← Quay lại trang sách

Chương 4

Thầy giáo tôi nói rằng đã đến lúc chúng tôi phải chuẩn bị cho lễ xưng tội đầu tiên, phải biết và nhớ tất cả các câu hỏi và câu trả lời trong sách giáo lý. Thầy giáo nói rằng được chết cho Đức tin là một niềm vinh dự còn bố tôi thì nói được chết cho Ailen là một niềm vinh dự và tôi không biết còn có ai trên thê giới này muốn chúng tôi sống nữa hay không. Các em trai và em gái tôi đã chết và tôi không biết chúng chết cho Đức tin hay chết cho Ailen. Bố tôi bảo chúng còn quá nhỏ nên chẳng chết cho cái gì hết. Mẹ tôi bảo các em tôi chết vì bệnh tật, vì đói và vì bố tôi chẳng bao giờ có nổi một việc làm. Nghe mẹ tôi nói thế bố tôi rên lên một tiếng rồi đội mũ lên đầu ra ngoài đi dạo.

Thầy giáo tôi nhắc mỗi chúng tôi phải mang nộp ba xu để mua cuốn sách giáo lý bìa xanh. Trong cuốn sách đó có tất cả các câu hỏi và các câu trả lời mà chúng tôi phải học thuộc lòng trước khi chúng tôi chịu lễ Ban thánh thể đầu tiên. Những đứa con trai lớn tuổi hơn học lớp năm có cuốn giáo lý dày bìa đỏ trị giá sáu xu. Tôi thích mình lớn và là người quan trọng đi hiên ngang với cuốn giáo lý bìa đỏ nhưng tôi nghĩ với cái cách người ta mong tôi chết cho cái này cái nọ thì tôi chả chắc có sống được đến lúc đó. Tôi muốn hỏi tại sao có nhiều người lớn không chết cho Ailen hay Đức tin nhưng tôi biết nếu bạn đưa ra một câu hỏi như thế thì bạn sẽ bị đánh vào đầu hoặc bị đuổi đi chơi là cái chắc.

Có Miley MoIIoy sống cùng ngõ thật là tiện. Cậu ta mười một tuổi, cậu ta thỉnh thoảng lại bị ngất vì thế sau lưng cậu ta chúng tôi thường gọi cậu ta là Molley Ngất. Người trong ngõ nói rằng bị ngất là một tai họa và giờ thì tôi hiểu tai họa có nghĩa là gì. Mickey biết mọi thứ bởi vì cậu ta thường có những tưởng tượng trong cơn ngất của mình và vì cậu ta đọc nhiều sách. Trong ngõ cậu ta được phong làm chuyên gia của cái gọi là Cơ Thể Con Gái và Những Chuyện Dơ Bẩn Nói Chung và cậu ta bảo rằng tôi quá ngây thơ và cậu ta hứa khi nào tôi mười một tuổi cậu ấy sẽ nói cho tôi biết tất cả.

Cậu ta cứ phải nhắc tên tôi thì tôi mới biết là cậu ta đang nói với tôi bởi vì mắt cậu ta bị lác. Nếu cậu ta đang nói với Malachy mà tôi lại nghĩ là cậu ta đang nói với tôi thì cậu ta có thể sẽ bị ngất. Cậu ta nói có đôi mắt lác là có một món quà trời ban bởi vì bạn giống như một vị thần có thể nhìn về hai hướng cùng một lúc và nếu vào thời La Mã mà bạn có đôi mắt lác thì chuyện kiếm một việc làm tốt là chuyện dễ ợt. Nếu bạn ngắm các bức tranh vẽ những vị hoàng đế thời La Mã bạn sẽ thấy vị nào cũng lác mắt. Lúc không bị ngất cậu ta ngồi ở đầu ngõ đọc những cuốn sách bố cậu ta mượn được của thư viện Camege. Mẹ cậu ta càu nhàu: “Sách, sách, sách, lúc nào cũng sách, rồi sách sẽ làm hỏng mắt nó thôi, nó cần phải phẫu thuật để kéo thẳng mắt lại nhưng đào đâu ra tiền”. Bà ấy nói nếu cậu ta tiếp tục hành hạ mắt mình bằng việc đọc sách thì mắt cậu ta lồi ra và cậu ta sẽ có một con mắt giữa đầu. Bố cậu ta thì gọi cậu ta là Cyclops, một nhân vật trong thần thoại Hy Lạp.

Bà Nora Molley biết mẹ tôi qua những lần họ cùng xếp hàng ở hội Bảo trợ thánh Vincent de Paul. Bà ấy nói với mẹ tôi rằng Mickey biết suy nghĩ hơn cả tá đàn ông nốc hàng vại bia ngoài quán. Cậu ta biết tên của tất cả các Giáo hoàng từ thánh Peter đến Pinus Mười một. Cậu ta mới chỉ mười một tuổi nhưng cậu ta đã là một người đàn ông, một người đàn ông thực sự. Nhiều tuần cậu ta cứu gia đình khỏi chết đói. Cậu ta mượn một chiếc xe kéo của Aidan Farrell và gõ cửa từng nhà hỏi xin chở than thuê. Cậu ta sẵn sàng đi đưa tin cho những người già yếu không đi lại được và nếu họ không có một xu để thưởng cậu ta thì cậu ta chỉ cần người ta cầu nguyện cho mình là được.

Nếu cậu ta kiếm được một ít tiền thì cậu ta đưa hết cho mẹ mình, người luôn yêu Mikey của bà ấy. Cậu ta là thế giới của bà ấy, là máu trong tim bà ấy, và nếu có chuyện gì xảy ra với cậu ta thì người ta có thể khóa bà ấy trong trại tâm thần và ném chìa khóa đi.

Bố của Mikey, ông Peter, là một nhà vô địch lớn. Ông ấy chiến thắng trong tất cả các cuộc thi uống bia rượu ở các quán với khả năng uống không ai địch nổi. Tất cả những gì ông ấy phải làm là vào nhà vệ sinh, thò ngón tay vào họng và cho ra hết những gì ông ấy vừa uống để rồi lại tiếp tục bắt đầu một vòng thi mới. Ông ấy vô địch đến mức ông ấy có thể đứng trong nhà vệ sinh và cho ra hết mà không cần phải sử dụng ngón tay. Ông ấy vô địch đến mức người ta có thể chặt ngón tay ông ấy đi mà ông ấy vẫn tiếp tục uống và nôn trong nhà vệ sinh không vấn đề gì. Ông ấy thắng tất cả tiền cá cược trong những lần thi uống nhưng ông ấy không bao giờ mang tiền về nhà. Thỉnh thoảng ông ấy cũng giống bố tôi, uống hết cả tiền trợ cấp thất nghiệp và đó là lý do tại sao bà Nora Molley thường bị tống lên xe kéo và bị đưa đến trại tâm thần trong tình trạng phát điên vì lo cả nhà mình bị chết đói. Bà ấy biết rõ rằng chừng nào bạn còn ở trong trại tâm thần thì bạn không phải lo lắng gì về cuộc đời và những đau khổ của đời, rằng ở trong trại bạn chẳng thể làm gì nổi, bạn được bảo vệ, và lo lắng thì ích gì đâu. Ai cũng biết rằng tất cả những người tâm thần ở trong trại đều khiến người ta phải lôi xềnh xệch mới chịu vào trại nhưng bà ấy là người duy nhất khiến người ta phải lôi xềnh xệch ra, người ta phải lồi bà ấy ra để bà ấy trở về với năm đứa con và nhà vô địch của bà ấy.

