Thứ Năm – Ngày
Một buổi sáng giống hệt mọi khi. Một ngày bình thường chắc hẳn chẳng có bất cứ vấn đề gì.
Tôi cố không nhìn Yano khi nó bước vào lớp với tiếng chào khoẻ khoắn.
Tôi quyết không nhìn về phía Yano, lúc nó bị nã súng cao su, hay lúc bọn con gái buông những lời độc địa cố tình để nó nghe thấy.
Tôi cố gắng không nhìn mặt nó, đằng nào cũng sẽ là khuôn mặt giống mọi ngày.
Cái khác với mọi ngày là cảm xúc trong lòng tôi. Nhưng tôi chắc chắn có thể làm gì đó với chúng bằng ý chí của mình. Bởi vậy, hôm nay, tôi quyết định sẽ không để ý đến nó nhiều hơn mọi khi.
Với lại, tôi có những ba việc cần bận tâm hơn là chuyện của Yano. Tôi nên tập trung vào bên ấy.
Đầu tiên là việc Motoda không đến trường. Liên quan đến việc này, ừ thì, tôi cảm thấy kêu nó đến khi chuyện xảy ra chưa được một ngày còn sai hơn. Chắc cũng chẳng ai tin vào ba cái chuyện nhìn thấy quái vật của nó. Đứa nào dễ dàng chấp nhận chuyện ấy mới là điên rồ.
Một việc nữa là đèn huỳnh quang bị vỡ giữa đêm, nhưng nó còn chẳng được nhắc đến như một vấn đề. Có khi chỉ là chuyện ấy bị giữ kín để không tạo ra những tin đồn kì lạ. Tôi khá tò mò.
Cuối cùng là việc cửa sổ của câu lạc bộ bóng chày hôm qua lại bị vỡ. Thằng Sakai cười cợt bảo: “Thằng Motoda sợ bị lộ là mình làm vỡ nên không đến đây mà.” Nhưng tôi biết điều nó nói rất có thể là sai bét. Tôi thấy bất an, liệu thủ phạm thực sự có nhìn thấy hình dạng quái vật của tôi không nhỉ?
Từ giờ tôi xin kiếu mấy chuyện phiền phức như là đuổi bắt với bọn đột nhập vào trường. Hơn nữa, tôi sẽ không đến trường vào ban đêm nữa.
Hết tiết thứ hai là giờ nghỉ giải lao hai mươi phút. Tôi quyết định đến xem tình hình của cái đèn huỳnh quang.
Tôi giả vờ đi vệ sinh, lặng lẽ ra khỏi lớp. Nghĩ kĩ thì có lẽ bóng đèn đã được thay, nhưng không hiểu sao tôi vẫn muốn đến xem. Không, có lẽ không phải vậy. Chỉ là tôi muốn viện cớ để ra khỏi lớp nên mới quan tâm đến cái đèn huỳnh quang. Giống như bọn Motoda tạo nên một lời bào chữa cho việc đột nhập vào trường.
Tôi đi lên tầng bốn, như dự đoán, hoặc nói đúng hơn là quả nhiên, bóng đèn đã được thay. Nhân tiện, tôi đi lên tầng năm luôn để kiểm tra xem hôm qua có để lại dấu vết gì không, nhưng cũng chẳng có gì đặc biệt. Tôi vào nhà vệ sinh tầng năm, giải quyết nỗi buồn rồi về lớp.
Thế rồi, ở tầng bốn, tôi đi lướt qua một đứa bạn cùng lớp vừa leo cầu thang lên. Nếu người khác thấy tôi đi từ tầng năm xuống có lẽ không hay lắm, nhưng với đứa này chắc không sao đâu.
Tôi vô tư giơ một tay lên chào.
“Chào, cậu đi thư viện hả?”
“Ừ.”
Midorikawa gật đầu với thái độ như muốn bảo biết rồi thì đừng có hỏi. Tôi chợt nghĩ hay mình trò chuyện với con bé một chút xem sao. Tôi biết, đây cũng chỉ là cái cớ để không phải ở lâu trong lớp.
