BÀ CHỦ NHÀ Tặng bác sĩ Baraduc
Trước kia tôi ở một ngôi nhà có đầy đủ đồ đạc ở phố Saint-Père. Georges Kervelen nói. Khi cha mẹ tôi quyết định cho tôi theo học ngành y ở Paris thì các cụ đã có nhiều cuộc thảo luận về việc thu xếp nơi ăn chốn ở cho tôi. Tiền chi phí cho tôi được ấn định là hai ngàn năm trăm frăng, nhưng người mẹ khốn khổ của tôi còn lo ngại và nói điều này với cha tôi: “Nếu nó chi tiêu không có kế hoạch, thì tiền hết mà ăn uống vẫn kham khổ, sức khoẻ của nó sẽ kém đi. Bọn trẻ bây giờ có thể làm mọi việc”.
Cha mẹ tôi bèn tìm cho tôi một chỗ ở trọ, một chỗ trọ khiêm tốn và thuận tiện, và gia đình tôi hàng tháng trực tiếp thanh toán tiền cho chủ nhà.
Tôi chưa bao giờ xa nhà. Như mọi người vào tuổi tôi, bằng mọi cách, tôi muốn sống vui vẻ.
Hàng xóm chỉ cho cha mẹ tôi một người đồng hương, bà Keraran, bà chủ nhà trọ. Cha tôi viết thư hỏi con người đáng kính ấy. Và một buổi chiều nọ tôi tới nơi với chiếc rương.
Bà Keraran khoảng bốn chục tuổi. Bà rất mạnh khoẻ, nói bằng giọng người chỉ huy và quyết định mọi vấn đề bằng những lời rõ ràng và cụ thể. Nhà bà chật hẹp, mỗi tầng lầu chỉ có một cửa nhìn ra phố, trông giống như một chiếc thang bằng cửa sổ hoặc như một lát bánh kẹp thịt giữa các ngôi nhà khác.
Bà Keraran ở lầu một với bà người hầu; ở đây cũng là nơi nấu nướng và chuẩn bị bữa ăn để mang lên lầu hai. Lầu ba và lầu bốn là bốn sinh viên người Bretagne. Tôi ở hai căn phòng trên lầu năm.
Một cầu thang nhỏ, màu đen, trông như chiếc mở nút chai dẫn lên lầu năm. Hàng này bà Keraran lên xuống không biết bao nhiêu lần trên cái vòng xoáy trôn ốc đó, như một viên thuyền trưởng chăm sóc con tàu cũ nát của mình.
Bà vào mỗi phòng mười lần một ngày kiểm soát tất cả, nhìn xem giường có được trải khăn tử tế không, quần áo có được treo ngay ngắn không, và việc phục vụ đã chu đáo chưa. Bà săn sóc những người ở trọ trọn vẹn như một bà mẹ, hơn cả bà mẹ nữa.
Tôi đã làm quen với bốn bạn cùng ở trọ. Hai người học ngành y và hai người kia học ngành luật, nhưng tất cả đều chịu dưới ách chuyên chế của bà chủ nhà. Họ sợ bà như những kẻ trộm cắp sợ người gác rừng vậy.
Về phần mình, tôi muốn được độc lập hơn, vì bản chất của tôi là hay chống đối. Trước tiên tôi tuyên bố rằng tôi sẽ về nhà theo giờ giấc của mình vì bà Keraran qui định nửa đêm là giới hạn cuối cùng. Nghe tôi nói, bà nhìn thẳng vào mắt tôi trong một vài giây rồi nói: “Không thể như vậy được. Tôi không tha thứ cho những ai đang đêm đánh thức bà Annette. Cậu không thể ở ngoài phố quá khuya được.”
