ĐÊM NOËL
“Bữa ăn đêm Noël! Bữa ăn đêm Noël! A! Nhưng không, tôi không ăn đâu”.
Henri Templier, một anh chàng béo phị, nói một cách giận dữ như người ta đang yêu cầu anh làm một chuyện bẩn thỉu.
Những người khác bật cười và kêu lớn: “Nhưng tại sao anh lại bực mình như vậy?”.
Anh trả lời: “Vì bữa ăn đêm Noël đã chơi tôi một vố đau nhất trần đời, và tôi còn giữ mãi một một nỗi khủng khiếp ghê gớm không thể nào vượt qua nổi về cái đêm có những trò chơi rồ dại ấy.
- Đã xảy ra chuyện gì vậy?
- Chuyện gì ư? Các anh muốn biết sao? Vậy xin nghe đây.
⚝ ✽ ⚝
Các anh có nhớ cách đây hai năm, trời đã rét ghê gớm; trận rét làm chết những người nghèo trên đường phố. Nước sông Seine đóng băng, trên vỉa hè nước ngấm vào đế giày làm tê cóng đôi chân mọi người; không gian như sắp vỡ tung. Lúc ấy tôi đang có một công việc khẩn thiết và tôi từ chối mọi lời mời dự bữa ăn đêm Noel và dự định ngồi suốt đêm trước bàn làm việc. Tôi ăn bữa tối một mình và bắt tay vào làm việc ngay. Nhưng đến mười giờ, nghĩ về những thú vui trên đường phố Paris, nghe thấy những tiếng động vui vẻ từ khu phố, từ những căn hộ hàng xóm đang chuẩn bị bữa ăn đêm dội vào, tôi thấy mình như đang bị kích động. Tôi không biết mình đang làm gì nữa; tôi viết bậy viết bạ; và tôi hiểu ra rằng mình phải từ bỏ hi vọng là làm ra được một cái vì đó trong đêm ấy.
Tôi đi đi, lại lại trong phòng một lúc lâu. Tôi ngồi xuống rồi lại đứng lên. Tôi đang cưỡng lại ảnh hưởng bí mật từ bên ngoài.
Nhưng rồi tôi giật chuông gọi bà hầu phòng và bảo bà ta:
- Bà Angèle, bà đi mua cho tôi cái vì để ăn đêm nay cho hai người: sò huyết, gà gô ướp lạnh, tôm he, thịt sấy, bánh gatô. Mua thêm hai chai sâm-banh; dọn bàn ăn sau đó cho bà đi nghỉ.
Bà ta vâng lời tuy có phần nào ngạc nhiên. Khi việc chuẩn bị đã hoàn tất, tôi mặc áo khoác và ra khỏi nhà.
Có một vấn đề lớn cần giải quyết: Tôi sẽ dùng bữa đêm Noel với ai đây? Các bạn gái của tôi đều có người mời cả rồi.
Để có được một cô thì phải hẹn trước. Cùng lúc ấy tôi nghĩ đến việc thiện. Tôi tự nhủ: Paris có rất nhiều những cô gái đẹp nhưng nghèo, không có cả bữa ăn tối, đang đi lang thang mong cặp được người con trai hào hiệp để được giúp đỡ. Tôi muốn mình là vị cứu tinh trong đêm Noel đối với những cô gái khốn khổ ấy. Tôi đi dạo, la cà các chốn ăn chơi, dò hỏi, lùng sục, lựa chọn theo ý thích của mình.
Và tôi đi lang thang khắp Thành phố.
Đúng thế, tôi đã gặp nhiêu những cô gái như vậy đang đi tìm kiếm những cuộc phiêu lưu, nhưng các cô đều xấu đến phát ớn hoặc quá gầy yếu tưởng chừng họ sẽ chết ngay vì lạnh cóng nếu họ dừng bước.
Tôi có một điểm yếu, như các anh đã biết, là thích những người phụ nữ béo tốt. Họ càng đẫy đà, tôi càng thích.
Gặp một cô núng nính thì tôi mê mẩn tâm thần.
