← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 8

Một tiếng đạp lên cánh cửa dưới xa, và khi tôi nhìn ra ngoài cửa sổ phòng ngủ thì tôi thấy một hàng cảnh sát chống bạo loạn, tất cả mặc đồ đen và đội mũ đồng, rất đông, họ trườn đi xuôi con phố rồi biến mất quanh góc phố về hướng đường Camden High. Tôi đẩy rộng khung kính cửa sổ. Đoạn đầu của cái hàng người đứng ở cửa trước nhà tôi. Họ khiêng theo một cây gỗ to để phá cửa, đu nó ra phía sau lấy thế và dộng nó vào cánh cửa, mạnh đến nỗi chấn động ba tầng lầu tận phòng ngủ của tôi, ly nước trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường rung lên lách cách. Tôi la vọng xuống: “Dừng lại nếu không mấy người sẽ làm má thức. Tôi sẽ xuống giải thích với mấy người. Tôi đâu cố ý giết nó đâu.”

Nhưng khi tôi chồm ra ngoài cửa sổ thì mất thăng bằng, trượt về trước, và không cách gì ngừng được việc rơi cắm đầu xuống đất. Nền vỉa hè lao vùn vụt về phía tôi, và tôi cố kềm người lại cho khỏi bị va chạm chấn động tan xương nát thịt. Nhưng không có cú va chạm nào cả. Tôi ngừng rơi, tôi treo lơ lửng giữa không trung, lơ lửng giữa sự sống và cái chết, và một cái gì đó đang tiến về phía tôi, tiến đến theo lối kia. Đó là ba. Ông mỉm cười nhưng không dừng lại. Tôi thấy giày ông đi qua ngang tai mình và vươn tay ra chụp chúng, nhưng không kịp.

Tôi chụp tay vào khoảng không.

Tôi lại rơi, lần này rơi mà không ngừng lại. Tôi nằm ngửa, chình ình như một con sao biển. Xa tít ở trên kia, gương mặt của Mungo hiện rõ trong một vòng hào quang. Hắn đang nhe răng cười, hay đó chỉ là một trò lừa của ánh sáng? Tôi không thể thấy mình đang rơi xuống ở đâu và bao xa. Rồi tôi đụng vào cái gì đó, cú rơi của tôi tan vỡ mất. Tôi nhắm mắt thật chặt, chờ cơn đau dấy lên, nhưng không thấy đau đớn gì cả. Tôi đã đáp xuống trên một cái giường êm và và ẩm ướt.

Tôi mở mắt. Trần nhà cao, tấm áp phích dán tường in hình các hành tinh của thái dương hệ. Cửa sổ cao. Tôi xuống giường đi tới cửa sổ, thấy đôi chân nhức nhối và đau ở hai cánh tay. Dưới xa kia, một lối vào nhà trải sỏi và bức tường gạch sơn trắng. Ở hai trụ cổng màu trắng có các trái thơm bằng cỡ trái bóng bầu dục nằm thăng bằng trên đó. Tôi chớp mắt nhìn mấy trái thơm chằm chằm, tự hỏi có phải mình đang mơ không. Mọi vật trông quen thuộc, nhưng tôi không thể nhớ được ở đâu. Rồi tôi hơi nhớ lại. Bức tường trắng, mấy trái thơm, căn nhà mát bằng gạch cũ kỹ. Tôi nhìn quanh. Nhưng tôi không ở trong một căn nhà mát. Căn phòng này ở tầng một, và thật to. Nó phải là của một ngôi nhà rộng và cũ.

Tiếng chân trên các bậc thang cọt kẹt, một giọng nói - giọng của má - đang gọi tôi. “Mungo?” Tôi xoay người khỏi cửa sổ để đối diện cánh cửa phòng ngủ. Cánh cửa mở ra và má thò đầu vào. Trông má rất lạ, với kiểu tóc lạ và gương mặt mập hơn. “Mungo, cưng ơi, má có thể nói đôi điều trước khi ông ấy trở lại không?”

