← Quay lại trang sách

Thứ Hai – Đêm

Bước ra ngoài, tôi nhìn thấy trăng qua kẽ mây. Tôi chạy dưới ánh trăng. Tôi chẳng có hứng làm chuyện này chút nào, nhưng tôi cảm thấy mình không thể không nói. Có lẽ vì tôi thậm chí còn có một ý thức sai lầm về bổn phận rằng hình như mình là người duy nhất có thể hỏi được chuyện này.

Tôi đi về phía trường học.

“Cậu đang làm cái gì thế?”

Tôi nói vậy với Yano ngay khi vừa tới lớp. Cậu ta đang ngồi ở bàn học chơi game trên điện thoại, nhìn về phía tôi và nói: “Cậu đến... đấy à?”

“Chuyện hôm nay...”

Vừa nói, tôi vừa di chuyển ra chỗ có không gian phía sau lớp học, biến thân hình lớn ra như mọi khi.

“Chuyện... gì?”

“Chuyện với Iguchi ấy.”

Nghe tôi nói như thể hỏi cung, Yano bèn thốt lên một câu tôi đã nghe phát chán: “Đừng nói chuyện ban... ngày.”

“Đây không phải lúc để cậu nói như vậy.”

“Acchi... ph...iền quá.”

“Cậu mới phiền ấy.”

“Tớ chẳng làm... gì cậu cả, đúng... không?”

Ừ thì đúng thế.

Nghe cậu ta nói xong thì tôi thấy đúng là như vậy.

Tôi thử nghĩ lại xem tại sao lòng tôi lại không yên thế này, và hiểu ra ngay lập tức.

“Thế đứa nào ở đâu đã nói là không muốn người tốt bị tổn thương hả?”

“Không... muốn mà.”

“Vậy thì tại sao?”

Nghe tôi hỏi lại một lần nữa, Yano vặn vẹo môi. Biểu cảm ấy rất giống vẻ mặt của người lớn mà tôi thấy hồi nhỏ. Biểu cảm như thể đang đau đầu vì một đứa trẻ khó bảo.

Yano thở dài một tiếng đậm chất cố tình rồi hé mở đôi môi vặn vẹo.

“Thì Iguc...chan đã không còn bị mọi... người bỏ mặc... nữa còn gì.”

Yano lại bắt đầu chơi game trên điện thoại, tạo ra bầu không khí chất chứa cảm giác cậu ta vừa bị bắt ép phải nói ra những lời không muốn nói.

Tôi thấy như mình đang nghiền vụn lời nói của Yano bằng những chiếc răng nanh. Rõ ràng tôi là người khơi chuyện, thế mà lại chẳng chuẩn bị nổi câu từ. Tôi có cảm giác như vừa xảy ra một việc khiến đất trời đảo lộn. Dù chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

“Chuyện ban... ngày đến đây là h...ết.”

“Ơ.”

“Trời nhiều... mây nhưng tạnh mưa rồi. Làm gì... đi.”

Sau khi có tiếng nghe như báo hiệu thua cuộc vang lên, Yano cất điện thoại vào túi và nhìn ra ngoài cửa sổ. Tôi cũng nhìn theo, hoảng hốt vì thấy như có gì đó đang chuyển động ở toà nhà đối diện, nhưng nhìn kĩ thì thấy đó chỉ là phần có ánh trăng soi bị thay đổi do những đám mây chuyển động mà thôi.

Tôi bối rối. Vì những lời của Yano.

Vì ý nghĩa hành động mà cậu ta vừa giải thích.

Bởi vì, chuyện đó, thật lạ lùng mà.

“Tớ đã bảo với cậu rằng người viết bậy lên vở cậu là bạn Iguchi đấy.”

“Tớ nghe... rồi mà. Cậu cứ nói... đi nói lại một chuyện... nhỉ.”

“Hơn nữa, cậu ấy cũng đã lờ cậu đi.”

Tôi không thể lí giải nổi. Thì đúng, Iguchi là người tốt. Nhưng đấy là đối với chúng tôi, những kẻ ở trong cái lồng của tinh thần tập thể. Như tôi đã nói, Yano vẫn bị Iguchi tảng lờ đi trong mấy tháng liền, và cậu ta cũng biết rằng, tại khoảnh khắc nhặt tẩy cho mình, Iguchi đã dao động. Có thể tóm lại rằng, nếu không phải ở khoảng cách ấy, không phải thời điểm ấy, Iguchi sẽ không có ý định nhặt cục tẩy lên.

Nói vậy thì, cậu ta đã biến thành vật thay thế cho thứ lòng tốt ở mức độ ấy sao?

“Tớ không hiểu nổi.”

“Acchi cứ hay nói... đi nói lại một chuyện, lại còn quên những.. gì mình đã nói... nữa.”

