Thứ Hai – Ngày
Thức dậy là một việc không còn xảy ra với tôi từ khi tôi trở thành quái vật.
Bởi vậy, ranh giới giữa ban ngày và ban đêm được quyết định bởi việc tôi ở hình dạng nào. Đại khái, tôi sẽ quay về hình dạng con người từ bốn giờ đến năm giờ sáng. Đó là lúc mặt trời mọc. Tất nhiên, khi tôi về nhà với thân hình quái vật, chưa ai trong gia đình tôi dậy cả, và vẫn còn nhiều thời gian cho tới lúc ăn sáng và đi học, nên tôi cũng khá là rỗi rãi.
Có vài lần tôi đã vùi mình vào trong chăn, định chợp mắt khoảng hai tiếng. Nhưng trong lúc tôi chưa ngủ được, mùi cà phê từ tầng một đã xộc lên. Chuyện ấy lặp đi lặp lại, nên tôi bỏ cuộc, không ngủ nữa.
Hôm nay, tôi lại ở một mình trong phòng, ngồi trên giường mòn mỏi chờ đợi thời gian trôi đi. Nếu tôi bật đèn làm ánh sáng hắt ra ngoài hành lang thì có lẽ sẽ bị người nhà than phiền gì đó, nên tôi chỉ vén rèm cửa và yên lặng chờ đợi trong bóng tối. Trời nhiều mây suốt từ Thứ Bảy, chẳng thể trông thấy mặt trăng.
Trước đây, tôi dùng ánh đèn rất tiết chế từ điện thoại để đọc truyện tranh, nhưng dạo gần đây tôi chẳng còn hứng làm vậy nữa. Làm bài tập xong, tôi như hoá thành một pho tượng, ngồi ngẩn ra trong phòng chờ thời gian trôi đi.
Thật ra nếu lúc đó có thể không nghĩ ngợi gì thì quả là thoải mái, nhưng khiến cho mình không nghĩ gì lại chẳng dễ tẹo nào. Tôi từng thấy trong phim có nhân vật kiểu như một võ sư lão luyện đã nói đến việc giữ cho cái tâm trống rỗng, nhưng chắc chuyện đó cần tu luyện nhiều lắm.
Tôi nằm ngửa ra trên chiếc giường mà mình đang ngồi. Khi ngắm nhìn trần nhà, tuy không ngủ được, nhưng tôi có cảm giác cơ thể được nghỉ ngơi.
Nếu đằng nào vẫn phải nghĩ tới một cái gì đó thì chuyện vui vẻ sẽ tốt hơn.
Vắt tay lên trán, tôi vẽ ra trong tâm tưởng những điều sẽ xảy ra vào đêm tiếp theo.
Khi đêm xuống, nhất định tôi sẽ lại đến trường, dõi theo Yano từ trong bóng tối, sau đó thì trải qua những giây phút tự do. Tôi sẽ làm gì đêm nay nhỉ?
Tôi tưởng tượng tới rất nhiều nơi để đi và rất nhiều cách để làm thời gian trôi qua.
Cuối tuần vừa rồi, tôi đã dạo quanh vài hòn đảo. Băng qua biển là thiên nhiên, là cuộc sống của những người mà bình thường chắc hẳn chẳng có liên hệ gì với tôi cả. Ở đó cũng có rất nhiều động vật khác ngoài chó mèo, nhưng hễ thấy tôi là chúng liền bỏ chạy thục mạng.
Tiếp theo, tôi cũng nên thử thách bản thân với chuyến đi ra nước ngoài chăng? Nếu là mấy nước châu Á, tôi cảm giác mình có thể đi đến khi nào không thể ở đó được lâu nữa. Nếu thành công, sau đó sẽ là du lịch vòng quanh thế giới.
Nghĩ vậy xong, tôi chợt nhận ra một điều.
Tôi định tiếp tục chuyện này đến khi nào nhỉ?
Cuối cùng tôi cũng nhận ra mình đang suy nghĩ với tiền đề là những đêm thức trắng kì quặc này sẽ kéo dài mãi.
Nhưng mà không phải.
Tôi không biết cái hiện tượng kì quặc mà tôi biến được thành quái vật vào buổi đêm này sẽ tiếp diễn đến khi nào.
