
Tôi Là Mẹ
Tổng số chương: 14
Viết quyển này, tôi xin lỗi các bà mẹ, vì tôi đã dám cả gan dùng cái văn từ còn non nớt, còn khiếm- khuyết là chữ quốc-ngữ để hình dung một thứ không thể hình dung được, để đo lường một thứ khônq thể đo lường được, để mô-tả cái lòng người mẹ thiêng-liêng mà tôi biết chắc rằng dù cái văn-từ phong-phú nhất của loài người cũng không đủ mềm-dẻo, sâu-xa để tả nổi.
Làm sao tả được tấm lòng mẹ yêu con từ khi còn là một bào-thai? Làm sao tả được lòng mẹ băn-khoăn, lo-lắng khi con sài đẹn? Lấy cái gì mà so-sánh được với tấm lòng hi-sinh của mẹ đối với con từ lúc con bắt đầu tắm ánh nắng mặt trời cho đến khi con khôn, con lớn? Lấy cái gì mà đóng khung được nụ cười thần-tiên của người mẹ khi thấy con chập chững đi? Lấy cái gì mà đánh dấu được nỗi bồi-hồi của người mẹ khi thấy con sẩy chân vấp ngã? Lấy cái gi mà vẽ nổi cái vui của người mẹ khi thấy con vui, cái buồn của người mẹ khi thấy con buồn, cái đau-đớn của người mẹ khi thấy con đau-đớn?
Ừ, lấy cái gì, lấy cái gì để định nghĩa lòng mẹ?
Bảo lòng mẹ là trời, là bể ư? Nhưng bể nào sâu bằng? trời nào rộng bằng?
Bảo lòng mẹ là vũ-trụ ư? Nhưng vũ-trụ còn gieo cho người ta những thiên-tai, thủy-hạn, tật-bệnh, lo-buồn, chứ mẹ, mẹ chỉ cho con những êm-đềm, những vui-sựớng, những ấm-áp, những cái… những cái mà nếu đời con không có thì con không thể nào sống được.
Đời sống của con là dệt nên bởi những ao-ước, thấp thỏm, bồi-hồi, lo-lắng, nhẫn-nại, hi-sinh… còn gì nữa? bởi những thiếu-thốn, vất-vả, mệt nhọc, đau buồn, thương-xót, âu-yếm, săn-sóc, đùm-bọc, khoan-dung của mẹ đối với con.
Tại làm sao mẹ đối với con lại như thế?
Loài nqười, người đã tự-phụ là thông minh, là tài-giỏi, là đã khám-phá được nhiều bí mật của đất trời, nqươi thử trả lời đi xem nào. Ngươi thử trả lời vì lẽ qì mà mẹ ngươi đối với ngươi lại phải ao-ước, thấp-thỏm, bồi-hồi, lo-lắng, nhẫn-nại, hi-sinh, lại phải chịu thiếu-thốn, vất-vả, mệt nhọc, đau buồn, lại phải thương xót âu-yếm, săn- sóc đùm-bọc, khoan-dung như thế?
Hay ngươi cũng chỉ có thể trả lời: « vì MẸ LÀ MẸ! »
Thưa mẹ,
Con phải cung-kính cám ơn mẹ là người đã đem lại cho con một nguồn-cảm thiêng-liêng để vạch nên những dòng này, những tài liệu quí-giá để soạn ra cuốn sách này. Và xin mẹ tha lỗi cho vì con đã dám đem phạm-vi chật-hẹp của một quyển truyện để đo-lường tấm lòng mẹ thương con, vì con đã dám đem cái văn-tài còn non-nớt của con để mô-tả tấm lòng ân ưu của mẹ đối với con. Thưa mẹ, con biết chắc rằng dù con có thể sống đi sống lại một trăm kiếp để luyện tài thì cái tài con cũng không bao giờ theo kịp tấm lòng mẹ thương con.
Con xin cung kính tặng mẹ quyển sách này gọi là báo đền cái ơn trời bể trong muôn một.
LÊ-VĂN-TRƯƠNG