← Quay lại trang sách

GIAI THOẠI ÔNG THỢ ĐỨC-MỘT DANH SƯ LỖ BAN KHÉT TIẾNG-

Bùa lỗ ban có thật hay không? Hiệu nghiệm thế nào? Không ai là không nghe nói đến mọi hình thức đáng lấy làm kinh ngạc. Đặc biệt trong giới thợ mộc, thợ xây cất nhà cửa, luôn luôn thường bị gia chủ nghi ngờ là biết ếm bùa lỗ ban. Mà quả thật, có lắm danh sư lỗ ban xuất thân từ trong giới thợ mộc, tài nghệ cao cường khiến mọi người thán phục. Ông thợ Đức ở Sa-Đéc khi xưa mà chúng tôi thuật chuyện dưới đây, là trường hợp điển hình.

Mấy mươi năm trước, Sa-Đéc có một người thợ mộc tên Đức, tài nghệ khéo léo ngang với pháp thuật lỗ ban xuất sắc. Đồng bào Sa-Đéc hầu hết đều mến phục tài khéo của ông, đồng thời cũng rất ngán về bùa phép xuất quỉ nhập thần có một không hai của ông. Có điều, ông dùng bùa lỗ ban làm nhiều việc lạ thường khiến cho người ngán sợ, và đôi khi ông cũng giở những trò phá phách làm cho người ta ghê tởm, chớ sự thật ông cũng không hại ai, giúp đời rất nhiều. Nay ông mất đã lâu mà tiếng tăm ở Sa-Đéc hãy còn nhắc đến.

Ông thợ Đức, lúc thiếu thời, tướng người khỏe mạnh, khá về chữ Nho. Ông thường mặc áo vạt mẻ, đầu thường hay bịt khăn đầu rìu đỏ. Nghe nói thuở trẻ, ông có qua Tàu, giang hồ trôi nổi một thời gian, được vị danh sư lỗ ban nào đó truyền thọ pháp thuật cho. Khi về, ông đem sở học ra áp dụng, làm nhiều việc linh thiêng, ai ai cũng đều khâm phục, kiêng nể.

Có lần, đình Hòa-An, ở quận Cao-Lãnh, cạnh bên có một cây da rất lớn ngã ngọn gie tàn trên nóc đình: Hương chức hội tề trong làng áy náy không yên, tìm cách triệt hạ ngọn da gie tàn ấy đi. Ngặt không ai dám lãnh việc dọn phá, vì thuở ấy dân làng hãy còn lắm người mang nặng thành kiến rằng ngọn da lâu năm có thần thánh ngự trị oai linh, xúc phạm đến e không khỏi lâm họa hoạn hiểm nghèo. Bởi thế, không ai chịu ra tay đốn phá. Nhưng sực nhớ tới ông thợ Đức tài quái dị, ắt có thể làm cách lạ sao cho ngọn da vệt khỏi nóc đình. Quí vị hương chức bèn mời ông thợ Đức đến, hỏi ý kiến xem phải làm thế nào?

Ông thợ Đức đến quan sát sân đình, nhìn ngắm ngọn da giây lâu, khẽ gật đầu nói:

- Được, tôi sẽ giúp cho an toàn.

Rồi ông bảo hương chức lập bàn hương án trước sân. Khói hương nghi ngút, trong bầu không khí huyền ảo tôn nghiêm, ông họa phù tróc quỉ hộ thần, lầm thầm niệm chú. Vẽ xong lá bùa, ông đem dán trên cây da, ung dung cười nói:

- Chư quí vị yên lòng. Mãnh lực huyền bí hiển linh, sẽ giúp chúng ta toại nguyện trong đêm nay.