“Quên cái gì?”

“Những điều bí... ẩn nếu cứ để yên thì sẽ mãi bí... ẩn, phải không?”

“Đấy là Iguchi nói mà.”

Những hạt đen toàn thân tôi lại xôn xao. Không phải do tức giận hay ớn lạnh, tôi cảm thấy khó ở, không biết trái tim mình phải đón nhận mọi thứ ra sao, giống như khi người ta gặp thứ có hình dạng hay màu sắc chưa từng thấy bao giờ.

“Th...thế cũng được à?”

“Cái... gì cơ?”

“Thì...”

Tôi bối rối chẳng biết có nên nói rằng tình trạng của cậu ta hiện giờ tệ hơn trước nhiều hay không.

Tôi không biết Yano nghĩ thế nào về sự bối rối không nói được thành lời của tôi, nhưng cậu ta cười mãn nguyện.

“Tớ chẳng... hiểu.”

Ý cậu ta là chẳng hiểu nghĩa câu hỏi của tôi sao? Hay nghĩa của câu đấy là chính cậu ta cũng không hiểu hành động mình làm là sai hay đúng?

Nếu là ý đầu tiên thì tốt. Nếu là ý đầu tiên, ta có câu chuyện như sau: cô nàng này quả là một đứa kì quặc, không nắm được mạch chuyện, không biết quan sát tình hình xung quanh.

Nhưng, nếu là ý thứ hai? Tôi sợ hãi khi tưởng tượng ra điều đó.

Tôi đã sống với ý nghĩ cậu ta là một con người dở hơi, hành động với lối suy nghĩ mà trí tưởng tượng của chúng tôi sẽ không theo kịp. Cậu ta sống vui vẻ hằng ngày, không ngừng bắt chuyện dù bị ngó lơ, luôn cười tự mãn dù bị bắt nạt. Cứ sáng đến trường là cậu ta lại gây gổ với bạn bè.

Một kẻ đầu óc dở hơi với những suy nghĩ cực đoan.

Chính vì là một kẻ như thế, nên tôi nghĩ tình trạng mà cậu ta bị đặt vào là điều không thể tránh khỏi.

Thế nhưng, lỡ như cậu ta đang cố sống cố chết hành động và sống theo những suy nghĩ riêng của mình thì sao?

Nếu như cậu ta quyết định giúp đỡ người bạn cùng lớp gặp rắc rối vì vướng vào mình, sau hai ngày Thứ Bảy, Chủ Nhật đầy những trăn trở thì sao?

Tôi bỗng thắc mắc, có khi nào chuyện lần trước với Midorikawa cũng có lí do nào đó, là việc Yano thấy cần làm bởi suy nghĩ riêng của cậu ta? Nhưng tôi không hỏi. Lỡ hỏi xong và có một lí do buộc tôi phải chấp nhận, tôi sẽ đánh mất nơi lẩn trốn là sự chính đáng ở trong cái lớp này.

Tôi buộc phải lắc đầu, cắt luồng suy nghĩ. Không có chuyện đó đâu.

Nếu cậu ta là một người bình thường, làm sao có thể cười thoả mãn trong những ngày như thế này? Đã vậy còn cố tình làm chuỗi ngày ấy tồi tệ thêm vì một đứa bạn cùng lớp chẳng hề yêu quý mình. Đại khái là, chắc chắn vẫn có nhiều cách khác mà không cần phải tát người ta.

Quả là cô nàng này đang sống với cách nghĩ khác hẳn với chúng tôi. Chắc chắn là như vậy.

Việc cậu ta thích nhóm nhạc giống tôi, có đọc Jump, hay hào hứng chờ đón “Road Show Thứ Sáu”, chắc chắn chẳng liên quan gì đến chuyện này.

Tôi quyết định thôi không đề cập về Iguchi với cậu ta nữa.

Đằng nào thì nói bao nhiêu cũng chỉ là vô ích, vì tôi chẳng thể xoay chuyển được tình thế hiện giờ.

Thay vào đó, tôi quyết định bàn về vấn đề có lẽ sẽ giải quyết được.

Nghĩ đi nghĩ lại, làm như vậy vẫn mang tính chất xây dựng hơn.

“Nh...nhân thể, tớ đến vì muốn nói với Yano một điều này nữa.”

Yano đưa ánh mắt ngờ vực về phía tôi.

“Không phải chuyện ban... ngày nữa thì... được.”

“Tớ nghĩ là... không. Thật ra, nghe nói có đứa trong lớp thấy tớ đi vào trường, đang bảo nhau là sẽ lẻn vào trường bắt tớ.”

“Ôi, ngớ... ngẩn quá.”

“Thật đấy, bắt quái vật các kiểu nữa chứ.”

“Không, là... Acchi ấy.”