Bà Nora trở về nhà bình thản như thể bà ấy vừa đi nghỉ ở bãi biển. Bà ấy luôn hỏi: “Mikey đâu? Nó còn sống chứ?” Bà ấy lo lắng cho Mikey bởi vì cậu ta không phải là một tín đồ Thiên Chúa giáo thực sự và ngộ nhỡ cậu ta mà bị ngất và chết luôn thì ai mà biết kiếp sau cậu ta phiêu bạt nơi đâu. Cậu ta không phải là một tín đồ Thiên Chúa giáo thực sự bởi vì cậu ta không bao giờ có thể nhận thánh thể do sợ cái thứ người ta bỏ vào lưỡi cậu ta sẽ làm cậu ta ngất. Đã vài lần thầy giáo thử dùng những mảnh của tờ Limerick Leader để tập cho cậu ấy quen với lễ Ban thánh thể nhưng cậu ta cứ nhổ ra phì phì khiến thầy giáo phát bực phải gửi cậu ta cho linh mục và linh mục cũng chịu đành liền viết thư thỉnh lên giám mục và giám mục trả lời rằng việc của ai thì người ấy hãy tự giải quyết, đừng có quấy rầy ông ấy. Thầy giáo gửi giấy đến nhà cậu ta yêu cầu bố mẹ cậu ta giúp cậu ta tập nhận thánh thể và họ đã rất cố gắng nhưng vần không tài nào làm cho cậu ta nuốt một mẩu báo được gấp thành hình một chiếc bánh xốp. Thậm chí họ đã thử đặt vào lưỡi cậu ta một miếng bánh mì phết mứt cỡ bằng chiếc bánh xốp thế mà cũng chẳng ăn thua. Linh mục khuyên bà Molley đừng quá lo lắng. Chúa có những cách bí mật để tạo những điểu kỳ diệu và chắc chắn Người có mục đích riêng dành cho Mikey, những cơn ngất và tất cả. Bà Molley thắc mắc: “Thằng bé có thể nuốt được tất cả các loại kẹo và bánh sữa thế mà nuốt một chút thánh thể thì nó lại ngất, như thế chẳng lạ sao?”. Bà ấy lo rằng Mikey có thể bị ngất và chết và nếu cậu ta mang một tội lỗi thì cậu ta sẽ phải xuống địa ngục mặc dầu ai cũng biết rằng cậu ta sẽ là một thiên thần trên thiên đường. Mikey nói với mẹ cậu ta:

--Chúa trời không đời nào hành hạ một người bằng những cơn ngất để rồi lại đẩy người đó xuống địa ngục. Chúa kiểu gì mà lại làm thế chứ?

-Con có chắc không?

-Chắc chứ. Con đã đọc thấy điều đó trong một cuốn sách.

Cậu ta ngồi dưới chân cột đèn ở đầu ngõ và cười nhạo cái ngày chịu lễ Ban thánh thể đầu tiên của mình vì theo cậu ta đó chỉ là sự lừa bịp. Cậu ta không thể nuốt một cái bánh xốp nhưng liệu việc đó có thể khiến mẹ cậu ta không dẫn cậu ta diễu quanh Limerick thực hiện buổi đi quyên của họ hay không? Mẹ cậu ta nói với cậu ta:

-Ô, mẹ sẽ không nói dối. Mẹ chỉ nói với hàng xóm: “Đây, cháu Mikey nhà tôi trong bộ đồ cho lễ Ban thánh thể”. Mẹ chỉ nói thế thôi. Nếu người ta nghĩ con đã nuốt, đã chịu lễ Ban thánh thể đầu tiên thì cứ để họ nghĩ như vậy việc gì mẹ phải nói lôi thôi làm họ thất vọng hả?

Bố Mikey nói:

-Đừng lo, Cyclops. Mày còn khối thời gian. Chúa Jésus cũng có là một tín đồ thực sự đâu cho tới khi Người nhận bánh mì và rượu ở Bữa tối cuối cùng và lúc đó Người ba mươi ba tuổi cơ mà.

Bà Nora nói:

- Ông đừng gọi nó là Cyclops nữa có được không? Nó có đủ hai mắt và nó không phải là người Hy Lạp.

Nhưng bố Mikey, nhà vô địch của tất cả các tay uống hàng vại, giống như bác Pa Keating, chẳng thèm đánh một cái rắm trước những gì người khác nói và tôi cũng thích mình giống như vậy.

Mikey bảo với tôi rằng cái hay nhất của lễ Ban thánh thể là việc đi quyên góp. Mẹ của bạn kiểu gì cũng phải mặc cho bạn một bộ comlê mới để bà có thể khoe bạn với hàng xóm và họ hàng rồi họ sẽ cho bạn kẹo và tiền và bạn có thể đến rạp Lyric xem Charlie Chaplin.

