← Quay lại trang sách

- 8 -

Người vợ là quyền uy, cho nên Nặc Ngôn bảo không chơi vi tính là không được chơi, người vợ còn là tổ chức công an chìm, vì vậy Chương Hào sẽ bị quản thúc chặt chẽ, anh ta không có cách nào để ngồi gần cái máy vi tính, thì còn nói chi đến việc lên với xuống mạng. Cuộc sống của con sâu mạng bắt đầu xuất hiện những hỗn loạn chưa từng thấy, Chương Hào đã có triệu chứng thần kinh phân liệt, như mất ngủ, đau đầu, ấm ức, yếm thế... Trong thời gian rảnh rỗi mà không lên mạng, đối với anh như một đống rác. Cuộc sống như thế này thì rõ ràng không thể chấp nhận được. Chương Hào cảm thấy thiếu ngủ và cả ngày nằm riết trên giường, đầu nhức như kim châm.

Mấy hôm đầu Nặc Ngôn còn rang chịu, nhưng càng lúc càng tới giới hạn và cuối cùng nửa đêm thị chửi Chương Hào là đồ điên. Anh cãi lại, cô mới là đồ điên. Cuộc chiến bùng nổ, nhưng Nặc Ngôn buồn ngủ và đành nhượng bộ:

- Anh không ngủ thì đi lên mạng cho rảnh.

- Được, tôi lên.

- Lên mà yêu với đương, đừng làm phiền tôi nữa.

- Nói cho cô biết, lên mạng là lên mạng, chứ đâu chỉ vì tình ái.

- Anh cút đi, từ nay giữa hai chúng ta chẳng cần ai phải quản ai nữa.

Trở lại với mạng, Chương Hào nhận được năm lá “meo” dồn lại, đều do “Tuyết lạnh nhất trong mùa đông” gửi tới. Nàng tưởng anh đi công tác, nàng lo anh nằm viện, thậm chí còn nghĩ, rằng anh đột tử qua đời. Trí tưởng tượng đã đày vò nàng, nàng viết, nếu mà anh chết thì em sẽ xây cho anh một nhà kỷ niệm ở trên mạng, rồi đi cùng anh. Đọc những lá thư này, Chương Hào lấy làm hối hận vì mấy ngày qua bị vợ cấm chơi vi tính, anh chỉ ước ao lên mạng, chứ có nghĩ đến “Tuyết lạnh nhất trong mùa đông” gì đâu. Họ tiếp tục gặp lại nhau, “Bách La Đồ thất tình” giải thích cho người tình biết, anh bị bệnh.

- Nhớ em không?

- Nhớ lắm chứ, nằm trên giường bệnh không nhớ em thì nhớ cái gì?

- Bệnh mà cũng giấu người ta.

- Anh có biết trước mình bệnh đâu mà báo cho em.

- Mấy hôm ấy nếu được chăm nom anh thì tốt biết chừng nào.

- Em nghĩ vậy khiến anh rất cảm động.

- Mấy hôm ấy em mới cảm thấy là mình đã rất yêu anh.

- Anh cũng vậy.

- Nếu không còn được gặp lại anh, có lẽ em sẽ chết mất.

- Em yêu, dẫu phải chết thì cùng chết với nhau nghe em.

- Hay là chúng ta “xuống trần” gặp nhau đi anh, em không chịu nổi cái cảnh ảo như thế này trên mạng.

Chương Hào thoạt đầu do dự, nhưng “Tuyết lạnh nhất trong mùa đông” đã nói như vậy thì anh hết đường từ chối. Lúc họ trao đổi địa chỉ thực cho nhau thì mới biết hai người đểu ở cùng một thành phố, gặp nhau rất dễ dàng. Còn thời gian và địa đềm. Tối mai, tiệm cà phê trên đỉnh toà Đế Quốc đại hạ, 62 tầng, còn ám hiệu, tay trái anh cầm cuốn “Quốc gia lý tưởng” của Bách La Đồ, ngược lại cũng cuốn sách ấy, em cầm bên tay phải.

Khi chia tay, Chương Hào mỉm cười, anh xác tín là “Tuyết lạnh nhất trong mùa đông” đã yêu “Bách La Đồ thất tình” say đắm lắm rồi, đây là loại tình yêu gì, chẳng cần biết, chỉ nhận thấy rằng, ái tình là có thể nói ra và kiểu yêu này chắc sẽ trở thành một mô thức trong tương lai.

Mọi công chuyện hẹn hò xong xuôi, Chương Hào một mình ngồi trước máy vi tính và tưởng tượng đến cuộc gặp ngày mai. Mãi tới khi phát hiện bà vợ đã đứng đằng sau, mới chào hỏi đưa đẩy, em đã dậy rồi sao. Nặc Ngôn chẳng nói chẳng rằng, với bộ mặt lạnh như băng giá nhìn Chương Hào như thể đọc hết mọi suy nghĩ hay tưởng tượng của chồng, bèn ngoe nguẩy bước đi, đóng cửa cái rầm.

Tự nhiên Chương Hào ngần ngại. Hẹn hò với phụ nữ là phản bội bà xã, nó có nghĩa là cuộc hôn nhân này kết thúc và cuộc hôn nhân khác sẽ bắt đầu. Kỳ thực đâu đến nỗi nghiêm trọng như thế. Hẹn gặp nhau chẳng qua là chung điểm của một tưởng tượng mà thôi. Vả lại Chương Hào chưa chuẩn bị cho tình yêu này, thoạt đầu cãi nhau với vợ, tiếp đến hẹn hò cùng người phụ nữ khác, có điều thời gian hơi trùng hợp. Cãi như thế, hẹn như thế, tất cả đều là trò chơi. Tất cả đều chẳng có ý nghĩa gì và tất cả đều nằm ngoài ý muốn của Chương Hào.