Tôi nhìn chòng chọc cậu ta bằng tám con mắt, Yano bèn cười ha hả.

Khi nhìn quen rồi thì có lẽ tám con mắt trông khôi hài hơn mắt người.

“Chuyện đó không... được nhỉ.”

“... Chẳng thế? Với cả, hình như bọn nó cũng phát hiện ra rằng có thể lẻn vào đây rất dễ.”

“Giờ nghỉ đêm bị lộ... rồi à...”

“Cái đấy thì tớ không biết, nhưng dù chúng mình không đến đây cho đến khi chúng nó chán, nếu nơi này trở thành chỗ tụ tập của bọn nó thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa phải không?”

“Hay Acchi đứng ở cổng... trường đuổi... đi?”

“Nếu tớ đến trước mai phục được thì ngon rồi, nhưng mọi ngày tớ chẳng biết chính xác lúc nào mình sẽ biến thành quái vật.”

Tôi quyết định không nghĩ đến việc hai đứa đã mặc định là tôi sẽ hợp tác với cậu ta. Bây giờ là ban đêm. Chẳng ai nhìn thấy tôi cả.

Yano khoanh tay, miệng thoát ra một tiếng “ừm” trầm ngâm.

“Ngoài giờ nghỉ... đêm ra thì bảo... vệ sẽ tóm ngay nên sẽ không... có vấn đề gì. Nhưng nếu họ đến vào giờ... nghỉ đêm thì phải làm... cho họ không còn muốn lẻn... vào trường lần thứ hai nữa.”

“Ừ chắc vậy. Kể cả doạ bọn nó ở ngoài trường thì cũng không ngăn chúng nó lẻn vào được.”

“Ihihihihihi... hi.”

Đột nhiên, Yano bắt đầu cười theo lối rất gớm.

“Sao vậy?”

“Đâu có, thấy... Acchi định bảo... vệ chỗ này... nên tớ... vui lắm.”

Tôi đã cố lờ đi sự thực ấy rồi mà cậu ta còn nói hẳn ra, càng làm tôi xấu hổ.

Không phải thế.

Chỉ là, nếu có con quái vật là tôi thì biết đâu sẽ đẩy lui được đám đó.

Tôi còn nghĩ tới một việc kì quặc rằng, phải chăng, tôi đang muốn giảm bớt tội lỗi lúc ban ngày xuống?

“Thôi thì, vì lí do như vậy, nếu tớ có được thông tin nào đó thì hôm ấy Yano đừng đến trường.”

“Làm thế... nào để chia... sẻ thông tin?”

“Chuyện này...”

Nếu tôi biết chuyện đúng vào ngày bọn kia quyết định hành động thì chẳng có thời gian chia sẻ thông tin. Như lúc nãy tôi cũng đã nói, thời gian tôi biến thành quái vật mỗi đêm không cố định. Ban ngày thì tôi không thể nói chuyện với cậu ta.

“Còn... nữa này.”

“Ừ sao?”

“Làm thế nào nhỉ? Nếu... việc đó xảy... ra hôm nay?”

Tôi đang định nói “Làm gì có chuyện đấy” thì nghe thấy âm thanh tựa tiếng chuông lớn từ ngoài cửa sổ, cứ như thể canh đúng thời điểm Yano dứt lời.

Âm thanh cảnh báo. Tôi thấy người mình run lên. Quả nhiên, tôi sợ tiếng động. Chúng tôi nhìn nhau, rồi từng đứa lập tức cúi rạp người xuống. Tôi nghĩ, cuối cùng cũng bị phát hiện rồi. Dù vậy, tiếng chuông cảnh báo đột ngột ấy là sao?

Tôi vừa rối rít đảo loạn tám con mắt vừa hướng ra cửa trong tư thế trườn về phía trước cùng với Yano, bỗng tiếng chuông ngưng lại giữa chừng. Ngay lập tức, Yano quay về phía tôi.

“Lạ th...ế?”

Tôi nén giọng hỏi: “Lạ gì cơ?” Yano liền đứng lên.

“Đang là giờ nghỉ… đêm, chắc chắn bảo... vệ sẽ không nói... gì, nên tớ chắc mẩm mình đã... bị giáo viên mà mình không quen, chỉ thi thoảng mới tới đây... phát hiện ra... Nhưng chuông cảnh... báo chỉ kêu ở mỗi toà... nhà đằng kia nhỉ? Tiếng còn... bé nữa.”

Yano hấp tấp nói một tràng. Ngoài phần “giờ nghỉ đêm” ra thì tôi nghĩ chắc đúng như cậu ta nói. Tôi tạo ra “cái bóng” và cho nó bay vào sân trong. Ở đó tất nhiên không có ai cả. Tôi cho nó xâm nhập vào toà nhà đối diện, kiểm tra cẩn thận, nhưng cũng không có ai. Phòng bảo vệ sáng đèn, nhưng chẳng có dấu hiệu là đã xảy chuyện gì cả. Cái bóng ra ngoài, nhìn quanh sân tập, vòng về phía cổng trường.