Bất chợt tôi nhìn thấy một cô như vậy đứng ở trước cửa Nhà hát Variete. Cái đầu và bộ ngực tuyệt đẹp, còn ở phía dưới thì quá đồ sộ: một cái bụng ngỗng cái. Tôi run lên, miệng lẩm bẩm: "Bố khỉ, sao có người đẹp thế.". Còn một bộ phận cần nhìn cho rõ: khuôn mặt.
Bộ mặt, đó là món tránh miệng; cái còn lại là thịt quay.
Tôi rảo bước đi theo người phụ nữ đang đi lang thang ấy, và khi đi qua ngọn đèn đường tôi quay phắt lại. Đó là một cô gái trẻ, đẹp, tóc và và cặp mắt đen lánh.
Tôi nói ý định của mình và cô ta nhận lời không chút ngập ngừng. Một khắc đồng hồ sau chúng tôi đã về đến nhà và ngồi trước bàn ăn. Vừa mới bước chân vào căn hộ cô ta nói ngay: “A! ở đây tốt thật!” Cô nhìn xung quanh với vẻ thích thú vì đã tìm được nơi ăn, chốn ở trong một đêm băng giá như thế này. Cô ta đẹp khiến tôi phải ngạc nhiên, và mập mạp khiến lòng tôi rạo rực.
Cô cởi bỏ áo choàng và mũ rồi bắt đầu ngồi vào ăn; nhưng đôi lúc bộ mặt hơi xanh của cô run lên như đang đau đớn về một nỗi buồn phiền ẩn giấu.
Tôi hỏi cô ta: “Em bị mệt, đúng không Cô ta trả lời: “A! Chúng ta hãy quên đi tất cả”.
Và cô ta uống rượu. Một hơi hết cốc sâm-banh, lại rót cốc khác, rồi lại uống liên tiếp.
Lát sau đôi má hồng lên và cô bắt đầu cười.
Tôi thấy quí mến cô, hôn vào miệng cô, và tôi thấy cô ta cũng không đến nỗi nào, cũng không thô tục như những cô gái đứng đường khác. Tôi hỏi về cuộc sống của cô. Cô đáp:
“Anh bé bỏng, chuyện ấy chẳng liên quan gì đến anh”.
Than ôi? Một tiếng đồng hồ sau...
Đã đến lúc lên giường. Và trong lúc tôi đang dọn bàn thì cô thay quần áo trước lò sưởi, rồi nhảy lên giường kéo chăn đắp.
Những người hàng xóm cười đùa như một lũ hoá dại; tôi tự nhủ: “Mình có lí khi đi kiếm cô này về, nếu không thì cũng không thể làm việc được”.
Một tiếng rên làm tôi quay lại và hỏi:
- Em làm sao vậy, con mèo của anh?
Cô ta không trả lời mà tiếp tục rên như đang bị đau đớn khủng khiếp:
Tôi hỏi gặng:
- Em thấy khó chịu trong người ư?
Và bỗng nhiên cô ta kêu thét lên, tiếng kêu như xé ruột. Tôi vội vàng cầm ngọn nến chạy lại.
Mặt cô méo xệch vì đau đớn, hai tay vặn vào nhau, miệng thở hổn hển như những tiếng khò khè làm não lòng người.
Tôi hốt hoảng hỏi: “Nhưng em làm sao? Nói cho anh biết. Em làm sao?”.
Cô ta không trả lời mà chỉ la hét.
Hàng xóm bỗng yên lặng nghe ngóng xem đã có chuyện gì xảy ra trong căn hộ của tôi.
Tôi nhắc lại: “Nhưng em làm sao? Đau ở đâu? Nói cho anh biết!”.
Cô ta lắp bắp: “Ôi! Bụng của em! Bụng của em!”.
Tôi lật phắt tấm chăn ra, và tôi nhận thấy…
Cô ta đang đau đẻ, các bạn ạ.
Tôi hốt hoảng nhảy đến bên tường và đấm mạnh vào đấy, miệng kêu to: “Cứu tôi với! Cứu tôi với!”.
