← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 7

Suốt thời gian chiếc thang dây trượt xuống giếng, Mungo liếc nhìn tôi rồi lại ngó lảng đi chỗ khác. Tôi cảm nhận được đôi mắt bồn chồn của hắn. Nhưng tôi không nhìn hắn. Khi chiếc thang bị kéo căng ở sợi xích, Mungo giật mạnh một cái cuối cùng để kiểm tra nút thắt có an toàn không. Rồi hắn nói: “Tốt.”

“Cái gì?”

Hắn chỉ cái giếng, chiếc thang biến mất dưới đó. “Xin mời.” hắn nói.

“Còn mày thì sao?”

“Tao phải đứng lại ở trên này.”

Cứ như thể tôi vừa tỉnh giấc kịp thời. “Quên đi à nghen. Tao không xuống đó đâu. Chắc chắn là không xuống một mình.”

“Tùy mày thôi, nhưng rồi mày sẽ không bao giờ biết được sự thật.”

“Vụ này là một cú bịp nữa, phải không? Tại sao mày cũng không xuống cùng?”

“Để ngừa khi có chuyện. Nhưng nếu mày sợ việc biết được sự thật...”

“Cứt chó.” tôi nói. “Nè, hãy nói thẳng ra nghen. Nếu giờ tao xuống dưới đó, thì tao sẽ hiểu ráo mọi chuyện đang xảy ra à?”

“Không bảo đảm, nhưng tao hi vọng như vậy. Nó đã làm cho tao hiểu. Nhưng mày phải muốn thì nó mới có kết quả tốt.”

Tôi lắc đầu. “Chuyện này thật điên rồ.”

Thêm một bước ngoặt nữa. Trên lý thuyết, khi ngày đã muộn như thế này, lẽ ra tôi nên rút lui. Nhưng sự thật là, có một tương lai dành cho tôi, và nó thật hấp dẫn. Tôi thấy mình lao về phía nó và - tôi phải thừa nhận - cảm giác là khá hài lòng.

Tôi leo lên thành giếng, lần nữa cảm nhận sự hiện diện băng giá ở bên dưới. “Tao chỉ làm điều này vì chẳng có khỉ gì khác để làm ở cái xứ chán phèo này,” tôi nói. “Và nếu có chuyện gì xảy ra với tao thì khốn nạn đời mày đấy nhé?”

Mungo lại đang nghịch với cái bật lửa nắp bật vừa nặng vừa cũ. Nó đưa bật lửa cho tôi: “Cầm lấy, dưới đó tối lắm.”

Coi vậy mà leo theo thang dây xuống đáy giếng không dễ chút nào. Các khớp ngón tay của tôi cứ cạ vào thành đá, vai tôi bắt đầu đau nhức vì cố gắng ngã người ra sau để giảm thiểu sự va chạm, và những thanh ngang bằng gỗ thì trơn nhớt và không chắc chắn chút nào dưới giày tôi. Ngó lên, tôi thấy gương mặt Mungo trượt đi chầm chậm sau thành giếng. Có phải đây chỉ là một trò lừa nữa? Hắn có bỏ mặc tôi dưới đó không? Tôi cảm thấy an tâm khi thấy hắn đầy hi vọng và hơi bẽn lẽn, không giống một tay bịp cười hô hố chế nhạo nạn nhân của hắn tí nào.

Chẳng mấy chốc, xuống càng sâu thì tôi thấy được bên trên là một quầng sáng bị ép lại càng lúc càng mờ và mỏng dần. Dưới chân tôi hoàn toàn là bóng tối, một cảm giác về hư không lạnh giá. Tiếng tôi thở và tiếng rọt rẹt của đôi giày trên các thanh ngang dội quanh thành giếng ẩm.

Mặc kệ Mungo tào lao về việc tìm ra sự thật, sau cùng tôi cho rằng điều Mungo bảo tôi làm chỉ là một trò thách đố xem gan tôi bao lớn. Mungo thách tôi leo xuống đáy giếng và tôi đã bắt bài trò tháu cáy của hắn, điều này có nghĩa là khi nào tôi xuống đáy giếng và lại leo ra thì hắn sẽ nợ tôi một lời thách, cũng như một lời giải thích đàng hoàng về những trò bịp của hắn. Tôi đang nghĩ về một việc gì đó phù hợp cho hắn làm thì hai chân tôi gấp lại bên dưới và tôi nhận ra mình đang quỳ trên nền đáy giếng.

