← Quay lại trang sách

Thứ Tư – Ngày

Hôm nay, đương nhiên câu “Chào mọi ngườiiiii” của Yano vẫn bị ngó lơ. Bắt đầu xuất hiện những đứa nghi ngờ rằng, không chỉ vụ giày trong nhà của Nakagawa, mà có khi cả chuyện Takao bị trộm xe đạp cũng là lỗi của Yano. Nhìn bộ dạng bới thùng rác của Yano từ sáng, bọn trong lớp cười như nắc nẻ. Nakagawa đã làm khơi dậy tinh thần tập thể của bọn con gái xung quanh nhờ dáng điệu bị tổn thương của mình, khiến tình hình đối với Yano ngày càng trở nên tồi tệ. Trong tình cảnh ấy, chỉ có duy nhất một chuyện đáng mừng.

Cuối cùng tôi cũng nắm được thông tin cần thiết.

“Đêm nay à? Gấp nhỉ.”

Một mặt, tôi biết ơn việc cung cấp thông tin của Sakai, mặt khác, tôi để lộ suy nghĩ thực lòng vì căng thẳng.

“Mà tao dặn sẵn chúng nó là lúc ấy tao đang chơi game nên đừng có gọi điện đến.”

Ra vậy, nghĩa là, với Sakai, à không, kể cả với Sakai, đó cũng là thời gian chơi. Riêng về chuyện ngủ gật thì quả nhiên trong lớp tôi, nó xếp ngang hàng với Yano và Motoda đấy.

“Acchi thay tao tiếp chuyện bọn nó đi.”

“Đã bảo là giờ đấy tao đang ngủ.”

“Phải rồi. Mà thôi, Acchi là vậy mà.”

Sau khi dứt tiếng thở dài, Sakai phô ra nụ cười dễ chịu, tỏ ý đành phải chịu thôi. Tôi không biết đấy là nó chấp nhận điều đó như một phần tính cách tôi, hay nụ cười ấy thể hiện rằng nó bó tay rồi. Dù là thế nào đi nữa thì tôi cũng nhẹ cả người vì Sakai đã tha cho mình.

“Thôi, dù sao thì quái vật gì đấy cũng sẽ không chui ra đâu, chỉ có nước hoặc về tay không hoặc bị bắt xong rồi thành ra to chuyện ấy mà. Tao đảm bảo chúng nó bị bắt thì vui hơn đó, a ha ha.”

Có vẻ Sakai đang tưởng tượng ra cảnh bọn Motoda bị bắt, tôi bèn cười theo. Cả lúc Sakai cười nói: “Cả cái đứa lớp Bảy ấy, thẳng tay làm người ta bị thương xong ăn quả đình chỉ học rồi đấy,” tôi cũng cười theo nó.

Phải rồi, đây không phải lúc quan tâm tới mức độ thương tật của một đứa không quen.

Đêm nay sẽ là trận quyết chiến.

Sau giờ Khoa học, khác với tuần trước, Iguchi cẩn thận đi tránh xa Yano. Nhìn cảnh ấy, tôi tự củng cố quyết định của mình.