Tôi trả lời một cách đanh thép: “Theo pháp luật thì bà buộc phải mở cửa cho tôi vào bất cứ giờ nào. Nếu bà từ chối, tôi sẽ lấy giấy xác nhận của Cảnh sát Thành phố, rồi tôi đến khách sạn nghỉ và bà là người trả tiền. Bây giờ hoặc là bà mở cửa cho tôi hoặc là không cho tôi trọ nữa thì tuỳ bà. Mở cửa hoặc là vĩnh biệt. Bà chọn đi”.
Tôi cười vào mũi bà khi đưa ra những điều kiện như vậy.
Sau một phút ngỡ ngàng bà ta muốn thương lượng nhưng tôi không nghe và bà đã phải nhượng bộ. Tôi sẽ có một chìa khoá vạn năng với nguyên tắc là không được để ai biết chuyện này.
Thái độ của tôi đã gây cho bà một ấn tượng mạnh mẽ.
Từ ngày ấy đối với tôi, bà có vẻ nể nang hơn. Bà chăm sóc tôi một cách tế nhị và có cả sự chiều chuộng nữa. Nhiều lần trong lúc vui vẻ, tôi muốn hôn bà thì ngay lập tức bà cho tôi một cái bạt tai. Khi tôi muốn hôn lên đầu bà, thì tay bà đã hất tôi ra nhanh như một viên đạn. Những lúc ấy, tôi vừa cười vừa bỏ chạy thì bà nói: “A! Đồ vô lại! Đồ vô lại!”.
Chúng tôi đã trở thành đôi bạn.
Một hôm, trên đường phố, tôi quen với một cô gái làm công cho một cửa hàng. Các bạn đã biết thế nào là mối tình chốc lát ở Paris. Tôi đang tới trường thì gặp một cô gái đầu trần, tay níu vào cánh tay của người bạn tới nơi làm việc. Chúng tôi nhìn nhau và tôi cảm thấy một sự rung động. Đây là một chuyện thú vị trong cuộc sống, những thiện cảm nảy sinh trong một cuộc gặp gỡ, sự quyến rũ nhẹ nhàng và tế nhị bất chợt để làm bạn được hài lòng và được yêu. Ngay từ lần đầu tiên, khuôn mặt ấy, cái miệng ấy, mái tóc ấy, cái cười ấy đã làm cho bạn bị quyến rũ, cảm thấy sung sướng thúc đẩy bạn đến với người phụ nữ không quen biết. Hình như ở người ấy có một lời kêu gọi mà bạn phải trả lời, một sự lôi kéo khiến bạn phải quị luỵ; hình như chúng ta đã quen biết người ấy từ lâu, đã nhìn thấy người ấy từ lâu và chúng ta biết người ấy đang nghĩ gì.
Hôm sau cũng vào giờ ấy, tôi lại tới chỗ chúng tôi đã gặp nhau và tôi đã gặp cô ta. Hôm sau và hôm sau nữa. Rồi chúng tôi nói chuyện với nhau. Và mối tình chốc lát xuất hiện, đều đặn như một chứng bệnh.
Sau ba tuần lễ tôi đã dẫn Emma đi chơi. Tôi không biết dẫn Emma tới đâu để “tỏ tình” với cô. Bạn gái tôi sinh trưởng trong một gia đình rất ghét khách sạn. Tôi bù đầu tìm một cách, một mẹo để “tiếp cận” cô gái. Cuối cùng tôi quyết định sẽ dẫn cô tới nơi tôi trọ học, vào lúc mười một giờ khuya với lí do để dùng một tách trà. Bà Kararan đi nghỉ lúc mười giờ.
Tôi có thể trở về nhà trọ bằng chiếc chìa khoá vạn năng của tôi và nhẹ nhàng không gây ra tiếng động để tránh sự chú ý.
Chúng tôi sẽ cùng xuống thang bằng cách ấy sau đó chừng một hoặc hai tiếng đồng hồ.
Emna nhận lời mời của tôi vì tôi đã vật nài cô.
Ngày hôm ấy tôi rất bồn chồn, tôi rất sợ những trở ngại, những chuyện bê bối. Chiều đến, tôi tới quán rượu dùng hai tách cà phê và năm li rượu để thêm phần hăng hái.
