← Quay lại trang sách

Thứ Tư – Đêm

Tôi cảm giác trong đời mình có rất nhiều tình huống cứ đúng lúc quan trọng lại nảy nòi ra những việc không đâu. Có thể chỉ đơn giản là tôi nhớ rõ những chuyện đen đủi xảy đến với mình, còn những chuyện tốt đẹp thì quên sạch.

Hôm nay cũng lại là một ngày như thế.

Hôm nay, bọn Motoda sẽ xuất hiện ở trường để săn quái vật, thời gian Yano gọi là giờ nghỉ đêm đã bắt đầu được hai mươi phút, mà tôi vẫn đang ở nhà.

Ở nhà, nguyên hình dạng con người, đi đi lại lại trong phòng.

“Mau lên, mau lên, mau lên nào!”

Tôi sốt ruột, nhỏ giọng lầm bầm, nhưng đám hạt đen vẫn không chịu chui ra. Sao lại như vậy vào đúng cái ngày này chứ.

Không xong rồi. Như Sakai nói thì thời gian hành động của bọn kia sẽ là giờ chúng nó nhìn thấy quái vật lần trước. Nghĩa là, chẳng có gì lạ nếu chúng nó đã có mặt ở trường rồi.

Tôi có nên lao đến trường trong hình dạng con người không? Không, không thể để ai nhìn thấy lúc đang biến hình được.

Tôi chợt nghĩ hay là có vấn đề ở tư thế hay gì đó, bèn thử nằm lăn ra giường, ngồi co quắp, rồi ngồi xổm, nhưng chẳng hề có chút biến đổi nào xảy ra cả.

Có khi nào... Dự cảm xấu nhất mà cho đến tận bây giờ tôi chưa từng nghĩ đến bỗng xẹt qua đầu.

Không lẽ tôi đã dùng hết sạch số lần biến thành quái vật?

Một mặt tôi nghĩ rằng không thể như thế được, mặt khác cũng cảm thấy nếu vậy thật thì đành phải chấp nhận thôi.

Ngay từ đầu tôi đã chẳng hiểu vì sao mình lại hoá thành quái vật, nên cũng chẳng có gì lạ nếu đột nhiên tôi không còn biến thân được nữa.

Những điều kì lạ sẽ mãi kì lạ nếu cứ để yên.

Quái vật cũng sinh ra một cách kì lạ và mất đi một cách kì lạ, vậy đấy.

Thế nhưng, chắc chắn không nên là hôm nay.

Tôi nhớ lại đêm đầu tiên tôi biến thành quái vật.

Lúc đó tôi đã biến thân như thế nào?

Những hạt đen bỗng nhiên trào ra từ miệng tôi. Ban đầu tôi cũng hết hồn, sợ hãi không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình, tưởng rằng mọi thứ chỉ là một giấc mơ.

Vậy nhưng, sự kiện như mơ ấy lại không phải là mơ.

Tôi có thể ngay lập tức tiếp nhận chuyện này là bởi tôi có phần tính cách khá trẻ con, giống như Iguchi đã nói.

Và bởi tôi không có những đêm phải hi sinh khi biến thành quái vật. Buổi đêm muốn bảo vệ là thứ mà tôi không có.

Nhưng Yano thì có, buổi đêm phải hi sinh, buổi đêm muốn bảo vệ.

Cậu ấy có, và cậu ấy nhất định đang đợi tôi...

Cứ để yên những điều kì lạ, cứ tiếp tục không hiểu, thì có ổn không?

Cái đó...

“A... bắt đầu rồi!”

Đêm nay việc biến hình cũng xảy ra, hoàn toàn đột ngột. Từ đầu ngón tay, các hạt đen chạy khắp cơ thể tôi, trông như bị kiến ăn.

Tôi mở cửa sổ, phóng ra ngoài với cơ thể chưa biến hình hoàn chỉnh. Tôi tin vào bản thân khi là quái vật. Đám hạt đen có vẻ hoảng hốt, tạo cơ thể tôi thành hình quái vật, và giây phút tiếp theo, tôi biến thành luồng không khí rồi bay đi.

Mau mau tới trường.

Cảm giác tôi càng cầu nguyện thì tốc độ càng tăng lên. Mà cũng có thể là do tôi tưởng tượng.

Ngay cả lúc này, từng hạt từng hạt đen vẫn sảng khoái cảm nhận gió đêm.

Tôi tới trường nhanh hơn mọi khi gấp mấy lần, dù tính ra có thể chỉ hơn mấy giây thôi. Tôi nhanh chóng tạo ra phân thân, cho nó đi tới toà nhà có phòng bảo vệ, còn mình thì hướng về toà nhà có lớp học.

Cửa nơi thềm đổi giày đang mở he hé.

Là Yano hay bọn nó đây?

Dù là trường hợp nào thì tôi cũng đã sẵn sàng tinh thần chiến đấu để hoà mình vào ngôi trường tối tăm.

Không sao đâu, không sao đâu, thấy quái vật thì đứa nào mà chẳng chạy mất dép.

Cho nên, không sao đâu.

Để sẵn sàng cho việc đối đầu bất cứ lúc nào, tôi duy trì kích thước lớn của cơ thể và bắt đầu đột nhập một cách vô cùng lặng lẽ.

Phân thân có vẻ cũng không thấy gì lúc này.

Trước tiên đến phòng học đã. Chẳng may bọn Motoda và Yano có chạm trán thì... thì tôi cũng hoàn toàn chưa nghĩ xem mình sẽ làm gì sau đó, nhưng đại để là sẽ lớn chuyện đây.

Leo lên đến tầng ba, tôi đi ngoài hành lang, làm điệu bộ của một con quái thú. Tôi thử gồng vai lên, đuôi nâng cao hơn bình thường. Chẳng biết như vậy có tác dụng gì không nữa.

Tôi lại gần phòng học, từng bước, từng bước một. Khi tôi đến phía trước lớp và liếc nhanh vào bên trong, tôi không thấy ai cả. Mọi khi tôi sẽ lách vào từ phía sau, nhưng hôm nay, tôi thử chạm tay lên cửa trước, cũng là để xem Yano đã đến chưa.

Cánh cửa hé mở, phát ra một âm thanh trầm đục. Yano đã đến rồi. Hết lần này đến lần khác, tôi đều thắc mắc khoá cửa bị làm sao vậy, nhưng giờ không có thời gian để nói chuyện đó.

Tôi rụt rè bước vào, dùng đuôi gõ hai lần vào cái bàn cạnh nơi tôi đứng.

“Ơ...ơi!”

Tôi yên tâm khi nghe thấy cái giọng ngớ ngẩn của cậu ta, rồi ngay lập tức lại muốn mắng cậu ta là: “Ngốc!” Tôi lại gần cái tủ đựng dụng cụ dọn dẹp, nơi vừa phát ra tiếng nói.

“Không phải tớ thì làm thế nào hả?”

