← Quay lại trang sách

Thứ Ba – Đêm

Vừa biến thành quái vật một cái, tôi bèn nhanh chóng đến trường. Một khi không biết rõ bọn Motoda sẽ đến lúc nào, thì rất có thể là hôm nay. Một đám con trai và một đứa con gái trong trường học lúc nửa đêm, nghe đã thấy dễ xảy ra những vụ việc như bắt nạt rồi.

Thế mà giờ lại có thêm cả quái vật thì chắc đây không còn được gọi là vụ việc nữa. Trong khi nghĩ ngợi, tôi đã tới phòng học, nhưng Yano chưa đến.

Lạ nhỉ, chắc chắn đây là giờ cậu ta gọi là nghỉ đêm rồi mà.

Hay tại chuyện ở lớp hôm nay mà cậu ta suy sụp đến mức không thiết đến trường nữa? Nghĩ thì thấy như thế là bình thường. Chưa nói đến chuyện của Iguchi, lần này cậu ta bị kết luận là thủ phạm khi không có chứng cứ gì, bị buộc tội, bị ném vào người những lời lẽ độc địa mà sẽ chẳng ai buồn nhặt lên...

“O...oà!”

“Oái!”

Tôi ngồi phía cuối lớp như mọi khi, và bị tấn công bởi một tiếng động lớn đột ngột từ phía sau, làm tôi hét toáng. Cùng lúc ấy, đám hạt đen trên toàn thân tôi cũng bay lên, giống như lần nào đó, làm đổ những cái ghế ở gần. Lẫn trong âm thanh va đập của ghế đổ xuống sàn, tôi nghe thấy tiếng đóng tủ đựng dụng cụ dọn dẹp.

Sau khi xoay xở xoa dịu trái tim và toàn thân, tôi lườm cái tủ đựng đồ dọn vệ sinh.

“Này!”

Vài giây sau khi tôi gọi, ở phía bên kia cánh cửa phát ra tiếng động và hé mở, tôi thấy Yano đang cười khục khục, mắt nheo lại thành hình trăng lưỡi liềm.

Đêm nào đêm nấy đều xảy ra những chuyện như thế này, nhưng tôi vẫn bực cậu ta. Thế mà tôi còn có chút lo lắng cho cậu ta nữa.

“Có khi hôm nay mấy thằng kia đến đấy, cậu thôi đi.”

“Cậu có biết sinh... nhật cô Noto là hôm nào... không?”

“Này...”

Tôi nghĩ mình nên nghiêm túc nhắc nhở cậu ta, nhưng lại thôi. Cái kiểu không nghe người khác nói chuyện hẳn là một thói xấu đã được cậu ta vun đắp cả chục năm nay. Tôi thấy rõ dù mình có nhắc nhở cũng chẳng được tích sự gì cả.

Cơ mà, sao lại là sinh nhật của cô Noto nhỉ?

“Tớ không biết, sao thế?”

“Tuần s...au đấy.”

“Cậu nghe được sinh nhật cô từ đâu?”

“Lần trước tớ có... hỏi. Ba mươi... ba tuổi.”

Tôi bất ngờ vì hai chuyện. Đầu tiên là chuyện cô Noto ba mươi ba tuổi. Sakai cũng bảo cô ấy tầm ba mươi, nhưng tôi vẫn nghĩ cô chỉ tầm hai mấy. Chắc chắn không chỉ mình tôi nghĩ vậy, chính thế mà nhiều học sinh mới vô tư gọi cô ấy là Nonchan.

Tiếp theo là chuyện Yano thân thiết với cô Noto đến mức nói cả chuyện sinh nhật. Hay là những lúc mệt mỏi, Yano sẽ trốn vào phòng y tế, đúng như những gì cô nói?

Mặc dù tôi cảm thấy chuyện không phải ở mức độ mệt mỏi gì đó.

Yano lục đục chui ra khỏi tủ đựng dụng cụ dọn dẹp và ngồi về chỗ của mình. Hai đứa tôi lúc nào cũng ngồi chỗ cố định.

“Tớ định... tặng quà cho cô... ấy.”

“Thật á?”

Vụ tặng quà sinh nhật cho giáo viên làm tôi bất ngờ, song tôi nhớ ra rằng, đợt Valentine cũng có vài đứa con gái tặng sô-cô-la cho thầy giáo trẻ. Vậy nên chuyện chẳng có gì lạ cả, nhưng cứ nghĩ tới cảnh Yano làm điều đó, tôi lại có cảm giác hết sức bất thường.

