Thứ Ba – Ngày
Có thể nói đây là chuyện cơ bản, dù là người hay quái vật, là ban đêm hay ban ngày, là người tốt hay kẻ xấu, tôi cũng không muốn thấy cảnh ai đó bị đối xử theo cách gây khó chịu.
Vì thế, tôi hiểu rằng cuộc sống ở trường từ hôm nay sẽ thành một thứ đáng ghét. Tôi phải tiếp tục chứng kiến tình trạng đứa bạn cùng lớp ngồi chếch chéo mình bị đối xử tệ hơn cả mọi khi. Và tất nhiên, cố không để lộ sự khó chịu ấy với bất kì ai cả.
Tôi đã xác định tinh thần như vậy, nhưng tinh thần tôi chuẩn bị sẵn để có thể ngồi trong lớp đã bị thực tế bỏ xa.
Thực tế tệ hại hơn nhiều so với sự chán ghét mà tôi nghĩ.
Tôi tới trường, đến lớp và nhận thấy mọi thứ khác hẳn. Đầu tiên là Motoda đã đến rồi. Chuyện đấy cũng chưa có gì to tát, có thể chúng nó không phải tập sáng do thầy hướng dẫn bận gì đó cũng nên.
Điều làm tôi chú ý là bọn con gái đang túm tụm vây quanh một cái bàn. Đó là chỗ của Nakagawa. Tôi liếc sang xem có chuyện gì, bao gồm cả ý nghĩa lịch sự xã giao, và thấy Nakagawa đang ngồi khóc.
Lúc đầu tôi tưởng con bé chia tay với bạn trai. Cả gương mặt lẫn tính cách của Nakagawa đều phô trương, khá được đám con trai trong lớp để ý. Chắc nó cũng có những phiền não liên quan đến yêu đương. Gương mặt đầm đìa nước mắt của nó bây giờ khác một trời một vực với hôm trước, lúc nó chĩa cặp mắt như nhìn con gián về phía Iguchi.
Nhưng câu chuyện không đơn giản như vậy. Phải đến lúc Yano đến trường, tôi mới biết điều đó.
Như mọi ngày, nó cất tiếng: “Chào mọi ngườiiiii,” và đi vào lớp. Dù hôm qua vừa xảy ra một việc khác thường, thì thói quen của nó cơ bản vẫn là đi về chỗ ngồi của mình trong lúc không ai đáp lại, cũng chẳng ai phản ứng gì.
Hôm nay, Yano cũng làm theo thói quen của mình. Thứ khác biệt với mọi ngày là những gì không phải Yano.
Chỗ ngồi của Nakagawa ở đầu lớp. Yano định đi ngang qua thì Motoda đang đứng đó quay người lại, lấy chai nhựa rỗng đập vào sau đầu nó.
“Ê!”
Giọng nói và âm thanh ấy nhẹ nhàng hơn nhiều so với tiếng tát hôm qua, nhưng tất cả mọi người trong lớp đều ngừng hết mọi hoạt động để nhìn hai đứa đó.
Phải nhận cả sự tấn công lẫn giọng nói không lường trước, Yano cũng mang gương mặt sững sờ, quay đầu lại không nói một lời. Chúng tôi cũng kinh ngạc. Tất cả mọi người đều biết chuyện Motoda vẫn hay xỉa xói, động chân động tay với Yano, nhưng chưa từng có đứa nào, kể cả Motoda, muốn tiếp xúc với Yano cả.
Chiều cao của hai đứa cũng chênh lệch đáng kể. Liếc mắt một cái là đủ biết đứa nào áp đảo đứa nào, dù không hiểu rõ về các mối quan hệ trong lớp này đi chăng nữa.
Chuyện sẽ thế nào đây? Giữa bầu không khí căng thẳng, Motoda là đứa tiếp tục mở miệng.
“Là mày chứ gì?”
Tôi không hiểu ý nghĩa câu nói của Motoda. Yano cũng nghiêng đầu, vẻ như không hiểu.
“Gì c...ơ?”
Giọng nói ngắt quãng kéo dài của Yano dễ khiến người ta bực bội.
“Mày phá nát giày của Nakagawa chứ gì, lại còn vứt vào sân trong. Trả đũa chuyện hôm qua hả?”