Tôi nhỏ giọng hỏi, lần này đáp lại là tiếng gõ coong coong. Giờ mới làm thế thì có ý nghĩa gì.

“Hình như hôm nay bọn nó sẽ đến đấy. Cậu cứ tạm trốn đi.”

Nghe thấy một tiếng gõ nữa, tôi khoá cửa trước lại rồi lách ra hành lang. Hình như bọn nó chưa đến nhỉ? Phân thân chưa thấy gì. Có lẽ tôi nên để nó ra canh cổng trường.

Lên tầng trên xem nào. Tôi di chuyển ra tới cầu thang, bước lên từng bước một. Yên lặng quá.

Thử ngẫm nghĩ một chút thì tôi tin chắc việc bọn nó nói đi bắt quái vật hẳn chỉ là nói miệng thôi. Có lẽ chúng nó không chỉ bán tín bán nghi thôi đâu, mà thật ra, chúng hầu như chẳng hề tin vào sự tồn tại của quái vật ấy chứ. Bọn nó quyết định lẻn vào trường để giết thời gian. Việc truy tìm quái vật sẽ trở thành gia vị tuyệt hảo cho hành động đó. Nếu vậy, đuổi chúng nó đi chắc cũng chẳng khó khăn đến thế.

Nói chung là bắt quái vật xong thì bọn nó định làm gì chứ? Nuôi? Giết? Bán đi?

Đó là quái thú đấy nhé? Quái vật đấy? Một đám trẻ con thì làm được cái gì?

Tôi nhất định sẽ không thua những đứa như thế.

Tôi của buổi đêm sẽ không thua cái lũ chỉ có vai u thịt bắp đó đâu.

“Ủa?”

Là ở tầng năm.

Ở chỗ nhà vệ sinh ngay cạnh cầu thang, tôi chạm trán một thằng con trai đi ra từ đó.

“............!”

Tôi nhanh chóng nuốt xuống tiếng kêu suýt chút nữa là bật ra. Không xong rồi. Tôi cứ nghĩ tiếng nước từ trong nhà vệ sinh là âm thanh thường ngày của vòi rửa tự động nên tôi gần như không hề để ý.

“Ố! Áaaaaaaaaaaaaaaa!”

Nhìn thấy hình dạng của tôi, đứa kia đột nhiên gào lên. Để coi, thằng này là bạn của Sakai, đứa tôi đã gặp ở phòng sinh hoạt của câu lạc bộ bóng chày lần trước.

Tôi dồn sức vào tim và toàn thân.

Tôi làm cơ thể mình phồng to lên, mở miệng, gầm lên bằng cách thức giống như cái lần nào đó đã đuổi con chó hoang đi.

“xxxxxxxxxxxxxxxxx!”

Cái giọng mà chính tôi cũng không nghĩ nó thuộc về sinh vật sống, nghe giống âm thanh vò nát một tấm giấy bạc, khiến cho đứa kia ngã dập mông. Tuyệt, nó sợ rồi.

Thằng con trai không thốt nên lời, mông vẫn dính chặt xuống đất, lết lùi ra phía sau. Khi tôi đang trừng mắt nhìn nó thì có tiếng động phát ra ở sau lưng.

Tôi quay đầu lại, thấy cửa phòng âm nhạc mở ra và có hai đứa chết lặng nhìn mình. Là Motoda và một đứa lớp bên. Tôi không còn để tâm đến chuyện vì sao cửa phòng âm nhạc lại không khoá.

Ba đứa à?

Tôi phải doạ cho chúng không bao giờ dám bén mảng đến đây nữa. Trong lòng, tôi ngầm xác định lại sứ mệnh được giao cho mình.

Trước tiên tôi bay vọt qua thằng đang ngồi dưới sàn, đưa cả ba vào chung một tầm mắt. Thằng dập mông lại la lối om sòm và ngã lăn ra đất.

Khi tôi thử gầm ghè, thằng dập mông dù ríu cả chân lại vẫn gắng gượng đứng dậy, tìm cách chạy xuống cầu thang mà tôi vừa leo lên. Cho nó trốn cũng được, nhưng chắc để ba thằng chạy một lượt thì nhàn hơn.

“Á!”

Vừa đúng lúc ấy, phân thân của tôi từ tầng dưới lên đến nơi. Nó đến gần thằng dập mông ở cầu thang, còn tôi cũng tiến lên phía trước từng chút một, dồn ba đứa vào chân tường.

Nếu chúng nó trốn vào phòng âm nhạc thì phiền lắm.

Sau khi để phân thân giám sát bọn nó, tôi tạm bay ra ngoài cửa sổ, vòng vào trong phòng âm nhạc rồi khoá cửa lại.

Bỏ tiếng “Ớ?” nghe tội nghiệp như giọng con gái ở sau lưng, tôi lại bay ra ngoài.

Cứ thế này mà trở lại hành lang thì xoàng quá.

Hãy để mấy ông bảo vệ nghĩ đây là một giấc mơ đi. Ở trong sân, tôi hoá khổng lồ tới kích thước mà bọn nó phải gọi là quái vật, rồi nhìn chúng chòng chọc từ ngoài cửa sổ bằng nhãn cầu to tướng của mình.

Sau một khoảng im lặng như thể thời gian dừng lại, tôi nghe thấy tiếng gào thảm thiết vang lên từ trong toà nhà.

Cả ba để lộ vẻ mặt khốn khổ, suýt vấp ngã mấy lần khi định chạy trốn. Tôi cười khoái trá và nhìn theo. Tất nhiên là tôi hết sức chú ý không lộ tiếng người mà cười bằng tiếng gầm của quái vật.

Tôi cho phân thân đứng chặn trước để dụ ba đứa đó ra phía cầu thang, còn mình cũng xâm nhập vào toà nhà, ép chúng đi xuống. Giữa chừng, thằng dập mông trượt chân ngã xuống chiếu nghỉ. Tôi đã chấm thằng này để doạ từ tầng trên. Trong lúc ấy, tôi cho phân thân chạy xuống dưới và bắt bọn Motoda dừng ở tầng bốn.

“Mày đừng có lại đây!”

Thằng dập mông hốt hoảng đứng lên và chạy xuống cầu thang, nhập bọn với hội Motoda đã xuống tầng bốn trước.

Trong lúc mở lối ra cầu thang dẫn tiếp xuống tầng ba và đảm bảo đường trốn cho bọn nó, phân thân đứng ở phía hành lang còn tôi đứng ở phía cầu thang, gườm gườm nhìn chúng.

Ở đây có thêm cách đe doạ nào đặc biệt hơn không nhỉ?

Tôi vừa gầm ghè ở cổ họng vừa suy nghĩ, bỗng thằng Motoda làm một phát tặc lưỡi nghe rất khó chịu.

“Hai con à?”

Vừa lẩm bẩm dứt lời, Motoda bất thình lình tung ra một hành động không thể nào tin được.