Rồi tôi tới phố Saint-Michel. Tôi nghe thấy chuông đồng hồ điểm mười tiếng. Tôi chậm chạp đến nơi hẹn. Cô tái đang đứng đợi tôi. Cô vịn vào cánh tay tôi với vẻ dịu dàng và chúng tôi cùng đi. Khi gần tới nhà, tôi nghĩ: “Miễn là bà Keraran đã ngủ rồi”.
Đã ba lần tôi căn dặn Emma: “Chú ý không gây ra tiếng động trên cầu thang”.
Cô gái bật cười: “Anh sợ người ta biết chuyện của chúng mình sao?”.
- Không Nhưng tôi không muốn đánh thức người ở phòng bên, anh ta đang mệt.
Đây là phố Saint- Pères. Tôi về nhà như đến một phòng chữa răng. Mọi ô cửa sổ đều tối om. Chắc chắn mọi người đã ngủ. Tôi thở thật sâu. Tôi mở cửa như một tên kẻ trộm. Để bạn gái bước vào, tôi khoá cửa lại và tôi lên thang các bằng những ngón chân. Tôi bật điện để bạn tôi khỏi vấp ngã.
Khi đi qua phòng của bà chủ, tim tôi đập rộn lên. Cuối cùng thì chúng tôi đã lên lầu ba, lầu bốn rồi lầu năm. Tôi mở khoá để vào phòng của mình. Thắng lợi!
Lúc này chúng tôi chỉ dám nói rất khẽ, tôi nhẹ nhàng tháo giày. Trà đã được chuẩn bị trên chiếc đèn cồn. Tôi khẩn trương cởi từng chiếc áo của bạn gái, cô ta đỏ mặt lên, nhìn xung quanh trong cái giây phút định mệnh và thú vị ấy.
Khi trên người cô chỉ còn một chiếc váy nhỏ thì cánh cửa phòng tôi bật mở, bà Kararan xuất hiện, trên người mang bộ đồ cũng giống Emma, tay cầm ngọn nến.
Tôi nhảy xa một bước, để lại hai phụ nữ đứng bên nhau. Sẽ có chuyện gì xảy ra?
Bà chủ nhà nói bằng giọng kiêu kì mà lúc này tôi mới nhận ra: “Tôi không muốn thấy các cô gái ở trong nhà tôi, cậu Kervelen”.
Tôi lắp bắp: “Nhưng thưa bà Kararan, cô ấy là bạn tôi. Cô tới để dùng một tách trà”.
Người đàn bà to béo nói: “Người ta không mặc đồ lót để dùng trà bao giờ. Cậu phải đuổi người này đi ngay”.
Emma rụng rời lấy váy che mặt để khóc.
Tôi thì đầu óc rối tinh rối mù, không biết phải nói gì, làm gì. Bà chủ nhà ra lệnh: “Cậu giúp cô ta mặc váy áo và đưa cô ta đi ngay”.
Không có việc gì khác, tôi cúi xuống nhặt chiếc váy nằm khoanh tròn như một quả bóng xì hơi trên sàn nhà, tôi đưa váy qua đầu cô gái và giúp cô cài cúc một cách vất vả.
Emma cũng cùng tôi làm việc này nhưng nhầm lẫn lung tung giữa cúc và giải buộc. Bà Kargaran, tay cầm ngọn nến, vẫn nghiêm khắc đứng nhìn chúng tôi.
Vì muốn nhanh chóng đi khỏi đây, cô gái làm nhanh cho chóng xong quên cả thắt dây giày, rồi chạy xuống cầu thang. Tôi chạy theo cô, trên người chỉ có một chiếc áo cánh, miệng gọi với: “Emma, nghe anh đã, Emma!”
Tôi chỉ tới bên cô gái khi tới cửa ra vào. Nhưng cô đã đẩy tôi ra, miệng nói: “Bỏ tôi ra. Bỏ tôi ra. Đừng đụng vào người tôi”.
