- V -
Một buổi sáng, mãi tám giờ, Vân chưa thấy Vĩnh dậy. Nàng đập cửa vào thì thấy Vĩnh trùm chăn kín nằm ở giường. Nàng khẽ lại vạch chăn gọi. Vĩnh mở mắt.
– Anh làm sao thế?
– Không biết làm sao trong người khó ở. Đêm qua suốt cả đêm không ngủ được.
Vân sẽ lấy tay đặt lên trán Vĩnh:
– Thế làm sao đêm qua anh không gọi?
– Anh sợ làm mất giấc ngủ của người nhà. À, em đưa anh mảnh giấy để anh xin phép ông chủ nghỉ mấy hôm. Anh thấy trong người mệt quá, không sao đi làm được, gõ mãi mấy cái mấy đau cả ngực.
Viết giấy xong thì người nhà đem ra sở. Ông chủ giả nhời cho Vĩnh biết sở neo người làm, chỉ có thể cho phép Vĩnh nghỉ một hôm thôi. Nếu muốn nghỉ lâu phải đi nằm nhà thương rồi xin người từ Nam-vang về thế. Vợ chồng ông Nam-Phát được tin Vĩnh mệt, kéo cả lên buồng hỏi thăm.
Uống mấy viên thuốc giải cảm thì toát được mồ-hôi mà về đêm đã đỡ sốt.
Sáng hôm sau, Vân lên buồng đã thấy Vĩnh mặc quần áo tề-chỉnh sắp sửa đi làm.
– Anh còn mệt lắm không? Em trông anh hai con mắt lờ-đờ mà môi còn đỏ lắm. Tối hôm qua anh có ho không?
– Hơi ho, còn hơi mệt, nhưng không có người thay cũng phải gượng đi làm.
– Thế anh đi nằm nhà thương có được không? Mệt mà gượng, nhỡ một cái thì khốn.
– Có sao, đi nhà thương, xin giấy xin má lôi-thôi lắm. Mà mình có ốm bao nhiêu.
Buổi trưa đi làm về, Vĩnh xuống dưới nhà ăn cơm. Vân hỏi Vĩnh thấy nói đã đỡ, lòng mừng khấp khởi.
Nhưng khi cơm xong, bỗng một cơn ho kéo đến. Vĩnh rút khăn mặt để khạc đờm thì thấy đầm đìa những máu. Vĩnh thất-sắc mà cả nhà đều lo sợ cuống-cuồng. Vân thì nhổm dậy nhìn cái khăn mặt của Vĩnh rồi chạy mất. Vĩnh cứ tưởng Vân có tính tởm máu nên cũng chẳng để ý.
– Ông có làm sao không?
– Tôi thấy hơi buốt ngực, nhưng cũng chẳng việc gì.
Vĩnh nói xong đứng dậy ra buồng rửa mặt. Vào đến nơi đã thấy Vân hai tay ôm mặt khóc nức-nở. Vĩnh lại, gỡ tay Vân ra mà hỏi:
– Em làm sao mà khóc đấy?
Vân liền dang hai cánh tay ghì chặt lấy Vĩnh, khóc to lên mà chẳng giả nhời.
Không biết trong cái tiếng khóc ấy, trong những giọt nước mắt ấy, trong cái ôm ấy có bao-hàm một ý-nghĩ yêu-đương lo-ngại mãnh-liệt đến thế nào, khiến cho Vĩnh hiểu ngay rằng mình đã được yêu bởi hết những năng-Iực của một trái-tim thơ-ngây.
Bao nhiêu kỷ-niệm trong hơn một năm trời xô đến óc. Thì ra người ta đã yêu mình từ hao giờ mà mình không biết! Chàng như thằng mù bỗng gặp một sức mạnh thiêng-liêng làm cho sáng mắt ra.
Ánh-sáng chói lòe ùa kéo đến. Vĩnh thấy ngây-ngất say vì … ánh-sáng, vì… sung-sướng.
Chàng sẽ nắm tay Vân:
– Anh không chết đâu, em đừng lo.
Vân vừa mếu, vừa trả lời:
– Em lo lắm.
Vĩnh sốt-sắng:
– Em đừng lo, đây em xem, anh còn bế nổi em lên cơ mà.
Vừa nói Vĩnh vừa bế hông Vân lên:
– Đấy, anh đã bảo anh còn khỏe lắm.