Hắn chuyển cái gậy bóng chày mà nãy giờ vẫn cầm ở tay trái sang tay phải, quật mạnh về phía phân thân.

“Này thì!”

Tôi không biết nếu bị trúng đòn sẽ ra sao, nên tôi lập tức cho phân thân lùi xuống, còn mình thì khiến toàn thân xù lên để uy hiếp hắn.

Thế là, sự tức giận được diễn tả bằng cả cơ thể tôi khiến Motoda lùi lại một bước. Nhân lúc ấy, tôi và phân thân tiến lên trước một bước, tỏ vẻ muốn dồn hắn lại.

Cái thằng thật là... Chắc là không bị lộ, nhưng quả tim chẳng biết có tồn tại hay không của tôi có lẽ đang nện thình thịch từng hồi.

Thằng này nghiêm túc hả? Hắn vừa bỗng dưng xông lên đánh một con quái vật không rõ chân tướng đấy.

Motoda trở lại chỗ hai đồng bọn, thủ thế với cây gậy bóng chày. Dường như việc phân thân tránh cây gậy chứ không chuyển sang tấn công và việc bản thân tôi tỏ ra tức giận với đòn đánh nhắm vào phân thân đã khiến Motoda nghĩ ra gì đó, hắn nở nụ cười đáng ghét như mọi ngày.

“Đó là con mày hả?”

Hắn nhìn phân thân mà nói. Phán đoán ấy tuy cực kì sai lệch, nhưng cũng không phải thứ có lợi cho tôi.

Tôi lờ mờ hiểu ra hành động tiếp theo của Motoda.

“Này thì!”

Motoda lại nhắm phân thân mà đánh, hễ phân thân tránh là hắn lại càng vung gậy dữ dội hơn.

Tôi đã có cảm giác hắn sẽ làm như thế. Thằng này là loại người một khi xác định được kẻ yếu sẽ thích thú tấn công. Lúc nhận định phân thân là đứa con trong hai con quái vật, ánh mắt hắn giống hệt khi hắn nhìn Yano lúc ban ngày.

Tránh các đòn tấn công của Motoda không phải vấn đề. Trong trường hợp nguy cấp, nếu tôi mà trốn thật thì chúng nó cũng chẳng thể đuổi theo được đâu. Hai thằng đằng sau còn đang đơ hết cả người.

Vậy nên chỉ có hai thứ không ổn thôi.

Thứ nhất là việc bị lộ chuyện tôi không thể tấn công. Thật ra từ nãy đến giờ, tôi có ra lệnh cho phân thân phản đòn lại cái gậy bóng chày của Motoda, nhưng nó hoàn toàn không hành động. Có thể là vì lần đầu tiên sử dụng năng lực này, tôi đã không tưởng tượng đến việc tấn công.

Một việc nữa là, bản thân tôi không thể để chúng chạm vào mình. Chính xác là, tôi không biết nếu bị chạm phải thì sẽ ra sao. Lỡ đám hạt đen cũng biến bọn nó thành quái vật thì tình huống sẽ đảo ngược hoàn toàn.

Tôi không ngờ Motoda lại tấn công mà không nghĩ ngợi gì như thế này.

Trong lúc phân thân cứ dần dần lùi xuống thì trước mắt, ít nhất tôi cũng phải cho chúng thấy ý định tấn công của mình.

Nhớ lại chuyện xảy ra một hôm nào đó trên sân thượng, tôi tưởng tượng ra một hình ảnh khá tiết chế so với lần trước. Tôi khiến hạt đen trong người phát nhiệt, mở miệng và khạc ra một đốm lửa nhỏ. Tôi thật thận trọng, thật thận trọng để không thiêu cháy bọn kia.

“Á!”

Hai thằng đang dõi theo Motoda nhận ra sức nóng phía bên này bèn vội nhảy lùi lại. Dường như chiêu này có hiệu quả, hai thằng kia cuống cuồng chạy thục mạng tới bên cạnh Motoda.

“Con này biết phun lửa!” “Chết rồi!” “Chạy thôi mày ơi! Mau!”

Nghe thấy bọn nó kêu lên như thế, tôi thu hẹp khoảng cách từng chút một, nói cho hay hơn thì là tôi và phân thân làm thành thế gọng kìm. Nhưng tất nhiên phân thân lúc này vẫn chỉ phòng ngự, nên không thể cứ giữ tình trạng thế này. Tôi bắt buộc phải đuổi bọn này về.

Hành động tiếp theo là một sai lầm do sự khinh suất của tôi. Tôi đã đẩy nhanh một thao tác.

Lẽ ra tôi nên cho phân thân ra ngoài trước rồi mới quay lại chỗ tôi, nhưng tôi đã khinh địch. Tôi định cho phân thân bay vọt qua đầu ba thằng kia vào thời điểm những đòn tấn công của Motoda vơi bớt.

Tôi không ngờ Motoda lại thiếu suy nghĩ đến mức ấy.

Ngay khi nhận ra phân thân đã nhảy lên, gần như là một dạng phản xạ, hắn ném gậy bóng chày về phía tôi. Cây gậy bay đến, vẽ một quỹ đạo như thể sắp sửa trúng vào hai thằng đồng bọn của hắn, nhưng đen đủi là lại sượt qua đuôi của phân thân.

Phân thân tan biến như làn khói trong chớp mắt. Sau đó, đèn huỳnh quang ở hành lang vỡ toang, gây ra tiếng động chói tai.

Tôi thấy thời gian như ngừng trôi trong một khoảnh khắc.

“... Nguy rồi, nguy rồi!”

Thằng dập mông vừa kêu vừa chạy trốn về hướng ngược lại với nơi tôi đứng.

Tôi cũng đồng ý với nó. Nguy rồi.

Thế nhưng, người nhanh chóng cảm nhận được sự nguy hiểm chỉ có thằng vừa chạy trốn ấy và tôi.

Tôi đối mặt với hai đứa còn lại, đổ mồ hôi lạnh.

Chuyện đèn huỳnh quang vỡ hiển nhiên là nguy rồi.

Nhưng có một chuyện thật sự nguy hiểm với tôi. Đấy là việc chúng nó đã trông thấy phân thân biến mất do đòn tấn công bằng vũ khí.

Có thể bọn nó sẽ nghĩ là những đòn tấn công cũng có tác dụng với tôi, và không loại trừ khả năng có một quy luật rằng, việc tấn công sẽ có tác dụng nếu đó là một đụng chạm ác ý.

Có nghĩa là, dù hôm nay bọn nó có trốn chạy về nhà, thì có thể chúng vẫn sẽ lại đến trường để bắt tôi.

Hay là lấy cái gì đánh cho chúng ngất đi nhỉ? Không được, tôi chưa từng tấn công ai trực tiếp khi ở cơ thể này, lỡ không biết điều chỉnh sức mà giết bọn nó mất thì sao.