Có chuyện đó à? Từ chỗ mình, tôi lén nhìn chân Nakagawa. Giờ tôi mới nhận ra con bé đang xỏ một đôi dép lê màu nâu.
“Mày đừng có mà đùa!”
Motoda lên giọng với Yano nhưng bên trong nó không phải là tinh thần chính nghĩa muốn đòi lại công bằng cho Nakagawa.
Có lẽ mọi người đều nhận ra rằng, đó thực ra cũng chẳng phải sự căm ghét, mà là cảm xúc độc ác, chỉ muốn làm tổn thương đối phương thôi. Nhưng, chuyện như thế ở lớp này thì sao cũng được.
“...”
Nếu có thể, tôi muốn khuyên bảo Yano. Có lẽ hôm qua tôi nên làm thế.
Khuyên nó về việc đâu mới là biểu cảm chính xác khi bị người khác nói thế này.
Nó nên lắc đầu, yếu ớt phủ nhận và bày ra bộ mặt căng thẳng. Bởi trong nhiều trường hợp, đối phương cũng không chắc chắn về điều mình nói, nên nếu nó làm thế, đối phương sẽ dịu đi ít nhiều.
Thế mà tại sao nó lại bày ra bộ mặt thế kia hả trời?
“Tớ không... biết đâu.”
Yano cười đắc chí, phủ nhận cái toẹt lời chất vấn.
“Hả?”
“Tớ khônggg... biếttt.”
Yano nhắc lại câu cũ, kéo dài từng chữ từng chữ một, nó nghĩ đối phương không nghe thấy hay sao. Vẫn với nụ cười thoả mãn ấy, nó quay lưng đi về chỗ ngồi.
Có khi nào nó nghĩ nụ cười là đòn quyết định để tạo dựng mối quan hệ thân tình với đối phương và được sử dụng rộng rãi trên thế giới này. Phải chăng nó đang ấp ủ suy nghĩ hết sức lệch lạc rằng chỉ cần cười hay làm bộ mặt tươi tắn là có thể trở nên thân thiết?
Nếu vậy, tôi muốn nói cho nó biết: nó sai rồi. Nụ cười đến từ kẻ không mong muốn chỉ khiến người ta thấy khó chịu thôi.
Chính vì nó làm cái mặt đấy.
“Đừng có nhăn nhở nữa!”
Motoda nhặt miếng lau bảng bốn cạnh nằm ở góc bảng.
“Nhìn phát tởm, * * *!”
Sau đó, không chút chần chừ, nó ném miếng lau bảng về phía Yano. Cũng may, phần mềm của miếng lau bảng trúng vào sau đầu Yano rồi rơi xuống sàn. Mấy đứa ngồi gần liền né đi như thể có xác của một con côn trùng bay tới. Bởi vì đó là thứ đã chạm vào Yano.
Yano kêu lên: “Đ...au!” và lấy tay ôm đầu, nhưng vẫn cười thoả mãn rồi ngồi vào chỗ.
Tôi lại thấy sợ khi nhìn khuôn mặt ấy.
Tại sao nó có thể cười trong hoàn cảnh này.
Đó là bản tính riêng của Yano hay là cái gì khác?
Sáng hôm đó, không có thêm sự truy cứu nào nhắm vào Yano nữa. Nakagawa khóc mãi không thôi đến tận khi thầy chủ nhiệm vào. Vấn đề đó được đưa ra trước lớp, nhưng không tìm được thủ phạm và Nakagawa phải đi dép dành cho khách cả ngày.
Về phần miếng lau bảng rơi dưới sàn, thầy chủ nhiệm nhắc nhở cho có: “Ai làm thế? Để về chỗ cũ đi,” rồi nhặt nó lên.
Nhìn cảnh đó, tôi nghĩ, những lời độc ác mà bình thường người ta sẽ ngại khi phải thốt ra đã trút lên Yano liệu có rơi ở đâu đó và được ai nhặt lên không?
Trong lớp, mọi người thống nhất ý kiến rằng vụ của Nakagawa là do Yano gây ra. Tất nhiên, tôi không biết sự thật. Vì thế, tôi chẳng khẳng định hay phủ định. Tôi chỉ theo dõi sự tình.