Cái đêm đuổi bọn Motoda đi, tôi đã nghĩ rằng sẽ chẳng lạ gì nếu những buổi tối bình thường lại đến. Chẳng có gì khó hiểu khi phải trở lại với quãng thời gian mất đi sự tự do lúc nửa đêm.
Phải, tôi có thể hiểu, nhưng tôi mong chuyện này kéo dài càng lâu càng tốt. Nhưng, “lâu” cụ thể là kéo dài đến khi nào?
Đến lúc học hết cấp hai? Hết cấp ba? Hay tốt nghiệp đại học? Cho đến khi hết cả quãng thời gian làm người lớn?
Tôi không rõ, nhưng nếu có thể, tôi mong điều này kéo dài đến lúc tôi được tự do. Đến lúc tôi không còn cảm giác chật chội như bây giờ nữa. Cho tới lúc đó, tôi muốn chuẩn bị bản thân sẵn sàng với hình hài quái vật này.
Vậy, rốt cuộc là đến bao giờ chứ?
Noto đã nói rồi thì phải.
Lớn lên, ta có thể tự do hơn một chút.
Có thật không nhỉ?
Nếu đúng thế thì từ mấy tuổi đây?
Còn bao nhiêu năm nữa?
Đó không phải vấn đề chỉ liên quan đến chuyện tôi trở thành quái vật.
Tôi sẽ còn đi trông chừng không để ai đó phá vỡ buổi đêm của một người bạn cùng lớp bao lâu nữa?
Yano sẽ còn tiếp tục cuộc sống lẻn vào trường học vào ban đêm được bao lâu?
Những chuyện này sẽ tiếp diễn đến khi nào?
Nó cũng không chỉ là việc có gì đó xảy ra.
Mà còn là việc Yano không để ý xung quanh làm người khác bực mình.
Cả việc Midorikawa không có ý định giao tiếp với ai.
Cả việc Motoda hay Nakagawa tỏ ra vui sướng khi làm tổn thương ai đó.
Cả việc Iguchi đã không còn có thể tin những người ở quanh mình.
Những chuyện này sẽ tiếp tục đến khi nào nhỉ?
Giả sử khi bọn tôi tốt nghiệp ra trường, chúng có kết thúc không?
Nếu chúng tôi bị tách sang nhiều trường khác nhau, nếu lớp học này chỉ còn trong kí ức, liệu cách cư xử, tính cách, sự tin tưởng hay những sở thích méo mó của các thành viên trong lớp có thay đổi được không?
Ai là người biết câu trả lời ấy?
Tôi lại giận cá chém thớt, nghĩ bụng có lẽ Noto toàn nói những câu vô trách nhiệm mà thôi.
Thế rồi, tôi cũng nghĩ giờ chẳng phải lúc lo lắng cho người khác. Lúc này, bản thân tôi đã có đủ thứ chuyện phải lo rồi. Từ hôm nay đến hết tuần, tôi sẽ phải thật chú ý mọi thứ trong sinh hoạt để không mắc lỗi ở lớp học, để không tách biệt với bạn bè. Chỉ tưởng tượng thôi đã làm tôi thấy toát mồ hôi hột.
Không sao, vì tôi vẫn có buổi đêm.
Trong lúc tôi tự vỗ về bản thân và cựa mình sang trái rồi sang phải, những âm thanh vang lên báo hiệu các hoạt động của con người đã bắt đầu.
Khi tôi đi đến trường, trời mưa lâm thâm. Dù không thế thì đó vẫn là một ngày Thứ Hai buồn bã. Vừa che ô đi bộ, tôi vừa nguyền rủa thời tiết, giá mà nó chỉ mưa ban đêm thôi có phải tốt không.
Tôi vừa bước trên đường vừa nghĩ vẩn vơ về ngày hôm nay. Thứ Hai có tiết sinh hoạt lớp dài, Tiếng Anh, Toán. Ừ thì, có lẽ cũng là một ngày không đến nỗi quá vất vả.
Vấn đề là cả lớp còn duy trì cái không khí của Thứ Sáu tuần trước ở mức độ nào. Tôi phải cẩn thận theo dõi mới được. Nếu không, tôi sẽ lệch nhịp ngay tức khắc. Tôi sẽ lập tức bị đánh bật ra bên ngoài tinh thần tập thể. Bên trong và bên ngoài, tuy có thể thay thế vị trí của nhau trong chớp mắt như đêm và ngày, nhưng lại khác nhau hoàn toàn tựa như con người và quái vật.