Trong ngày lễ Ban thánh thể đầu tiên Mikey nhận được hơn năm shilling và tống vào bụng nhiều kẹo và bánh đến nỗi cậu ta nôn cả ra rạp Limerick và rạp Frank Goggin và bị người của rạp đá ra ngoài. Cậu ta bảo cậu ta cóc cần bởi vì cậu ta vẫn còn tiền để đi xem một bộ phim chiếu lậu ở rạp Savoy, ăn sôcôla Cadbury và uống nước chanh cho đến khi bụng cậu ta no căng. Cậu ta nóng lòng mong lễ Kiên tín bởi khi đó cậu ta sẽ lớn hơn, sẽ lại được đi quyên nữa và sẽ có nhiều tiền hơn lễ Ban thánh thể đầu tiên. Cậu ta sẽ đi xem phim trong suốt phần đời còn lại, sẽ ngồi cạnh các cô gái đến từ các ngõ và sẽ làm những chuyện dơ bẩn như một chuyên gia. Cậu ta yêu mẹ mình nhưng cậu ta sẽ không bao giờ kết hôn bởi cậu ta sợ ngộ nhỡ cậu ta lại lấy phải một người vợ ra vào trại tâm thần như cơm bữa thì ớn lắm. Lấy vợ mà làm gì khi bạn có thể ngồi trong các rạp chiếu phim và làm chuyện dơ bẩn với những đứa con gái đến từ các ngõ, những người chẳng nghĩ ngợi về chuyện mình làm bởi ở nhà họ đã làm chuyện đó với các anh trai của họ rồi. Nếu bạn không kết hôn bạn sẽ không có bầy con ở nhà nhao nhao đòi trà và bánh mì và thở hắt ra trong cơn ngất và mắt thì nhìn về mọi hướng. Khi nào cậu ta lớn hơn cậu ta sẽ đi quán như bố cậu ta, uống thật nhiều, dùng ngón tay móc họng để cho ra hết mọi thứ trong dạ dày, uống nhiều nữa, thắng những khoản tiền cược và mang về nhà cho mẹ cậu ta để bà ấy không lên cơn thần kinh. Cậu ta nói cậu ta không phải là một tín đồ Thiên Chúa giáo thực sự có nghĩa là đằng nào cậu ta cũng bị kết tội vì vậy cậu ta có thể làm bất cứ chuyện gì cậu ta thích.

Cậu ta nói: “Khi nào cậu lớn tớ sẽ nói cho cậu biết nhiều hơn, Frank ạ. Bây giờ cậu còn bé quá”.

Thầy giáo của chúng tôi, thầy Benson, rất già. Ngày nào thầy ấy cũng gào hét và nhổ bọt vào chúng tôi. Những đứa con trai ngồi bàn đầu hy vọng thầy ấy không có bệnh tật gì bởi nước bọt chứa đủ các mầm bệnh và nếu thầy ấy bị bệnh lao thì thầy ấy có thể lây bệnh sang bên trái và sang bên phải. Thầy ấy bảo rằng chúng tôi phải thuộc lòng sách giáo lý, phải thuộc ngược, xuôi và ngang. Thầy ấy nói rằng chẳng thể hy vọng gì ở chúng tôi, rằng chúng tôi là lớp tồi nhất mà thầy ấy từng dạy để chuẩn bị cho lễ Ban thánh thể nhưng như Chúa trời đã tạo ra những quả táo thầy ấy chắc chắn sẽ tạo được những tín đồ Thiên Chúa giáo từ chúng tôi, thầy ấy sẽ nện cho con người lười biếng phải biến khỏi chúng tôi và sẽ làm cho Ân thánh hóa bám rễ trong con người chúng tôi.

Brendan Quigley giơ tay. Chúng tôi gọi cậu ta là Quigley Hay Hỏi bởi vì cậu ta luôn đưa ra những câu hỏi. Cậu ta không thể nhịn được. Cậu ta hỏi:

- Thưa thầy, Ân thánh hóa là gì ạ?

Thầy giáo trừng mắt. Thầy ấy sẽ giết Quigley mất. Thay vì thế thầy ấy quát cậu ta:

-Đừng có thắc mắc Ân thánh hóa là gì, Quigley. Đó không phải là việc của trò. Trò ở đây để học giáo lý và hãy làm những gì ta bảo. Không phải trò đến đây để thắc mắc. Trên thế giới này đã có quá nhiều người đi lung tung hỏi nọ hỏi kia rồi và vì thế cho nên chúng ta cứ ở nguyên vị trí của mình và nếu ta còn nghe thấy bất cứ trò nào trong lớp này đưa ra một câu hỏi thì ta sẽ không chịu trách nhiệm trước hậu quả đâu. Trò nghe rõ chưa, Quigley?

-Rõ rồi, thưa thầy.

-Rõ gì?

-Rõ rồi, thưa thầy.

Thầy Benson tiếp tục bài giảng của mình: “Trong lớp này có ba trò sẽ không bao giờ biết tới Ân thánh hóa. Tại sao? Bởi vì tính tham lam. Ta đã nghe thấy các trò đó nói về lễ Ban thánh thể đầu tiên ở ngoài sân trường, ngày hạnh phúc nhất trong cuôc đời các trò. Các trò đó nói về việc nhận thánh thể ư? Ô, không. Những trò tham lam đó nói tới số tiền mà các trò đó sẽ thu được, nói về chuyện đi quyên. Các trò đó sẽ mặc bộ lễ phục của mình đi đến từng nhà như những kẻ ăn xin. Và liệu các trò đó có trích ra một chút trong sô tiền quyên được và gửi cho trẻ em ở châu Phi không? Ôi, không. Tiền đó chảy vào các rạp chiếu bóng, các trò chịu lễ Ban thánh thể đầu tiên của mình rồi chạy tới những rạp chiếu bóng đắm mình trong những thứ rác rưởi mà bọn tay sai của quỷ dữ ở Hollywood nôn ra khắp thế giới. Có đúng thế không, McCourt?

-Đúng, thưa thầy.

Quigley Hay Hỏi lại giơ tay. Những con mắt sợ sệt nhìn quanh phòng học và chúng tôi không biết có phải cậu ta muốn tự tử hay không.

-Tay sai là gì, thưa thầy?

Mặt thầy giáo thoạt tiên trắng, rồi sau đó đỏ bừng lên. Ông ấy bặm môi rồi mở miệng ra và nhổ bọt về mọi hướng. Ông ấy bước tới chỗ Quigley Hay Hỏi và lôi cậu ta ra khỏi ghế. Ông ấy vừa khịt mũi vừa nói lắp bắp và nước bọt của ông ấy bắn lung tung. Ông ấy quất vào vai, mông, và chân Quigley. Ông ấy túm cổ áo cậu ta lôi lên trước lớp.

-Hãy nhìn cái đồ kỳ quặc này đi - Ông ấy gầm lên.

Quigley vừa khóc vừa run rẩy:

-Em xin lỗi, thưa thầy.

Thầy giáo nhại lại:

-Em xin lỗi, thưa thầy. Trò xin lỗi về việc gì hả?

-Em xin lỗi vì đã hỏi. Em sẽ không bao giờ hỏi một câu nào nữa, thưa thầy.

-Nếu trò còn hỏi nữa thì chỉ có Chúa mới cứu được trò. Chỉ ai mới cứu được trò hả?

-Chỉ có Chúa, thưa thầy.

-Về chỗ ngồi đi, đồ nhát gan.

Thầy giáo trở về bàn của mình và ngồi xuống, đặt cái roi lên mặt bàn. Thầy ấy ra lệnh cho Quigley không được khóc mà phải tỏ ra là một đấng nam nhi. Nếu thầy ấy nghe thấy một trò nào trong lớp hỏi một câu hỏi ngớ ngẩn hay nói về việc đi quyên thì thầy ấy sẽ đánh trò đó tóe máu ra.