Má gọi tôi là “cưng”, điều này làm tôi ngạc nhiên, nhưng tôi thấy bớt căng thẳng, vì qua cái vẻ mặt và cách bà nói chuyện, tôi biết được rằng bà không biết gì về đám cảnh sát chống bạo loạn. Tôi gật đầu nhưng không thể nói lời nào. Tôi thấy mình như một con ma.

Tiếng vỏ xe nghiến trên lối sỏi bên ngoài. Trông má kinh hãi và bà rụt đầu khỏi cửa, cánh cửa khép lại thật êm. Tôi ngó ra cửa sổ. Một chiếc Land Rover Discovery có gắn thanh chắn trước đầu xe trông giống như tấm lưới che mặt trên mũ sắt của cầu thủ môn bóng bầu dục Mỹ. Tôi nghĩ có lẽ nó là của một ông bạn của ba, hay của một khách hàng cho đi nhờ và thả ông xuống đây. Ông quen với hằng tá ngôi sao nhạc rock ăn vận như đồ du thử du thực nhưng lại lái những chiếc xe cực chiến xịt khói vào mặt bạn.

Tôi chờ ba xuống xe phía bên ghế hành khách. Tôi chờ thấy cái quần jeans bó ống của ông, đôi giày của ông; tôi đã hé miệng cười vì tôi biết ông sẽ nhìn lên căn nhà và cười, vẫy tay với tôi khi thấy tôi đang nhìn. Nhưng rồi tôi chợt nhớ lại một điều khủng khiếp và trái tim rơi tõm xuống xuyên qua người tôi như khi đột ngột tăng lên cao: Ba đã chết. Ngay lúc đó, cửa xe bên phía tài xế mở ra và một cái chân dài mang ủng xanh lá cây thò ra, một cái chân ủng xanh khác ra theo, và một thân hình lênh khênh vận bộ đồ vét sọc nhỏ. Đó là cha Brian Cá Chua. Tôi hụp người xuống dưới cửa sổ, tim đập thình thịch. Tôi nhớ lại cái nhìn đầy vẻ sợ hãi trên gương mặt của má và cảm thấy muốn bệnh. Núp mình tựa vào tường, tôi chợt hiểu chắc như bắp rằng, Cá Chua là ba tôi. Ông đã và sẽ luôn luôn là ba tôi. Ở một nơi xa tít nào đó, ngoài tầm với, là một hồi ức về điều gì khác. Một người cha khác, một đời sống và thế giới khác mà tôi đã sống hạnh phúc trong đó. Tôi vươn ra nắm lấy cái hồi ức này, nhưng nó tan biến như một giấc mộng.

* * *

Cha Cá Chua - là ba tôi - liên tục đưa tay lên tát má, vào má, vào môi, trên mắt. Một giọt máu đỏ rực rớt lên chiếc giầy ống xanh lá cây bên chân trái. Tôi chạy ù tới họ, cố làm ông dừng tay, nhưng tôi lại chạy xuyên qua họ: tôi vô hình. Tôi gào lên nhưng họ không nghe tiếng tôi.

Ba nói: “Gào lớn lên.” Ông đang cười to. Chúng tôi đang đứng cách cái kho thóc ma quái khoảng hai mươi mét, ông nghĩ đó là khoảng cách tốt nhất cho tiếng vang. Ông bắt đầu nói lớn với tôi. “Tao ghét CÂY!” ông gào lên. Và cái kho thóc ma quái gào trả: “CÂY ÂY ÂY ÂY ÂY!”

“Được rồi, được rồi,” tôi nói. Rồi tôi hít hơi vào đầy phổi, ngửa đầu ra sau, rồi gào lên. “Tao ghét khí TRỜI!” Cái kho thóc ma quái gào trả: “TRỜI TRỜI TRỜI...”