Tôi buộc phải cẩn thận lựa chọn hành động đúng đắn.
Thật ra, những chuyện tôi suy nghĩ lúc bình minh cũng đã bắt đầu trật hướng, có lẽ đó là chuyện không thể tha thứ được.
Tôi phải chú ý hơn.
“Acchi!”
Nghe tiếng gọi, tôi bừng tỉnh và quay đầu lại. Sakai đang tỏ ra phấn khởi.
“Vai mày ướt dã man kìa, haha!”
Hình như tôi đã ngẩn người ra nên không tránh mưa cẩn thận. Tôi giũ nước mưa ở vai trái rồi chỉnh lại tư thế ngay ngắn, cho cả cơ thể, và trái tim.
“Hiếm lắm mới thấy Acchi đi bộ đấy.”
“Vậy á? Hôm nào trời mưa tao chẳng đi bộ.”
“Ồ, thế à?”
Nhà Sakai rất gần trường, nên nó luôn luôn cuốc bộ đi học, còn lúc về thì chủ yếu quá giang xe ai đó. Nội quy nhà trường cấm học sinh đèo nhau. Nhưng có lẽ, hễ đi một bước ra khỏi trường thì sẽ chẳng ai cảm thấy chút ý nghĩa nào trong mấy quy định đó nữa.
Hôm nay, sau khoảng thời gian vừa bị “hội đến trường bằng ô tô riêng trong những ngày mưa” cho hít khói, vừa tránh những vũng nước để bước đi, chúng tôi đến trường bình an vô sự, không xảy ra chuyện gì đặc biệt.
Trong lòng tôi thầm vang lên chữ “bình an vô sự”, và tôi cảm thấy buồn cười trước suy nghĩ lạc quan ấy của bản thân.
Từ đây mới chính thức là cuộc chiến.
Nói thẳng ra thì từ đây là một bãi mìn.
Sakai dường như chẳng có cảm giác gì, phi qua cổng trường, phăm phăm đi đến thềm đổi giày mà không buồn quan tâm đến bãi mìn. Nó lúc nào cũng thật siêu.
Tôi thì không làm được. Tôi không có khả năng sống giống như Sakai. Để không giẫm trúng mìn, tôi cẩn trọng, vô cùng cẩn trọng, bước từng bước một, nhưng lại phải sống sao cho sự cẩn trọng ấy không bị phát giác. Nếu không, tôi sẽ nổ banh xác.
Dù cảm thấy sự bó buộc trong từng bước đi ấy thì tôi cũng chẳng còn cách nào khác. Đấy là vấn đề tính cách của tôi. Nhưng thi thoảng, cũng có lúc tôi nghĩ như lúc sáng sớm, không biết việc này còn kéo dài đến khi nào.
Tôi lắc đầu như để giũ những hạt mưa trên tóc, xua đi suy nghĩ yếu mềm ấy.
Chỉ cần sống biết điều là được. Chỉ cần lựa chọn đúng thôi. Không có gì khó cả.
Trước thềm đổi giày, tôi cẩn thận gấp ô sao cho nước mưa không làm ướt đồng phục của ai đó. Sakai đã mau chóng gấp ô, bước vào trước, giọng nói đầy năng lượng của nó vang lên.
“Ố ồ. Nonchan ra ngoài à?”
“Không phải Nonchan!”
Tôi vừa gõ ô cồm cộp xuống sàn vừa lại gần trận tranh cãi nho nhỏ của Sakai và Noto ở phía trước tủ đựng giày đi ngoài đường của lớp. Nhìn thì thấy Noto tay cầm cặp và ô, chân đi giày. Nếu đúng như lời Sakai nói, chắc cô ấy vừa đi từ phòng y tế ra.
“Chào em, Adachi.”
“Cô ạ.”
“Một em lớp Bảy ngã xe đạp gãy xương nên cô đưa em ấy đến bệnh viện.”
“Kệ xừ nó đi?”
“Sakai muốn bị mặc kệ lúc gãy xương hả? Lúc tôi không có ở đây thì vẫn có thầy cô khác. Thôi, hai đứa cố gắng học hành chăm chỉ nhé.”
Nói rồi Noto hối hả đi ra khỏi thềm thay giày.
“Giáo viên phòng y tế cũng làm mấy việc như vậy nhỉ.”
Tôi nhìn theo bóng lưng cô ấy, nói bâng quơ. Nghe thế, Sakai bèn cười.