Tôi quơ tay mò quanh như một anh mù: đất ẩm, một vài vật cứng có thể là mấy viên gạch, một vật gì đó tròn tròn và như kim loại, có lẽ là nắp của một lon sơn. Tôi tìm thấy một khoảng đất nhỏ khá trơn láng và ghé mông ngồi xuống, rồi thận trọng ngửa người ra sau cho tới khi lưng chạm vào thành giếng gồ ghề. Thoạt tiên, thật là nhẹ nhõm khi được ngả vai nghỉ và liếm những khớp tay bị trầy xướt.

Rồi cái lạnh và ẩm ướt bắt đầu thấm qua áo quần, và tôi quyết định đứng dậy. Tôi móc tay quanh một thanh ngang của chiếc thang dây và kéo mình thẳng lên. Rồi tôi đứng được dậy, trong bóng tối và cái lạnh, bốn mươi mét dưới đáy một cái giếng cạn, dưới một ngôi nhà bỏ hoang và bị quên lãng đang bị một cơn bão mùa hè tàn phá, như thể tôi đang đeo bám vào dây quai treo trên tuyến xe điện Northern Line. Tôi phải thừa nhận điều này, khi có Mungo hiện diện bên mình thì Manuresville không buồn chán chút nào. Quái dị nhưng không buồn chán.

Thời gian đã trôi qua bao lâu rồi? Có cảm giác như khoảng mười phút nhưng chắc chỉ có hai phút thôi. Giờ leo lên lại có ổn không ta? Tôi không muốn hắn nhìn mình như một thằng nhát cáy vì trở lên quá sớm nên tôi quyết định chờ lâu thêm một chút. Miệng giếng trông như một màu xám mờ nhạt trong cái màu xám sậm tối bao bọc lấy tôi. Đôi tay tôi, chỉ ở trước mặt tôi chừng mười phân, là những hình dạng lờ mờ dường như tan biến mất mỗi khi tôi chớp mắt rồi ngó lại chúng.

Tôi lấy cái bật lửa ra và bật nắp, đóng nắp lại vài lần, nhớ lại câu chuyện Mungo đã kể về những chữ ký tắt được khắc trên nó. Hắn là một tay bịp bợm, thằng nói dối, có lẽ cả là một thằng mắc chứng tâm thần, nhưng hắn thật là tếu, điều này không thể chối cãi gì được. Vả lại, tôi đã thực hiện xong lời thách đố của hắn, hay tôi đang thực hiện, và tôi có một ý thật tuyệt và bất ngờ về chuyện bắt hắn phải đáp lễ. Sau khi dạy tôi cách thực hiện những trò bịp của hắn để tôi có thể chơi lại những người khác, như Vern chẳng hạn, đúng những trò này, thì hắn sẽ phải cầm cái bình sơn xịt đi quanh vùng để đổi tất cả những bảng tên đường ghi “Bickleigh” thành “Manuresville”.

Chiếc bật lửa lạnh dần trong bàn tay tôi. Tôi cầm nó thật chặt để làm nó ấm lên, rồi cố bật lửa nhiều lần nhưng ngón tay cái của tôi không đủ mạnh để quẹt bánh xe đá lửa và tôi chào thua, đành cam chịu bóng tối. Dù sao đi nữa, cũng không tới nỗi tối om như mực. Tôi nhớ lại một nơi tối hơn nhiều mà tôi từng đến: một cái hang động ở Barbados, khi ba sản xuất một album ngoài đó và chúng tôi ngụ lại ở một căn hộ trông ra bãi biển có phòng chiếu phim mi-ni ở tầng hầm và một bàn cờ vua khổng lồ trên mái bằng. Trong khi ba làm việc, hai má con tôi làm một chuyến du hành xem một hệ thống hang động sâu dưới lòng đất. Trong cái hang to nhất, to như ga xe lửa King’s Cross, họ bảo mọi người giữ thật im lặng rồi họ tắt hết đèn. Wowww. Chính cái đó mới gọi là tối. Và kinh dị. Như là một con kiến ở đáy một cái giỏ đựng đồ giặt vậy.