Vĩnh đặt Vân xuống, lấy bàn tay lau nước mắt cho Vân.
Hai người cùng vào buồng ăn.
Không biết trên hai khuôn mặt đầy ngấn lệ ấy, bàn tay Thần Ái-Tình đã khéo tô-điểm thế nào mà ông bà Nam-Phát thoạt trông thấy đã hiểu ngay rằng hai trẻ đã nói với nhau những lời khắc cốt.
Trên vẻ mặt lo-âu của Vân hiện ra một vẻ vui mừng nó làm cho nàng như đã được « tráng » một làn ánh-sáng rực-rỡ.
Mà trong những cái nhìn của Vĩnh nhìn Vân, người ta nhìn thấy cả một vũ-trụ yêu-đương.
Ha người vào thì không-khí gian phòng như bị chuyển-động bởi những mãnh-tuyến của hai trái tim đã yêu, đã hiểu nhau, đã cam kết sống chết cho nhau phát ra.
Con mèo tam-thể ngồi chồm-chỗm trên búp-phê như ngó hai người bằng con mắt long lanh hơn mọi ngày.
Đến thằng Nam, thằng Định trông thấy khuôn mặt hai người cũng biết ngay rằng đã có một việc gì nghiêm-trọng xẩy ra.
Trái với mọi ngày, chúng không dám bép-xép, chỉ lấy mắt ngó trông hai người.
Bà Nam-Phát thấy vẻ mặt lo-âu của con gái, đem lòng ái-ngại. Bà biết rằng từ nay cái mạng của con gái bà buộc liền vào mới cái mạng của người kia rồi. Bà liền dỗ con gái ngồi xuống ghế rồi tìm lời an-ủi:
– Cảm, nó đọng máu ở cổ họng thì thế, chứ có làm sao đâu, con đừng lo.
Vân sẽ ép đầu vào ngực mẹ:
– Nhưng anh con còn phải đi làm thì sao mà khỏi được. Cũng tại anh con phải đi làm sáng hôm nay mới sinh ra thế đấy.
Rồi nàng nói một giọng cầu khẩn:
– Má có cách nào cho anh con khỏi phải đi làm không?
Bà Nam-Phát nhìn ông Nam-Phát như có ý cầu mong một kế để giải lo cho con gái mình.
Ông Nam-Phát nhin con rồi nhìn Vĩnh, nói một cách quả quyết:
– Nếu đi làm mà đau thì ông ở nhà cũng được chứ sao. Đi làm lương-lậu cũng chẳng được bao nhiêu. Đi buôn lãi hơn mà đỡ mệt.
Vân thấy cha nói thế nhìn chằm-chằm vào Vĩnh như dò hỏi ý-kiến.
Vĩnh cúi đầu ngẫm nghĩ một lát:
– Tôi vẫn biết cái nghề đi làm công nhiều sự bó buộc. Chính tôi, tôi cũng không thích. Tỏi làm thế này chẳng qua làm tạm để chờ thời.
– Thế sao ông không xin nghỉ để đi buôn.
– Đi buôn, nhưng tôi không có vốn,
Vân vùng rời lòng mẹ, chạy lại nắm hai tay Vĩnh
– Anh đừng lo, ba em khối vốn, má em khối vốn, mà em cũng khối vốn.
Vĩnh cảm-động, cảm-động vì cái cử-chỉ bồng-bột, sốt-sắng của Vân thôi, chứ không phải cảm- động vì chỗ người ta hứa cho mình vay tiền làm vốn. Chàng bèn nắm chặt lấy hai tay Vân mỉm cười một cách âu-yếm:
– Em ngây-thơ quá, em tử-tế quá, thương anh quá, nhưng em chưa biết rằng anh là hạng người không muốn nhờ vả ai.
Chiều hôm ấy, Vĩnh đi nằm nhà thương. Y-sĩ xem mạch bảo phổi và tim chưa bị thương-tổn gì, chẳng qua vì thủy-thổ bất-phục và làm việc bằng trí nhiều quá mà sinh ra thế. Nếu chịu khó điều dưỡng ít lâu và nếu xin được phép về Bắc nghỉ thì sẽ bình-phục ngay.