-Ta sẽ làm gì, các trò?

-Sẽ cho ăn roi, thưa thầy.

-Cho đến khi nào?

-Cho đến khi tóe máu ra, thưa thầy.

-Nào, bây giờ Clohessy hãy trả lời, điều răn thứ sáu là gì?

-Không được phạm vào tội thòng dâm.

-Không được phạm vào tội thông dâm gì?

-Không được phạm vào tội thông dâm, thưa thầy.

-Vậy thông dâm là gì?

-Là ý nghĩ dơ bẩn, lời nói dơ bẩn, hành động dơ bẩn, thưa thầy.

-Tốt, Clohessy. Trò là một thằng bé ngoan. Trò có vẻ chậm và hay quên nói thưa thầy và trò không có giày nhưng trò thuộc điều răn thứ sáu và điều đó sẽ giữ cho trò được trong sạch.

Paddy Clohessy không có giày, mẹ cậu ta cạo trọc đầu cậu ta để diệt chấy, mắt cậu ta đỏ, mũi cậu ta lúc nào cũng thò lò. Những mụn ghẻ lở trên đầu gối cậu ta chẳng bao giờ lành bởi vì cậu ta hay bóc vảy trên những mụn ghẻ đó bỏ vào mồm. Quần áo của cậu ta là một mớ giẻ rách và cậu ta phải mặc chung với sáu anh em trai và một em gái và mỗi khi cậu ta đến trường với một cái mũi sứt hay một bên mắt thâm tím thì bạn có thể biết rằng cậu ta đã đánh nhau để tranh quần áo với các anh em của cậu ta. Cậu ta ghét trường học. Cậu ta sắp tám tuổi, lớn nhất và nhiều tuổi nhất trong lớp, và cậu ta rất muốn mình mau lớn và mau mười bốn tuổi để cậu ta có thể trốn nhà đi và rất mong chờ cái ngày cậu ta mười bảy tuổi để có thể ra nhập quân đội Anh và đến đất nước An Độ tươi đẹp và ấm áp nơi cậu ta sẽ sống trong một mái lều với một cô gái An Độ có cái chấm đỏ to ở giữa trán và cậu ta sẽ nằm trong lều ăn sung, thứ mà người An Độ thường ăn, và cô gái An Độ sẽ nấu cari cho cậu ta ăn và sẽ chơi Hawai cho cậu ta nghe và khi nào cậu ta kiếm được đủ tiền cậu ta sẽ đón cả nhà cậu ta sang và tất cả họ sẽ cùng sống trong lều đặc biệt là người cha khốn khổ bị lao suốt ngày ho sù sụ và thổ ra những cục huyết. Hễ nhìn thấy Paddy trên đường là mẹ tôi lại nói: “Chui cha, nhìn thằng bé kìa. Nó là một bộ xương khoác giẻ rách chứ không phải là người nữa, nếu người ta làm phim về nạn đói thì thế nào người ta cũng mời nó đóng một vai đấy”.

Tôi nghĩ Paddy quí tôi vì một quả nho khô và tôi cảm thấy day dứt đôi chút bởi vì thực ra lúc đầu tôi đâu có hào phóng như vậy. Thầy giáo tôi, thầy Benson, nói rằng Chính phủ sẽ cho chúng tôi bữa trưa miễn phí nên chúng tôi không cần phải về nhà ăn trưa trong thời tiết lạnh giá nữa. Thầy ấy dẫn chúng tôi xuống một căn phòng lạnh lẽo ở dưới tầng hầm của trường và ở đó bà lao công Nellie Aheam chia cho mỗi đứa chúng tôi một nửa chai sữa và một chiếc bánh nhân nho khô. Sữa trong các chai thì đã đông cứng và chúng tôi phải ủ vào giữa hai đùi để làm sữa tan ra. Bọn con trai đùa rằng những chai sữa đông sẽ làm của quí của chúng tôi đóng băng và thầy giáo nghe thấy liền gầm lên: “Trò nào còn nói như thế nữa ta sẽ để chai sữa lạnh vào gáy trò đó”. Chúng tôi tìm nho khô trong những cái bánh nhân nho của mình nhưng bà Nellie nói rằng chắc người ta quên bỏ nho vào bánh và bà ấy bảo sẽ nhớ thắc mắc với người giao bánh. Ngày nào chúng tôi cũng tìm nho trong bánh và rồi cuối cùng tôi đã tìm thấy một quả nho khô trong chiếc bánh của mình và sướng quá tôi giơ nó lên. Bọn con trai bắt đầu càu nhàu và nói rằng chúng muốn nho còn bà Nellie thì cứ luôn mồm nói rằng đó không phải là lỗi của bà ấy. Bà ấy bảo sẽ hỏi người đưa bánh lần nữa. Bọn con trai xúm đến xin tôi quả nho đó và chúng gạ đổi cho tôi đủ thứ, một ngụm sữa, một cái bút chì, một cuốn truyện cười. Toby Mackey gạ đổi em gái nó lấy quả nho của tôi và thầy Benson nghe tiếng liền lôi nó ra hành lang đá cho nó mấy cái khiến nó rống lên. Tôi muốn ăn quả nho khô đó nhưng tôi thấy Paddy Clohessy đứng ở góc phòng với đôi chân trần mà căn phòng thì lạnh quá và nó thì run như một con chó vừa bị đá mà tôi vốn luôn mủi lòng trước những con chó bị đá cho nên tôi bước tới đưa cho Paddy quả nho khô bởi vì tôi không biết phải làm gì khác và tất cả bọn con trai bảo tôi là thằng ngốc còn tôi thì biết thế nào cả ngày hôm đó tôi cũng tiếc ngẩn tiếc ngơ vì sau khi đưa quả nho cho Paddy tôi thèm nho ghê gớm nhưng muộn mất rồi bởi vì cậu ta đã bỏ quả nho vào miệng và nuốt chửng nó trong nháy mắt rồi nhìn tôi chẳng nói năng gì còn tôi thì tự mắng mình thật ngốc đã đem cho quả nho đó đi.

Thầy Benson im lặng nhìn tôi còn bà Nelie thì bảo: “Cậu là một người Mỹ tốt bụng, Frankie ạ”.