Vào giờ Thể dục, sân tập của nhà thể chất được chia làm hai phần bằng một tấm lưới. Phía bên kia lưới, Nakagawa và lũ con gái quanh nó nhiều lần cố hết sức đập bóng vào Yano, còn Iguchi trong hoàn cảnh ấy trông hoang mang, không biết phải làm thế nào. Nghĩ về mấy chuyện ấy cũng chẳng giải quyết được gì.
Nghĩ tới việc nào đó hữu ích hơn đi.
“Mà, bọn Motoda đi bắt con quái vật thật hả?”
Giờ nghỉ trưa, sau khi ăn uống xong, trên đường cả lũ đi ra sân bóng, tôi cùng Sakai ghé vào nhà vệ sinh, vừa rửa tay tôi vừa hỏi, làm như ngẫu nhiên chợt nhớ ra. Bản thân thằng Motoda thì đang ngủ trong lớp, chắc để giữ sức cho đến giờ sinh hoạt câu lạc bộ.
Thằng Sakai cười khoái chí.
“Chuyện đấy hả? Nó bảo sẽ đi đấy, nhưng mà ngu ghê! Chưa chi đã có một thằng lớp Bảy của câu lạc bộ bóng chày đánh nhau, gây chuyện đâu đâu rồi kia kìa, ahaha.”
Gây chuyện? Lần đầu tiên tôi nghe thấy vụ đó.
“Vì thế, đội mất buổi tập buổi sáng, còn nó thì mừng rơn. Nhưng mà, bây giờ nhỡ nó gây chuyện rồi không được tham gia thi đấu thì… thôi, tuy tiếc nhưng lại buồn cười, đúng không?”
Sakai hạ thấp giọng, vừa cười vừa vỗ vai tôi bùm bụp. Ra vậy, hoá ra vì lí do đó mà thằng ấy có mặt từ sớm. Đúng là tai vạ, đối với Yano.
“Nó định khi nào đi?”
“Chà, tao cóc biết. Làm gì có quái vật chứ.”
Cái quái gì vậy? Dù tôi tỏ ra thất vọng vì không moi được tin gì từ Sakai, nhưng nghĩ kĩ thì thái độ này vẫn là bình thường nhỉ? Tôi tự nhủ với bản thân bởi chợt nhớ ra chuyện mình đang trật hướng với mọi người.
“Gì thế? Acchi có hứng thú với chuyện đó à? Đến cả Acchi cũng bị dụ dỗ sao?”
“Tao không đột nhập vào trường đâu.”
“Vì mày ngoan mà.”
“Đúng đấy. Vì tao có phải Sakai đâu.”
“Hả?”
Lúc ấy, vẻ mặt của Sakai đột nhiên trở nên gay gắt.
Thỉnh thoảng nó lại như vậy.
Thực sự rất ít khi, nhưng từng có những lần Sakai bất ngờ tỏ ra khó chịu ra mặt khi tôi chọc nó. Ai cũng có lúc để lộ sự khó chịu, nhưng với thằng lúc nào cũng cười nhẹ bẫng như Sakai thì vẻ mặt ấy làm tôi căng thẳng.
“À không...”
“... A ha ha, gì thế Acchi, đừng nghiêm túc thế.”
Chắc Sakai thấy được sự căng thẳng của tôi, lấy đó làm trò vui, nên nó đập vai tôi, cười còn to hơn trước. Tôi thấy yên tâm.
Vậy nhưng, đứa thích hợp nhất cho nhiệm vụ chữa lành sự khó ở của Sakai lại tình cờ có mặt lúc chúng tôi ra khỏi nhà vệ sinh. Thật đúng lúc, cả với tôi lẫn Sakai. Tôi có ấn tượng là hôm nào con bé này cũng ăn cơm hộp, nên giờ nó đang đi mua nước hoa quả hay gì đó chăng? Midorikawa đang rảo bước về phía nhà ăn.
“Ồ! Midorikawa, đi mua đồ à?”
Sakai lên tiếng với giọng khoẻ khoắn từ phía sau. Thế mà Midorikawa chẳng hề tỏ ra ngạc nhiên, chỉ chậm rãi quay lại, gật đầu nói: “Ừ.”
Người bình thường thì có lẽ từ đây sẽ bồi thêm một câu, kiểu như: “Còn hai cậu thì sao?” Nhưng chờ Midorikawa nói vậy thì đến khuya mất. Không biết là do Sakai cũng hiểu điều đó, hay chỉ muốn kéo dài câu chuyện, nó tiếp tục lượt thoại của mình bằng một giọng cao hơn bình thường một chút.