Quả nhiên, nửa đêm hôm đó, trời đang phẳng lặng bỗng nổi luồng dông to, xoáy tròn như con trốt, bẻ gãy nhánh da gie tàn ấy, lìa khỏi nóc đình, mầu nhiệm hiển nhiên như có bàn tay vô hình nào trong cõi hư linh ra oai thần giúp nhân dân thỏa nguyện cầu. Danh tiếng ông thợ Đức từ đó càng tăng cao, ai cũng ngưỡng mộ, xem con người ông như một dị nhân. Bao nhiêu huyền thoại thêu dệt khoác cho ông càng ngày càng nhiều, xa gần đồn đãi tiếng tăm.

Còn một chuyện nữa, ngày xưa tại vịnh Tòng-Sơn, có ba mũi nước từ Phong-Mỹ và Cái-Tàu-Thượng đổ lên, tốc độ hung hăng đáng ngại. Ghe tàu đi ngang qua khó tránh tai nạn, bị nước xoáy nhấn chìm: Thiên hạ xôn xao, cho rằng tại vàm đó có con tinh xuất hiện khuấy phá, nhiễu hại dân lành. Người ta lại nghĩ ngay đến ông thợ Đức, cậy ông xem xét trấn áp giùm xem sao.

Ông nhận lời. Nhìn qua địa hình, địa vật chỗ ấy, ông liền niệm chú vô bùa trong một tấm thẻ, trấn ếm điều tai quái đang hoành hành. Không bao lâu, chỗ vũng nước xoáy ấy trở nên yên tịnh. Đồng bào quanh đó càng đồn vang rằng ông thợ Đức đã trục con tinh đi mất. Người ta càng thêm trọng tài năng huyền diệu của ông.

Việc làm của ông thợ Đức gây lắm tiếng vang khắp nơi. Nhưng ông cũng có những tánh nghịch ngợm hay phá chơi, mà sự thật không hại ai cả. Người nào bị ông thư phù niệm chú khuấy phá, biết ông giỡn chơi để đe dọa răn trị, đến năn nỉ ông thì hết.

Có lần, gánh hát bội đến hát cúng đình, đào kép sửa soạn trong buồng, ông lẻn vô hậu tổ lúc nào không hay. Rồi chẳng biết ông đã làm gì, mà khi đào kép ra sân khấu, múa giáo quơ gươm, đứng sững mở miệng không ra tiếng. Ai nấy kinh ngạc. Giữa lúc xôn xao, có người hồ nghi lên tiếng hỏi:

- Vụ này ắt có bàn tay của ông thợ Đức rồi. Hồi sớm tới giờ, bà con có ai thấy ông già nào bịt khăn đỏ vô buồng hát không?

Nhiều người sực nhớ ra, nhao nhao nói:

- Quả thật có ông già bịt khăn đỏ lảng vảng trong buồng trò, nhưng không biết ông đã làm gì.

Ông Bái cười xòa, mười phần đã chắc ông thợ Đức phá chơi, hối dân làng mau mau chạy đi tìm ông thợ Đức mà hỏi ông có phá gánh hát bội không, tại sao đào kép ra sân khấu lại không hát được? Ông thản nhiên bảo:

- Tôi có phá gì đâu. Thôi về cứ hát đi.

Người trở về phi báo, nói như lời ông đã bảo. Tự nhiên đào kép hoạt động trở lại bình thường.

Một ngày kia, ông đi qua cổng làng. Thấy hai người thợ cưa có dáng khinh khỉnh với ông, khiến ông có ý phật lòng. Ông đi khỏi rồi, hai người thợ cưa hì hục mãi mà cưa chẳng được gì, càng lúc càng lính quýnh như kẻ mất hồn. Hỏi ra biết chuyện, lối xóm chạy kiếm ông thợ Đức mà xin lỗi, nhờ ông xã phép giùm. Ông vẫn cười nói:

- Tôi có làm gì đâu. Cứ về cưa đi.

Lời ông đã thốt, tự nhiên hai người thợ cưa hoạt động lại được. Người ta càng tin chắc ông thợ Đức có mãnh lực thần bí.

