← Quay lại trang sách

Thứ Sáu – Ngày - Đêm

Tôi gặp Kudo ở chỗ tủ giày. Tâm hồn vừa được nụ cười khoe răng khểnh của con bé tiếp thêm chút xíu năng lượng đã héo rũ trong chưa đầy năm phút.

“Chào mọi ngườiiiii!”

Tôi với Kudo đang đi về phía lớp học thì thấy Yano bước xuống cầu thang. Hôm nay nó cũng cất tiếng chào đầy năng lượng.

Tôi tất nhiên không để tâm đến nó, giống mọi khi. Tôi chẳng thèm nhìn mặt Yano.

Kudo đương nhiên cũng lờ nó đi. Dĩ nhiên rồi. Vì đấy là phương hướng hành động lớp chúng tôi nhắm tới. Yano cũng chẳng mong chờ một lời đáp và tất tả đi xuống cầu thang.

Cuộc đụng độ đến đây là hết, nhẹ cả người, nhưng ngay sau đó...

Hình như Kudo đã quay đầu về phía Yano ở bên dưới rồi ném hộp cà phê sữa đang cầm trên tay. Tôi ngoái lại sau khi nghe thấy âm thanh cao chót vót của giày đi trong trường ma sát với mặt sàn, nên chỉ mường tượng ra hành động của Kudo, nhưng tôi nghĩ đa phần là trùng khớp.

Cái hộp trúng ngay sau đầu Yano rồi rơi xuống đất. Tuy bên trong có vẻ chẳng còn gì, nhưng chỗ cà phê sữa từ ống hút văng ra dính lên tóc Yano.

“...au.”

Khi tôi nghe thấy tiếng kêu ấy của Yano, Kudo đã trở lại tư thế cũ, cười thật tươi với tôi rồi nói: “Rồi sau đó nhé...” Con bé đang muốn tiếp tục câu chuyện ban nãy.

Nguy hiểm thật. Tuy nhiên, bằng một cách nào đó, tôi đã có thể đáp “ừ” và buộc cơ thể cử động như ban đầu, theo nhịp độ giống với Kudo. Có nghĩa là, tôi có thể nghiêm chỉnh trở lại làm chính mình, một đứa gặp bạn cùng lớp, vừa cùng đi tới lớp với vẻ thân thiết, vừa nghe nhau than thở.

Tới phòng học một cái, nghĩ lại chuyện xảy ra ban nãy, tôi nhận ra ý nghĩa của nó và cảm thấy kinh sợ.

Có khi tôi đã bắt đầu chệch đường rồi.

Kudo là đứa có thể phớt lờ Yano một cách tự nhiên đến mức tôi nghĩ rằng phải chăng từ đầu Kudo đã thực sự không nhìn thấy Yano. Con bé chỉ ra tay quấy rối khi bị rủ rê, hoặc khi Yano xông vào lãnh thổ của Kudo mà không được phép. Tôi đã nghĩ nó có giá trị quan và thái độ vừa vặn ở chính giữa trong cái lớp này.

Một Kudo như vậy lại có hành động vừa rồi.

Hay vụ của Iguchi và Nakagawa đã làm tăng mức độ tối thiểu của ý chí hành động với tinh thần tập thể của mọi người?

Tôi chỉnh lại tư thế.

Tôi phải tập trung để quyết định hành động của mình.

Nếu lơ là thì rất có khả năng bị xem như không phải bạn bè trong lớp.

Thế nhưng, khoảng thời gian để tôi suy nghĩ và căng thẳng như vậy rất chi ngắn ngủi, vì có một thằng vừa cười vừa tiến lại chỗ tôi. Nó là kẻ hình như chẳng bao giờ lo lắng giống như tôi, luôn một mình một phách.

“Motoda bị quái vật nuốt mất hồn rồi phải không? A ha ha.”

Điệu cười vui tươi hào hứng của Sakai đã cứu tôi.

Chắc Sakai chỉ đùa thôi, nhưng nghĩ kĩ thì tôi thấy cách nói của nó hình như cũng đúng. Nếu nó không đến trường vì trò doạ nạt của tôi thì cũng có thể nói là bị ăn mất linh hồn.

Sakai lôi điện thoại ra, cho tôi xem ảnh chụp con mèo hoang nó tìm thấy hôm qua. Là con mèo hoang tôi từng thấy trong đêm.

Hai thằng chuyển sang nói chuyện mày là phe thích mèo hay phe thích chó, vì Sakai nói nó là phe mèo, nên tôi cũng hùa theo trả lời rằng mình ở phe mèo. Đúng lúc ấy, một cái bóng to lớn đùng một cái xuất hiện từ phía hành lang.

“Sakai, tịch thu.”

Đấy là giáo viên chủ nhiệm lớp D. Kể cả khi đối mặt với một giáo viên mặt mày dữ tợn, Sakai vẫn không biết sợ mà lại la um lên: “Khoan! Làm thật đó hả!?” Nhân cơ hội ấy, vài đứa trong lớp tranh thủ giấu tay mình vào trong túi áo hoặc ngăn bàn.

“Đương nhiên là thế rồi.”

“Vì là đồ quan trọng nên em muốn đích thân quản lí cho cẩn thận thầy ơi!”

“Vậy thì để ở nhà đi. Đừng có mang đến trường. Nào, có mau lên không?”

Sakai miễn cưỡng đặt cái điện thoại vào lòng bàn tay đang xoè ra trước mặt. Thế rồi, thầy giáo mặt mày dữ tợn nói sẽ đưa cho giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi và rời khỏi đó.

