← Quay lại trang sách

YVELINE SAMORIS

Kia là nữ Bá tước Samoris.

- Người đứng ở đằng kia ư?

- Chính là bà ta, bà ta đang để tang người con gái mà bà đã giết.

- Sao? Ai cho anh biết chuyện này?

- Một câu chuyện rất đơn giản, không ám sát mà cũng không bạo lực.

- Vậy thì bằng cách nào?

- Gần như là không. Nhiều nữ thị thần sinh ra đã là những phụ nữ thật thà, người ta nói như vậy; và nhiều phụ nữ được gọi là thật thà mong muốn trở thành nữ thị thần, đúng không? Bà Bá tước Samoris sinh ra đã là nữ thị thần có một người con gái sinh ra đã là một phụ nữ thật thà. Đó là tất cả.

- Tôi chưa hiểu.

Tôi xin giải thích.

⚝ ✽ ⚝

Nữ Bá tước Samoris là một trong số hàng trăm người nước ngoài hào nhoáng rơi xuống Paris hàng năm. Là nữ Bá tước của Hung-ga-ri hay Ru-ma-ni gì đó, tôi không rõ, bà ta xuất hiện trong một căn hộ ở Champs- Elysées, khu phố của những chuyện phiêu lưu, và mở một phòng khách tiếp những người mới tới và cho bất cứ ai.

Tôi đã tới đó. Tại sao? Tôi không biết. Tôi tới đó chỉ vì người ta có thể tới mọi nơi, vì ở đấy người ta có thể vui chơi, có những phụ nữ dễ dãi và những người đàn ông bất lương. Hẳn anh đã biết cái thế giới của những tên kẻ cắp được ngụy trang thành những nhà quí tộc, những người có chức sắc mà các sứ quán không biết đến, trừ bọn mật thám.

Tất cả đều nói những câu chuyện mà lí do không đáng kể, những chuyện về tổ tiên mình, cuộc sống của mình, nói khoác, nói dối, trộm cắp, nguy hiểm như những con bài, dối trá như những cái tên, chuyên quyền như trong nhà tù khổ sai của họ.  Tôi thích những con người ấy. Họ đều thú vị để đi sâu vào, để biết rõ họ, thú vị khi nghe họ nói, không bao giờ rời rạc như các viên chức Nhà nước. Vợ con họ bao giờ cũng xinh đẹp, có đôi chút mùi vị nước ngoài với những bí mật trong cuộc sống, có thể đã có một nửa thời gian trong các trại cải tạo. Nói chung họ có cặp mắt mê hồn và bộ tóc khác người. Tôi cũng thích loại người này.

Bà Samoris là loại người phiêu lưu, xinh đẹp, đứng tuổi rồi nhưng hãy còn đẹp, quyến rũ và yểu điệu; người ta có thể thấy bà truỵ lạc đến tận xương tuỷ. Người ta vui chơi rất lâu trong nhà bà... khiêu vũ và ăn uống làm tất cả mọi việc thuộc về nếp sống thời thượng.

Bà có một cô con gái cao lớn, tuyệt đẹp, lúc nào cũng vui vẻ cũng sẵn sàng tham dự vào các hội hè, lúc nào cũng vui cười và sẵn sàng khiêu vũ cho đến mệt người. Đó thực sự là một cô gái phiêu lưu. Nhưng đây là một con người ngây thơ dốt nát, không trông thấy gì, không biết gì, không hiểu gì, không đoán được những gì còn ẩn giấu đối với những người hay lui tới gia đình này.

- Tại sao anh biết những cái đó?

- Tại sao tôi biết ư? Thật là kì cục. Một buổi sáng nhà tôi có tiếng chuông gọi cửa, và người hầu đến báo tin có một người tên là Joseph Bonenthal tới xin gặp. Tôi nói:

- Người ấy là ai?

Người hầu trả lời:

- Tôi không biết, thưa ông, có thể là một người giúp việc.

Đúng là một người giúp việc muốn tới làm việc cho tôi.

- Anh từ đâu tới?

- Từ nhà nữ Bá tước Samoris tới.

- A! Nhưng nhà tôi thì khác...

- Tôi biết rõ, thưa ông đó là tại sao tôi tới đây; tôi chán ngấy những người ở đấy rồi, người ta đến, người ta đi, không một ai ở lại.

Vì đang cần người, tôi nhận anh ta.

Một tháng sau, cô Yveline qua đời một cách bí mật, và đây là những chi tiết về cái chết ấy qua lời thuật lại của Joseph sau khi lấy tin tức của người bạn anh ta là cô hầu của nữ Bá tước.

