa lùn như Yano chẳng hạn.
Yano đột nhiên tát vào má Iguchi.
Tôi có cảm giác mình nghe được tất cả các âm thanh cùng một lúc, tiếng của cái tát vang lên khác thường, khó mà nghĩ được rằng nó được tạo ra bởi một đứa con gái đánh một đứa con gái khác, tiếng “Á” nho nhỏ Iguchi thốt ra ngay trước đó, tiếng ai đó đứng bật dậy ngay sau cái tát và cả câu “Này” thoát ra khỏi miệng tôi.
Sau đó, mọi thứ lộn xộn không tưởng tượng nổi.
Yano quật cái cặp đang cầm trên tay vào người Iguchi. Lũ con gái mới nãy còn tránh mặt Iguchi xông tới định ngăn Yano lại và kêu lên: “Làm cái gì đấy hả?” Trong đám đó, hình như tay của Nakagawa đã túm vào tóc Yano, không rõ là nhầm lẫn hay cố ý, vì thế, Yano kêu lên thảm thiết: “Đ...au!” Tuy vậy, Yano vẫn yếu ớt đập cặp bôm bốp vào Iguchi. Motoda vừa kết thúc buổi tập sáng, lên tiếng vẻ hào hứng “Gì đấy, gì đấy?” Đó cũng là lúc thầy chủ nhiệm đi vào và hét lên giận dữ. Thế rồi, chuông vào lớp rung lên. Cả đám bị tách ra và được yêu cầu tường trình sự việc. Dù vậy, Yano không nói một lời. Thay vào đó, bọn con gái xung quanh kể lể rằng Yano tự nhiên xông vào đánh Iguchi. Điều đó hoàn toàn đúng, chẳng ai nêu lên ý kiến gì khác, Yano cũng im lặng, vẻ như không có ý định biện minh. Đổi lại, không hiểu sao nó lại cười. Cười mãn nguyện, giống mọi khi.
Tôi cảm thấy sợ khi nhìn gương mặt ấy.
Thầy chủ nhiệm kéo tay Yano và lôi nó ra khỏi lớp. Thầy chắc chắn đã dặn lớp trật tự, nhưng cả lũ giờ ầm ĩ như chợ vỡ.
“Con đấy làm sao thế!?”
“Đùa nhau à!”
“Igucchan có sao không?”
“Loại đấy nên chết đi!”
Ở giữa đám bạn đang xôn xao kích động, Iguchi nhìn quanh với bộ dạng hoang mang, có vẻ vẫn chưa nắm bắt được tình hình.
Tôi cũng thấy vô cùng rối trí. Chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Tuy chẳng ai biết sự thật trừ chính đứa gây chuyện, nhưng trong lúc Yano không có mặt, lớp tôi bắt đầu đoán già đoán non về hành động của nó.
Trước tiên, bọn con gái nắm vai trò trung tâm của lớp nói rằng, thực ra, Iguchi đã viết bậy lên vở Yano, và bọn nó cũng tham gia cùng.
Xét trên sự việc hơi khác thực tế một chút ấy, mọi người suy đoán rằng, rất có thể, hành động của Yano là để trả thù. Tuy bình thường nó không dám làm gì, nhưng vì biết đối phương là Iguchi hiền lành dịu dàng, nên nó mới trút hết tức giận vào con bé.
Tôi không nghĩ mình sẽ nói được gì đó nếu có điều muốn phản bác. Và ngay từ đầu, tôi đã chẳng tìm được cái gì để phản bác rồi.
Tôi cảm thấy mình có trách nhiệm trong việc này. Đêm qua, tôi đã nói cho Yano biết thủ phạm là Iguchi. Dẫu Iguchi mang bao nhiêu cảm giác tội lỗi đi nữa, nhưng bởi con bé không trực tiếp xin lỗi nên sự căm giận trong lòng Yano hẳn cũng không được dẹp tan. Nếu vậy, hành động trả thù mà nó từng nói sẽ không làm kia, trường hợp ngoại lệ lần này, thực sự xảy ra vì Iguchi là người gây chuyện?
Igucchan là người tốt đấy.
Yano đã nói vậy, nhưng sao tôi lại dễ dàng chấp nhận lời nói của nó như thế nhỉ? Đối phương là con Yano ấy đấy. Thế mà, tôi lại ngoan ngoãn tin lời nó mất rồi.
Mọi người đều bất bình.
“Sao lại có kiểu dùng bạo lực với Igucchan chỉ vì bị viết bậy chứ?”
“Ừ... ừ. Phải đấy.”
Nghe Kudo ngồi cạnh nói vậy, tôi cứ gật đầu cái đã.
Gật đầu xong tôi mới suy nghĩ kĩ lại. Thật ra lời Kudo nói không đúng với cảm nhận của tôi cho lắm, nhưng tất nhiên là tôi không để lộ ra.
Giống như Kudo, mọi người bàn tán với nhau như thể việc Yano dùng bạo lực để trả đũa cho những trò nghịch phá đồ đạc là một vấn đề nghiêm trọng.
Chắc chắn bạo lực là không tốt. Tôi thầm đồng ý với điều ấy.
