NGƯỜI CHA
Sống ở vùng Les Batinolles (ngoại ô phía Bắc Paris) và làm việc ở Bộ Giáo dục, cho nên sáng nào chàng cũng phải đi xe do ngựa kéo để đến cơ quan. Trên đường vào trung tâm Paris, chàng thường ngồi đối diện với một cô gái, người chàng trở nên say mê.
Nàng tới cửa hàng nơi mình làm việc, hàng ngày, luôn theo giờ giấc không thay đổi. Đấy là một thiếu nữ có mái tóc nâu, cặp mắt đen, da trắng như ngà. Chàng thấy nàng sáng nào cũng xuất hiện ở cùng một góc phố, và nàng phải chạy để kịp lên chiếc xe nặng nề. Nàng chạy vội vàng nhưng rất uyển chuyển và duyên dáng; và nàng bước lên bậc lên xuống trước khi những con ngựa dừng hẳn lại. Sau đó nàng bước vào trong toa xe, thở dồn dập, tìm chỗ ngồi, sau đó nhìn xung quanh.
Lần đầu tiên gặp nàng François đã cảm thấy yêu say đắm. Đôi khi gặp những người phụ nữ như vậy, người ta đã muốn ôm chầm lấy ngay lập tức tuy chưa biết người đó là ai. Người thiếu nữ ấy đã đáp ứng được những ước ao thầm kín của chàng, những lí tưởng về tình yêu mà người ta lưu giữ trong tim mà chàng không biết.
Tuy không cố ý, chàng vẫn nhìn nàng chằm chằm. Khó chịu về việc này, nàng đỏ mặt lên. Chàng nhận ra sự thiếu lịch sự của mình nên vội quay mặt đi, nhưng rồi không hiểu sao chốc chốc lại quay lại nhìn nàng. Sau vài ngày họ quen nhau tuy chưa nói với nhau lấy một lời. Chàng nhường chỗ ngồi cho nàng khi xe đã quá chật còn mình thì leo lên tầng trên ngồi cho dù có phần tiếc nuối.
Bây giờ thì nàng đã chào anh bằng nụ cười, và, tuy vẫn cúi mặt xuống mỗi khi bị nhìn chằm chằm, nhưng nàng không còn tỏ vẻ khó chịu như trước kia nữa. Cuối cùng họ đã nói chuyện với nhau trong thời gian nửa tiếng đồng hồ khi ngồi trên xe. Một kiểu thân mật nhanh chóng đã hình thành giữa hai người. Đó là nửa tiếng đồng hồ thú vị nhất trong ngày của chàng. Chàng luôn nghĩ tới nàng trong suốt thời gian còn lại trong khi làm việc ở cơ quan. Chàng như đã bị ám ảnh, tóm chặt, chiếm lĩnh bằng hình ảnh bồng bềnh và dai dẳng của bộ mặt của người phụ nữ đáng yêu ấy. Đối với chàng việc chiếm đoạt hoàn toàn con người nhỏ bé ấy sẽ là một niềm hạnh phúc vô biên và gần như là quá sức đối với con người.
Bây giờ, mỗi buổi sáng hai người đã bắt tay nhau, và chàng giữ lại cái cảm giác của sự đụng chạm đó cho đến tận buổi chiều, cái kỷ niệm da thịt của những ngón tay nhỏ bé; chàng tưởng như mình còn giữ được những dấu vân tay của nàng trên tay mình. Suốt ngày chàng bồn chồn chờ đợi chuyến đi bằng xe ngựa ấy. Và những ngày chủ nhật thực sự là những ngày khổ sở đối với chàng. Chắc chắn cô gái cũng rất yêu chàng vì cô đã nhận lời dùng bữa với chàng vào một sáng thứ bảy mùa xuân tại khu phố Maisons Laffitte vào sáng hôm sau.
Cô là người đến nơi đậu xe trước tiên. Chàng lấy làm ngạc nhiên nhưng nàng đã nói ngay:
- Trước khi đi tôi muốn nói với anh một chuyện. Hai mươi phút đồng hồ nữa xe mới chạy, như vậy là đủ để chúng ta nói chuyện rồi.
Cô run lên, má xanh xao, mắt cúi xuống và phải vịn vào cánh tay chàng để đứng vững. Nàng nói:
- Anh không nên hiểu lầm về tôi. Tôi là một người con gái của một gia đình tử tế, tôi chỉ đi dùng bữa với anh nếu anh thề rằng anh không làm... không làm điều gì…không đứng đắn.