Rồi ba biểu diễn một điệu nhảy, giày chân phải giẫm lên những đóa hoa chuông ở hàng rào. “Nhóc nè,” ông nói, “hai cha con sẽ ổn, ba và con. Con biết điều đó chứ?”

Xa tít tắp trên cao, xuyên qua màn sương mộng mị, vang đến một tiếng động. Nó là chiếc thang dây được thả lại xuống giếng. Khi mở mắt và chuyển từ trạng thái không ý thức đến có ý thức, tôi cảm nhận được nỗi kinh hãi của một người không biết mình là ai hay mình ở đâu. Rồi tôi nhớ lại: cái giếng, chiếc thang dây biến mất, cơn khát, nỗi kinh hoàng, sự trôi tuột vào cơn ác mộng đã tan biến như mù sương, để lại tôi với một cảm giác ấm áp vừa hạnh phúc vừa buồn sầu. Rồi tôi khóc với sự nhẹ nhõm khi lắng nghe chiếc thang dây, nhận bắt mọi tiếng va đập và cọ xát trong khi nó hạ xuống quá sức chậm. “Ê này!” tôi la lên. “Mungo!”

Tiếng tôi không đủ mạnh để leo lên ra khỏi miệng giếng nhưng sau vài giây thì có tiếng đáp lại: “Tao đây.”

Giờ thì nghe như chiếc thang dây không còn xa để với tay nắm lấy. Tôi đứng nhón chân. Dây thừng xơ cạ vào khớp tay tôi và tôi phóng người giơ hai tay thẳng lên cho tới khi bắt được nó. Tôi nắm chặt sợi thừng cũ mòn và cái thanh ngang trơn nhớt ở dưới cùng ghì vào mình như thể chúng là báu vật vô giá, kéo mạnh cho tới khi cảm thấy chiếc thang căng ra ở trên cùng và tôi đặt chân lên được. Rồi, trước khi Mungo có thể đổi ý hay nghĩ ra cách khác để chọc giận mình, tôi bắt đầu leo lên.

Mungo với tay xuống từ miệng giếng và giữ dưới nách tôi. “Ráng thêm một cái nữa thôi.” hắn nói. Tôi đu mình lên qua miệng giếng và đẩy Mungo cùng ngã xuống thảm cỏ ướt xanh. Hắn đứng dậy. Tôi thì cứ nằm ì ra. Tôi không nhúc nhích cục cựa gì được. Ánh sáng trời đột ngột làm chói mắt và tôi nhắm lại. Khi tôi mở mắt ra,

Mungo đang ngả xuống, nhìn vào mắt tôi. “Mày sao rồi?”

Tôi không nói năng gì được.

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

Không lời đáp.

Sau cùng, tôi cũng có chút nước miếng để nói. “Có nước không? Tao khát muốn chết rồi.”

Mungo nhún vai và nhìn lên trời. Tôi ngồi dậy, ngồi giữa đám cỏ trong mười phút, dưới cơn mưa xối xả, đầu ngửa ra sau và há miệng. Nước mưa có vị ngon lành như mùi vị mà cầu thủ Thierry Henry cảm nhận khi làm được một cú hat-trick trong ba phút, nếu như cú ấy tan thành thể lỏng. Từ từ nó giúp tôi hồi tỉnh lại ít ra đến nửa phần.

Suốt lúc đó Mungo đứng bên trên ngó tôi rồi nhìn lảng ra chỗ khác, những ngón tay run rẩy, muốn nói. Đôi lần hắn sắp nói gì đó và tôi khoát tay ra dấu đừng.

Sau cùng tôi ngậm miệng lại, và Mungo hỏi: “Sao rồi?”

“Sao rồi cái khỉ gì?” tôi càu nhàu.