“Nhắc mới nhớ, Midorikawa biết không nhỉ? Chuyện dạo gần đây có quái vật xuất hiện ở khu này ấy.”
Midorikawa nghiêng đầu không nói gì. Hành động mang ý phủ định. Có lúc tôi nghĩ hay con bé này thực sự không nói được từ nào khác ngoài “ừ”. Nhưng trong giờ học nó vẫn trả lời đâu ra đấy khi bị gọi lên bảng, nên sau này, nếu quan hệ của hai đứa nó tiến triển đúng như Sakai mong muốn thì cũng không lo.
“Chúng nó đồn là cứ đến đêm, quái vật sẽ xuất hiện. Không thể tin được nhỉ.”
“Ừ.”
“Nhưng có mấy thằng bảo từng nhìn thấy nó rồi. Midorikawa có quan tâm đến chuyện đó không?”
“Ừ.”
“Ơ, thật hả? Tớ hơi bị bất ngờ đấy, ha ha. Vậy nếu biết gì mới tớ sẽ bảo cậu nhé.”
“Ừ.”
“A, vậy... giờ chúng tớ đi đá bóng. Xin lỗi đã cản trở cậu đi mua đồ nhá.”
“Ừ.”
Ý nó là chúng tôi cản trở nó thật hả? Có vẻ Midorikawa đã phán đoán rằng cuộc nói chuyện vậy là kết thúc, gật đầu xong, nó chẳng nói gì mà quay lưng bỏ đi. Tôi thấy vậy khá là bất lịch sự, nhưng Sakai vui vẻ cười tít mắt, nên thế là ổn rồi, phải không?
Tâm trạng Sakai tốt hơn hẳn. Chúng tôi cùng nhau đi, cuối cùng cũng đến khu vực đổi giày. Chắc những thằng khác đã bắt đầu đá bóng rồi. Sakai là đứa la cà nhưng giờ nó lại cao hứng giục: “Đi mau thôi.” Tôi nhanh chân bước tới nối gót Sakai, và nhận ra có một người đến trước ở vị trí tủ giày được phân cho lớp mình.
Con bé có vẻ ngạc nhiên khi thấy chúng tôi.
“Ồ, Nakagawa, ra ngoài à? Lạ thế.”
Sakai vừa nói vừa mở cửa tủ giày đã nằm ngay trước mặt. Có lẽ nó chẳng hề nhìn đến vật Nakagawa đang cầm trên tay. Tuy tôi cũng không rõ việc tôi là người nhận ra lí do con bé này ở đây trước có liên quan gì hay không, nhưng lúc chạm mắt với Nakagawa, tôi liền đánh mắt sang chỗ khác.
“Sakai và Acchi đi đá bóng đấy à?”
May thay, Nakagawa bắt đầu tiếp chuyện, có vẻ không bận tâm đến hành động của tôi cho lắm.
“Ồ, Nakagawa cũng thế hả?”
Sakai vừa khẩn trương xỏ đôi giày thể thao, vừa nhìn về phía Nakagawa. Hình như cuối cùng nó đã nhận ra cái thứ con bé đang cầm trên tay.
“Ôi, sợ thế!”
“A ha ha ha.”
Trên tay nó là dao rọc giấy và đôi giày thể thao bị siết chặt qua một lớp giẻ lau.
“Tớ định trả đũa nó.”
Nakagawa trả lời với giọng ngọt ngào như mèo kêu, hết nhìn Sakai rồi lại nhìn tôi. Lần này, tôi đã không tránh ánh mắt nó mà có thể hưởng ứng đàng hoàng bằng một câu: “À...”
“Của nó phải không?”
“Đúng đúng đúng.”
Nakagawa vui mừng khi nghe tôi bổ sung. Tâm trạng giống như một nàng công chúa được dân chúng ca tụng công lao trước mặt hoàng tử, phải không nhỉ?
Thủ phạm được xác định rõ ràng là Yano rồi sao?
Trong đầu tôi hiện lên một mối nghi vấn, đó là thứ vô thưởng vô phạt đối với Nakagawa và cái lớp này, còn Sakai “ồ” một tiếng bằng giọng có vẻ quan tâm. Ánh mắt của Nakagawa chuyển từ tôi sang Sakai ngay lập tức.