“Nhưng bà ấy có vẻ nhàn mà, mỗi từng ấy việc thì phải làm thôi, mày không thấy thế hả?”
Ừ thì đúng là giáo viên phòng y tế trông có vẻ nhàn thật.
Nếu chỉ xét về bề nổi mà chúng tôi nhìn thấy.
Thực tế, chắc cũng không cần phải nghĩ ngợi nhiều hơn thế. Trí tưởng tượng dành cho việc nghĩ về những chuyện ở ngoài tầm mình thấy được thật vô ích và thừa thãi cho cuộc sống. Sakai biết rõ điều đó.
Ở tủ giày, chúng tôi thay giày thể thao bằng giày đi trong nhà. Đã đến lúc bắt đầu một tuần mới không có gì thay đổi so với mọi khi.
Tôi chẳng thích hay đặc biệt ghét bỏ chuyện không có gì thay đổi so với mọi khi. Chỉ là, tôi phải chú ý để những ngày bình thường không đến nỗi quá tệ này, để cuộc sống hằng ngày của tôi không bị phá vỡ.
Thật ra chẳng cần suy nghĩ gì cả. Chỉ cần một chốn tự do, chỉ cần trở thành người lớn.
Tôi sẽ sống mỗi ngày một cách đúng đắn. Đơn giản hơn cả việc chú ý để không gặp tai nạn giao thông. Chỉ cần không làm những việc mình không nên làm là được.
Đây không phải lúc để nghĩ xem chuyện này sẽ tiếp diễn đến khi nào.
Thứ tôi bảo vệ là nơi chốn của mình, nơi tôi có thể đến trường, có thể lên lớp, có giờ nghỉ giải lao, một cách bình thường.
Tôi cố gắng không khiến một việc không tệ lắm trở nên đặc biệt tồi tệ. Rồi đây tôi sẽ phải tiếp tục bảo vệ chỗ đứng mà tôi vẫn đang âm thầm bảo vệ tới lúc này.
Việc tôi có thể làm trong hình dạng con người chỉ có ngần ấy mà thôi.
Khác với khi tôi là quái vật. Khi có năng lực tưởng tượng, tôi sẽ không thể tập trung vào bản thân mình nữa.
Giống như mọi khi. Miễn làm như mọi khi là được.
Giống như mọi khi, lựa chọn hành động đúng cho mình.
Tôi hạ quyết tâm, ưỡn thẳng lưng. Tôi lên cầu thang cùng với Sakai, đi trên hành lang, bước chân vào lớp.
Chính là khi ấy.
Có cái gì đó lia đến chân tôi.
Tôi không biết đầu đuôi mọi chuyện, không biết đã xảy ra vụ việc gì hay tại sao thứ đó lại văng đến chân tôi.
Vào thời khắc ấy, tôi không hiểu vật đó có thể là cái gì.
Chỉ là, ngoại trừ Sakai, ánh nhìn của cả lớp đều dồn về thứ lăn dưới chân tôi và tôi.
Cái gì vậy? Nghĩ thế, tôi liếc nhìn cái túi giấy phồng to màu trắng rơi trên nền nhà. Trên đấy có viết gì đó.
Dòng chữ nguệch ngoạc đập vào mắt tôi.
[Yano Satsuki]
Là đồ của Yano.
Khoảnh khắc ấy là lúc tôi tỏ tường mọi chuyện.
Bao nhiêu thứ tôi nghĩ ngợi từ sáng tinh mơ quay cuồng trong đầu, ở chỗ khác thì mọi thứ lại trở nên đen kịt.
Trong màn đen ấy, tôi thấy hình ảnh Iguchi hiện lên mơ hồ.
Không, thật ra không phải Iguchi. Một thứ đã tấn công Iguchi, đáng sợ hơn nhiều.
Tại sao phải là hôm nay cơ chứ?
Tôi nhìn mặt tất cả mọi người trong lớp một lần nữa.
Tất cả mọi người có mặt ở đó đều đang chú ý vào hành động của tôi. Trong đó có cả Yano vừa kêu “A” một cái vừa phi đến chỗ tôi.
Cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi.
Hành động đúng đắn.
Tôi chẳng thể lấy cớ kiểu “chẳng may”.
Đây không phải việc ngẫu nhiên kiểu như “không kịp để ý”.