“Ờ thì… thích thì cứ tặng thôi?”

“Đẩy cho người ta thứ mình... thích? Hay tặng quà mà người... nhận muốn? Cậu là... kiểu nào?”

“Tớ sẽ chuẩn bị món quà hợp lí không làm khó người nhận.”

“Hợp lí và... thích hợp khác... nhau à?”

Tôi ngẫm nghĩ, không biết thế nào nữa, rồi lắc đầu mạnh.

“Khác nhau chứ. Hợp lí nghĩa là cậu tính toán cẩn thận xem người nhận nghĩ gì để chọn món quà có vẻ sẽ khiến họ vui một chút.”

“Hừm. Sống mà cứ... phải nghĩ nhiều thật mệt mỏi.”

Sống mà không nghĩ ngợi nhiều như cậu mới mệt ấy. Tôi nghĩ thế, nhưng tất nhiên tôi không nói ra những lời động chạm như vậy.

“Tớ muốn sống... đơn giản hơn... nữa.”

“Chẳng phải bạn Yano... nên suy nghĩ nhiều hơn sao?”

Tôi nghĩ nhắc nhở chừng này là đúng đắn và hợp lí.

“Thế thì tớ sẽ mệt... mỏi giống Acchi.”

“... Tớ đâu có mệt mỏi gì.”

Ý tớ là, tớ khác cậu.

“Khô...ng sao đâu, Acchi đ...ừng lo lắng.”

Đã bảo là không mệt mỏi mà, cậu chẳng nghe người khác nói gì cả.

Những lời động viên không cần thiết đôi khi sẽ khiến người ta phát cáu.

Tôi định tỏ ra khó chịu chút xíu nhưng Yano lại tiếp tục.

“Cô Noto đã nói... đấy.”

“Nói gì?”

Tôi hỏi một câu lấy lệ, thế là Yano quay sang tôi, vẫn ngồi trên ghế của mình, và ưỡn ngực ra. Cậu ta tính bắt chước cô Noto hay gì thế.

“Đừng bận tâm đến những khó... khăn. Hãy tiếp... tục sống... sót. Lớn lên ta sẽ có... thể tự do hơn một... chút.”

“...”

“Sa...o? Cậu cảm động à? Thế... nào?”

Yano tỏ ra hớn hở. Có vẻ cậu ta xem sự im lặng của tôi là biểu hiện cho nỗi niềm cảm động. Mặc dù tôi nghĩ nếu bị hối thúc phải xúc động thì thật là mất hứng.

Tôi không im lặng. Đấy là tôi không biết phải nói gì, trước cái điều mà Yano tuyên bố với vẻ vô cùng tâm đắc, trước sự thật mà câu từ ấy chỉ ra.

Hoá ra cô Noto biết hoàn cảnh của Yano.

Ấy vậy mà cô lại nói thế với cậu ta.

Cô ấy biết Yano gặp chuyện gì, bị đối xử trong lớp ra sao, biết cậu ta trải qua cuộc sống ở trường như thế nào.

Nếu đã biết tại sao cô ấy không làm gì cả? Sao chỉ buông những lời làm ra vẻ hiểu biết như vậy mà chẳng giúp đỡ cậu ta? Cô ấy là giáo viên mà, là người lớn mà.

Toàn thân tôi xáo động.

“Cậu sa...o thế?”

“Không...”

Thực ra tôi biết. Tôi hiểu cả.

Vì cô Noto cũng biết, nên cô không thể chìa tay ra.

Cô ấy biết rằng, giáo viên hay người lớn dù sao cũng chỉ là người ngoài trong không gian gọi là phòng học, không gian gọi là lớp học, và không gian gọi là tinh thần tập thể. Chúng tôi, những kẻ ở bên trong, chính là người hiểu rõ mọi chuyện nhất.

Sẽ chẳng thể làm gì từ bên ngoài cả. Nếu người ngoài làm gì đó, có khi lại khiến mọi chuyện tồi tệ hơn.

“Cậu đ...ói à?”

“Không, nghĩ kĩ thì mấy thứ cô Noto nói là chuyện ban ngày mà?”