“Chắc chắn rồi nhỉ?”
“Hả?”
“Nakagawa đã xác định chắc chắn là nó phá giày cậu rồi phải không?”
Trước câu hỏi giản đơn của Sakai, cũng là điều mà tôi không dám nói, Nakagawa trề môi ra.
“Tớ không có chứng cứ, nhưng rõ ràng là như thế còn gì.”
Chứng cứ ấy hả, cứ như trò chơi thám tử hôm nọ vậy.
Cũng bởi có chuyện của Iguchi, nên tôi nghĩ việc chúng nó khẳng định chắc như đinh đóng cột cũng không có gì lạ. Nhưng Sakai có vẻ không nghĩ thế.
“Vậy thì vẫn chưa chắc chắn mà?”
Tôi nghĩ câu trả lời của Sakai khiến Nakagawa bất ngờ. Nó cũng nằm ngoài dự đoán của tôi. Bởi vì, dù không trực tiếp làm gì, nhưng chắc chắn trong thâm tâm Sakai rất ghét Yano. Nó không giống những đứa khác ở chỗ, nó ghét Yano không vì đạo đức, tinh thần tập thể, hay lòng nghĩa khí kì quặc nào, mà nỗi tức giận của nó bắt nguồn từ một cảm xúc đơn thuần, khi những gì bản thân yêu mến bị tổn thương. Bởi vậy, tôi luôn nghĩ nó chẳng quan tâm những người xung quanh đang làm gì cả.
Chắc rằng, Nakagawa không ngờ hành động của mình đối với Yano lại bị bạn bè trong lớp – hơn nữa lại là Sakai – nhắc nhở. Nakagawa cười, lúng búng trong miệng: “Ph...phải, đúng vậy,” thả rơi đôi giày của Yano tại chỗ, lách qua chúng tôi rồi đi mất.
Đen thật, vừa nghĩ vậy tôi vừa nhìn theo bóng lưng của con bé.
“Nào, đi thôi mày.”
“Ừ.”
Tôi đi theo sau Sakai, thầm cảm ơn nó. Không phải vì chuyện đôi giày của Yano bình yên vô sự, mà vì nó đã đuổi Nakagawa đi giúp tôi.
Thực ra, từ trước đến giờ tôi đã không giỏi đối phó với Nakagawa. Không biết là do con bé tự phụ với vẻ ngoài nổi bật của mình hay vì lí do gì, nó là kiểu người không sợ làm tổn thương những người nó cho là thua kém hơn bản thân nó.
Từ trước khi sự đồng lòng ghét bỏ Yano của cả lớp được thể hiện ra ngoài, Nakagawa đã đến gần, nói chuyện với Yano, người nó cũng chẳng ưa gì, bằng cái giọng nhỏ nhẹ như mèo kêu, rồi đem chuyện đó ra làm trò cười cùng mấy đứa bạn gái thân thiết. Mục tiêu của nó không chỉ có mình Yano, Iguchi hay những đứa cùng lớp khác mà nó cho là yếu kém hơn đều trở thành trò cười của nó.
Nakagawa rất để ý đến Sakai. Tôi nghĩ nếu con bé cảm thấy bị tổn thương thì tốt. Chỉ cần nó cảm thấy tổn thương với việc bị nhắc nhở về sự nông cạn trong suy nghĩ, hay sự vô đạo đức của bản thân là đủ rồi.
Nhớ lại gương mặt tỏ ra cứng cỏi nhưng mắt rưng rưng của Nakagawa, tôi thấy lòng nhẹ đi một chút.
Cùng với đó, tôi cũng thấy việc mọi người cứ mong ai đó bị tổn thương mới ngốc nghếch làm sao.
Giá mà ước nguyện của Sakai, một đứa dù hời hợt, cảm tính, nhưng phân định rạch ròi mọi chuyện, có thể gửi đến đúng địa chỉ. Và tôi mong Midorikawa sẽ có thêm chút ít năng lực giao tiếp nữa.
Ngày hôm nay kết thúc mà không có gì lớn xảy ra thêm.
Có chăng là việc Yano bị ném vụn tẩy trong giờ học và chuyện cái xe đạp bị mất của Takao được tìm thấy ở con sông gần trường.