Ở đó, trong mắt của cái bóng phản chiếu một thứ đang chuyển động.

Chỉ trong nháy mắt. Ngay khi vừa xác định được có người chạy qua cổng trường, tôi đã không còn nhìn thấy bóng dáng kẻ đó nữa. Tôi vội vã đuổi theo, vượt qua cổng trường, bỗng thông tin từ “cái bóng” hoàn toàn không truyền tới chỗ tôi nữa.

“Sao... thế?”

“Cái bóng biến mất rồi.”

“Cậu gọi thứ đấy là “cái bóng”... à? Xí... hổ thế.”

“Sao cũng được! Vấn đề quan trọng hơn là, có người đấy.”

“Ai?”

Ai nhỉ? Tôi cảm thấy đấy là một người mặc đồ thể dục, tóc không dài, có vẻ thấp. Dẫu sao cũng chỉ thoáng qua thôi. Nghe tôi nói những thông tin đó, Yano ngồi xuống ghế, thốt ra một tiếng “ừm” trầm ngâm.

“Nếu bảo vệ hay giáo... viên tạo ra tiếng kêu... ban nãy thì kẻ kia là người ngoài, nhỉ?”

“Không, hình như người ấy mặc đồ thể dục trường mình.”

“Nếu vậy, tớ nghĩ đấy là một đứa cực kì ngu ngốc đã làm đổ chuông báo... thức của mình vào giờ nghỉ... đêm.”

Yano vờ như không biết đến độ ngu ngốc của bản thân khi lẻn vào trường mỗi đêm và nói như thể rất bất ngờ. Nghe đến từ “ngu ngốc”, tôi chợt nghĩ có khi nào là ai đấy trong đám Motoda không. Có lẽ là một đứa đến để thám thính. Hoặc là thế, hoặc vẫn còn đứa khác đang lẩn trốn trong trường.

Tính vốn hay lo, tôi lại tạo ra phân thân, cho nó đi xem xét quanh hai toà nhà. Nhưng kết quả vẫn là không tìm thấy ai ngoài mấy nhân viên bảo vệ.

“Cái bóng có… thấy gì... không?”

“... Không, chẳng thấy gì.”

Quái vật mà để con gái sai bảo là cái thể loại gì đây?

Vì hiện tại, tôi không thu được thông tin gì, bao gồm việc kẻ bỏ trốn là ai, nên trước hết, vừa tiếp tục cảnh giác, tôi vừa bàn với Yano về cách đối phó với bọn Motoda.

Tuy nhiên, tôi cũng không nghĩ ra cách tác chiến nào đặc biệt. Rốt cuộc, cuộc họp bàn kết thúc bằng giải pháp là nếu mấy đứa kia đến vào giờ nghỉ đêm, chúng tôi sẽ dùng cách thức từa tựa các bộ lạc săn thú dữ, tôi và phân thân sẽ dồn đuổi và doạ chúng nó bằng lửa. Gọi là bàn bạc nhưng vẫn là tôi đưa ra ý tưởng, còn Yano chỉ toàn nói leo mấy câu như một đứa ngốc mà thôi.

Giữa chừng, tôi bỗng đắn đo rồi nói thẳng với Yano:

“Tớ làm thế này vì Yano đấy nhé?”

Yano đáp lại:

“Cậu... đang đòi được trả... ơn đấy à?”

Tôi ức đến tận cổ, như mọi khi.

Hôm nay, chuông báo hết giờ nghỉ đêm cũng vang lên.

“Thôi về đi.”

Tôi thu nhỏ người lại rồi đứng lên, Yano cũng đứng dậy rồi nhìn chằm chằm về phía tôi.

“Sao thế?”

“... Mai cậu lại... đến với... tớ chứ?”

Lâu lắm rồi tôi mới lại nhận được câu hỏi ấy.

Tôi định nghĩ xem vì sao hôm nay cậu ấy lại hỏi tôi câu này một lần nữa, nhưng tôi bỏ ý định đó ngay.

“Bọn nó có thể sẽ đến đột ngột, nên tớ cũng sẽ tới. Trong lúc không có tớ, cậu trốn ở đâu đấy đi.”

Thật may là tôi có lí do.

Yano chắc hẳn cũng chẳng có nỗi lo nào hơn việc giờ nghỉ đêm có thể bị phá huỷ.

Lúc chia tay, tôi cảm thấy bất an khi nghĩ đến những việc từ ngày mai trở đi, và không thể nhìn nổi mặt cậu ấy khi cậu ấy vẫy tay chào.