Tôi tạo ra một nụ cười tinh quái bằng cái miệng của quái vật, làm ra vẻ trả đũa câu cậu ta nói mọi hôm. Thực sự thì tôi chẳng có ý định làm cậu ta tổn thương đâu. Đằng nào thì Yano vẫn sẽ trốn tránh bằng mấy thứ lí lẽ kì cục, hoặc giả vờ không nghe thấy để chuyển đề tài như mọi khi. Vì mục đích của tôi là lấp liếm sự im lặng của mình, nên thế nào cũng được.

Thế nhưng...

“Không phải là... chuyện ban ngày nên không s...ao hết.”

“... Ý cậu là sao?”

“Dựng... mấy cái bàn lên thôi, Acchi... làm đổ... mà. Nhìn đáng thương quá.”

Quả nhiên Yano đêm nay cũng không định nói chuyện. Còn tôi, tuy lúc nãy đã cố tìm cách lấp liếm nhưng giờ thì im luôn, dựng mấy cái bàn lên mà chẳng nói năng gì. Yano vụng về cũng định dựng bàn lên, nhưng trượt tay mấy lần làm cái bàn lại đổ sầm xuống sàn thêm lần nữa. Mấy cái bàn đó mới đáng thương ấy.

“Cẩn thận chứ, vì tiếng động ấy mà bị phát hiện thì làm thế nào?”

“Ai phát hiện?”

“Bảo vệ chẳng hạn. Hoặc là lúc bọn nó đến...”

“Bị bọn tớ... ấn công vào... đây phát hiện ra... thì hay... hơn nhỉ?”

Bọn tớ? Tôi nghĩ mất mười giây mới chuyển đổi được từ đó thành “bọn tấn công” trong não bộ. Bọn tấn công chính là từ ngữ thích hợp dùng cho quái vật đấy.

“Bị phát hiện hay hơn nghĩa là sao?”

“Không thì Acchi sẽ kh...ông đuổi được.”

“À ra vậy, nếu không đuổi đi dứt điểm, để bọn nó ở đây thì phiền chết.”

“Đúng rồi, đươ...ng nhiên mà.”

Gì chứ, cái đứa này.

Tôi nuốt xuống lời phàn nàn sắp bắn ra khỏi họng, chuyện Yano nói không sai, nên tôi bèn suy nghĩ phương án đối phó đúng đắn dành cho bọn tấn công.

“Vậy tớ sẽ để phân thân ở cổng trường.”

“Cái bóng nhỉ, cái b...óng.”

“... Nếu bọn nó đến, bọn mình sẽ dụ chúng vào trong sân trường rồi doạ cho một trận nhé.”

“Ừ làm thế đ...i.”

Tôi nhanh chóng chuẩn bị một phân thân và cho nó đi về phía cổng trường. Hình như nó không thể biến to, cũng không phun lửa được. Hơn nữa, nếu ra bên ngoài trường thì nó sẽ biến mất. Liệu có phải vì lần đầu tạo ra nó, tôi đã lỡ nghĩ rằng chỉ cho nó đi ở trong trường không?

“Nhắc m...ới nhớ, cậu biết chuyện ấy hôm... qua là do ai chưa?”

Vì cậu ta bỗng dưng lên tiếng, nên tôi cần thời gian để định hình về “chuyện ấy” mà Yano đang ám chỉ.

“Thằng để báo thức đổ chuông trong sân hả?”

“Chắc là đứa ngốc nào đó trong... lớp.”

Đang thắc mắc vì sao Yano lại nghĩ thế thì tôi nhớ ra một chuyện. Mặc dù không phải tôi nhớ ra điều đó vì muốn thế.

“Thấy bảo giày của bạn Nakagawa bị vứt ở trong sân. Có phải đứa hôm qua đánh rơi không nhỉ?”

“Chuyện ban... ngày...”

“Có thể đôi giày bị vứt vào ban đêm đấy.”

Lần đầu tiên tôi thử phản đối. Không biết có phải Yano đồng tình với ý kiến đó không, cậu ta im lặng. Tôi đương nhiên lờ tịt đi câu hỏi nghe như học sinh tiểu học đi liền sau đó: “Bằng chứng... đâu?”

“Nếu là người trong lớp mình thì là ai nhỉ?”

“Người ghét... bạn Yuriko.”