Không lâu nữa linh mục sẽ đến để kiểm tra giáo lý và mọi thứ khác. Thầy giáo tôi phải dạy chúng tôi cách nhận thánh thể. Ông ấy bảo chúng tôi đứng quanh ông ấy. Ông ấy xé nhỏ tờ Limerick Leader bỏ vào mũ của mình. Ông ấy giao cho Paddy cầm mũ, quì xuống sàn, bảo Paddy lấy một mẩu báo đạt vào lưỡi ông ấy. Ông ấy hướng dẫn chúng tôi cách thè lưỡi ra, nhận mẩu báo, giữ nó một lát trên lưỡi, thu lưỡi vào, chắp tay trong tư thế cầu nguyện, nhìn lên trời, nhắm mắt lại với vẻ thành kính, đợi mẩu báo mủn ra trong miệng, nuốt nó vào, và tạ ơn Chúa đã ban ân. Khi thầy giáo thè lưỡi ra chúng tôi phải cố nén cười bởi vì chưa bao giờ chúng tôi nhìn thấy một cái lưỡi tía to như thế. Ông ấy mở mắt ra và bắt gặp mấy đứa đang cười rúc rích nhưng ông ấy không thể nói gì được bởi vì ông ấy đang có Chúa ở trên lưỡi và vì đó là phút linh thiêng. Ông ấy đứng dậy và bảo chúng tôi quì xuống sàn lớp để tập nhận thánh thể. Ông ấy đi quanh phòng học vừa đặt những mẩu báo vào lưỡi chúng tôi vừa lẩm bẩm bằng tiếng Latin. Mấy đứa con trai cười rúc rích khiến ông ấy gầm lên:

-Nếu các trò không thôi cười ngay thì thay vì nhận thánh thể các trò sẽ phải nhận Nghi lễ cuối cùng mà nghi lễ đó là gì, McCourt?

-Là lễ Xức Dầu cuối cùng trước khi chết ạ.

-Đúng rồi, McCourt. Không quá tồi đối với một người Mỹ đến từ đất nước Amerikay tội lỗi. Thầy giáo nói có lẽ trong lớp của chúng tôi sẽ có một linh mục tương lai hay một người chết cho Đức tin, mặc dầu thầy ấy không tin vào điều đó lắm bởi vì chúng tôi là lũ ngu đần lười biếng nhất mà thầy ấy không may phải dạy.

Thầy ấy nói:

-Nhưng có đủ loại, và Chúa trời chắc chắn đã có mục đích khi Người gửi những loại người như các trò đến quấy phá thế giới này. Chắc chấn Chúa trời có mục đích nào đó khi giữa chúng ta Người gửi xuống Clohessy không giày, Quigley hay hỏi những câu hỏi ngớ ngẩn và McCourt mang tội vì đến từ nước Mỹ. Và các trò hãy nhớ điều này, Chúa trời không gửi con trai yêu duy nhất của Người xuống treo trên cây thánh giá để cho các trò toan tính vơ vét trong ngày lễ Ban thánh thể đầu tiên của các trò.

Buổi tối ba chúng tôi ngồi dưới chân cột đèn ở đầu ngõ đọc sách, Mikey, Malachy, và tôi. Anh em nhà Molley cũng giống chúng tôi, cũng có một người bố uống hết cả tiền trợ cấp hoặc tiền lương và chẳng để lại xu nào để mua nến hay dầu thắp. Mikey đọc sách còn chúng tôi đọc những mẩu chuyện cười. Bố cậu ta, ông Peter, mượn sách từ thư viện Camegie về để đọc trong lúc ông ấy không đi quán hoặc khi ông ấy ở nhà trông nhà trong lúc vợ ông ấy phải vào trại tâm thần. Ông ấy để Mikey thích đọc sách gì thì đọc và bây giờ cậu ta đang đọc một cuốn sách viết về Cuchulain và cậu ta ba hoa như thể cậu ta biết tất cả về nhân vật huyền thoại này. Tôi muốn nói cho cậu ta biết rằng tôi đã biết tất cả về Cuchulain từ khi tôi lên ba, rằng tôi đã nhìn thấy Cuchulain ở Dublin, rằng Cuchulain luôn xuất hiện trong những giấc mơ của tôi. Tôi muốn bảo cậu ta đừng có nói về Cuchulain nữa, nhân vật đó là của tôi, nhân vật đó là của tôi từ khi tôi còn bé tẹo, nhưng tôi không thể nói tất cả những điều đó với cậu ta bởi vì cậu ta đọc cho chúng tôi nghe một câu chuyện tôi chưa từng nghe bao giờ, một câu chuyện bẩn thỉu về Cuchulain, Chuyên Cuchulain lấy vợ, câu chuyện mà tôi tưởng không bao giờ tôi dám đem kể với bố mẹ tôi.

Câu chuyện của Mikey kể rằng Cuchulain năm ấy hai mươi mốt tuổi. Chàng cô đơn và muốn lấy vợ vô cùng. Tất cả đàn bà ở Ailen đều chết mê chết mệt Cuchulain và tất cả họ đều muốn làm vợ chàng. Chàng nói rằng thế cũng tốt thôi, chàng cưới tất cả đàn bà ở Ailen cũng chẳng hề gì. Nếu chàng có thể đánh nhau với tất cả đàn ông Ailen thì cớ gì chàng lại không thể cưới tất cả đàn bà Ailen cơ chứ? Nhưng đức vua Conor MacNessa nói: “Tất cả đàn bà đều thích ngươi, Cu ạ, nhưng đàn ông Ailen không muốn cô đơn trong những đêm dài”. Đức vua quyết định tổ chức một cuộc thi để kén vợ cho Cuchulain và cuộc thi đó là cuộc thi đi tiểu. Tất cả đàn bà ở Ailen tập trung về cánh đồng Muirthemme để thi xem ai đi tiểu láu nhất và người chiến thắng trong cuộc thi là Emer. Emer là nhà vô địch đi tiểu của Ailen và nàng trở thành vợ của Cuchulain và chính vì thế mà ngày nay người ta gọi Emar là Emer Bong Bóng Bự.

Mikey và Malachy cười như nắc nẻ mặc dầu tôi không nghĩ rằng Malachy hiểu câu chuyện đó. Nó còn bé và còn lâu mới được chịu lễ Ban thánh thể đầu tiên và tôi cho rằng nó chỉ cười bởi trong câu chuyện đó có từ “đi tiểu” mà thôi. Rồi Mikey bảo tôi rằng tôi đã phạm vào một tội vì tôi đã nghe một câu chuyện có từ “đi tiểu” và trong buổi xưng tội đầu tiên của mình tôi phải xưng tội đó với linh mục. Malachy nói: “Đúng đấy. Đi tiểu là một từ xấu và anh phải xưng tội với linh mục bởi đó là một từ tội lỗi”.