Lại có lần, ghe cá ở xa đến đậu bến chợ Sa-Đéc. Ông xuống ghe mua cá. Người chủ ghe thấy ăn mặc lôi thôi, thì khinh rẻ. Ông hỏi mua cá đem lên rồi trả giỏ, trả tiền luôn. Lái cá khoác tay không bán. Ông cười khà:

- Quí hóa lắm! Tốt! Tốt! Không bán thì thôi.

Ông bỏ lên bờ, về nhà. Bấy giờ dưới ghe cá, xảy ra chuyện rắc rối: Cá đầu trên chạy dồn xuống đầu dưới xáo trộn, nhảy lung tung. Thấy cá bỗng nhiên bị động, chủ ghe đổ nước trấn áp. Nhưng càng đổ nước nhiều chừng nào, đàn cá càng quậy mạnh đập phá lung tung chừng nấy. Thiên hạ trên bờ xúm lại xem, chỉ chỏ cười vang rân. Ai cũng xầm xì:

- Thôi chết rồi. Gặp tay ông già bịt khăn đỏ rồi đa.

Chủ ghe nghe được, hoảng hốt nói:

- Ông già bịt khăn đỏ! Hồi nãy có ông già bịt khăn đỏ, trạc lối 50 tuổi, xuống đây mua cá, tôi làm mặt giận không bán.

Bạn hàng thương hại bảo cho chủ ghe biết:

- Chú ở xa đến nên không rõ, nhè trêu vào tay tổ bùa lỗ ban rồi đó. Mau đi kiếm năn nỉ, kẻo bầy cá nhảy hết xuống sông thì sạt nghiệp.

Tình thế quá găng. Không dám chần chờ gì nữa. Chủ ghe cá nhờ bạn hàng hướng dẫn đến nhà ông thợ Đức mà xin lỗi. Ông cười nói như mấy lần trước:

- Tôi có làm gì đâu. Cứ về tưới thêm chút nước thì hết.

Chủ ghe cá làm y theo lời. Cá hết nhảy.

Những chuyện lạ thường do ông thợ Đức làm ra, đến nay các vị bô lão ở Sa-Đéc hãy còn nhắc lại. Nhưng có điều, ông vẫn nghèo. Hẳn cũng vì luật nhân quả của trời đất. Trong đời ông đã làm những chuyện kinh thiên động địa, đôi khi chẳng khỏi thất đức. Chẳng hạn như cái nhà nào ông lãnh làm, chủ nhà đối xử không tử tế, ông ếm một cái thì suốt đời ở không được, chủ nhà thường gặp họa hoạn. Bởi không bình tâm nhẫn khí, thiếu độ lượng bao dung, hay giận hay hờn, cây phép linh thiêng mà hiển lộng, cho nên cái nghèo của ông, âu cũng là chuyện quả báo.

Tuy nhiên, ông thợ Đức ở Sa-Đéc thật là danh sư lỗ ban khét tiếng, có một không hai.

Chúng tôi sở dĩ nhắc đến chuyện ông, cũng như đã từng nhắc chuyện Ông Thầy Trung thả nón qua sông ở Cần-Thơ xưa kia, cốt ý ghi dấu tích còn truyền làm giai thoại. Và để đưa vào đó, rút lấy nhận xét:

Có tài phải có đức. Tài cao đức trọng, ắt có thể đạt đến quả vị thánh thần. Có tài mà thất đức, hay đem tài hiển lộng với đời chơi, ấy là những chuyện làm không chánh đáng, tự nhiên tổn hại đến âm đức, ắt không khỏi vướng điều quả báo.

Trong kiếp nhân sinh, dày công tu luyện mà đạt được thành quả nào, ta nên cám ơn trên đã giúp cho thần trí ta thông tuệ, nhưng tuyệt đối không nên cậy có huyền linh mà làm chuyện hí lộng, trọn đời đầu bạc để trả quả đã đành, mà rồi cũng uổng công tu luyện. Tròn nhơn đạo, thì Tiên đạo, Phật-đạo mới tu chứng kết thành quả vị viên mãn được.