Hắn đưa tay cho tôi nắm và kéo tôi đứng lên như bọn cầu thủ hay làm. “Sao...” Hắn ngừng lời, như thể băn khoăn tìm cách diễn đạt, rồi hỏi rằng: “... Mày có nhớ tên của ba mày là gì không?”

“Tên của ba tao là gì?” Tôi lặp lại. “Mày nói cái gì vậy?”

“Chỉ tò mò thôi. Tên ổng là gì?”

“Mày suýt giết tao và giờ thì lại muốn biết ba tao tên gì à?”

Mungo gật đầu, trông rất nghiêm trọng. “Đúng vậy, nếu mày không thấy phiền.”

“Gerry, đúng không? Tên của ổng đã là - là - Gerry. Mẹ kiếp, thằng khốn nạn.”

“Mày có chắc không?”

Một tia chớp lóe lên trong đầu tôi, cũng y như tia chớp tôi đã có khi đập thằng Khạc Đờm: một con sói cất cao đầu, mắt lồi trừng trừng, nhe nanh. Bước đến sát Mungo, tôi thét vào mặt hắn: “Mày khùng rồi hả? Sao mày lấy cái thang đi? Hả? Có chuyện chó gì vậy? Nè, tao nói cho mà biết.” Tôi đẩy mạnh vào ngực nó bằng hai ngón tay. “Đừng bao giờ giở trò như vậy với tao nữa nghe không, hay tao sẽ thịt mày đó. Mẹ kiếp.”

Chúng tôi không nói năng gì khi lê bước trở lại lối vào nhà. Tôi lấy xe đạp ở bụi cây cạnh cổng Thung Lũng Hạnh Phúc rồi hai đứa lách người ra con đường bên ngoài, đứng đối diện nhau, đột nhiên cùng ngượng nghịu. Mungo không bỏ qua. Hắn hỏi: “Vậy mày có chắc là không có gì xảy ra ở dưới giếng không?”

Hắn muốn cơn ác mộng của tôi. Hắn cố đặt tay lên đè đầu tôi lần nữa. Nhưng mãi mãi đừng hòng giở trò với tôi vì, một cách nào đó, tôi biết rằng kể với hắn sẽ tạo cho hắn có quyền với mình. “Mày muốn biết cái gì xảy ra dưới giếng à?” tôi hỏi ngược.

“Kể tao nghe đi.” Hắn quá sức muốn biết tới nỗi không chỉ đôi tay đang run lên mà thôi, mà cả phần thân trên cũng giật giật như phát rồ.

“Tao đã gặp Elvis Presley, biết chưa?Giờ thì cút cha mày đi, và biết điều nhé, Mungo. Tao không chơi mấy trò bịp bợm của mày nữa.”

Tôi leo lên xe vọt đi, không cho hắn quá giang, không ngoái lại nhìn, lơ luôn những tiếng gọi của hắn vang lên sau lưng.

* * *

Tôi cho chiếc xe đạp vào ga-ra rồi luồn quanh phía sau lưng ngôi nhà, thấp thỏm từng giây nghe tiếng má gọi. Êm ru. Tôi trườn vào qua đường cửa sổ ở góc cuối. Nước từ áo quần tôi chảy nhỏ giọt thành những vũng nước nhỏ trên nền gạch. Tôi rón rén lên cầu thang, để nước thành vệt sau lưng, vào phòng ngủ. Vẫn không có động tịnh gì bên dưới nhà. Tôi đang lục tìm một chiếc áo thun và quần lót sạch trong tủ áo thì nghe cánh cửa phòng khách dưới nhà mở ra cọt kẹt.

Giọng má lọt qua cầu thang và những khe hở của ván sàn: “Mungo hả? Cưng ơi?”

Tôi nói vọng xuống, cố giữ giọng tự nhiên: “Gì hả má?”