Tôi không biết phải làm gì. Làm sao tôi có thể kể với linh mục chuyện tồi tệ này trong buổi xưng tội đầu tiên của tôi cơ chứ? Đứa con trai nào mà chẳng biết mình nên nói ra những tội gì trong buổi xưng tội đó để có thể nhận thánh thể và được đi quyên rồi được xem James Cagney và ăn kẹo ở rạp Lyric. Thầy giáo đã bày cho chúng tôi cách xưng tội và tất cả mọi người trong lớp đều có những tội giống nhau. Con đánh em con. Con nói dối. Con lấy trộm một xu trong ví của mẹ con. Con không nghe lời bố mẹ, con ăn xúc xích trong ngày thứ Sáu.

Nhưng bây giờ tôi có một cái tội mà không ai khác có và linh mục sẽ điên lên và sẽ lôi tôi ra khỏi bục xưng tội và ném tôi ra đường để cho mọi người biết là tôi đã nghe một câu chuyện về nguôi vợ vô địch đi tiểu của Cuchulain. Tôi sẽ không bao giờ được chịu lễ Ban thánh thể đầu tiên và những bà mẹ ở Limerick này sẽ giữ chặt lấy con mình và chỉ tay vào tôi và nói: “Nhìn nó kìa. Nó cũng giống Mikey Molley, chưa bao giờ chịu lễ Ban thánh thể đầu tiên, lúc nào cũng mang tội, chưa bao giờ được đi quyên, chưa bao giờ được xem James Cagney”.

Tôi tiếc là tôi đã nghe nhiều về lễ Ban thánh thể đầu tiên và việc đi quyên. Tôi phát ốm và tôi không muốn uống trà, không muốn ăn bánh mì và không muốn gì hết. Mẹ tôi nói với bố tôi rằng một đứa trẻ mà không chịu uống trà và ăn bánh thì lạ lắm và bố tôi nói: “Ôi chao, thằng bé chỉ lo lắng về lễ Ban thánh thể đầu tiên thôi mà có gì nghiêm trọng đâu”. Tôi muốn nói chuyện với bố, muốn ngồi trong lòng bố và nói cho bố biết chuyện Mikey đã làm với tôi nhưng giờ tôi có còn bé bỏng gì mà ngồi trong lòng bố và nếu tôi mà làm thế thì Malachy sẽ đi ra ngõ và nói cho tất cả mọi người biết tôi là một em bé lớn. Tôi muốn nói rắc rối của tôi với thiên thần ở bậc thang thứ bảy nhưng thiên thần còn bận mang những đứa bé đến cho các bà mẹ trên khắp thế giới. Tuy vậy, tôi vẫn hỏi bố tôi:

-Bố ơi, ngoài việc mang những đứa bé đến cho các bà mẹ, thiên thần ở bậc thang thứ bảy có làm những việc khác không?

-Có chứ.

-Nếu người ta không biết phải làm gì thì thiên thần trên bậc thang thứ bảy có mách người ta không ạ?

-Ôi chao, có chứ, con trai, có chứ. Đó là còng việc của một thiên thần mà, cả thiên thần trên bậc thang thứ bảy cũng vậy.

Bố tôi ra ngoài đi dạo, mẹ tôi thì bế Michael đến nhà bà ngoại, Malachy thì chơi ở ngoài ngõ, còn tôi thì ở nhà một mình nên tôi có thể ngồi trên bậc thang thứ bảy nói chuyện với thiên thần. Tôi biết thiên thần ở đó bởi vì tôi thấy bậc thứ bảy ấm hơn các bậc thang khác và tôi thấy trong đầu mình hiện lên một đốm sáng. Tôi nói với thiên thần rắc rối của mình và tôi nghe thấy một giọng nói. Giọng nói đó bảo tôi đừng sợ.

Thiên thần đã đáp lời tôi và tôi bảo với thiên thần rằng tôi không biết thiên thần đang nói gì.

“Đừng sợ”. Giọng nói đó lại vang lên trong đầu tôi: “Hãy kể với linh mục tội lỗi của cậu và cậu sẽ được tha thứ, cậu bé ạ”.

Sáng hôm sau tôi dậy sớm uống trà với bố tôi và kể cho ông nghe về thiên thần trên bậc thang thứ bảy. Bố tôi nghe tôi nói liền đặt tay lên trán tôi để kiểm tra xem tôi có bị ốm không. Ông ấy hỏi tôi có chắc là tôi thấy trong đầu mình có một đốm sáng hay không và có nghe thấy một giọng nói thật hay không và giọng nói đó nói gì.

Tôi kể với bố tôi rằng giọng nói đó bảo tôi đừng sợ.

Bố tôi bảo thiên thần nói đúng, tôi không nên lo sợ, và thế là tôi kể với ông chuyện Mikey đã làm với tôi. Tôi kể cho ông nghe câu chuyện về Emer Bong Bóng Bự và tôi thậm chí sử dụng từ “đi tiểu” bởi vì thiên thần đã bảo tôi đừng sợ. Bố tôi đặt cốc trà xuống và xoa đầu tôi. Bố tôi cứ “Ôi chao, ôi chao, ôi chao” hoài khiến tôi lo không biết có phải bố tôi sắp bị lên cơn như bà Molley, phải ra ra vào vào trại tâm thần hay không, nhưng rồi bố tôi hỏi:

- Đó là chuyện tối qua làm con lo lắng phải không?

Tôi gật đầu và bố tôi bảo tôi rằng đó không phải là một cái tội và tôi không buộc phải nói với linh mục.

-Nhung thiên thần ở bậc thang thứ bảy bảo là con nên nói cho linh mục biết.

-Thôi được. Nếu con thích thì cứ nói nhưng thiên thần trên bậc thang thứ bảy nói như vậy chỉ vì lúc đó con chưa kể với bố. Nói cho bố của con biết những rắc rối của con chẳng phải hay hơn nói với một thiên thần chỉ là một đốm sáng và một giọng nói hiện lên trong đầu con hay sao?

-Vâng.

Hôm trước ngày lễ Ban thánh thể đấu tiên thầy giáo dẫn chúng tôi đến nhà thờ thánh Joseph để chúng tôi thực hiện buổi xưng tội đầu tiên của mình. Chúng tôi xếp hàng đôi đi tới đó và trên đường đi nếu ai trong chúng tôi mấp máy môi thì người đó sẽ bị thầy giáo đánh chết ngay tại chỗ và sẽ bị tống thẳng xuống địa ngục. Thầy giáo dọa đến thế mà vẫn không ngăn nổi chúng tôi bàn về những tội lớn. Willie Harold thì thầm về tội lớn nhất của cậu ta, rằng cậu ta đã nhìn trộm chị gái cậu ta ở trần. Paddy Hartigan nói rằng cậu ta đã ăn trộm mười shilling từ ví của cô cậu ta và với số tiền đó cậu ta được một bữa kem và khoai tây chiên đã đời. Quigley Hay Hỏi kể rằng nửa đêm cậu ta đã trốn nhà ra ngủ ở một con mương với bốn con dê. Tôi cố nói về Cuchulain và Emer nhưng tôi vừa mới mở miệng đã bị thầy giáo bắt gặp và cho một thụi vào đầu.