Một buổi tối, sau khi khiêu vũ, hai chàng trai mới tới kéo nhau ra đằng sau một cánh cửa để nói chuyện. Vừa ra khỏi sàn nhảy, cô Yveline cũng tới phía bên này cánh cửa ấy để thở. Hai chàng trai không biết cô đến và nghe được. Họ nói:

- Thế còn người cha của cô gái là ai?

- Một người Nga, hình như vậy, Bá tước Rouvalop thì phải. Ông ta không thèm nhìn đến người mẹ.

- Thế còn ông hoàng hiện tại?

- Ông này là người Anh, ông ta đứng gần cửa sổ; bà Samoris tôn sùng ông ta. Nhưng sự tôn sùng ấy chỉ tồn tại được một tháng hoặc sáu tuần lễ. Còn lại, anh thấy, đều là bạn bè; tất cả đều được chấp nhận. Tuy có tốn kém, nhưng không can gì.

- Thế cái tên Samoris lấy ở đâu ra?

- Ở một người mà bà ta yêu tha thiết, đó là một chủ nhân hàng người Do Thái ở Berlin tên là Samuel Samoris.

- Tốt, xin cảm ơn anh. Tôi đã biết rõ, tôi xin kiếu.

Đã có một trận bão nào nổ ra trong đầu của cô gái đang muốn trở thành một phụ nữ trung thực? Một sự thất vọng nào trong tâm hồn đơn giản ấy? Đã có những dằn vặt nào đối với những nụ cười tươi rói, với hạnh phúc trong cuộc sống ấy. Đã có cuộc chiến đấu nào trong trái tim non nớt khi người khách cuối cùng ra về? Đó là những điều mà Joseph không thể biết được. Nhưng ngay tối hôm ấy, Yveline xông vào phòng, khi mẹ cô vừa đi nằm, cô kể mọi điều đã nghe được bên này cánh cửa. Đứng thẳng, mắt mở to, mặt tái nhợt, cô nói:

- Mẹ, đây là những chuyện con nghe được trong phòng khách.  Cô nói rõ ràng những điều đã nghe được. Ngạc nhiên, bà Bá tước không biết trả lời ra sao. Sau đó bà nói đây là chuyện bịa, có Thượng đế chứng đám.

Cô gái rút lui nhưng không tin. Cô đi rình.

Tôi nhận thấy một cách rõ ràng sự thay đổi của cô gái. Lúc nào cô cũng nghiêm khắc và buồn phiền; nhìn chúng tôi như thể thăm dò. Chúng tôi không biết cô đang nghĩ gì, và người ta quả quyết là cô đang tìm kiếm một tấm chồng hoặc mãi mãi hoặc tạm thời.

Không nghi ngờ gì nữa, một tối cô đến bên mẹ. Và lạnh lùng như một nhà kinh doanh đưa ra những điều kiện cho một bản hợp đồng cô nói:

- Thế này, con đã quyết định rồi, Chúng ta về một tỉnh nhỏ hoặc là một vùng nông thôn; chúng ta sống ở đấy mà không có điều tiếng gì theo điều kiện của mình. Đồ nữ trang của mẹ là cả một gia tài. Nếu mẹ có thể kết hôn được với một người trung thực, càng tốt; tốt hơn nữa cả con cũng vậy. Nếu mẹ không đồng ý thì con sẽ tự vẫn.

Lần này thì bà Hầu tước đuổi con gái ra khỏi phòng và cấm không được nói điều gở như vậy.

Yveline trả lời:

- Con cho mẹ một tháng để suy nghĩ. Nếu sau đây một tháng mẹ không thay đổi cuộc sống này, con sẽ tự vẫn, vì không có cách nào để lấy lại được danh dự cho cuộc đời của con nữa.

Và cô bỏ đi.

Sau đó một tháng người ta vẫn ăn uống nhảy nhót trong phòng khách của bà Samoris.

Yveline nói là mình đau răng và tới hiệu bào chế để mua một vài lọ clo-rô-phoóc. Hôm sau lại như vậy, mỗi lần một lượng không có ý nghĩa gì. Cô chứa thuốc vào một cái chai.

Cuối cùng một buổi sáng người ta thấy cô nằm lạnh ngắt trên giường, trên mặt có một nắm bông.

Quan tài của cô đầy hoa trắng của Nhà thờ. Rất nhiều người dự đám tang. Thật vậy, nếu tôi biết sớm, nhưng làm thế nào mà người ta có thể biết trước được, thì tôi sẽ lấy cô gái ấy. Cô ta rất xinh đẹp.

- Thế còn người mẹ thì sao?

- Bà ta khóc rất dữ. Tám ngày sau đó bà không tiếp khách.

- Người ta giải thích như thế nào về cái chết?

- Người ta nói cái lò sưởi bị hỏng. Tai nạn do lò sưởi ngày xưa là vấn đề lớn, không có điều gì ngạc nhiên về chuyện này.