Mặt cô gái bỗng đỏ lên như bông hoa mào gà. Cô im lặng. Chàng chỉ biết là mình rất sung sướng nhưng đồng thời anh cũng rất thất vọng. Trong thâm tâm, chàng đã mơ ước những điều làm chàng rạo rực. Chắc chắn anh sẽ yêu nàng ít hơn nếu anh biết nàng là người lẳng lơ, nhưng trong trường hợp này thì anh sẽ được hưởng nhiều sự khoái cảm tuyệt vời. Và mọi tính toán ích kỉ của người đàn ông về mặt tình ái vẫn luẩn quẩn trong đầu chàng. Vì thấy anh không nói gì, nàng nói bằng giọng cảm động nước mắt lưng tròng:
- Nếu anh không hứa hoàn toàn kính trọng tôi thì tôi sẽ trở về nhà ngay.
Chàng nắm chặt lấy cánh tay nàng và trả lời:
- Tôi xin hứa, sẽ làm tất cả những gì cô muốn.
Cô gái tỏ ra yên tâm và mỉm cười hỏi:
- Thật vậy chứ?
Anh nhìn vào đáy mắt nàng:
- Tôi xin thề!
- Vậy chúng ta đi mua vé xe. - Cô nói.
Trên xe chật cứng những người; họ không thể nói gì với nhau được.
Tới khu phố Maisons Lafitte, hai người đi về phía sông Seine.
Không khí ấm áp làm cho người ta cảm thấy sảng khoái cả về thể xác lẫn tâm hồn. Mặt trời chiếu sáng lên mặt sông, lên lá cây và thảm cỏ làm tăng thêm sự hoan hỉ. Tay trong tay, hai người cùng đi theo dọc bờ sông. Nhìn những con cá nhỏ tung tăng bơi lội nữa hai làn nước. Họ đi, chìm ngập trong niềm sung sướng, như đang bay vào một thế giới đại hạnh phúc.
Cuối cùng cô gái nói:
- Chắc hẳn anh thấy tôi điên khùng lắm nhỉ?
Anh hỏi:
- Tại sao?
Cô nói tiếp:
- Đi một mình với anh như thế này chẳng phải là điên khùng sao?
- Nhưng không đó là việc rất bình thườn.
- Không phải! Không phải! Không phải là bình thường vì tôi không muốn phạm vào vòng tội lỗi, vì như thế này người ta sẽ phạm lỗi. Nhưng nếu anh biết. Thật là đáng chán vì ngày nào cũng như ngày nào, cuộc sống cũng cứ như nhau, không hề thay đổi; tất cả những ngày trong tháng, tất cả những tháng trong năm cũng đều như vậy. Mẹ tôi chỉ có một mình tôi. Và bà có nhiều phiền muộn, không lúc nào có được sự vui vẻ. Tôi, tôi không được làm những gì tôi muốn. Tôi cũng cố gắng cười, nhưng không phải lúc nào cũng thành công, cũng thế thôi, tới đây đã là một chuyện không hay rồi. Ít nhất là anh không muốn thấy tôi làm như vậy.
Để trả lời, anh hôn vào tai cô tái. Nhưng bất chợt cô đã tức giận đẩy mạnh anh ra:
Ô! ông François! Ông đã thề với tôi như thế nào?
Và họ quay về khu phố Maisons Laffitte.
Họ dùng bữa trong quán Petit-Havre, một cửa hiệu thấp bên bờ sông xung quanh có bốn cây bạch dương lớn.
Không gian thoáng đãng, ánh nắng ấm áp, rượu vang trắng và sự bối rối mà mỗi người tự cảm thấy khi ngồi bên nhau khiến họ đỏ mặt lên và ngồi im lặng. Nhưng sau khi dùng cà-phê một sự vui vẻ bất chợt đến với hai người, và sau khi đi qua sông Seine, họ đi dọc bờ sông để tới làng La Frette.
Bất chợt anh hỏi:
- Tên cô là gì?
- Louise.
Anh nhắc lại: Louise và không nói thêm gì nữa.
Con sông lượn theo một khúc quanh lớn, tới một quãng xa có một dãy nhà màu trắng soi mình xuống nước. Cô gái ghép lại thành một bó lớn sau khi hái những bông hồng cúc.
Và anh chàng thì hát rất to như một con ngựa non được thả rông để gặm cỏ.
Phía bên trái họ, lúc này là những vườn nho chạy dọc theo con sông. Nhưng bỗng François dừng lại đứng sững vì ngạc nhiên.
- Ô! Hãy nhìn kìa - Anh nói.