Thế nhưng, tôi khó mà chấp nhận việc mọi người nói rằng hành động làm bẩn hay làm hỏng đồ sẽ nhẹ tội hơn so với bạo lực.
Vậy, chẳng nhẽ nếu Yano xé tung móc khoá Totoro yêu thích của Iguchi, thì nó sẽ không bị lên án đến thế này? Chắc chắn là không bởi Yano đang bị bắt nạt vì tội gây thương tổn cho đồ vật quan trọng của người khác.
Tôi bất giác đưa mắt nhìn chiếc cặp Iguchi treo cạnh bàn. Ơ? Trên cặp của con bé chẳng thấy con Totoro nó luôn treo đâu cả.
Lúc ấy, một bóng người bước vào lớp từ cửa trước. Tôi định thần lại và nhận ra người đó không phải thầy chủ nhiệm lẫn Yano, mà là Noto.
“Kìa, chào hỏi đi nào.”
Cả lớp lại ầm ầm lên trước hiệu lệnh bắt đầu lớp học như thường lệ được cất lên lưu loát.
Có vẻ hôm nay Noto sẽ đứng lớp thay thầy chủ nhiệm. Sakai đùa cợt một câu: “Là Nonchan ấy hả?” và bị lườm cho toé khói.
Trong lúc mọi người còn chưa ổn định, kết thúc phần chào hỏi xong, Noto mở sổ ghi chép của mình và giải thích về các nội dung nhắc nhở hôm nay. Giờ tôi mới biết rằng giáo viên phòng y tế cũng tham gia họp giao ban buổi sáng trong phòng cán bộ công nhân viên. Sau khi thông báo xong một lượt các nhắc nhở, Noto nói: “Các bạn giữ trật tự đến lúc vào tiết một nhé. Em Iguchi, ra đây với cô một chút được không?” rồi dẫn Iguchi đi.
Trong lớp bỗng bị bao phủ bởi một bầu không khí dị thường, yên ắng hơn lúc trước một chút, nhưng chất chứa nỗi thất vọng và ức chế.
Tôi cảm thấy còn có một chuyện nữa làm tăng sự kì lạ của bầu không khí, đấy là chẳng ai lo ngại rằng biết đâu Yano sẽ tiết lộ với thầy chủ nhiệm về những gì nó đã phải chịu đựng cho đến bây giờ.
Suy nghĩ ấy của mọi người cũng đúng thôi. Với việc Yano nói ra sự thật, cả lớp sẽ bị mắng té tát, phải nghe giảng giải giống như trong tiết học đạo đức, và thế là hết. Vì không có bạo lực trực tiếp nên sẽ không có hình thức kỉ luật. Chắc chắn mọi người đều biết điều ấy.
Dù bị tức giận hay la mắng, nếu phe bắt nạt không nghĩ mình sai thì cũng chẳng có nghĩa lí gì.
Phe này sẽ trở nên thâm hiểm hơn, khó phát hiện hơn, đổ lỗi rằng đối phương mới là kẻ xấu và trở nên độc ác. Phe đối địch với chúng, không nhìn thấy kẻ thù mới là bên gặp nguy hiểm.
Tiết học đầu tiên của Thứ Hai là giờ sinh hoạt dài. Khoảng hai phút sau tiếng chuông, giáo viên chủ nhiệm trở lại lớp, dẫn theo Yano đang cười thoả mãn và Iguchi mang vẻ mặt có phần bối rối.
Nói một cách dễ hiểu, tiết đầu tiên là tiết học giúp lũ học sinh kích động bình tĩnh lại. Chuyện lúc sáng là một trận cãi nhau giữa hai bạn, cả hai đã tha thứ cho nhau rồi, tuy kẻ gây ra chuyện hôm nay tình cờ là hai người này, nhưng cả lớp cũng phải nghĩ rằng tất cả đều là bạn bè đi cùng mình cho tới khi tốt nghiệp, cố gắng đừng để ảnh hưởng không tốt tới kì thi, vân vân và vân vân.
Thời gian còn lại dành cho việc tự học. Tuy đây là khoảng thời gian để xem trước hoặc xử lí nốt bài tập còn thiếu, nhưng ai nấy đều thậm thà thậm thụt làm việc khác, chẳng đứa nào tự học cả. Đến Midorikawa cũng đang ngồi đọc sách.
Chuyện sau đó thì chắc ai cũng tưởng tượng ra. Hết tiết một, mọi người vây quanh Iguchi. Lo lắng, đồng cảm, những lời xin lỗi quá lố của bọn con gái.
Chẳng có ai nói với Yano rằng: “Mày đừng có mà đùa!” Chỉ có điều, trong giờ nghỉ thì có đứa chẳng nói chẳng rằng đá bàn nó văng đi, nó nhiều lần bị ném giấy vụn trong giờ học, và khi hết giờ quét dọn, giày trong nhà của nó ướt sũng nước.
Yano là kẻ đầu óc không bình thường, bất chấp những gì đang diễn ra, nó vẫn cười thoả mãn.
Khi ra về, trông thấy Yano bị giẫm vào gót giày mà ngã sấp mặt, tôi lại có thêm một điều không hiểu về nó.