Chúng tôi quì bên bục xưng tội và tôi băn khoăn tự hỏi không biết tội nghe chuyện về Emer của tôi có nặng bằng tội nhìn chị gái ở trần hay không bởi vì tôi biết rằng trên đời này có nhũng điều tồi tệ hơn những điều khác. Đó là lý do tại sao ở đời lại có những tội khác nhau, những tội báng bổ thần thánh, những trọng tội, những tội có thể tha thứ được. Thầy giáo và những người lớn nói về tội không thể tha thứ được, và đó là một bí mật lớn. Không ai biết bí mật đó là gì và bạn không khỏi băn khoăn rằng nếu bạn không biết tội đó là gì thì làm sao bạn có thể biết là bạn đã phạm phải nó. Nếu tôi kể với một linh mục về Emer Bong Bóng Bự và cuộc thi đi tiểu thì có lẽ ông ấy sẽ nói rằng đó là một tội không thể tha thứ và sẽ đá tôi khỏi bục xưng tội cũng nên và tôi sẽ bị bêu riếu khắp Limerick và bị đày xuống địa ngục và mãi mãi bị hành hạ bởi lũ ma quỉ chẳng có việc gì khác để làm ngoài việc đâm nát tôi bằng những cái xiên nóng bỏng.

Tôi cố nghe lỏm Willie xưng tội nhưng tất cả những gì tôi nghe được là một tiếng rít của linh mục và khi Willie trở ra tôi thấy cậu ta khóc.

Đến lượt tôi vào xưng tội. Bục xưng tội tối và có một cây thánh giá lớn treo ở phía trên đầu tôi. Tôi có thể nghe thấy tiếng xưng tội của đứa con trai ở đầu bên kia của bục. Tôi không biết việc tôi cố nói chuyện với thiên thần ở bậc thang thứ bảy có ích gì không. Tôi biết không ai nghĩ rằng thiên thần lại có mặt ở những bục xưng tội nhưng tôi cảm thấy trong đầu mình lại xuất hiện đốm sáng và giọng nói của thiên thần lại vang lên bảo tôi đừng sợ.

Cửa ván ô trượt trở lại trước mặt tôi và linh mục cất tiếng hỏi:

-Gì nào, con của ta?

-Thưa Cha, con có tội. Đây là lần xưng tội đầu tiên của con.

-Được, con của ta, vậy con đã phạm phải những tội gì?

-Con đã nói dối. Con đã đánh em con. Con đã lấy trộm một xu trong ví của mẹ con. Con đã trót nói một lời nguyền.

-Được rồi, con của ta. Còn gì nữa không?

-Con, con đã nghe một câu chuyện về Cuchulain và Emer.

-Đó không phải là một tội lỗi, con của ta ạ. Chúng ta đều biết rằng Cuchulain và đức vua Conor MacNessa của chàng đều đã theo Thiên Chúa giáo.

-Đó là câu chuyện về Emer, thưa Cha, và đó là chuyện Emer đã cưới Cuchulain bằng cách nào.

-Bằng cách nào, con của ta?

-Emer đã dành được Cuchulain trong một cuộc thi đi tiểu.

Có tiếng thở nặng nề. Linh mục đưa tay lên che miệng và ông ấy lắp bắp: “Lạy Chúa, lạy Chúa”.

Rồi ông ấy hỏi:

-Ai, ai đã kể với con câu chuyện đó, con của ta?

-Mikey Molley, thưa Cha.

-Vậy cậu ta đã nghe chuyện đó ở đâu?

-Cậu ấy đọc trong một cuốn sách, thưa Cha.

-Ôi, một cuốn sách. Những cuốn sách có thể làm hại con trẻ, con của ta ạ. Hãy tránh xa những câu chuyện vớ vẩn đó và hãy nghĩ đến cuộc đời của các vị thánh. Hãy nghĩ đến thánh Joseph, thánh Francis nhân từ, người yêu quí chim trên trời và thú trên cánh đồng. Con sẽ nghĩ tới các vị thánh chứ, con của ta?

-Vâng, con sẽ nghĩ, thưa Cha.

-Còn tội gì nữa không, con của ta?

-Không, thưa Cha.

-Để ăn năn con hãy thỉnh Đức Mẹ Maria, Chúa của chúng ta, và hãy nói một lời cầu nguyện cho ta.

-Vâng, thưa Cha, tội nặng nhất là tội gì thưa Cha?

-Con muốn nói gì?

-Con là đứa tồi nhất trong tất cả những đứa con trai xưng tội, phải không Cha?

-Không phải đâu, con của ta, con còn có một con đường dài phải đi. Bây giờ con hãy nói lời ăn năn đi và hãy nhớ rằng lúc nào Chúa của chúng ta cũng dõi theo con. Chúa phù hộ cho con, con của ta.

Ngày lễ Ban thánh thể đầu tiên là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời của bạn bởi vì vào ngày đó bạn được đi quyên và được xem James Cagney ở rạp Lyric. Tối hôm trước tôi hồi hộp đến nỗi mãi đến gần sáng tôi mới chợp mắt được. Tôi sẽ vẫn ngủ mê mệt nếu như bà tôi không đến đập cửa và gọi ầm lên: “Dậy! dậy! Dựng thằng bé dậy mau lên. Ngày vui nhất trong đời nó mà nó lại ngủ tì tì thế”.

Tôi chạy vào bếp. Bà tôi quát: “Cởi áo ra”. Tôi cởi áo và bà lôi tôi đến bên vòi nước lạnh. Mẹ tôi kỳ cọ cho tôi, bà tôi giúp mẹ tôi. Người tôi đỏ hết cả lên.

Họ lau khô người cho tôi. Họ mặc cho tôi chiếc áo dành cho lễ nhân thánh thể đầu tiên được may bằng nhung đen cùng với chiếc sơ mi trắng có cổ xếp diềm, quần soóc, tất trắng, và đôi giày da màu đen. Họ đeo vào cánh tay tôi một chiếc nơ được kết bằng sa tanh trắng và cài lên ve áo tôi Trái tim thiêng của Jésus: một tranh nhỏ vẽ hình Trái tim Chúa, với những giọt máu nhỏ xuống, với những ngọn lửa vây quanh và bên trên trái tim đó là cái vòng gai trông phát sợ.

Bà tôi ra lệnh:

-Đến đây tao chải đầu cho. Xem tóc tai kìa, cứ dựng đứng lên thế kia. Giống nhà tao không có loại tóc đó. Đó là cái thứ tóc miền Bắc của bố mày. Nếu mẹ mày lấy một người Limerick tử tế thì mày đâu có cái loại tóc dựng đứng đó, cái thứ tóc miền Bắc.