Tôi cẩn thận kiểm tra lại thứ ở dưới chân.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, tôi đã suy nghĩ, phán đoán, quyết định hành động.
Tôi lấy chân phải giẫm lên cái túi giấy màu trắng ấy.
Vật trong túi kêu “rắc” một tiếng.
Âm thanh đó như chìa khoá hay thứ gì đó phá giải ma thuật. Lấy bước chân của tôi làm mốc, thời gian trong lớp trôi trở lại, mọi người rời mắt khỏi tôi và quay lại với hoạt động riêng của mỗi người.
Tôi yên tâm bởi đó là âm thanh làm sáng tỏ mọi nghi ngờ dành cho mình. Tôi đã chọn hành động đúng với tư cách một thành viên trong lớp.
Coi hành động giẫm lên túi giấy như bước đi đầu tiên, tôi hướng về chỗ ngồi của mình.
Tôi biết. Nếu như bình thường, đây sẽ là một hành vi bị lên án. Thế nhưng, trong cái lớp này, đó chắc chắn là một hành động đúng đắn. Tôi chỉ lựa chọn giống như mọi khi, ngả theo phương hướng đúng đắn trong lớp này thôi. Đúng vậy, tôi tự bảo mình.
Khi tôi cố sống cố chết kiềm chế nhịp tim đang đập dữ dội và đặt cặp lên bàn, Kudo ngồi cạnh bỗng chọc vào bên sườn tôi. Tôi hơi hoảng, sợ con bé sẽ trách cứ gì mình, nhưng nó lại nở một nụ cười khoan khoái.
Hẳn Kudo cũng hiểu giẫm lên đồ của người khác là xấu. Không chỉ Kudo, chắc chắn mọi người trong lớp đều có phép tắc thông thường ở mức ấy.
Thế nhưng, Kudo lại cười, chẳng một ai trách cứ gì tôi. Đấy là bởi chỉ có ở đây, hành động tôi đã làm là đúng đắn. Bởi vì ở lớp này, thái độ căm ghét và nỗi tức giận đối với Yano được xem là tiêu chuẩn, chiến thắng cả phép tắc thông thường. Chính tiêu chuẩn ấy mới là thứ quan trọng ở đây.
Tôi hiểu điều đó.
Tôi chắc chắn mình hiểu rất rõ, thế nhưng thứ phép tắc thông thường trong lớp này chẳng thể xoa dịu được lòng tôi, nhịp tim tôi cứ càng ngày càng gia tốc. Bởi một sự thật mà chắc chắn chỉ có tôi... tôi và Yano biết đã cản trở sự đúng đắn ấy.
Cả người tôi nóng lên, một phần trong trái tim tôi đang dậy sóng.
Lòng tôi tràn ngập cảm giác muốn tra hỏi Yano cho rõ ngay bây giờ, nếu như được phép.
Tại sao chứ?
Không phải thứ quan trọng thì đừng mang đến trường vào ban ngày sao?
Tôi không biết trong cái túi trắng phồng to ấy có gì, cũng chẳng hấp tấp mà nghĩ rằng mình không được do dự, nhưng tôi chắc chắn đã nhận ra vật đó dành cho việc gì.
Thế mà tôi lại giẫm lên.
“A!”
Yano vừa nói vừa nhặt cái túi lên. Nó mở cái túi trắng ra, nhòm vào bên trong và lẩm bẩm: “Vỡ rồ...i.” Nó ủ rũ đi về phía cuối lớp, cất cái túi vào trong tủ cá nhân. Tôi nhìn theo bóng dáng ấy cùng với Kudo. Con bé tỏ ra thích thú.
Tôi không hề kích hoạt khả năng tưởng tượng của mình.
Chỉ đơn giản là tôi biết ngay khi nhìn thấy cái túi ấy.
Hoàn toàn không cần đến năng lực tưởng tượng ở đây.
Giờ là lần đầu tiên tôi biết đến nơi chứa cảm giác tội lỗi trong lòng.
Nơi ấy phồng lên như muốn vỡ tung.
Vì tôi đã lỡ nhìn thấy trên cái túi trắng tôi giẫm lên, dưới dấu chân, ngoài hàng chữ xiêu vẹo là tên của Yano, còn một cái tên nữa.
[Tới cô Noto]
Phải là “Gửi cô Noto” chứ.
Tôi nhẩm đi nhẩm lại câu “phải chịu thôi” trong lòng.