Sakai có vẻ khá là ấm ức. Nó còn lôi đám xung quanh vào, tỏ ra gây sự một cách tình cảm: “Thế quái nào, ai chẳng mang điện thoại, như Nakagawa kìa.”

Nhìn Sakai bực bội trở về chỗ ngồi, tôi cuối cùng cũng nhận ra ý nghĩa của một việc tôi đã để tâm bấy lâu.

Ra thế, là vậy sao.

Thế nên trên cặp Iguchi mới không treo Totoro nữa.

Vì đó là một vật quan trọng. Vì nó có thể bị đưa đến nơi con bé không thể tự tay quản lí.

Tôi thoáng liếc nhìn Iguchi. Con bé đang vừa mỉm cười vừa gật đầu khi nghe chuyện của mấy đứa con gái khác.

Tôi hoàn toàn hiểu rằng, dù cả bọn đã làm lành thì Iguchi vẫn ra khỏi vòng tinh thần tập thể rồi.

Con bé cũng sợ chăng...?

Tôi dừng ngay suy nghĩ về chuyện đó.

Chỉ là, khi hiểu được ý nghĩa hành động của Iguchi, tôi nghĩ rằng việc Yano lúc nào cũng hí hoáy nghịch điện thoại buổi đêm nhưng ban ngày lại hoàn toàn không để người khác nhìn thấy dáng vẻ ấy là một chuyện hiển nhiên hết sức.

Nó đã phải trả giá để biết được điều đó. Những vật quan trọng có thể trở thành mục tiêu khi muốn làm tổn thương đối phương.

Đúng lúc đó, Midorikawa cầm theo sách từ thư viện đi vào lớp.

“Chào cậu.”

“Ừ.”

Quả nhiên con bé sẽ không đáp nào lời nào ngoài câu ấy.

Tôi thỉnh thoảng vẫn nghĩ về Midorikawa, người duy nhất được phép sống tách biệt trong cái lớp này.

Tôi không thể ghen tị với nó.

Chỉ sơ sẩy một li là nó đã giống Yano. Con bé đơn giản là đứng ở vị trí không bị buộc tội, bởi nó là người bị hại, cộng thêm những lí do khác, ví dụ như có gương mặt xinh xắn hay tuyệt đối không lúng túng rụt rè. Nhưng một ngày nào đó, có thể con bé sẽ bước chệch ra khỏi vị trí ấy.

Có lẽ Midorikawa cũng biết điều đó, nên con bé mới mang sách thư viện tới để cho mọi người nhìn thấy mỗi ngày. Chuyện ấy như thể hiện rằng: tôi thật đáng thương, sợ không dám mang sách từ nhà tới trường. Nếu đó là kế hoạch tác chiến của con bé, thì nó đã thành công đến mức khó ưa.

Chuông vào lớp vang lên, thầy chủ nhiệm tới lớp. Trong lúc thầy bảo Sakai tới phòng giáo viên sau giờ học, Yano lò dò bước vào lớp. Thầy chủ nhiệm quăng cho nó một lời nhắc nhở xen lẫn tiếng thở dài: “Phải về chỗ trước lúc đổ chuông chứ.” Yano chỉ đáp: “Vân...g”, rồi ngồi vào chỗ.

Bình thường thầy chủ nhiệm lớp tôi sẽ không nói nhiều đến thế, chẳng rõ có phải vì thầy đã đầu hàng với thái độ của Yano không. Nhưng hôm nay thì khác.

“Cô kia, hôm nay mà là ngày đi thi cấp ba thì cô tính sao? Cô tưởng ‘vâng’ một câu là xong hả?”

Trong đầu tôi đồng thời nảy ra hai luồng ý kiến, một để bắt bẻ rằng nếu hôm nay là ngày thi cấp ba thì kiểu gì nó chẳng chú ý hơn, hai là suy nghĩ cho rằng nếu là Yano thì kể cả trong ngày ấy nó vẫn dễ đến muộn như thường.

“Này, Yano!”

Tôi đoán lại sắp có bài thuyết giáo phiền phức đây, và thứ vang lên tiếp theo là một giọng nói vô cùng giận dữ.

“Đừng có mà nhăn nhở!”

Giống như lúc trở thành quái vật, tôi cảm thấy toàn thân dậy sóng.

Sau đó, một bài thuyết giáo dài bắt đầu. Ban đầu là chỉ bảo với cá nhân Yano, rồi lại chuyển sang các vấn đề của toàn thể lớp, đụng đến cả chuyện điện thoại của Sakai, nào là vấn đề tự giác, nào là vấn đề bổn phận... Câu chuyện lấn cả sang giờ nghỉ trước tiết một, kéo dài đến sát lúc chuông vào tiết vang lên.

Tiết đầu tiên bắt đầu trong bầu không khí nặng nề như vậy. Mọi người đều cảm thấy phát ngấy khi phải ở trong bầu không khí đó. Tâm trạng ấy truyền sang tôi râm ran ngứa ngáy trên da. Và đương nhiên, cảm xúc ngán ngẩm ngay lập tức biến thành sự cáu tiết dành cho đứa là nguyên nhân của tất cả sự phiền phức này.

Chuyện sau đó thì chẳng cần giải thích gì thêm.

Thứ Sáu - Đêm

Tôi đã trải qua một đêm chẳng khác gì hôm qua.

Trừ tâm trạng của tôi, mọi thứ đều có thể cho là êm ả.