Tôi hình dung bà đang đứng ở cánh cửa mở hé, ngó xuống lối đi về phía căn phòng mùa hè có cửa kính ở ban công. Từ chỗ đó bà sẽ không thấy chuyện gì khả nghi. Bà không thấy nền gạch ướt sũng. Trừ phi bà bước lên trước chừng ba bước. Má nói: “Xin lỗi nghen cưng. Má đã ngủ mấy tiếng rồi. Muốn uống một tách trà không? Má mang cho con một cái bánh ngọt má làm nghen. Có chà là với quả óc chó. Thứ bánh mà bà ngoại hay làm đó, nhớ không?”

Tôi thở phào nhẹ nhõm. “Không, con ổn mà.”

“Cái gì? Má hổng nghe con.” Tôi nghe tiếng chân má đi xuôi hành lang. Tôi chuẩn bị một bộ mặt, chờ cơn thịnh nộ bùng lên. Nhưng chẳng có gì cả, êm ru, rồi má nói: “Ô, Mungo nè, con xuống đây giúp má một tay coi. Nước mưa tạt qua cửa sổ ngoài ban-công làm nền nhà ướt mèm rồi.”

“Con xuống liền. Con tắm cái đã.”

“Cái gì? Tắm vào bốn giờ rưỡi chiều à?” Giọng má không dưng có vẻ nghi ngờ. “Xuống đây trước đã. Má cần con giúp một chút thôi.”

“Con cởi đồ ra rồi.” Tôi vơ vội mấy cái áo quần mà mình thấy được, chuồn nhanh vào phòng tắm nằm giữa phòng tôi và phòng má, khóa cửa lại.

Chỉ vào lúc này, đứng dưới vòi nước, thì tôi mới để mình nghĩ về những chuyện đã xảy ra dưới cái giếng và những điều Mungo nói. Tôi miễn cưỡng thừa nhận rằng có chuyện vừa lạ lùng vừa ghê gớm đã xảy ra. Thậm chí trước cơn ác mộng, tâm trí tôi bắt đầu bay lên nhiều hướng khác nhau, những ý nghĩ điên rồ tuôn đổ ra như kẹo đổ ra từ cái máy bán kẹo lẻ bị bể, những trái bóng mang ý nghĩ nhiều màu bay vuột khỏi những ngón tay tôi. Và rồi phần cuối cơn ác mộng thì không còn là ác mộng chút nào nữa. Tôi ở bên ba. Đúng vậy đó! Giờ thì tôi nhớ được phần tốt đẹp ở đoạn cuối, và cái cảm giác vừa hạnh phúc vừa buồn buồn tràn qua tôi, cho tới khi tôi cũng nhớ lại câu hỏi của Mungo khi tôi trồi lên bề mặt: tên ba tôi là gì? Thằng khỉ đó đã làm cái quái gì khi biết về ba? Tôi rùng mình trong làn nước ấm, đột nhiên cảm thấy nguy hiểm qua những điều do đâu và tại sao thì mình không thể hiểu.

Tôi mặc quần lót đứng giữa nhà, đang lau khô lưng thì má xông vào mà không gõ cửa. “Mungo, như má đã nhờ con rồi đó, làm ơn giúp má một tay coi.” bà nói.

“Làm ơn gõ cửa rồi mới vào chứ. Con vẫn đang thay đồ mà.”

“Mungo, tại sao con cứ loanh quanh trong phòng tắm và tắm vào giữa chiều vậy?”

“Chuyện đó đâu có vi phạm pháp luật gì phải không má?”

“Con hổng thấy nước mưa tùm lum trong phòng nghỉ mùa hè sao? Con làm dây nước lên hết cái cầu thang. Con cứ lủi thủi một mình suốt. Con cứ không chia sẻ gì với ai. Chuyện đó hổng tốt chút nào cả, Mungo à.”

Tôi cười má quá chừng. Giá mà bà biết tôi đã đi đâu, tôi đã làm gì, chắc má sẽ chết khiếp.