Cửa phòng tôi bật mở, một đám đông người chạy vào, các ông ăn vận chỉnh tề còn các bà thì hở hang; người Pháp, người Thổ Nhĩ Kỳ, có cả ngự lâm quân nữa. Sự tràn ngập này làm tôi phát hoảng đến mức không thể giải thích được gì cả.
Còn họ thì họ không hiểu ra sao, tưởng đã có một vụ tai nạn hoặc vụ án mạnm gì xảy ra.
Cuối cùng tôi nói: “Đây là... đây là... người đàn bà này đang... đang đau đẻ”. Thế là mọi người xộc vào nhìn mặt cô ta, nói ý kiến riêng của mình. Một tu sĩ dòng thánh François cam đoan là mình biết việc này và muốn giúp một tay.
Họ đều say bí tỉ. Tôi sợ họ sẽ làm cho cô ta chết mất; và tôi vội vàng đầu trần, chạy xuống cầu thang để tìm một ông thày thuốc và ở phố bên cạnh.
Khi tôi cùng với ông thày thuốc trở về thì mọi người trong nhà đều đứng bật lên; người ta đã đốt đèn ở cầu thang để mọi người cùng tầng lầu có thể kéo đến căn hộ của tôi, bốn tay bợm nhậu đã ngồi vào bàn uống nốt chỗ rượu và chén nốt số thức ăn còn lại của tôi.
Thấy tôi mọi người đều reo ầm lên, và một bà mang đến trước mặt tôi một cái bọc trong đó có một cục thịt nhăn nheo, cựa quậy, khóc nheo nhéo như mèo kêu; và bà ta bảo tôi: “Con gái”.
Ông thày thuốc khám cho bà đẻ, nói hơi nghi ngại về thể trạng của cô ta, cơn đau đớn xảy ra ngay sau bữa ăn; trước khi ra về ông ta nói sẽ cử một bà hộ lý và một bà trông trẻ tới.
Một tiếng đồng hồ sau hai bà ấy đến mang theo đủ thứ bông băng và thuốc men.
Tôi ngồi trên ghế bành thâu đêm, hoang mang không biết giải quyết vụ này ra sao.
Sáng hôm sau ông thày thuốc tới thấy bệnh tình của sản phụ có phần xấu đi.
Ông bảo tôi: “Thưa ông bà nhà...”.
Tôi ngắt lời ông ta: “Đây không phải là vợ tôi”.
- Ông ta nói lại: “Tình nhân của ông cũng thế thôi”. Rồi ông ta kê ra những thứ thuốc cần phải dùng và cách chăm nom người bệnh.
Làm gì bây giờ? Đưa người đàn bà khốn khổ này đến nhà thương ư? Tôi sẽ trở thành một tên khốn kiếp trong toà nhà này, trong khu phố này.
Tôi giữ cô ta lại. Cô ta cứ nằm trên giường như vậy trong suốt sáu tuần lễ sau đó.
Còn đứa trẻ. Tôi gửi nó đến một gia đình nông dân ở Poisy và phải trả năm mươi trong mỗi tháng. Từ khởi đầu đã phải nuôi dưỡng nó, tôi còn phải nuôi nó cho đến lúc tôi chết.
Sau này nó sẽ tưởng tôi là cha đẻ của nó.
Nhưng như để làm nặng thêm nỗi bất hạnh của tôi, khi bình phục cô ta lại yêu tôi... cô ta yêu tôi tha thiết... Thế mới chết tôi chứ... cái đồ đĩ rạc ấy.
⚝ ✽ ⚝
- Rồi sao nữa?
- Thế rồi cô ta gầy như con mèo ốm vậy; và tôi đã tống cái của nợ ấy ra khỏi nhà. Bộ xương người ấy cứ rình mò tôi ở ngoài phố, nấp vào chỗ kín mà rình tôi đi qua vào buổi tối để chặn tôi lại, hôn tay tôi, quấy rày tôi tới mức tôi có thể phát điên lên được.
Đó là lí do tại sao từ đấy tôi chẳng bao giờ dùng bữa ăn đêm Noël nữa.