Hoàn toàn yên lặng, ngoại trừ tiếng tôi thở. Tôi không thấy được hơi thở trước mặt mình nhưng tôi tưởng tượng ra nó. Tôi run rẩy và xoa bóp vai mình, cố gắng chà xát cho có chút hơi nóng vào trong người. Giờ thì, đến lúc phải lên đường rồi. Tôi ngẩng đầu lên về phía ánh sáng mờ mờ trên xa kia và gọi lớn: “Mungo ơi!” Im ru.

Tôi bụm tay lại quanh miệng và gọi lại lần nữa, to hơn: “Mungo!” Rồi khẽ trách mình: “Mày thật là đồ nhà quê rồ dại.”

Một tiếng động vang lên to kinh khủng trong cái không gian chật hẹp và sau một lúc thật lâu im lắng đó. Ban đầu tôi không biết nó là cái gì. Một âm thanh cạo ken két, một âm thanh vượt thoát, một âm thanh bắn vọt thẳng lên, để lại sự im lặng đằng sau có vẻ như sâu lắng hơn trước. Tôi bất lực nhìn quanh: trên, dưới, trái, phải. Rồi tôi dấy lên một nỗi ngờ vực kinh hoàng, thắt cả ruột. Tôi vươn tay ra vỗ vào thành giếng. Tôi với cao tay hết cỡ quơ quào lung tung. Cố giữ bình tĩnh và thận trọng mò mẫm 360 độ quanh thành giếng, nghĩ rằng có lẽ mình đã mất phương hướng và tìm sai chỗ. Mỗi lần như vậy tôi có cùng một kết quả: Chiếc thang dây đã biến mất.

* * *

Tôi gào to lần nữa: “Mungooooo! Nghe tao không hả trời!” Im ru, không lời hồi đáp. Tôi ngồi sụp xuống đáy giếng, giờ thì quá sức sợ để bận tâm về cái lạnh. Có lẽ ở dưới sâu như thế này người ta không nghe được tiếng tôi gọi. Hay có lẽ nghe được. Có lẽ Mungo nghe mà không buồn trả lời. Hãy đối diện sự thật đi, tôi đâu biết Mungo gì nhiều đâu. Có thể tôi chẳng hiểu gì về hắn. Có thể hắn là một thằng tâm thần. Có thể hắn đã trốn khỏi một nhà thương điên. Giả dụ hắn là như vậy, thì tại sao hắn lấy cái thang dây đi? Để hù tôi sợ són đái chơi, tôi đoán vậy.

Chà, hắn đang thành công đó. Từ bóng tối, sự im lặng và cái lạnh, những ý nghĩ tuôn đổ vào đầu tôi. Công bằng với Mungo mà nói, có thể hắn không phải là kẻ đã lấy cái thang dây đi. Có thể đó là một kẻ chọi gà hay chơi chó nào đó. Một thằng khùng phục kích Mungo, trói hắn lại và kéo cái thang lên vì đó là ý nghĩ tiêu khiển cho vui của nó (và hãy đối diện với sự thật là ở vùng Bickleigh này thì chuyện tiêu khiển có rất nhiều hình thức quái dị). Hay là, cứ giả dụ rằng Mungo là kẻ đã lấy cái thang dây đi, đây là cách giải thích phù hợp nhất, thì chắc hắn quyết định rời khỏi Thung Lũng Hạnh Phúc trong vài giờ, chỉ để tôi sợ són đái chơi. Và trong lúc hắn đi khỏi đây, thì có thể gã khùng người Ireland có cây súng săn bắt gặp và bắn hắn rồi. Hay có thể hắn bị xe cán chết queo trên đường cái rồi. Tôi hình dung cảnh Mungo đi lơn tơn qua đường và một chiếc xe tải chở xe hơi đang trên đường đi từ các bến tàu ở Southampton, chở đầy mấy chiếc xe hiệu Renault hay Citroen, bất ngờ từ đâu xuất hiện và cán hắn dẹp lép như con tép. Rồi chuyện gì đây? Chỉ có mình hắn là biết tôi đang ở đâu. Tôi sẽ tiêu. Từ từ. Trong nhiều ngày.