Đã hết những vườn nho và lúc này là những vườn huệ tím đang nở hoa. Đây là một khu rừng màu tím, một tấm thảm rất lớn trải trên mặt đất, đi vào tận làng cách xa đây hai, ba ki-lô-mét.
Cô cũng dừng lại nhắm và rất cảm động. Cô thì thầm:
- Ôi! Thật là đẹp!
Khi vừa đi vừa chạy thì hai người tới ngọn đồi kì lạ kia, ngọn đồi mỗi năm cung cấp toàn bộ số hoa huệ tím cho dân Paris trên những chiếc xe lưu động nhỏ. Một con đường nhỏ len lỏi giữa các lùm cây lúp xúp. Đi theo con đường đó thì tới một mảnh vườn trống, họ cùng ngồi xuống đấy.
Nhiều đàn ong bay vù vù trên đầu họ, ném vào không khí những tiếng vi vu đều đều và êm tai. Mặt trời sáng rực trong làn gió nhẹ chiếu xuống mảnh đồi đầy hoa làm cho mùi hương ngây ngất toả ngát khắp nơi.
Tiếng chuông Nhà thờ từ xa vẳng lại.
Và, khẽ khàng hai người ôm hôn nhau. Sau đó siết chặt lấy nhau rồi cùng ngã xuống cỏ, hai cặp môi vẫn bám riết lấy nhau. Nàng nhắm mắt và ôm chặt lấy chàng mà không biết gì hơn nữa, lí trí tan biến, toàn thân, từ đầu đến chân như đã bị tê liệt. Và nàng cống hiến tất cả mà không biết mình đã làm những gì, cũng không biết cả đến việc vì chàng mà mình đã là người thất tiết.
Và nàng đã thức tỉnh trong sự hoảng hốt như trước một bất hạnh lớn lao và nàng đã khóc, rên rỉ vì đau đớn, hai bàn tay úp lấy mặt.
Chàng cố gắng an ủi nàng. Nhưng nàng muốn trở về ngay lập tức. Bước những bước đài, miệng không ngừng kêu:
“Trời ơi! Trời ơi!”.
Chàng bảo nàng – Louise! Louise! Ở lại! Anh van em đấy!
Lúc này đôi má nàng đỏ ửng cặp mắt sâu hoắm. Khi tới ga Paris, cô về nhà mà không chào anh lấy một lời.
Hôm sau, khi gặp nhau ở bến xe cô như gầy hẳn đi. Cô bảo anh:
- Chúng ta cần nói chuyện với nhau khi xuống xe.
Khi hai người đứng trên vỉa hè, cô nói:
- Chúng ta cần nói lời chia tay nhau. Tôi không thể gặp lại ông sau những việc đã xảy ra.
Anh lắp bắp hỏi lại:
- Nhưng tại sao?
- Vì tôi không thể. Tôi đã là thủ phạm. Tôi sẽ không như vậy nữa.
Thế là anh van nài, cầu xin nàng lòng sôi sục những đòi hỏi chiếm đoạt lấy thể xác nàng trong những đêm dài ân ái.
Nàng khăng khăng trả lời:
- Không, tôi không thể. Không, tôi không thể.
Nhưng anh lại càng tỏ ra hăng hái và kích động nhiều hơn. Anh hứa là sẽ kết hôn với nàng Nhưng nàng vẫn nói:
- Không.
Rồi bỏ ra đi.
Trong tám ngày sau đó anh không nhìn thấy cô gái.
Anh không biết địa chỉ của cô và tưởng sẽ không bao giờ gặp lại cô nữa.
Chiều ngày thứ chín, có tiếng chuông ở cửa nhà anh. Anh ra mở cửa. Đó là Louise. Cô ngã vào vòng tay anh và không chịu rời ra nữa. Trong ba tháng sau đó, cô là tình nhân của anh.
Nhưng anh khi đã bắt đầu chán cô thì cũng là lúc cô báo tin rằng mình đã có thai. Thế là anh chỉ có một ý nghĩ trong đầu: cắt đứt bằng bất cứ giá nào.
Nhưng anh không biết cách cắt đứt sới dây liên lạc này ra làm sao, không biết sẽ phải nói năng như thế nào; anh sống trong sự sợ hãi về việc đứa trẻ sắp ra đời ngày càng lớn.
Thế rồi anh chọn một quyết định cuối cùng: thay đổi chỗ ở trong một đêm và biến mất.