Trong lúc những điều đó chạy xẹt qua đầu tôi, tôi định trước tiên sẽ tạo ra phân thân một lần nữa. Nhưng nó không xuất hiện. Hay là có quy luật gì chăng?

Không được để bị xem thường, là quái vật thì phải làm cho chúng sợ.

Tôi hết sức tập trung, khạc lửa ra từ khoé miệng, rống lên to hơn ban nãy. Tôi diễn cảnh nổi giận vì đồng đội bị xoá sổ.

“Này, chuồn mau thôi!”

Thằng lớp bên lùi một bước rồi khuyên Motoda. Motoda nghe theo câu nói ấy cũng lùi một bước, nhưng mắt thì gườm gườm nhìn về phía tôi.

“Có khi mình cũng diệt được con này đấy?”

“Đ...đừng nói ngu nữa! Không chuồn mau là bảo vệ cũng tới đấy!”

Tôi nghĩ bụng không thể để mình ở trong thế bị động. Vì thế, trước khi chúng nó bắt đầu chạy, phải đi trước một bước. Tôi đồng thời cất lên một tiếng gầm dũng mãnh như muốn xé thủng màng nhĩ. Nếu âm thanh này làm bảo vệ chạy lên túm cổ bọn nó giùm tôi thì cũng đành phải chịu.

Có vẻ tôi đã làm đúng. Hình như bọn nó nghĩ con quái vật đã nổi giận thật sự nên chạy trối chết để tránh xa tôi.

Tôi phóng đại cơ thể bằng chiều rộng hành lang rồi đuổi theo chúng. Tôi phải chú ý tối đa, sao cho không bị chúng bỏ xa, nhưng cũng không đuổi kịp. Tôi vừa bò bằng sáu chân vừa há miệng ra ép sát chúng.

Chúng chạy trốn khá nhanh, cũng vừa đúng ý tôi. Hơn nữa, chúng lại có năng lực phán đoán khá nhạy bén, vừa đến rìa toà nhà, chúng nhanh chóng đổi hướng về phía cầu thang. Tôi cũng đuổi theo, đổ rạp người về phía trước.

Cái đuôi vung vẩy của tôi đập vào tường.

Âm thanh vang lên nhiều lần ấy khiến một đứa trong bọn nó – thằng lớp bên – vô ý quay lại ở lưng chừng cầu thang. Nó đang ở giữa tầng ba và tầng bốn, bước hụt ở bậc thang cuối cùng trước khi đến chiếu nghỉ và ngã lăn ra đấy.

Tôi ngay lập tức nhảy lên để tránh nó, bám dính vào ô cửa sổ đang để ánh trăng lọt qua chiếu xuống cầu thang. Ở đó chỉ có ánh xanh của đèn gắn trên cửa thoát hiểm sáng lên rờn rợn.

“Đợ...đợi với!”

Không biết thằng lớp bên đang kêu với tôi hay là với thằng Motoda, trước khi kịp phán đoán, tôi đã bò lên trần nhà, lườm bọn kia trong tư thế treo ngược. Một con quái vật đi ngược lại quy luật trọng lực, hẳn sẽ càng gớm ghiếc hơn.

Giá mà làm như thế này khiến bọn nó sợ, nhưng không.

Motoda nhìn tôi trong tư thế xoay nửa người sang bên, nhưng không định bỏ trốn.

Khi đó, một luồng sáng mạnh tấn công thị giác của tôi.

Bất ngờ vì chuyện quá đột ngột, tôi nhắm tịt tám con mắt lại, di chuyển trên trần nhà để trốn khỏi thứ gì đó.

“Này! Tao chạy đây!”

Là tiếng thằng lớp bên. Khi trông về phía giọng nói trong tầm nhìn nhập nhoạng, tôi thấy thằng đó cầm điện thoại trên tay. Ánh sáng phát ra từ đấy sao? Vì tôi là quái vật màu đen nên ánh sáng sẽ có tác dụng ư, đây không phải là phim hoạt hình hay trò chơi điện tử đâu nhé. Thế nhưng, tôi vốn chỉ là một con người bình thường nên ánh sáng cũng có hiệu quả tấn công nhất định.

Phải doạ thêm lần nữa trước khi chúng nó chạy mất. Nghĩ vậy nên dù vẫn còn nhức mắt, tôi đứng xuống sàn, lại gần chúng với ý định đuổi chúng đến tận hành lang.

Nếu cứ tiếp tục thế này đuổi xuống tầng một, ra sân vận động rồi doạ chúng bằng một mồi lửa ra trò chắc sẽ ổn thôi.

Tôi nghĩ vậy, thế mà chúng lại chẳng hành động đúng ý tôi.

“Lại đây!”

Motoda nói rồi chạy vụt về phía hành lang chứ không phải cầu thang. Thằng lớp bên phản ứng chậm mất mấy giây để nhận ra câu “Lại đây” kia là nói với mình, rồi nó bám gót Motoda. Tôi cũng theo ngay sau bọn chúng.

Hắn định làm gì vậy? Rốt cuộc là hắn định làm gì?

Tôi gầm gừ đuổi theo thì thấy Motoda chạy qua một phòng học trống, một phòng nữa, bỏ qua các phòng bình thường vẫn có tiết học, và rồi, tới phòng học của lớp chúng tôi, hắn đặt tay lên cửa trước.

Trong một thoáng, tôi rùng mình. Nhưng không sao. Cái cửa mà Yano làm thế nào đấy để mở ra đã được tôi khoá lại cẩn thận rồi.

Tiếng “cạch” vang lên chứng tỏ khoá cửa đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của nó.

“Tại sao? Khốn kiếp!”

Thằng Motoda lại vừa chạy trốn vừa chửi. Vẫn chẳng hiểu ý nghĩa của giọng điệu ấy, cứ như thể hắn nghĩ cái cửa đang mở, tôi đuổi đến sát lưng bọn chúng, há miệng như muốn nuốt gọn cả hai.

Cái miệng ấy cứ mở mãi ra không đóng lại.

Không bỏ cuộc, Motoda lao đến và đặt tay lên cửa sau. Thực tế đã phản lại tôi, cái đứa ngốc chỉ nhớ được đúng một chuyện. Cửa sau không khoá.

Hai đứa kia chui tọt vào phòng học còn tôi băng qua đằng trước do bị lỡ đà.

Tại sao? Câu hỏi ấy bật lên trong đầu tôi, cùng lúc ấy, sau lưng tôi có tiếng khoá cửa.

Lúc nào tôi cũng vào từ cửa trước nên đã không để ý. Yano mở cả khoá cửa sau à? Tại sao? Còn nữa, bọn Motoda trốn vào lớp như thể chúng biết rõ chuyện đó, vậy là thế nào?

Tôi cuống cuồng trở lại hành lang, nhìn vào trong lớp từ cửa sổ. Hai thằng kia nhìn về phía tôi với gương mặt mướt mát mồ hôi.

