← Quay lại trang sách

- 7 -

Nặc Ngôn nói:

- Sau này em không cho anh lên mạng nữa.

- Đâu có được - Chương Hào phản đối - mạng là cuộc sống mới, sao em không cho anh sống cuộc sống mới đó.

- Anh không thể giam mình trên mạng, anh phải trở lại với đời thường.

- Thật ư?

- Nói cho anh biết, em không muốn làm người “quả phụ vi tính” thời thượng đâu nhé!

- Vậy à?

- Anh có biết vợ anh đang làm việc gì hay không?

- Không biết.

- Trời ơi là trời, anh mà cứ thế này, thì...

Nặc Ngôn “thì” một tiếng rõ dài, khiến Chương Hào sợ hãi, im bặt, đoạn chị chàng tiếp tục:

- Anh không được ở nhà chơi vi tính một mình, em sẽ dẫn anh đi ra ngoài cho khuây khoả.

Chương Hào bị lôi vào vũ trường nhảy đầm kiểu đời mới. Đây là trò chơi mà trước kia khi buồn chán anh thường tìm đến, đã quen với âm thanh cỡ bom gầm đạn rú, đã quen với sắc màu quỷ quái chớp giật loé sáng, đã quen với thân hình đàn ông đàn bà cuồng say uốn éo, cảnh tượng như thế giới sắp đến hồi tận thế. Nhưng lần này anh đến đây là do vợ cưỡng chế. Chương Hào chẳng buồn nhảy, kéo Nặc Ngôn ngồi vào bàn, gọi hai lon bia. Sau giây lát một người đàn ông lạ hoắc tiến đến, Nặc Ngôn nhanh nhẩu đứng dậy cúi chào, hoá ra họ đã quen nhau lâu lắm rồi, và đêm nay Chương Hào mới là kẻ xa lạ. Nặc Ngôn và ông ta hét la gì đó trong tiếng nhạc đến vỡ vũ trường, rồi hớn hở kéo nhau vào sàn nhảy, mất hút luôn.

Chương Hào ngồi một mình, thừa ra chỗ trống, chẳng cần anh có đồng ý hay không, một cô gái đã đến thay thế. Thiếu nữ mắt xanh mỏ đỏ ấy mở to miệng muốn nói gì đó với Chương Hào, anh hỏi, cô cần tôi. Cô bé rướn cái cổ, ghé sát lỗ tai, anh nhảy với em nhé. Chương Hào lắc đầu, thế thì anh em ta cùng nhau tán chuyện được không? Chương Hào dở cười, dở khóc, biết tán chuyện gì đây. Thấy cuộc mặc cả bán buôn không thành, cô em bật dậy như cái lò xo, chuồn mất.

Chương Hào uống hết hai lon, gọi tiếp hai lon nữa, đã cạn nốt mà vẫn chưa thấy Nặc Ngôn đâu cả. Anh quay người nhìn vào biển nhảy, hầu như tất cả đều bị ánh sáng lột truồng, bao cánh tay, bao cặp đùi, bao bộ não, bao bầu vú, cuồng say động đậy, chìm nổi, đam mê. Trong khi mọi người điên, thì mỗi mình anh tỉnh, chán chường, nhìn một lát và ngủ say lúc nào chẳng biết.

- Từ nãy tới giờ nằm ngủ ở đây ư? - Chương Hào bị Nặc Ngôn thức dậy.

- Không nhảy nữa à?

- Nghỉ một lát đã.

Nặc Ngôn hưng phấn đến lạ thường, hầu như không thể không cọ quậy, ngồi như vậy mà toàn thân chị chàng cứ rung rung, giật giật. Chương Hào gọi thêm hai lon bia, Nặc Ngôn vừa uống vừa hỏi:

- Ngủ say thật sao?

- Ừ.

- Vĩ đại quá - Nặc Ngôn châm biếm.

- Chẳng có gì là vĩ đại, càng huyên náo thì lại càng phải yên tĩnh.

- Không nhớ đến cuộc tình trên mạng của anh à?

- Không nhớ.

- Thế thì cùng nhảy nhé?

- Không muốn nhảy, em cứ việc nhảy với người khác đi.

Khi về đến nhà, tuy rất hài lòng với buổi tối nhảy đầm đêm nay, nhưng nhìn thấy Chương Hào như vậy, Nặc Ngôn cũng mất vui.

Chương Hào đã hoàn thành trách nhiệm, gánh nặng đã cất bỏ, bây giờ để anh chơi vi tính, em đi ngủ một mình nhé. Không được, em không cho anh chơi vi tính, không cho anh lên mạng, nên mới kéo anh đi nhảy, nhảy rồi thì phải ngủ với nhau.

- Tha cho anh đi Nặc Ngôn.

- Chương Hào, anh cảm thấy vi tính quan trọng hơn vợ phải không?

- Anh chưa làm cái phép so sánh đó.

- Tôi cảnh cáo anh, anh còn chơi vi tính là tôi sẽ bỏ ngay, đi với người khác.

Xem ra bà xã còn tức giận hơn mình, nên Chương Hào đành nuốt nhịn, nhưng điều hệ trọng là nếu thuần phục thì anh không được lên mạng, Chương Hào thật vô cùng ngưỡng mộ những con sâu mạng nhỏ hơn anh vài tuổi mà chưa có vợ, chúng nó mới sướng làm sao.