Việc này thật là quá tàn nhẫn đối với nàng. Nàng không thể tìm ra kẻ bỏ rơi mình. Nàng quì xuống trước mặt mẹ và kể lại nỗi bất hạnh của mình, và vài tháng sau nàng cho ra đời một bé trai.
⚝ ✽ ⚝
Năm tháng qua đi, François già đi mà không có sự thay đổi nào trong cuộc sống. Anh sống một cuộc đời bàn giấy trầm lặng và ảm đạm, không chờ đợi, không hi vọng gì vào ngày mai. Mỗi ngày thức giấc vào cùng một giờ, đi qua cũng những khu phố ấy, qua cổng cơ quan với cũng người thường trực ấy, cũng ngồi trên chiếc ghế trước chiếc bàn ấy và làm những công việc mà mọi ngày vẫn làm. Anh ta sống cô độc trên đời giữa những đồng sự các loại vào ban ngày và trong phòng của người đàn ông độc thân vào ban đêm. Anh để dành một trăm frăng mỗi tháng phòng khi trở về già..
Mỗi chủ nhật, anh làm một vòng quanh Champs- Elysées để ngắm nhìn giới thanh lịch đi dạo, nhìn người ta ăn diện và những người phụ nữ xinh đẹp.
Hôm sau anh thuật lại cho một đồng sự cùng sống trong cảnh cơ cực như mình nghe:
- Đêm qua tôi ở vườn hoa về, thật là thú vị.
Chủ nhật sau, ngẫu nhiên đi qua những khu phố mới, anh tới Quảng trường Monceau. Lúc ấy là một sáng mùa hè trong vắt. Những bà mẹ, những bà vú nuôi ngồi theo chiều dọc lối đi để trông những đứa trẻ đang chơi đùa trước mặt.
Nhưng bất chợt François giật mình. Một thiếu phụ đi qua, hai tay dắt hai đứa trẻ, một bé trai khoảng mười tuổi và một bé gái khoản bốn tuổi. Đó là nàng. Anh đi thêm chừng một trăm bước nữa sau đó ngồi xuống ghế, chết lặng vì cảm động.. Nàng không nhận ra anh.
Thế là anh lại đứng lên để đi nhìn nàng một lần nữa. Lúc này nàng đã ngồi xuống thế. Bé trai khôn ngoan đứng cạnh mẹ còn bé gái đang đắp những đống đất. Đúng là nàng, rõ ràng là nàng rồi. Nàng có vẻ là một phu nhân đứng đắn, trang sức đơn giản, dáng đi đàng hoàng. Chàng đứng nhìn nàng từ xa, không dám lại lần. Bé trai ngẩng đầu lên. François Tenier run lên. Chắc chắn đây là con trai anh. Chàng nhìn kĩ nó và nhận ra nó chính là chàng thủa bé theo như một bức ảnh chụp còn lại.
Anh nấp sau một thân cây, đợi Louise ra về để đi theo.
Đêm hôm ấy chàng mất ngủ. Ý nghĩ về đứa trẻ đang dằn vặt anh. Con anh! Ồ! Nếu có thể biết chính xác. Nhưng phải làm thế nào?
Anh đã biết nhà nàng. Anh biết nàng đã kết hôn với một người hàng xóm, một người đàn ông đứng đắn, tính tình cương trực, cảm động trước cảnh thương tâm của nàng. Người đàn ông này đã biết rõ những lỗi lầm của nàng và đã tha thứ cho nàng đồng thời nhận luôn cả đứa con trai coi nó như con đẻ của mình tuy biết nó là con của François.
Sau đó chủ nhật nào anh cũng tới Quảng trường Monceau. Lần nào anh cũng nhìn thấy nàng và lần nào cũng có một khao khát cháy bỏng là được bế đứa con trai trong tay, ôm hôn nó và bắt cóc nó.
Anh đau khổ ghê gớm trong tình trạng cô độc khốn cùng của một người đàn ông cao tuổi không có lấy một chút tình thương. Anh đau đớn vì lương tâm bị cắn rứt, tình phụ tử bị dày vò gây ra những hối hận, lòng ham muốn, sự ghen tuôn và lòng khao khát được yêu con mà tạo hoá đã ban cho các loài sinh vật.
Cuối cùng anh đã có một hành động tuyệt vọng. Một hôm, khi nàng vừa đi vào Quảng trường, đứng chặn nàng ở giữa đường mặt tái đi, môi run lên, anh hỏi:
- Bà không nhận ra tôi ư?
Người thiếu phụ nước mắt lên, nhìn anh, kêu lên một tiếng thảng thốt, và, nắm chặt tay hai đứa con, người ấy lôi chúng chạy trốn.