Bọn nó như vậy là đúng rồi, nhưng chính tôi cũng thấy toàn thân co giật vì căng thẳng. Đằng sau chúng là tủ đựng dụng cụ dọn vệ sinh mà Yano đang trốn. Bị phát hiện là tiêu luôn.

Thế nhưng, ngay khi tôi vừa nghĩ nếu bị phát hiện thì tiêu...

Tôi trông thấy cửa tủ đựng đồ dọn vệ sinh hé mở. Chẳng biết có phải Yano định kiểm tra tình hình không, nhưng tôi có thể thấy gương mặt cậu ta cười thoả mãn.

Điên à!? Nén lại cảm giác muốn chửi cậu ta một trận, tôi nghĩ rằng phải thu hút sự chú ý của bọn kia về phía mình.

Như mọi khi vẫn làm, tôi tưởng tượng. Nhưng khác ở chỗ, tôi làm chầm chậm, chầm chậm, để thổi bùng lên nỗi khiếp đảm của chúng.

Tôi phân rã cơ thể như hoá lỏng rồi xâm nhập vào trong phòng học từ khe cửa. Như nước độc tràn ra, như khí độc lọt vào, từng chút từng chút một, bóng đen hoá thành vũng nước trong phòng học.

Đúng như mong đợi, hai đứa kia cứng đơ cả người, chắc chúng chưa từng tưởng tượng tôi sẽ vào phòng theo cách ấy. Thế rồi, khi tôi thong thả tạo ra một cơ thể nhỏ hơn thứ ở ngoài hành lang, tôi nghe thấy những tiếng gào thét.

Sao nào? Chúng mày không nghĩ là tao có thể làm thế này đúng không? Với tâm trạng như vậy, tôi cười bằng cái miệng của con quái vật.

“Con này là thứ quái quỷ gì vậy?”

Vừa nói, Motoda vừa vớ lấy cái ghế gần nhất và ném về phía tôi. Tôi lấy đuôi bắt cái ghế lại, nhẹ nhàng ném trả về phía Motoda. Nhẹ như lúc đưa ô cho Yano vậy. Tôi làm thế để chúng thấy rằng tôi cũng có thể tiếp xúc bằng da bằng thịt.

Motoda tỏ ra kinh ngạc, bằng một cách nào đó đã bắt lại được cái ghế, rồi nhìn về phía tôi đầy căm giận.

“Mày nhờn với ông à!”

Có lẽ nó nghĩ là tôi đang chơi đùa, vờn con mồi. Thực tế thì tôi chẳng rảnh đến thế. Doạ cho đối phương sợ, để chúng không bao giờ có ý định quay lại, mà lại không chạm vào, là một việc khá khó khăn. Thế nhưng, cảm giác chơi đùa với vẻ khinh thường con mồi như thế này hẳn là vừa đẹp với thằng Motoda này.

Vì đấy là chuyện mọi khi Motoda vẫn làm.

Toàn thân tôi xôn xao, bởi thứ cảm xúc không phải là căng thẳng.

Dù vậy đi nữa, tôi cũng không thể thong dong được. Phải làm chúng biến khỏi phòng học thật nhanh, trước khi Yano bị tìm thấy.

Dồn chúng nó ra ngoài ban công, buộc chúng nó nhảy xuống đúng là không ổn. Đây là tầng ba.

Trong lúc tôi vẫn đang nghĩ cách để đuổi được chúng ra khỏi đây, đối phương bắt đầu hành động.

Trên nóc tủ cá nhân được phân chia cho mọi thành viên trong lớp, có đặt một thanh kiếm tre. Nó là của Kudo, người tham gia câu lạc bộ kiếm đạo. Motoda vớ lấy thanh kiếm, thủ thế trước mặt tôi.

Bị chĩa mũi kiếm vào người, tôi nghĩ: “Hỏng rồi!”

Cái tôi thấy hỏng ở đây không phải là tư thế nghênh chiến của Motoda.

Mà bởi tôi nhìn thấy thằng còn lại đứng sau Motoda bị kích động bởi dáng vẻ anh hùng của đồng bọn, nên bản thân nó cũng định lấy thứ gì đó làm vũ khí để chiến đấu.

Không rời mắt khỏi tôi, nó khẽ vươn tay về phía tủ đựng dụng cụ dọn vệ sinh. Chắc nó nghĩ làm vậy sẽ không bị lộ.

Làm sao đây? Trái tim và đầu tôi đều nóng lên khủng khiếp. Đúng ra tôi phải làm gì đấy, nhưng tôi suy nghĩ quá nhiều rằng có nên cử động một cách ẩu tả không, nên đã hành động chậm trễ.

Tay thằng kia dò tìm tay nắm tủ đựng đồ dọn dẹp. Sau hai lần quơ phải không khí, ở lần thứ ba, nó đã nắm chắc được cái tay cửa. Giờ thì nó sẽ nhẹ nhàng kéo cửa ra...

Tủ đựng đồ dọn dẹp không mở ra. Chắc là từ phía trong, Yano đã ngăn lại.

Tôi cảm thấy yên tâm, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.

“Có... ngư...ười rồi.”

Cậu bị ngu à!?

Trước khi tôi kịp gào một câu như thế, hai thằng kia đã thất kinh hoảng hốt bởi giọng nói cao chót vót thình lình cất lên. Chúng nhảy dựng lên tìm cách tránh xa tủ đựng dụng cụ dọn dẹp. May quá. Tôi nuốt tiếng hét vào trong, nhảy đến chỗ tủ đựng đồ dọn dẹp, tự nhủ rằng bây giờ hoặc không bao giờ.

Vì mọi thứ quá nhanh quá bất ngờ, nên chúng sẽ không nhớ đến câu vừa rồi của Yano hay bất cứ thứ gì.

Tôi lấy hết sức bình sinh há mồm và ngoạm lấy cái tủ đựng dụng cụ dọn dẹp.

Tôi tưởng tượng.

Bên trong người tôi biến thành một vũ trụ. Kích cỡ của nó khác với độ lớn của cơ thể nhìn từ ngoài vào, bên trong là một không gian mênh mông đang trải rộng. Miệng tôi là lối vào không gian ấy, tôi có thể nuốt rồi cất giữ bất cứ thứ gì và cũng có thể nôn ra tuỳ ý.

Tôi nuốt trọn tủ đựng đồ quét dọn như nuốt một con chim hay một con cá trong vài giây.

Tôi thậm chí còn chẳng có tí thời gian thừa nào để nghi ngờ rằng mình có làm được việc đó hay không. Nhưng tôi đã làm mất rồi. Mắt tôi chạm mắt hai thằng kia. Chúng nó đang á khẩu.

Lại một lần nữa, tôi cảm thấy thời gian như ngừng trôi.

“Aaaaaaaaaa aaaaaaaaaa aaaaaaaa!!!”

Có vẻ hình ảnh con quái vật nuốt chửng thứ to lớn hơn mình đã khiến bọn nó bị sốc. Hai đứa đó hét tướng lên, ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi lớp.