“Chẳng có gì đáng buồn cười đâu.” Rồi bà thấy mấy khớp tay của tôi. “Tay con làm sao vậy? Con làm chuyện gì vậy?”

Tôi ngó xuống tay mình và giả vờ ngạc nhiên. “Hổng biết nữa. Tự nhiên nó bị như vậy à. Chắc là con làm chuyện gì đó.”

“Chắc là con đã làm chuyện gì đó hơi bị mạnh à nha. Giờ thì mặc nốt áo quần vô rồi xuống nhà dưới phụ má một tay coi. Mà nè, mở cửa sổ ra. Ở trong này nồng nặc mùi sình và...” Má không tìm được đúng từ để nói ngay. “thiệt là khó chịu à.” Tiếng chuông điện thoại reo trong bếp và trong khi má đi ra cửa nghe máy thì bà nói: “Nhanh lên.”

“Tuân lệnhhhhh!” Tôi nói khi cửa khép và giơ tay chào theo kiểu nhà binh của Hitler.

Khi tôi xuống nhà dưới thì má đang trải giấy báo ra khắp sàn nhà ướt trong phòng. “Có bão hả?” bà hỏi. “Mưa tạt vào ngay cửa. Con tìm giùm cái đồ chùi nhà và cái xô coi?”

Khi tôi mang đồ chùi nhà và xô đến thì má cũng trải xong giấy báo. “Nè, Mungo,” bà nói. “Má có mấy chuyện này muốn nói với con. Má quyết định sẽ trang hoàng lại ngôi nhà. Khắp hết, từ trên xuống dưới. Má thấy mình không thể tiếp tục sống với đồ đạc của ông bà để tùm lum như vầy. Cứ như là sống với ma vậy. Vì thế má sẽ liều dọn hết đồ đạc ra, sơn lại các phòng, nói chung là làm sao cho nó tươi vui hơn cho hai má con mình. Đồng ý không?”

Tôi nhún vai: “Con sao cũng được.”

“Vấn đề là vầy, con có muốn phụ má không? Kiếm chút tiền bằng cách dọn nhà và sơn nhà?”

Tôi lắc đầu. “Tại sao con không muốn giúp má chứ?”.

Má khoanh tay trước ngực ngó tôi chằm chằm. Tôi thấy mình sắp được nghe má tụng một bài về việc sơn một bức tường thì tốt cho tâm tính mình như thế nào đây.

Không, không có bài tụng nào cả. Tôi nghĩ ra một ý, và biết rằng mình đúng. Tôi nói: “Má nè, cha nội Cá Chua có dính tới chuyện này phải không?”

Má không biết phải trả lời làm sao nên bà nói: “Đừng gọi ông ấy như vậy.”

“Ông ta có bàn ra tán vô, phải không?”

“Brian có nói là ông ta sẽ giúp, đúng vậy đó. Thì sao nào?”

“Thì, một là - chả là một tay Cá Chua. Hai là - chả muốn tán tỉnh má. Ba là - chả có vợ là Felicity Flapdoodle, con nhắc cho má nhớ nghen. Và, bốn là -... Con nằm mơ thấy vầy nè, cha nội Cá Chua này táng vô mặt má. Chả bịnh lắm.”

Má dúi cây lau nhà vào cái xô nước và tì mạnh vào nó, không thèm ngó tôi. “Giở mấy tờ báo lên giùm coi.” Bà nói. Bà đang giận điên lên. Trong khi lau những chỗ báo đã được giở đi, bà nói, mắt vẫn không thèm ngó tới tôi: “Con quá đáng rồi đó, Mungo. Má chả thèm nói cho con biết những tin khác đâu.”

“Tin gì vậy má?”

“Mẹ của Vernon Crottall gọi đến, nói rằng Vernon và Barry sẽ khoái đến chơi và ở lại đây trong tuần tới. Có Trời mới biết vì sao, khi con cứ chàu quạu như vầy.”