Vĩnh nghe y-sĩ nói, vẫn thản nhiên, nhưng Vân thì có cảm tưởng như mình mới thoát chết. Nàng cầm lòng chẳng đậu liền thốt ra một tiếng thật lo:
– Merci (cám ơn).
Y-sĩ nhìn nàng mỉm cười, nói:
– Tôi năm nay gần sáu mươi, lần nầy là lần đầu tiên tôi thấy một người lành cám ơn thay cho người ốm một cách sốt-sắng như thế.
Rồi ông vuốt râu gật-gật cái đầu:
– Cô khá yên tâm. Trong nửa tháng tôi sẽ chữa cho ông ấy khỏi. Nhưng chữa khỏi, tôi ra cửa hàng cô, cô biếu tôi cái gì nào?
– Ông muốn lấy gì thì lấy.
Y-sĩ cười sằng-sặc:
– Tôi chẳng lấy cái gì đâu, tôi chỉ yêu-cầu cô một cái bắt tay thôi. Nhưng cô phải nhớ cho ông ấy về Bắc nghỉ mấy tháng nhé.
Ông bà Nam-Phát là người buôn bán giàu có trong tỉnh và đối với y-sĩ cũng có tình qua lại nên y-sĩ thấy ông bà Nam-Phát và con gái đưa Vĩnh lại nhà thì hết sức chăm nom cho Vĩnh.
Ông cho phép Vân muốn vào thăm Vĩnh lúc nào thì vào. Ông chỉ cấm một điều là không được nói chuyện luôn với Vĩnh mà thôi, vì ông sợ Vĩnh mệt.
Nhưng cấm thế nào được đôi trẻ mới yêu nhau mà chưa nói với nhau được câu nào!
Suốt ngày, Vân ngồi đầu giường trông nom cho Vĩnh mãi đến chín giờ đêm mới chịu về để cho người ở thay.
Vĩnh xưa kia nghiêm-nghị bao nhiêu, bây giờ lại trẻ con bấy nhiêu. Vĩnh kể cả đời mình cho Vân rõ, nào cha mẹ, anh em đối-đãi với mình thế nào, nào cái chí mình muốn sang Tây học thế nào. Nhiều khi Vân thấy Vĩnh nói nhiều quá sợ Vĩnh mệt, bắt Vĩnh im. Nhưng chỉ được mấy phút Vĩnh lại nói. Vân lấy tay bịt mồm Vĩnh, thì Vĩnh lại nắm lấy tay hôn lấy hôn để.
– Anh cứ cựa-cậy mà nói luôn miệng thế, em giận em về bây giờ.
Vân nói xong làm bộ đứng dậy quay lưng ra. Nhưng vừa trông thấy bộ mặt tiu-nghỉu của Vĩnh, nàng lại quay lại ôm đầu Vĩnh:
– À thôi, em không về nữa, nhưng không được nói và hôn nữa nghe không. Người gì mà khó bảo quá. Thế thì bao giờ khỏi được.
Chính Vân bảo cấm hôn mà khi nói xong Vân lại cúi xuống hôn Vĩnh trước.
– Quái em ạ, anh nói được với em thì người nó nhẹ đi. Mà được hôn em thì hình như hết cả bệnh tật.
– Đã hết thế nào được. Khỏi rồi còn phải về Bắc nghỉ mấy tháng mới khỏi hẳn.
Vĩnh phụng-phịu:
– Thế em không sợ em nhớ anh à? Em không nhớ anh à?
Vân quay đi chùi giọt nước mắt, chẳng biết giả nhời làm sao.
Vĩnh kéo Vân lại gần:
– Anh thấy trong người anh khỏe mạnh lắm, tưởng chẳng cần phải về Bắc. Đấy em xem mấy hôm đầu hơi khạc ra máu, chứ bây giờ còn nữa đâu. Em bắt anh xin nghỉ về Bắc thì anh nhớ chết mất, mà lúc vào biết có được bổ về đây nữa không.
– Miễn làm sao cho anh khỏe mạnh, rồi những chuyện khác ta sẽ nói sau.
– Nhưng biết xa em anh có khỏe mạnh được không, hay là lại ốm tương-tư mà chết. Em, em không biết rằng anh yêu em lắm sao.
Vân buông tay cho Vĩnh tha hồ hôn-hít.
– Thôi em đừng bắt anh phải về nhé.