Tôi cố nghĩ đến những chuyện khác: ví dụ như chuyện đảo quốc Barbados chẳng hạn. Ai mà nghĩ được rằng, khi ba vẫn mệt nhoài sau một buổi làm việc suốt đêm ở xưởng quay, hai má con tôi thả bộ tà tà dọc bờ biển đi ăn điểm tâm ở quán Con Vẹt Xanh - có món thịt thăn muối và bánh mì trứng chiên ngon tuyệt cú mèo - và cát đã ấm lên rồi, và sóng nhỏ trào lên, mà tôi lại ngồi cú rũ trong cái lỗ này trong ngôi nhà quái đản xây cho một ông giáo hoàng này, ở gần một ngôi làng mà đời sống văn minh đã bỏ quên mất tiêu? Có thời cuộc đời tôi đã dài và rộng và ấm áp như cái bãi biển ở Barbados đó (bãi biển đến lúc đó chưa có nhiều em út, trừ phi tôi định đến đó. Mười lăm tuổi cũng chẳng còn nhỏ nhít gì để khởi sự), và giờ đây, ngó quanh cái trống không xám xịt vây quanh mình, tôi đoán nó chừng hai mét ngang, nếu được như thế. Cái trần gian co hẹp quái dị của tôi.

Tuy nhiên, tôi cố tìm cách thích nghi với nó. Nơi tôi hiện diện lúc này là vị trí chật hẹp của tôi, vị trí rất thấp của tôi. Đúng vậy đó. Như người ta thường nói, từ chỗ này, lối duy nhất là hướng lên trên. Tôi đang lớn dậy lần nữa. Thế giới của tôi đang trở nên càng lúc càng lớn hơn, vượt xa cái bãi biển Bajan đó. Má sẽ thấy rằng bà đã phạm sai lầm trong việc dời nhà xuống Manuresville. Chúng tôi sẽ trở lại Camden, tôi đi học lại ở trường cũ với bạn bè cũ, chúng tôi sẽ la cà vui chơi quanh khu Lock, tôi sẽ gặp lại Sue Blass, và trò vui hào hứng sẽ theo sau. Má sẽ nhận rất nhiều việc thiết kế đồ họa và chúng tôi sẽ sống hạnh phúc. Chúng tôi sẽ không bao giờ quên ba, tất nhiên là thế, nhưng ông sẽ không còn là một vết đau như dao cắt nữa, mà chỉ hoài niệm râm ran dễ chịu. Tất cả những điều này có nhiều khả năng trở thành hiện thực. Tôi chỉ cần thoát ra khỏi nơi này.

Điều ấy tùy thuộc ở Mungo.

Tôi đứng dậy, vươn vai, lại cố xoa bóp đôi cánh tay cho ấm lên. Giờ thì nó còn hơn cả lạnh nữa, mà là đông cứng lại, như thể màn đêm đang phủ lên một ngày đã giá lạnh rồi. Tôi lại gào lên: “Mungoooo!”. Hay cố gào lên. Lần này tiếng kêu dường như tắt ngấm mất trong cổ họng tôi. Bộ áo quần ẩm ướt của tôi cứng đơ lại và lạ lẫm, và đột nhiên tôi khát ghê gớm. Tôi chưa uống gì kể từ trước khi từ chối món rượu bổ thảo dược của má, như là đã từ kiếp trước rồi. Giờ thì tôi sẵn sàng bỏ cái mạng này để được uống một ly.

Khi thấy mình khát quá, tôi không thể gạt đi cái ước muốn được uống ra khỏi tâm trí. Càng cố không nghĩ đến nó, thay vì vậy buộc mình nghĩ về hệ thống hang động ở Barbados hay vuốt ve âu yếm Sue Blass, thì tôi càng thấy trước mặt mình một hồ bơi chứa đầy cô-ca và đá viên và những lát chanh khổng lồ bằng cỡ những cái dù che ngoài bãi biển, và tôi chạy mặc quần tắm lao xuống ngay, vừa bơi vừa há miệng thật to, uống đến cạn cả cái hồ. Bạn có nghe kể người ta uống nước đái của chính mình, điều mà ngay lúc này tôi nghĩ mình sẽ chẳng bao giờ làm. Nhưng thành giếng khá ẩm ướt, tôi đã cảm thấy điều đó rồi. Nếu kẹt lắm, tôi có thể liếm thành giếng. Nhưng chưa đâu.