Yuriko là chỉ Nakagawa. Nói đến người ghét cậu ta, tôi nghĩ ngay đến một người. Không phải quái vật, mà là con người.

“Acchi suy... luận thế nào?”

Tuy chẳng đến mức suy luận, nhưng giả sử không phải bản thân tôi, thì chỉ còn cách thử đoán từ dáng người phía sau của kẻ mà tôi đã thấy hôm qua. Chiều cao khiêm tốn, tuy không lùn như Yano, tóc không dài quá vai.

“Nếu là con trai thì có thể là Sakai...”

“Có l...ẽ là con gái đấy.”

“Lớp mình làm gì có bạn nữ nào tóc ngắn với chiều cao cỡ đó.”

“Có thể cậu ta làm tóc ngắn lại. Mà, vậy là, suy luận của Acchi... là Sakai à?”

“Hừm. Nhưng không thể là hắn được.”

“Tại s...ao?”

“Hắn không phải người sẽ làm những chuyện như vậy.”

Chắc chắn Yano không biết rõ về Sakai, nên tôi thử giải thích cho cậu ta rằng Sakai là người vô tư và tốt bụng. Tất nhiên, chuyện Nakagawa định làm hay tình cảm của hắn đối với Midorikawa, dù rất lộ liễu thì tôi vẫn tạm thời ém đi đã.

Yano hẳn cũng nhận ra Sakai không gây hại gì, nên chắc cậu ta cũng sẽ đồng ý với hình tượng của Sakai mà tôi có.

Sau khi nghe tôi nói một mạch ý kiến của mình, Yano thở “hừm” một cái.

“Cậu... ấy giỏi thật nhỉ.”

Giỏi, tôi không hiểu ý nghĩa của từ đấy lắm.

“Thông m...inh.”

“Điểm của hắn siêu tệ đấy. Bình thường cũng chẳng suy nghĩ gì mấy.”

“Hoá ra cậu nghĩ về cậu ấy như... vậy.”

Tôi bất mãn với cách nói của Yano, cứ như cô nàng định tiếp lời rằng: “Đúng là không có mắt nhìn người.”

Cậu ta thì biết gì về Sakai chứ.

“Tớ nghĩ nhất định cả... đời cậu ta cũng không thể yêu ai cả.”

Đấy, đúng là chẳng biết gì mà.

“Khác... với Acchi.”

“... Không, nghiêm túc là cậu đang nói đến ai thế?”

“Ơ kìa, Iguc...chan đúng không, người cậu... thích ấy.”

Tôi chẳng hứng thú gì với chuyện yêu đương, nên nhanh chóng nảy ra một ý và đề xuất với Yano: “Thử đến xem thư viện vào ban đêm đi!” Dù bọn kia có đột ngột tới thì dường như chúng tôi sẽ có rất nhiều chỗ để trốn ở đó, và từ đây đi một tí là đến nơi rồi. Tôi gợi ý như vậy vì nghĩ cách đó khá ổn để giết thời gian, thế mà câu nói tôi nhận được lại là: “Kém... tắm nhỉ.”

“Tớ không muốn bị cậu nói vậy đâu.”

Tôi buột miệng càu nhàu và Yano đáp: “Đấy là lời khen... mà.” Khen ở đâu? Khen cái gì hả?

Nói vậy chứ cuối cùng hai đứa vẫn quyết định đến thư viện. Trình tự ra khỏi lớp học vẫn như mọi khi, tôi mở khoá cửa ra, rồi khoá lại.

“Tớ nghĩ đó... là... Kudo.”

Trong lúc đi ở hành lang, Yano lại nói bằng giọng to tướng thiếu ý tứ như bấy lâu nay vẫn vậy.

“Cậu ấy không thế đâu.”

“Hừm, đúng... là kém tắm.”

Nghe cậu ta nói thế xong, tôi cảm thấy cuối cùng mình đã bị mắc bẫy cậu ta rồi, và nghĩ kĩ hơn thì tôi lại nhận ra rằng mình chỉ toàn tự đào hố chôn mình. Thế nên, tôi thấy thất vọng tràn trề, tôi còn chẳng bằng kì vọng của Yano.

Đến gần thư viện, Yano thích thú lao đi. Còn tôi đang ngập chìm trong cảm giác chán ghét bản thân nên đi theo sau một cách chậm chạp.