– Không, anh phải về. Y-sĩ bảo thế, yêu nhau cần phải lo xa,
Thế rồi lại đến lượt Vân kể cho Vĩnh nghe những nỗi yêu đương âm-thầm trong hơn một năm trời. Toàn những câu chuyện trẻ con bâng- quơ. Nếu ta tỉnh, nếu ta không yêu, ta cho là rồ-dại vô lý. Nhưng có biết đâu chính những cái rồ-dại vô-lý ấy là cái phần thơm tho của cả cuộc đời.
Ấy là chưa kể những cái nhìn, những cái vuốt tay, những cái vuốt má, những cái chẩu mỏ, những cái nguýt nũng-nịu im-lặng, mỗi cái ý nghĩa bằng mười quyển sách.
Nhà văn-sĩ đại-tài đến đâu với một thứ tiếng nói phong-phú đến đâu cũng không thể chép lại được những ngôn-ngữ cử-chỉ của một đôi thiếu niên đã hết lòng yêu nhau.
Không có bài thơ của nhà thi-sĩ nào hay cho bằng câu chuyện của một đôi nhân-tình nói với nhau. Bởi lòng yêu là một bài thơ hay gấp trăm gấp nghìn những bài thơ hay.
Vũ trụ họ đem thu được cả vào một đuôi con mắt. Bao nhiêu cái sôi nổi của lòng người, họ làm cho « toát » ra ở làn môi.
Một cái bàn tay của người yêu giơ lên? Thôi chính là mặt giời mọc. Một cái mỉm cười của người yêu, họ tưởng chửng như thấy mặt trăng lên.
Mấy nghìn năm nay, người ta đã viết ra bao nhiêu truyện ái-tình, mà sau đây mấy nghìn năm, người ta còn viết nữa. Người thuở xưa, bây giờ và sau này có ai chán đâu. Nếu không có một tấm lòng khao-khát yêu-đương sao lại thế được. Nếu tinh-thần của sự sống mà không phải là yêu-đương thì sao người ta có thể sống được với một tấm lòng khao khát không bao giờ thỏa mãn.
Hỏi tất cả những kẻ sắp kề miệng lỗ, nếu họ thực-thà thì họ sẽ thú với ta rằng: những phút sung-sướng nhất đời họ, là những phút họ yêu và được yêu.
Trong những phút thiêng-liêng ấy, người ta quên hết, quên cả tật bệnh, quên cả đói rét, quên cả những nhục-nhằn trói buộc của kiếp phù-sinh.
Cái phần thưởng ông giời đền cho loài người để bù lại kiếp khổ-ải ở trên mặt đất, phải chăng là những phút say-sưa sung-sướng gây ra bởi mầm tình-ái mà ông đã đem du vào lòng mọi người.
Loài người, cứ băn-khoăn không biết sống để làm gì? Câu giả nhời rất dễ thật đã hiện lên rõ-rệt trong muôn vật và sáng rợi trong tim gan mọi người: Yêu và làm cho người khác yêu mình, cái người khác ấy là một con đĩ hay mộl thiên-kim tiểu-thư; cái người khác ấy có cái sắc chim sa cá lặn hay xấu như con ma mút; cái người khác ấy tính-nết hiền-thục hay bản-tính thấp hèn; cái người khác ấy tài hoa hay tầm thường, một khi ta đã yêu họ và làm được cho họ yêu ta thì ta đều thành Thần cả.
Họ sẽ là bó đuốc soi đường cho lòng ta, họ sẽ là luồng gió mát thổi cho chí ta, họ sẽ là cái vũ-trụ yên-vui của đời ta.
Một khi bàn tay mầu-nhiệm của thần Ái-tình đã đụng vào đâu, cái gì cũng biến đổi cả. Bao nhiêu chất thô-xu tiêu-tan hết, chỉ còn lại những tinh khiết.
Một phút say-sưa gây ra bởi ái-tình thù cả vàng trên trái đất cũng không mua được.
Vĩnh và Vân ở trong một gian buồng nhà thương sặc-sụa những mùi thuốc tím, sặc-sụa những mùi thuốc vàng, mà tưởng chừng như mình lạc vào một cái vườn hoa đầy hương thơm cỏ lạ. Lòng lúc nào cũng ngây-ngất như uống rượu mạnh.
