Thứ Năm – Đêm
Gió trên tầng thượng lúc nào cũng dễ chịu.
Tôi tự căn vặn mình, đã bảo là sẽ không đến cơ mà.
Tôi ở trên tầng thượng vì sợ nhỡ đâu bọn Motoda lại đến trường một lần nữa.
Sau khi kiểm tra thấy Yano đang ở trong lớp học, tôi cho phân thân của mình đứng trước cửa lớp.
Còn bản thân tôi thì không định gặp Yano.
Trường học thật yên tĩnh, khác hẳn hôm qua. Vừa hứng gió đêm, tôi vừa suy nghĩ đến rất nhiều chuyện.
Tại sao hôm nay Midorikawa lại nói những lời đó với tôi?
Cậu ấy đọc Harry Potter.
Tôi rất muốn nghe cảm nhận của cậu ấy.
Chuyện của Sakai rốt cuộc là sao?
Cửa sổ của câu lạc bộ bóng chày bị đập vỡ...
Hôm qua, lúc tôi đuổi theo bọn Motoda, bọn nó đã biết lớp không khoá cửa. Có thể là trước khi tôi đến bọn nó đã vào đấy một lần rồi.
Chắc Yano biết vậy nên mới trốn trong tủ đựng dụng cụ dọn vệ sinh.
Vậy mà cậu ta lại đáp lại tôi một cách thừa thãi, thật quá bất cẩn. Ngu ngốc cũng phải có giới hạn...
... Gì chứ?
...
Tôi đang sợ sao...
Kết cục là dù nghĩ gì thì tôi cũng đi đến kết luận đó.
Tôi có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi ở bản thân, kẻ đã lỡ nghe thấy những lời của Yano. Một loại nỗi sợ khác với nỗi sợ mà cậu ta nói.
Tôi lo lắng việc tôi nghe những lời nói của Yano sẽ khiến hướng tôi đang đi chệch khỏi phương hướng của cả lớp.
Nếu cách suy nghĩ bị trật hướng, nhận thức bị trật hướng với lớp, tôi sẽ không biết được mình sẽ nói sai, làm sai ở chỗ nào.
Tôi không thể để cuộc sống hằng ngày của bản thân bị huỷ hoại giống như Iguchi – người đã trật hướng trước đây.
Tôi ghét điều đó.
Tôi cắn chặt quyết tâm bằng răng hàm quái vật.
Tôi ngỡ như mình nghe thấy giọng cậu ta hỏi: Cậu ở phe nào?
Tôi không ở phe Yano.
Chẳng mấy chốc, giờ nghỉ đêm kết thúc, Yano mở cửa phòng học, và cùng lúc ấy, tôi làm phân thân tan biến. Dù tôi có đến hay không, Yano vẫn tận hưởng đầy đủ giờ nghỉ đêm rồi về nhà.
Cuối cùng bây giờ tôi mới nhận ra, không biết từ lúc nào, có lẽ đối với cả tôi, giờ nghỉ đêm đã trở thành trung tâm trong quãng thời gian buổi tối.
Nghĩ rằng như thế không ổn, tôi quyết định đi chơi hết chỗ nọ đến chỗ kia cho đến khi trời sáng.
Chẳng ai biết về tôi cả.