Tôi bật bật lửa thêm lần nữa. Cho có việc gì đó để làm. Để mình không bị ám ảnh về cái khát ghê gớm. Hay về chuyện gì sẽ xảy ra đây nếu Mungo bị xe tải chở xe đụng phải văng tưng.

Sau khi làm lóe lên vài tia lửa, ngón tay trỏ đau thốn, tôi chào thua. Tôi tự hỏi mình sẽ đi đâu nếu mắc đái. Không phải chuyện mắc đái là khẩn cấp vào ngay lúc đó vì tôi chưa uống cái gì cả. Và ý nghĩ này lại làm tôi thấy mình khát quá xá. Tôi đổi cái bật lửa qua tay trái và lần này thì nó cháy. Một ngọn lửa cam bùng lên trên tay tôi, cháy phỏng ngón tay, và mùi xăng làm tôi muốn bệnh ngay tức khắc. Tôi huơ cái bật lửa vòng quanh, soi cái nền đất ẩm vương vãi gạch và gỗ vụn và (tôi đoán đúng) một cái nắp lon sơn cũ. Sự ẩm ướt lấp lánh trên tường (tôi dứt khoát phải liếm một cái), và, phía xa kia chỗ nền đáy giếng chạm thành giếng có một cái lỗ nhỏ to bằng một cái lỗ banh gôn. Cái này vừa tốt lại vừa xấu. Tốt vì kẹt lắm thì tôi có thể tè vào đó. Xấu vì làm sao biết được cái gì sẽ vọt từ trong đó ra. Mấy con chuột chẳng hạn.

Tôi tắt lửa để dành xăng và ngón tay bị phỏng bắt đầu đau rát, nhưng vụ này không phải tệ lắm. Có lần tôi xem một chương trình tivi về các tù nhân và con tin xử lý những tình huống cực kỳ khắc nghiệt. (Họ có nói một điều là trong chuyện này phụ nữ giỏi hơn nam giới. Trước đây tôi chưa bao giờ muốn làm con gái cả.) Mọi chuyện là ở hồn và xác. Ngay cả nếu bạn bị kẹt dưới ngục tối sâu nhất với ba thằng mập ù đè lên người cứng ngắc, mãi mãi chẳng mong cựa quậy nhúc nhích gì cả, thì bạn vẫn có thể thả hồn lang thang xa tít tắp trong đầu. Bạn có thể trôi lững lờ, có thể bay, có thể thắng giải vô địch ngoại hạng cho đội Arsenal với cú sút sau cùng trong giờ thi đấu chính. Nhưng có điều gì đó để cơ thể tiếp tục lo lắng trong khi thả hồn đi lang thang thì cũng tốt. Tốt nhất là một điều gì đó không quá tệ, như một ngón tay bị phỏng chẳng hạn, hơn là một điều khủng khiếp như cơn khát cháy họng.

Thế nên giờ đây tôi tập trung mọi điều thật tệ hại vào ngón tay phỏng. Cái khát ghê gớm làm sao. Cái lạnh cóng người đến thế. Nỗi lo về việc thoát ra khỏi nơi này, cũng như là cái thằng khùng nhà quê đần độn rẽ ngôi giữa ấy đang ở đâu và bộ hắn không biết là tôi sẽ chẳng bao giờ làm bạn với hắn nếu tôi được sống trong một thế giới tàm tạm bình thường thôi sao? Và trên hết mọi chuyện, điều mà má gọi là “không thể giải quyết được”, căn bản có nghĩa là cái chết của ba.

Sự tập trung này có hiệu quả một chút nhưng rồi cái khát trở lại và bám riết không chịu rời, và tôi biết mình phải làm chuyện này thôi. Tôi phải liếm thành giếng.