Những người ở gian bên biết Vân chưa chồng mà đã “suồng sã” (!) như thế thì lườm nguýt nàng mà thì-thầm bằng tiếng Cao-mên:
– Con gái chưa chồng mà đã thế!
– Một tí tuổi đã mê giai!
– Sao bố mẹ nó thả lỏng như thế!
Vân nghe tiếng giả bộ như không biết, khinh bỉ lặng im. Phải, nàng có quyền nhìn vào chỗ thiêng-liêng của lòng mình mà khinh-bỉ những kẻ chưa từng cảm thấy thứ thiêng-liêng ấy là gì. Vĩnh thì chẳng biết tiếng Cao-mên nên ù-ù cạc-cạc ngỡ họ nói gì với nhau. Nhưng bà Nam-Phát khi vào thăm Vĩnh nghe họ nói như thế không chịu được về kể chuyện lại với chồng.
– Bà rõ thật lẩn-thẩn, để tâm đến những lời dị-nghị khốn-nạn của những đứa tầm-thường ấy làm gì. Chỉ sợ con gái mình không yêu người ta hay người ta không yêu con gái mình chứ một khi chúng đã thực lòng yêu nhau rồi thì cứ để mặc cho chúng nó yêu nhau. Nói năng gì có thể làm buồn lòng cho chúng là một cái tội, Những quân ấy thì chúng biết gì. Con gái mình không phải là một đứa hư mà người ta là người nhớn, bà lo gì.
– Thì tôi cũng nói để cho ông biết chứ có ai bảo sao! Mà có ai ngăn cấm chúng nó yêu nhau đâu. À, thế nào, nó sắp ra mà ông đốc-tờ đã tư giấy cho nó được nghỉ dưỡng bệnh ba tháng, ông liệu thế nào. Trước khi nó đi, có nên bảo nó về nhà thu-xếp với cha mẹ cho yên chuyện không?
– Tôi tưởng chẳng cần phải nói. Người ta là người có lòng và một người hiểu đời, mình cư-xử hết lòng tử-tế với người ta thì không bao giờ người ta phụ mình đâu. Gia-dĩ người ta đã yêu con minh thì người ta khắc phải liệu tính cho êm đẹp.
Nhận được giấy sở cho phép về Bắc nghỉ dưỡng bệnh ba tháng, Vĩnh bồn-chồn như người nhận được cái tin chẳng lành. Y-sĩ vì nghe lời ông Nam-Phát tư xin mà không cho Vĩnh biết. Khi giấy của Hội-đồng Sức-khỏe (Conseil de Santé) đưa lệnh, Vĩnh mới ngã ngửa người ra. Lúc ấy ông Nam-Phát và Vân đều có đấy.
– Anh có xin nghỉ bao giờ mà người ta dám tự ý cho anh nghỉ. Anh không nghỉ thì ai cấm anh.
Vân lại bên giường:
– Ba em nói với y-sĩ tư xin cho anh đấy. Anh về nghỉ cho mạnh-khỏe rồi lại vào.
– Thế em nhất-định bắt anh đi mà không sợ anh nhớ em.
Vân lặng im không biết giả nhời làm sao chỉ ứa nước mắt. Ông Nam-Phát đỡ lời:
– Ba tháng có là bao, thầy cứ nên về. Mà tôi tưởng thầy cũng cần phải về Bắc để thu xếp việc nhà chứ.
Vĩnh hiểu ý:
– Ông đã dậy thế thì con xin vâng, nhưng con đi thì lòng con nao nao thế nào.
Vân bưng mặt khóc. Đến lượt Vĩnh phải dỗ dành Vân:
– Thôi nín đi, một ngày anh sẽ viết cho em một bức thư. Ba tháng là chín mươi ngày có là bao. Mà chưa biết chừng, anh về một tháng thấy mạnh anh lại vào cũng nên.
Lại đến lượt Vân cầu Vĩnh ;
– Ấy đừng, anh phải ở cho đủ ngần ấy ngày thì mới thiệt manh, vì đốc-tờ đã bảo như thế. Một ngày anh viết cho em một phong thư, thế là đủ.
Một hôm trước khi về Bắc, ông Nam-Phát lên buồng Vĩnh đưa cho Vĩnh năm trăm bạc mà bảo:
– Tôi ở đây không có người thân-thích, thầy đến cùng ở chung với tôi ngần ấy ngày cũng gọi là thân-thích rồi, thôi gọi là có một chút biếu thầy để thầy uống thuốc, thầy đừng từ-chối.