Anh trở về nhà để khóc.
Nhiều tháng qua đi. Anh không gặp nàng nữa. Nhưng anh đã đau khổ suốt ngày đêm, tâm can bị giằng xé vì tình thương con của một người cha.
Để được ôm hôn con, chàng có thể chết, có thể phải giết người, phải vượt qua nhiều nguy hiểm, làm nhiều công việc táo bạo.
Anh gửi thư cho nàng Nàng không trả lời. Sau hai chục lá thư, chàng nhận ra rằng không thể hi vọng làm xiêu lòng nàng. Anh đi đến một quyết định thất vọng và sẵn sàng nhận một viên đạn vào tim nếu cần. Anh gửi cho chồng Louise một bức thư với vài câu vắn tắt:
Thưa ông!
Tên tôi chắc chắn sẽ gây ra cho ông một nỗi ghê tởm. Nhưng tôi đã quá khổ sở, quá đau đớn vì bị lương tâm cắn rứt và chỉ còn hi vọng vào ông. Tôi chỉ xin ông cho tôi được gặp ông trong mười phút đồng hồ.
Tôi rất hân hạnh.
Hôm sau anh nhận được thư trả lời:
Thưa ông!
Tôi đợi ông ngày thứ ba, lúc năm giờ.
Khi lên thang gác, Francois bước từng bậc một vì tim đập mạnh. Vì trong ngực anh như đang có một con vật đang phi nước đại, rất nhanh và rất mạnh. Anh thở mạnh, bám vào thanh vịn cho khỏi ngã.
Tới lầu ba, anh bấm chuông. Một bà hầu ra mở cửa. Anh hỏi:
- Tôi xin gặp ông Flamel.
- Ở đây, thưa ông. Mời ông vào.
Và anh bước vào một phòng khách kiểu tư sản. Anh đợi dường như đang phát điên trong một cơn tai biến.
Một cánh cửa bật mở. Một người đàn ông hiện ra. Ông ta cao lớn, hơi béo, dáng nghiêm nghị, mặc chiếc rơ-đanh-gốt đen. Ông ta chỉ vào một chiếc ghế.
Francois ngồi xuống rồi bằng giọng hổn hển anh nói:
- Thưa ông! Thưa ông! Tôi không hiểu ông đã biết tên tôi chưa... nếu biết...
Ông Flamel ngắt lời anh:
- Vô ích, thưa ông tôi biết. Vợ tôi đã nói hết về ông.
Ông ta có giọng nói tương xứng với người đàn ông tốt bụng đang muốn tỏ ra nghiêm khắc và người thượng lưu lương thiện.
Francois nói tiếp:
- Vâng, thưa ông, thế này. Tôi đau khổ buồn rầu, hối hận và hổ thẹn. Và tôi muốn được một lần, chỉ một lần thôi, được ôm hôn... đứa trẻ.
Ông Flamel đứng lên, đến gần lò sưởi, giật chuông. Bà người hầu xuất hiện. Ông nói:
- Tìm cho tôi Louis.
Bà ta đi ra. Hai người ngồi trước mặt nhau im lặng, không có điều gì để nói và chờ đợi.
Và bất chợt, thằng bé mười tuổi chạy vào phòng khách và đến bên người mà nó tưởng là cha đẻ của mình. Nhưng rồi nó dừng lại vì thấy có khách lạ.
Ông Flamel hôn vào trán bé rồi nói:
- Bây giờ con đến hôn ông kia đi, con yêu quí.
Và đứa trẻ đến bên người lạ mặt một cách ngoan ngoãn.
Francois đã đứng lên. Anh đánh rơi cả mũ, sẵn sàng vứt đấy Anh nắm tay con trai của mình.
Ông Flamel tế nhị quay mặt ra cửa sổ nhìn ra ngoài phố.
Hoàn toàn ngạc nhiên, đứa trẻ chờ đợi. Nó nhặt chiếc mũ cho ông khách lạ. Thế là Francois ôm đứa trẻ trong tay và hôn túi bụi vào mặt, vào mắt, vào má, vào miệng và vào tóc đứa trẻ.
Thằng bé hoảng hốt bởi hàng loạt những nụ hôn này, tìm cách tránh bằng cách quay mặt đi, lấy hai bàn tay nhỏ bé che đôi môi đầy khát vọng của ông khách.
Nhưng bất chợt, Francois đặt thằng bé xuống đất. Anh ta kêu lên:
- Vĩnh biệt! Vĩnh biệt!
Và anh chạy trốn như một kẻ ăn cắp.