Cô gái chạy ra phố sau khi đóng sập cửa lại.
Tôi trở về. Bà Kararan đanh đứng trên đầu cầu thang lầu một. Tôi bước lên, đợi tất cả và sẵn sàng tất cả.
Phòng của bà chủ nhà để ngỏ, bà bước vào và nghiêm khắc nói: “Tôi có chuyện muốn nói với cậu, cậu Kervelen”.
Tôi cúi đầu đi qua mặt bà. Bà đặt cây nến trên lò sưởi, rồi khoanh tay trước bộ ngực đồ sộ được che phủ chỉ bằng một chiếc áo ngủ mỏng tang.
- A! Cậu Kervelen, cậu cho rằng ở đây là một nhà chứa ư?
Tôi không tán thành. Tôi lẩm bẩm: “Nhưng không, thưa bà Kararan. Bà không nên bực mình. Bà biết rằng tôi chỉ là một chàng trai”.
Bà trả lời: “Tôi biết là cái ngữ ấy không được ở trong nhà tôi, cậu nghe rõ chưa? Tôi biết là mọi người phải tôn trọng danh tiếng của nhà tôi, cậu nghe rõ chưa? Tôi biết...”.
Bà nói trong hai mươi phút đồng hồ là ít, nêu những lí do và sự bực bội của mình dưới danh nghĩa phải tôn trọng danh dự ngôi nhà và bà chê trách tôi bằng những lời nặng nề.
Tôi (con người là một động vật đặc biệt) thay vì nghe bà nói thì tôi lại ngắm bà. Tôi không nghe một lời nào của bà cả.
Cặp vú bà rất lớn, rắn chắc, phóng túng và đầy mỡ. Tôi không biết là có chuyện gì đang xảy ra đằng sau chiếc áo của bà chủ nhà. Khi cởi áo, bà ta có vẻ trẻ hơn mười tuổi. Tôi cảm thấy mình rất kì cục... Biết nói thế nào nhỉ?... đang bị đảo lộn. Tôi thấy tình hình đã đảo ngược so với mười lăm phút trước đây trên phòng tôi.
Và sau lưng bà, trong hõm tường là chiếc giường. Tôi nhìn chiếc giường của bà. Màn được vén lên, trên nệm còn một vết lõm của người nằm trước đó. Tôi cho rằng giường rất êm, rất ấm, ấm hơn những chiếc giường khác. Tại sao lại ấm? Tôi không biết, có thể là do sự phong phú của xác thịt trên giường. Có gì bối rối hơn khi nhìn thấy chiếc giường đã có người nằm? Cái đó làm tôi say sưa, người nổi da gà. Bà vẫn nói, nhưng lúc này êm dịu hơn, bà nói như một người bạn tốt, không đòi hỏi xin lỗi.
Tôi lẩm bẩm: “Nào... thưa bà Keraran, nào...”. Và vì bà đang im lặng nghe câu trả lời của tôi, tôi ôm choàng lấy bà và hôn bà, hôn như một kẻ đói khát, như một người đã chờ đợi việc này từ lâu lắm rồi. Bà vùng vẫy, quay mặt đi, tỏ ra không bực mình lắm, nói một cách máy móc theo thói quen: “A! Đồ vô lại. Đồ vô lại!”.
Bà chưa kịp nói hết lời thì tôi đã gắng sức nhấc bổng bà lên còn bà thì ôm chặt lấy tôi. Có lúc thì người ta rất khoẻ!
Tôi đến bên giường và lăn xuống tay vẫn ôm bà.
Đúng là giường rất êm và rất ấm.
Một tiếng đồng hồ sau, nến đã tắt, bà chủ đi thắp cây nến khác. Khi trở về nằm bên tôi, lùa đôi chân chắc khoẻ vào trong chăn, bà nói bằng giọng mơn trớn, hài lòng và cả biết ơn nữa: “A! Đồ vô lại. Đồ vô lại!”.