Bằng trí tưởng tượng, tôi có thể làm mọi thứ.

Tuy không phải là tôi tin vào chuyện đó, nhưng tôi luôn nghĩ rằng, giá mà mình làm được. Tôi có thể mọc cánh bay lên trời, có thể lẩn xuống lòng đất, có thể dịch chuyển tức thời, và một trong số đó là chiếc túi không gian bốn chiều thần kì của Doraemon. Dù rằng, vì tôi là quái vật, nên tôi chỉ có thể nuốt chửng mọi thứ mà thôi.

Tôi đã không thử nghiệm các khả năng của bản thân, bởi tôi sợ lỡ mà mình thực sự có thể làm được mọi thứ, biết đâu cậu ta sẽ nhờ tôi giúp đỡ. Đấy là chuyện bất khả thi, dù tôi có sức mạnh gì đi chăng nữa.

Nhưng nếu đó là chuyện tôi của ban đêm có thể làm, thì giúp cũng không sao. Chỉ thế thôi. Nếu không, cái đồ ngốc này sẽ tự khiến mình bị phát hiện mất. Cậu ta là đứa chẳng làm được trò trống gì như vậy đấy.

Thôi thì giúp cậu ta cũng được, chỉ lúc làm quái vật thôi.

Thằng Motoda vứt thanh kiếm tre của Kudo một cách thô bạo rồi chạy mất. Tôi dựng nó lại trên giá rồi quyết định đuổi theo chúng.

Đuổi theo hai đứa vừa chạy xuống cầu thang vừa ngã dúi dụi dễ như ăn kẹo. Khi tôi cất tiếng gầm gừ để chúng biết tôi đang đuổi theo, bọn nó thoáng ngoảnh lại nhìn, rồi tiếp tục thét lên và chạy hết tốc lực.

Nhìn thằng Motoda gào lên thảm thiết: “Đừng tới đây!”, tôi có chút thích thú.

Xuống tầng một, bọn nó chạy trối chết về phía thềm đổi giày, rồi cứ thế chuồn thẳng ra ngoài. Lúc này tôi mới biết, chúng nó không thay giày, khác với Yano.

Ra tới bên ngoài, cuối cùng tôi đã có thể thoải mái thay đổi kích cỡ cơ thể.

Tôi thấy bọn nó đang chạy ra cổng trường. Thằng dập mông cũng ở đó, hình như đã nghiêm chỉnh đợi hai đứa kia.

Đằng sau chúng, tôi làm cơ thể phình lên thật lớn cho ra dáng quái vật. Ngay bước đầu tiên, tôi đã ở vị trí chuẩn bị giẫm lên bọn kia. Những hạt đen ngọ nguậy, tựa như tấm nệm, không gây ra tiếng động nào, nhưng bụi tung mù mịt.

Bọn chúng tuy vấp ngã hai lần nhưng rồi vẫn đến được cổng trường. Tại đây, tôi sẽ ra đòn quyết định.

Tôi thận trọng quan sát, kiểm tra xung quanh để đảm bảo không có một ai, rồi phun lửa về phía trước cổng trường, hướng bọn kia đang chạy. Đúng như tưởng tượng, đó là một chiêu tấn công phóng lửa vượt quá cổng trường một chút và vẫn chừa lại cho mấy thằng kia đường trốn đàng hoàng.

Dù vậy, có vẻ như thế vẫn là nóng đối với bọn nó, nên cả ba cùng ngã nhào. Chúng nó ngước nhìn tôi, bất động, hình như không đứng dậy nổi nữa.

Tôi đứng khựng lại, bối rối không biết phải làm gì trước sự nhát gan ngoài dự đoán của chúng. Trong lúc ấy, thằng Motoda hét cái gì đó.

Tôi chú ý lắng nghe, có vẻ hắn đang chửi bới. Tôi mở to mắt nhìn hắn chằm chằm.

“Chết tiệt thật! Mày là cái quái gì thế?”

Tất nhiên là tôi không trả lời rằng tôi là bạn cùng lớp của hắn.

“Bọn tao có làm gì mày đâu!”

Ừ thì đúng là chúng chưa làm gì cả. Nếu chúng đã làm gì thì nguy to rồi. Tất nhiên, tôi cũng không trả lời như vậy. Thay vào đó, tôi bước lên một bước. Tôi ra vẻ chuẩn bị giẫm nát bọn chúng.

Không cần biết tôi đã tăng mức đe doạ lên bao nhiêu lần, thằng Motoda vẫn ngước lên, gườm gườm nhìn tôi. Hắn làm ra vẻ cứng cỏi, dù sự hoảng sợ đã lộ ra rõ mồn một.

Chẳng ngờ, đúng lúc tôi bắt đầu cảm thấy phát chán, hắn đã nói một lời không nên.

“Mày đến trường của tao làm khỉ gì chứ!”

Ngay lập tức, bộ não, thứ mà tôi không biết mình có hay không, liền sôi sùng sục.

“... Không phải của mày.”

Không còn gì để mô tả việc này ngoài từ “sơ ý”. Tôi chỉ có thể nói rằng mình đã lỡ lời.

Có nghĩ “thôi chết” thì cũng đã muộn rồi. Motoda hình như đã nghe rõ hết lời tôi. Hắn mở to mắt, đơ ra như khúc gỗ.

Tôi nghĩ thế là hết. Bọn nó nghe thấy giọng tôi mất rồi. Chuyện con quái vật là tôi đã bại lộ.

Tôi nghĩ vậy là vì tôi đã nhỡ lấy Yano làm tiêu chuẩn của “bạn cùng lớp”.

“Mày biết nói à...?”

Tôi sực tỉnh khi nghe giọng nói như rặn ra từng tiếng của Motoda. Ừ nhỉ, thằng đó chắc hẳn sẽ kinh ngạc trước việc con quái vật có ngoại hình trông như thế này mà lại có trí tuệ đến mức ấy, sử dụng ngôn ngữ giống mình. Làm gì có tên ngốc nào nghe một phát đã phân tích xem giọng đó thuộc về ai.

“T... tao hiểu rồi!”

Hiểu cái gì cơ?

“Tao sẽ không đến đây nữa! Không đến nữa đâu!”

Motoda nói với thái độ nhún nhường, rồi loay hoay đứng dậy, định bỏ đồng bọn lại để đánh bài chuồn. Thằng lớp bên cạnh cũng đứng dậy được bằng cách nào đó, kêu: “Chờ tao với!” rồi đuổi theo sát nút.

Có vẻ bọn nó đã hiểu sai ý tôi nói. Với chúng, trông tôi giống chủ của cái trường này chăng? Được vậy thì càng tiện. Chắc chắn bọn nó sẽ không đến trường vào ban đêm nữa.

Giữ nguyên hình dạng to lớn, tôi đưa mắt nhìn theo bộ dạng lũ kia bỏ chạy ra khỏi cổng trường.