Vĩnh gạt ngay đi:
– Thưa ông, con đã có tiền rồi, ông bà xử tử-tế với con như thế đã là quá đủ. Giá con chưa có con nhận ngay, nhưng con đã có hơn nghìn bạc.
– Tiền đối với một người ốm thì có bao giờ thừa. Thầy cứ nhận đi cho tôi vui lòng.
– Con không thể nhận được, vì con không cần đến, con chỉ xin cám ơn ông bà.
Ông Nam-Phát cố ép mấy lần, Vĩnh nằng-nằng không chịu, liền buồn rầu bảo Vĩnh:
– Thầy còn xử khách tình như thế nghĩa là thầy chưa thực lòng thương vợ chồng tôi và... các cháu. Giả dụ như tôi, nếu tôi cần tiền mà thầy có bụng tốt giúp tôi, tôi nhận ngay. Bởi tôi cho đã thật thương nhau thì không có những sự câu-nệ nhỏ nhặt về tiền tài nữa. Thầy còn câu-nệ thế nghĩa là thầy đối với chúng tôi chưa được hết lòng.
Đã đến cái trường-hợp ấy, từ-chối tức là tỏ ra mình không tin yêu người ta. Vĩnh buồn lòng phải cầm.
Vân và bà Nam-Phát sắm-sửa cho Vĩnh đủ các thứ cần dùng đi đường của một người ốm, nào sâm, nào thermos, nào chăn, nào gối chẳng thiếu một thứ gì.
Hai hôm trước khi tàu nhổ neo chạy về Bắc, cả nhà ông Nam-Phát cùng đi ô-tô đưa Vĩnh về Sài-gòn. Ông Nam-Phát cầm lái ngồi đằng trước với thằng Nam thằng Định. Vĩnh ngồi đằng sau với Vân và bà Nam-Phát. Đôi nhân-tình chỉ nắm tay nhau mà chẳng nói gì.
Bà Nam-Phát tuy đã mấy phen ông Nam-Phát dặn không nên nói gì về chuyện dối lừa với Vĩnh, nhưng vì bà quá lo cho số-phận con gái, lo rằng Vĩnh về Bắc có việc gì cản trở không vào nữa, lo vì sợ bố mẹ Vĩnh ép Vĩnh lấy vợ nên trước khi ở nhà trọ ra bà liền bảo Vĩnh:
– Thầy đi chuyến này thì rồi không biết chúng ta có được gặp nhau nữa không vì những sự bất ngờ ai biết đâu mà dò được. Thôi thì vợ chồng tôi chúc cho thầy đi đường mạnh khỏe…
Bà Nam-Phát nói đến đấy thì Vĩnh đã hiểu ý, liền nhìn Vân rồi cầm hai tay bà Nam-Phát ngọt ngào bảo:
– Con ở nơi đất khách, không có nhà cửa, ông bà đem nhà cửa đến cho con; con không có anh em, ông bà đem anh em đến cho con; con ốm đau, ông bà trông nom nâng giấc con. Nếu con mà là người còn biết cầm bát cơm ăn thì thế nào con cũng phải vào. Nếu con không phải là người thì còn nói làm gì nữa.
Cái ý chính, Vĩnh tuy không nói ra nhưng Vân và ông bà Nam-Phát đã hiểu ngay.
– Con thiết-tưởng cái tình ông bà xử với con như thế là cùng-cực, nếu con quên được thì con đâu còn đáng sống nữa. Con chỉ có một danh- dự. Con xin lấy danh-dự mà thề rằng sống chết con cũng vào, ông bà đã tin con chưa?
Vĩnh nói xong, buông tay bà Nam-Phát rồi nhìn Vân dơm-dớm nước mắt. Đó là lần đầu tiên Vân nhìn thấy Vĩnh khóc. Không biết trong giọt nước mắt của con người cương-nghị ngay-thẳng nó có cái gì làm cảm phục được lòng người, khiến Vân phải bồn-chồn vội chạy đến ôm chầm lấy Vĩnh mà bảo cha mẹ:
– Anh con là một người… không ai có thể nghi-ngờ anh con được.