“Cậu đang đọc cái gì thế?”
Nghe tôi hỏi, Midorikawa chìa cho tôi xem cuốn sách nó đang cầm. Vì đó là một câu hỏi hoàn toàn ngẫu hứng chẳng có ý gì, nên tôi rất bất ngờ khi nhìn rõ cuốn sách.
“Harry Potter.”
“Ừ.”
“... Sách đọc cũng hay à?”
“Ừ.”
Tôi thấy hơi yên tâm bởi Midorikawa đã gật đầu. Một sự yên tâm không mang ý nghĩa nào cả.
Cuộc trò chuyện bị ngắt quãng, khi mà chẳng có chủ đề nào được đưa ra từ phía Midorikawa thì trò câu giờ đến đây là hết. Tôi đang nghĩ vậy thì nhận ra con bé vừa đánh mắt về hướng cầu thang dẫn lên tầng năm.
“À, à à, tại tớ muốn sửa lại tóc bị rối lúc ngủ, nên phải đến chỗ vắng người.”
Midorikawa gật đầu, nói: “Ừ.” đáp lại lời ngụy biện cẩu thả ấy. Nó đồng ý với chuyện gì vậy? Kiểu như: “Ừ ừ, cậu muốn lấy cớ như vậy chứ gì, ừ ừ.” Nếu là thế thật thì Sakai vỡ mộng rồi.
Tôi bèn nghĩ hay là nâng giá trị của thằng bạn thân lên, nhân tiện kéo dài cuộc nói chuyện.
“À, nghe nói hôm nay cửa sổ câu lạc bộ bóng chày lại bị vỡ đấy.”
“Ừ.”
“Ơ, cậu biết à? Rồi chuyện xe đạp của Takao bị trộm nữa, lắm chuyện ồn ào ghê.”
“Ừ.”
“Lần trước, đôi giày của Nakagawa bị giở trò, mọi người đều tức giận bảo là do Yano, riêng thằng Sakai thì nói đã làm gì có chứng cứ đâu. Thằng đấy bình thường chẳng nghĩ ngợi gì mấy, nhưng với mấy chuyện như thế biết suy nghĩ đàng hoàng...”
Midorikawa không nói gì, thậm chí còn chẳng nghiêng đầu. Cách dẫn dắt câu chuyện của tôi áp đặt quá sao? Tôi hoàn toàn không hiểu con bé tiếp nhận điều mình nói như thế nào, nếu chỉ dựa vào phản ứng của nó.
Tạm đến đây thôi.
“Vậy... vậy, lát gặp trong lớp nhé.”
Khi tôi lướt qua Midorikawa và đi hai, ba bước xuống cầu thang.
“Sakai là người xấu đấy.”
Tôi không nhận thức được ngay ai đang nói với mình. Quay đầu lại, cuối cùng tôi mới nhớ ra đó là giọng Midorikawa.
Chạm mắt với tôi xong, Midorikawa lập tức quay người đi về phía thư viện.
Thực sự lâu lắm rồi tôi mới nghe con bé nói một câu nào đó ngoài giờ học.
Nó nói Sakai là kẻ xấu. Ơ này?
Vẫn chẳng biết câu Midorikawa nói có ý nghĩa gì, tôi nhìn theo con bé cho tới lúc bóng lưng của nó khuất nơi góc rẽ.
Cả ngày hôm ấy, tôi vắt óc suy nghĩ về điều Midorikawa muốn truyền đạt cho mình, nhưng vẫn chẳng hiểu gì cả.
Tuy trong lòng cũng có chút ngờ vực, “lẽ nào...”, nhưng rồi tôi thấy nghĩ tới những thứ không thể xảy ra như thế chẳng phải là chuyện tốt.
Những sự kiện có thể xem là đặc biệt của hôm nay, chỉ có từng đó.
Ngoài ra chỉ còn chuyện cặp của Iguchi vẫn không treo Totoro mà thôi.