Đúng là tốc độ của những đứa ở câu lạc bộ thể thao, loáng cái đã không thấy chúng đâu nữa.

Tôi nén khí trong phổi – dù chẳng biết trong cơ thể này có phổi hay không – lâu hết cỡ, sau đó buông tiếng thở dài.

Có vẻ là kết thúc rồi.

Tôi vẫn giữ thân hình quái vật và ngước lên trời. Sự căng thẳng trói buộc cơ thể tôi đã tan biến.

May quá.

Thắng rồi. Tôi đã đuổi được bọn Motoda đi.

Tôi giữ chặt cảm giác chiến thắng chân thực bằng cả cơ thể và nhớ lại chuyện Iguchi nói mình thật trẻ con.

Trong đêm, tôi là vô địch.

Với khả năng tưởng tượng, liệu tôi có thể lên tới vũ trụ không nhỉ? Đang suy nghĩ như vậy, tôi chợt nhớ ra mình đang nuốt cậu ta trong bụng từ nãy đến giờ. Chết rồi, giờ không phải lúc để chìm đắm trong suy tư như vậy.

Tôi không biết thứ tôi đã nuốt vào bụng giờ ra sao. Nếu đúng như trong tưởng tượng, chắc hẳn cảm giác sẽ giống như trôi nổi trong không gian vũ trụ.

Tôi tính về lớp, nhưng sau khi nghĩ một hồi, tôi quyết định lên tầng thượng một lần. Nhỡ nôn ra mạnh bạo quá, làm vỡ cửa sổ thì nguy. Chưa gì bọn kia đã làm vỡ một bóng đèn huỳnh quang rồi.

Tôi bay lên thật cao, biến cơ thể của mình về kích cỡ thuận tiện ngay giữa không trung rồi đáp xuống tầng thượng.

Tôi định nôn cái tủ đựng dụng cụ dọn vệ sinh ra ngay lập tức, nhưng lại bất chợt cảm thấy lo sợ.

Tôi đã tưởng tượng ra một khoảng không gian vũ trụ, thế lỡ trong người tôi không có oxy, khiến Yano bị chết ngạt thì làm thế nào? Hay là, bên trong có một hố đen làm cái tủ đựng đồ dọn dẹp bị nghiền bung bét ra, nếu thế thì sao nhỉ?

... Sợ hãi phỏng có ích gì. Đằng nào cũng phải cho cậu ta ra ngoài thôi.

Tôi lấy hết can đảm, chậm rãi tưởng tượng cảnh mình nôn cái tủ đựng dụng cụ dọn vệ sinh ra từ miệng.

Cái tủ hình chữ nhật thò đầu ra từ cuống họng, gạt đi những hạt đen để chui ra ngoài. Trước mắt, thấy nó không bị nghiền nát là tôi tạm yên tâm rồi.

Trước khi tống tất cả ra ngoài, tôi cẩn thận lấy đuôi đỡ tủ. Tôi từ từ dựng nó trên tầng thượng để nó không bị rơi. Chắc cái tủ đựng đồ dọn dẹp này chẳng bao giờ nghĩ nó sẽ có ngày được lên tầng thượng.

Vấn đề còn lại là Yano có bị ngạt thở hay không.

Tôi đứng trước cái tủ đựng dụng cụ dọn vệ sinh trông hơi rờn rợn được ánh trăng soi chiếu. Tôi đợi vài giây mà vẫn không thấy bên trong có động tĩnh gì, bèn lấy đuôi nắm lấy tay cầm và rụt rè mở cửa.

Bên trong, Yano đang nhắm nghiền mắt, đứng yên bất động.

Chẳng nhẽ, cậu ta chết rồi sao?

Khi tôi bắt đầu thấy lo lắng, chằm chằm nhìn cậu ta, mi mắt Yano bỗng mở ra, mạnh tới mức tôi tưởng nó phát ra tiếng động, khiến tôi nhảy vọt ra sau vì bất ngờ.

Sau vài cái chớp mắt, Yano bước một bước ra ngoài và bĩu môi.

“Ư.”

“... Ư?”

“Ư ư.”

Tôi tiến lại gần Yano một bước, lắng tai nghe xem cậu ta đang định nói gì.

“Ư ư, ư ư ư, ư ư ư ư, ư ư ư ưaaaaaaaaa aaaaaaaaaaaa aaaaaaaaa aaaa!”

Cậu ta đột nhiên gào tướng lên.

Tôi hoàn toàn không phòng bị gì trước âm thanh inh ỏi ấy, cơ thể tôi phình ra rồi co giật, tỉ lệ thuận với trái tim.

Yano chẳng buồn để ý đến tôi, sau khi đẩy hết toàn bộ không khí trong người ra, cậu ta lại hít thật sâu một lần nữa, rồi mở miệng kêu “Oa!”.

“Oaaaaaaaaaaaaa aaaaaaaaaaaaaaaa!”

Yano cất cao giọng, nghe như món đồ chơi bị hỏng, và lần này, cậu ta nhảy tưng tưng ngay tại chỗ. Cậu ta đang cười thoả mãn, tôi sợ cậu ta đã phát điên vì bị con quái vật nuốt chửng. Nhưng có vẻ chuyện không phải như vậy.

“Sợ qu...á! Sợ qu...á!”

Yano chạy loạn lên, quay vòng vòng quanh sân thượng.

“Suýt... nữa thì bị phát... hiện!”

Yano đi đến trước mặt tôi, dang rộng hai tay, vừa cười thoả mãn vừa gào thét.

“Tớ bị ăn th...ịt!”

“Trật tự đi, cậu to tiếng quá đấy!”

Tôi nhắc cậu ta, tiếng tôi hình như cũng hơi lớn thì phải, nên Yano lại càng lên giọng, khiến nó trở nên cường điệu hơn.

“Hết hôôôôôôô...ồn!”

Tôi hơi bực mình vì Yano hoàn toàn chẳng thèm nghe tôi nhắc.

“Bạn Yano này!”

“Cái gì! Cái gì!”

“Người hết hồn là tớ đây này! Cậu đã thò mặt ra, lại còn lên tiếng.”

“Ừ nh...ỉ! Ừ nhỉ!”

“Ừ nhỉ cái gì mà ừ nhỉ......!”

Nhìn vẻ chán nản của tôi, chắc Yano cũng hiểu, thế mà cậu ta lại càng tươi cười và lắc lư cơ thể một cách thích thú. Lắc lư, lắc lư.

Nhìn điệu bộ đó, không hiểu sao tôi tự nhiên phì cười. Thôi đành bó tay với cậu ta. Vả lại, tôi cũng cảm thấy phấn khích nữa.

“Thực sự... Gì vậy chứ?”

Tự tôi cũng biết câu nói đó chẳng lẫn một tí sắc thái trách móc nào. Chắc hẳn tôi đã bắt đầu cảm thấy một nét thú vị lạ lùng ở người bạn cùng lớp kì quặc này.