Lâu rồi tôi không vào thư viện. Giống như phòng y tế, nơi đây có mùi khác với bất cứ chỗ nào khác trong trường. Bầu không khí đặc biệt hoà lẫn sự yên tĩnh của buổi đêm khiến tim tôi phập phồng phấn khích.

Thỉnh thoảng, hễ tới đây, tôi luôn nghĩ đến một người bạn cùng lớp, dù muốn hay không. Nhưng tôi không nói ra điều đó với Yano. Tôi coi đó là chuyện ban ngày.

“A! Harry Pot...ter!”

Chỗ Yano đang chỉ vào có một dãy truyện Harry Potter rất nổi bật. Điều đó dường như đã chứng minh rằng, đọc Harry Potter chẳng có gì lệch lạc cả, khiến tôi thấy có chút nhẹ lòng.

Yano đi qua đi lại trong thư viện. Giữa chừng, tôi thấy phiền khi cứ phải bám theo cậu ta nên quyết định đợi ở gần cửa ra vào. Nếu có ai đến, tôi doạ dẫm đuổi đi là được.

Hiện tại, vẫn chẳng có ai lọt vào mắt phân thân của tôi đứng ở cổng trường.

Có lẽ đêm hôm nay sẽ trôi qua yên bình như thế này thôi. Dù là ai thì cũng nên giữ cho mình sự yên bình, ít nhất là vào ban đêm chứ nhỉ.

Trong thư viện tối om, tôi ngồi yên, cảm tưởng như mình đã biến thành một phần của bóng tối.

Không lâu sau, tiếng chuông vang lên trong góc thư viện, Yano ló mặt ra từ một khe hở của giá sách rồi quay lại chỗ tôi.

“Chẳng... có cuốn nào tớ muốn... đọc cả.”

“Tưởng cậu không đọc sách mà?”

“Ừ, nhưng vì Acchi nói... là cũng có... những cuốn hay.”

Tôi ngạc nhiên, dù không thể hiện ra mặt. Cậu ta nhớ cả những lời tôi buột miệng nói ra như thế. Và rồi, cậu ta còn nghiêm túc đón nhận ý nghĩa của chúng nữa kìa.

“Nhưng mà sách... toàn chữ, không có cuốn nào trông... hay cả.”

“Chỉ đọc lướt qua thì làm sao biết được cái hay của sách.”

“Tớ muốn cái nào chỉ cần đọc... lướt qua mà vẫn thấy... hay cơ.”

Vừa nghĩ bụng: “Cậu đi mà nói điều đó với người viết sách ấy,” tôi vừa đứng dậy và giục Yano ra trước. Tôi lại khoá cửa theo đúng trình tự lúc nãy.

“Ơ?”

“Sao th...ế?”

“Lúc nãy Yano vào trước à?”

“Ừ.”

“Khoá thì sao?”

“Nó mở... mà.”

Cửa bị quên khoá sao?

Có lẽ bảo vệ sẽ quay lại khoá cửa. Tôi cho phân thân ở cổng trường quay lại, đi bộ trên đường dẫn đến khu thay giày, chú ý quan sát hơn bao giờ hết. Trong lúc đó, Yano ư ử hát, thực sự không có chút ý thức nguy hiểm nào. Khi tôi nhắc nhở, cậu ta lại thêm lời vào bài hát: “Chi li quá sẽ... bị Iguc...chan ghét đó.” Tôi quyết tâm từ mai sẽ mang khăn mặt hay gì đó để bịt miệng cậu ta lại mà không phải đụng chạm trực tiếp.

Đúng vậy, vào giờ này đêm mai, chúng tôi sẽ lại gặp nhau.

“Hẹn gặp cậu ngày mai.”

Ra khỏi cổng trường, lần đầu tiên tôi nói với cậu ta như vậy. Cậu ta bèn làm vẻ mặt nghiêm túc kì lạ và gật đầu đáp một tiếng: “Ừ.”

Nghĩ rằng sẽ không hay nếu Yano đụng độ bọn kia trên đường về, tôi âm thầm bám theo sau cái xe đạp lọc cọc của cậu ta. Hôm đó tôi mới biết nhà cậu ta khá gần trường. Một ngôi nhà bình thường, có thể xuất hiện ở bất cứ đâu.

Dù việc tôi đến ngôi nhà đó sẽ vĩnh viễn chẳng bao giờ xảy ra cả.