Sai lầm lớn. Lẽ ra tôi nên nhớ chuyện gì đã xảy ra khi Vern buộc tôi liếm một lon bia vừa lấy từ ngăn tủ đá ra. Tôi mất cả nửa cái lưỡi trên nó. Thành giếng lạnh làm cho lưỡi tôi còn khô hơn trước. Tôi nuốt liên tục và điên cuồng, cố tìm gom chút nước miếng vào trong miệng, nhưng chẳng có khỉ gì cả. Và cái vị thì: như đá dăm trong nước sốt làm bằng xơ bông, quá sức tệ. Rốt cuộc chắc tôi phải uống nước đái mình quá, nếu tôi rặn ra được vài giọt. Giờ tôi không còn cảm thấy ngón tay bị phỏng đau nữa.

Mọi sự quan tâm đều dẫn đến cái miệng khô rát.

Rồi tôi nghe một tiếng động, hay tôi nghĩ rằng mình nghe. Mungo trở lại! Hắn vui chơi đã đời rồi và đang thả chiếc thang dây xuống trở lại. Tôi đứng dậy gọi to. Nhưng không có tiếng động nào theo sau. Chỉ im ru bà rù. Chẳng có Mungo và thang dây khỉ gì cả. Hay có thể có, nhưng hắn dừng tay không thả xuống nữa. Hắn làm cho tôi hi vọng lên rồi phũ phàng dập đi. Hay có thể là tiếng động của một con thú nào đó. Như một con chuột. Ôi thôi đi.

Tôi khát quá!

Tôi tự nhủ: hãy tập trung vào chuyện gì khác. Bất cứ chuyện gì khác. Hãy để tâm trí mình thoát ra khỏi cái lỗ chết tiệt này. Và cái nắp của tâm trí tôi mở ra, đổ ra vô số những trái bóng ý nghĩ đầy màu sắc.

Ba ơi, con sẽ không bị kẹt ở đây nếu ba còn sống. Hôm nay là thứ mấy? Thứ ba, một ngày thứ ba trong kỳ nghỉ hè. Chắc chắn con sẽ ở Camden Lock nếu ba vẫn còn sống. Hay có thể mình theo một công việc của ba mà ra ngoại quốc. Ở Kingston, Jamaica, ngồi chơi dưới một hàng hiên ngó ra biển, ba cho phép con uống một ly rượu rum pha nhẹ. Nhưng chỉ nếu con là chính con.

Ba nè, có bao giờ ba nghĩ cuộc đời này sẽ ra sao nếu ba không phải là ba mà là một ai đó khác chưa? Hay cái ý nghĩ kỳ cục đó chỉ đến với kẻ bị kẹt dưới đáy giếng, lạnh cóng đít, mà phương tiện duy nhất để thoát ra lại bị tước mất? Nhưng khi đó thì con lại không có mặt trên cõi đời này nếu ba chưa cưới má và làm cho má có bầu. Và ba chưa cưới má nếu ba chưa từng gặp bả. (Rõ ràng là vậy!) Và cái lý do duy nhất mà hai người gặp nhau (má kể con nghe) là do ba đang làm việc trong phòng ghi âm ở Marylebone với ban nhạc nào đó hay ai khác chưa từng làm nó, và Elvis Costello đang thu một album trong căn phòng kế bên, cái album mà má làm bìa. Và một buổi sáng nọ, khi má đang nhâm nhi cà phê ở nhà khách thì ba bước qua hỏi bà có điếu thuốc lá nào không. Má nói không có. (Má cũng nói với con là bà nghĩ ba trông khá bảnh nhưng lại ăn mặc hơi trẻ quá so với tuổi của mình. Có lẽ ba đang mang đôi giày da báo trước đây phải không?) Vậy đó, chuyện ba má gặp gỡ nhau là như thế. Nếu ba không muốn hút một điếu thuốc, hay nếu ba đang có một gói thuốc trong túi và không phải hỏi xin má, hay nếu Elvis Costello chưa thu băng hôm đó, hay má chưa được đặt hàng làm bìa album cho ổng, và một triệu cái nếu khác, thì con đã chưa ra đời.

Đó là điều sau cùng tôi nhớ là mình nghĩ đến trước khi bất tỉnh và rơi vào ác mộng.