Đương nhiên, cái cảm giác đó là do chúng tôi đã bình an vô sự, nếu còn có lần sau, chúng tôi sẽ phải quyết liệt đề cao cảnh giác, nhưng tôi nghĩ, chuyện này sẽ không xảy ra một thời gian. Vì vậy, tôi cảm thấy bây giờ mình say sưa trong chiến thắng cũng được. Tôi hơi hơi hiểu được tâm trạng muốn ăn mừng của Yano.

Tôi im lặng quan sát hành động của Yano. Như một đứa trẻ con dư thừa năng lượng, cậu ta hết bay lại nhảy, rồi bước theo nhịp rất kì quặc. Một lát sau, như thể đã giải phóng hết hưng phấn trong người, cậu ta bỗng nhiên ngừng cử động. Không biết tại sao cậu ta lại bắt đầu nhìn hai tay mình trong lúc thở phì phò.

“Tay tớ bị t...ê.”

“Cậu đã chán chưa?”

“Sợ qu...á.”

“... Yano lạ thật đấy nhỉ?”

Tôi thốt ra một câu hỏi, rất giống mấy trò dìm hàng giữa bạn bè với nhau. Yano nghiêng đầu, chỉ có vai là rung lên bởi nhịp thở loạn xạ.

“Cái gì c...ơ?”

Tôi lấy đuôi chỉ cậu ta.

“Không phải là cái gì. Yano ấy, đúng là dở hơi.”

“Không có… đâu.”

Yano lắc đầu mạnh tới mức cần cổ cậu ta trông như sắp sửa long ra. Nhìn kiểu gì tôi cũng thấy cậu ta kì cục, nên tôi lại cười.

“Lúc nãy ở trong lớp cũng thế, giờ cũng thế.”

“Hở...?”

“Cái mặt đó đấy.”

Tôi tiện nói luôn điều mình vẫn nghĩ trong lòng từ trước đến giờ.

“Mặt tớ?”

“Cậu cứ kêu là sợ mà lại cười được như thế, tuyệt đối rất kì quặc.”

Tôi thốt lên với ý định trêu cậu ta, kèm theo cả sự châm chọc. Cậu ta đã làm tôi lo lắng, nói chừng ấy để trả đũa cậu ta cũng được mà.

Giống như cách đối xử với bạn bè, không cần quá câu nệ việc có làm đối phương tổn thương hay không.

Yano ngây người trong thoáng chốc. Tiếp đó, cậu ta sờ mặt mình, thì thầm “À à à” như thể đã hiểu ra. Sau đó, cậu ta nói, làm như quên chưa kể cho tôi.

“Tớ ấy... à.”

Yano đưa hai tay đang để trên má xuống miệng.

“Lúc sợ, tớ cứ bị cười gượng ép ý.”

Tiếp đó, cậu ta đẩy hai mép của mình lên.

“Như thế này đúng... không, cười thoả... mãn?”

Thoả... mãn.

“... Hả?”

Thoả mãn. Thoả mãn.

Yano kéo hai mép lên hết cỡ.

Đấy là điệu cười mọi khi của cậu ta.

Nụ cười kì quặc tôi vẫn nhìn thấy hằng ngày.

“Chắc do... thói quen, lúc nào tớ cũng... thế nhỉ.”

Yano vừa nói vừa xoa xoa má mình.

Lúc nào cũng thế.

Bất kể khi nào?

Tôi nghĩ về ý nghĩa lời nói của Yano bằng bộ não như bốc cháy.

Tôi cảm thấy tất cả sự hưng phấn trong người đã theo gió đêm đi mất tiêu rồi.

“Ơ?”

Người đã cười tự mãn, là Yano giờ đây đang đứng trước mặt tôi.

Khi bị Motoda đập chai nhựa vào đầu, cậu ấy cũng cười tự mãn.

Khi cất tiếng chào vô ích với bạn bè cùng lớp mỗi sáng, cậu ấy cũng cười tự mãn.

Khi trả lời “Tớ chẳng hiểu” về việc đã hành xử thô bạo với Iguchi, cậu ấy cũng cười tự mãn.

Lần đầu tiên gặp tôi trong hình dạng quái vật, cậu ấy cũng cười tự mãn.

Yano đã cười.

Cả vào cái ngày ý nghĩa của “ý thức tập thể” thay đổi hoàn toàn nữa...

“Sao th...ế? Acchi?”

Tôi nghe thấy tiếng Yano từ xa.

Tôi cảm thấy đầu mình đang ngập chìm trong những kí ức từ trước đến giờ.

Cậu ấy đã cười với gương mặt như vậy hết lần này đến lần khác.

Tôi đã luôn thắc mắc sao cậu ấy có thể cười như vậy.

Tại vì cậu ta dở hơi. Tôi nghĩ rằng vì cậu ta sống với hệ thần kinh khác với chúng tôi, nên cậu ta mới có thể cười một cách vui vẻ, ích kỉ, mà không cần để tâm đến bầu không khí xung quanh mình.

Vì cậu ta khác với tôi, nên tôi cho rằng với cậu ta, thế là bình thường.

Tôi cảm thấy vậy là mình đã hiểu mọi chuyện.

Đáng ra tôi nên cảm thấy thế.

“Acchi à?”

Thật đúng lúc, chuông điện thoại của cậu ấy vang lên. Tôi thôi không vặn vẹo rằng nếu chuông kêu khi bọn kia đang ở đây thì cậu ấy định làm gì.

“Tr...trước mắt trả cái tủ đựng dụng cụ dọn dẹp về lớp đã.”

Tiếng chuông như đánh động ý thức trong tôi. Tôi lại nuốt tủ đựng đồ dọn vệ sinh một lần nữa. Vì tôi đã làm vậy một lần rồi, lần hai chỉ cần lặp lại là xong.

Chúng tôi âm thầm di chuyển tủ đựng đồ dọn vệ sinh, rồi quyết định rời khỏi ngôi trường ban đêm.

“Gặp lại... sau.”

Tôi không đáp lại lời chào của cậu ấy ở cổng trường. Tôi cũng không nhìn mặt Yano.

“Cảm ơn... cậu.”

Tôi chỉ đáp lại lời cảm ơn bằng một tiếng “ừ”, rồi bay lên trời cao và rời khỏi đó.

Tôi nghĩ hay cứ tiếp tục đi lang thang đâu đó, nhưng lại nhớ ra một chuyện thừa thãi, bèn quyết định dõi theo Yano đang lóc cóc đạp xe.

Tôi nhớ ra rằng, hôm qua, lúc Yano đi về, sau khi chỉ còn có một mình, cậu ấy cũng cười thoả mãn dù chẳng để cho ai nhìn.

Tiếp đến, tôi nhận ra thêm một chuyện thừa thãi nữa.

Yano dần không còn cười thoả mãn với tôi lúc ban đêm.

Tôi nghĩ rằng mình không được đến trường vào buổi tối nữa rồi.