Bà phát vào đầu tôi hai nhát.

-Bà, bà đừng có đánh vào đầu cháu.

-Nếu mày có gì để nói thì hãy câm miệng. Phát cho mày một hai nhát cũng không giết chết được mày đâu mà lo. Đi thôi, nếu không lại không kịp lễ Mixa bây giờ.

Tôi và bà tôi chạy đến nhà thờ. Mẹ tôi ôm Michael tất tả chạy theo sau. Chúng tôi đến nhà thờ đúng lúc đứa con trai cuối cùng vừa bước ra khỏi thanh chắn trước bàn thờ và tôi thấy linh mục đang đứng ở đó với cốc rượu thánh và bánh thánh nhìn tôi trừng trừng. Rồi linh mục đặt lên lưỡi tôi chiếc bánh xốp, thân thể và máu của đức Chúa Jésus.

Nó ở trên lưỡi tôi. Tôi thu lưỡi vào.

Nó bị dính.

Thân thể và máu của Chúa đang dính ở vòm miệng trên của tôi. Giọng nói của thầy giáo vang lên trong đầu tôi: “Đừng để bánh thánh chạm vào răng của trò vì nếu trò cắn Chúa của chúng ta ra làm đôi thì trò sẽ bị thiêu dưới địa ngục mãi mãi”.

Tôi cố dùng lưỡi đưa Chúa xuống nhưng linh mục rít lên với tôi: “Đừng có đứng đây mà lục cục mãi thế, hãy về chỗ ngồi đi”.

Chúa quả là nhân từ. Người mủn ra và cuối cùng tôi cũng nuốt Người xuống được, cuối cùng tôi đã trở thành một thành viên của giáo hội.

Khi lễ Mixa kết thúc tôi thấy mẹ tôi bế Michael cùng bà tôi đứng đợi ngoài cửa nhà thờ. Họ lần lượt ôm tôi. Cả hai đều nói với tôi rằng đó là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi. Họ khóc trên đầu tôi và sau những đóng góp của bà tôi hồi sáng đầu tôi giống như một đầm lầy sũng nước.

-Mẹ, giờ con đi quyên được rồi chứ? - Tôi hỏi mẹ tôi.

Mẹ tôi trả lời:

-Chưa, phải ăn sáng đã.

Bà tôi nói:

-Không. Mày phải ăn bữa sáng tử tế ở nhà bà rồi mới được đi quyên. Đi thôi.

Chúng tôi theo bà về nhà. Bà tôi bày ấm, xoong, chảo ra và cằn nhằn rằng cả thế giới này mong đợi bà tôi phục tùng sự sai khiến của người khác. Tôi ăn trứng, tôi ăn xúc xích, và khi tôi với tay định lấy thêm một ít đường bà tôi liền đập vào tay tôi:

-Đừng có đụng vào lọ đường đó. Mày nghĩ bà của mày là triệu phú ư? Là một người Mỹ ư? Mày nghĩ bà của mày lủng liểng vàng bạc ư? Mày nghĩ bà của mày chết ngạt trong nhung lụa ư?

Thức ăn như đang lộn tùng phèo trong bụng tôi. Tôi vội vàng lấy tay bưng miệng. Tôi chạy ra sân sau nhà bà tôi và nôn thốc nôn tháo. Bà tôi xuất hiện sau lưng tôi:

-Nhìn xem nó đã làm gì. Nôn hết bữa sáng của ngày nhận thánh thể đầu tiên ra. Nôn thân thể và máu của Chúa ra. Chúa ở sân sau nhà tôi. Tôi phải làm gì bây giờ? Tôi phải lôi nó đến nhà thờ dòng Tên để cả Giáo hoàng cũng biết tội của nó mới được.

Bà tôi lôi tôi qua các phô của Limerick. Bà nói với hàng xóm và người qua đường về Chúa ở sân sau nhà bà. Bà đẩy tôi vào bục xưng tội.

-Nhân danh Cha, Con, và Thánh thần. Xin hãy ban phước cho con, thưa Cha, bởi vì con có tội. Lần xưng tội cuối cùng của con mới cách đây một ngày.

-Một ngày ư? Vậy trong một ngày con đã mắc những tội gì, con của ta?

-Con đã ngủ quên. Chút nữa thì con để lỡ mất lễ Ban thánh thể đầu tiên của mình. Bà của con nói rằng con có cái thứ tóc của người Bắc Ailen. Con đã nôn ra bữa sáng của ngày lễ Ban thánh thể đầu tiên. Bây giờ bà của con nói rằng Chúa ở sân sau nhà bà và bà không biết phải làm gì.

Linh mục ở nhà thờ dòng Tên cũng giống như linh mục ở lễ Ban thánh thể đầu tiên của tôi. Ông ấy thở ra một cách khó nhọc và lắp bắp: “Ôi... ôi... bảo bà con dùng một ít nước rửa Chúa đi và để ăn năn con hãy thỉnh Đức Mẹ Maria, thỉnh Chúa của chúng ta. Hãy cầu nguyện cho ta và Chúa sẽ phù hộ cho con, con của ta.

Bà và mẹ tôi đợi tôi ở gần bục xưng tội. Bà tôi nói:

-Mày nói giỡn với linh mục ở trong đó hả? Nếu tao mà phát hiện ra mày nói giỡn với linh mục. dòng Tên thì tao sẽ moi ruột mày ra. Linh mục nói phải làm gì với Chúa ở sân sau nhà tao hả?

-Linh mục nói hãy dùng nước rửa Chúa đi.

-Nước thánh hay nước thường?

-Ông ấy không nói rõ, bà ạ.

-Vào hỏi ông ấy đi.

-Nhưng, bà...

Bà tôi đẩy tôi trở lại bục xưng tội.

-Xin Chúa ban phước cho con, thưa Cha, vì con có tội, lần xưng tội gần đây nhất của con mới chỉ cách đây một phút.

-Một phút! Con là cậu bé vừa mới ở đây ra sao?

-Vâng, thưa Cha.

-Gì thế, con của ta?

-Bà của con hỏi: “Phải dùng nước thánh hay nước thường để rửa Chúa?”.

-Nước thường, và hãy bảo với bà con đừng có quấy rầy ta nữa.

Tôi nói lại với bà tôi rằng dùng nước thường và rằng linh mục bảo bà đừng quấy rầy ông ấy nữa. Bà tôi trề môi:

-Đừng quấy rầy ông ấy nữa. Đồ bất lịch sự.

Tôi hỏi bà tôi:

-Cháu đi quyên được rồi chứ? Cháu muốn xem James Cagney.

Bà tôi nói:

-Mày quên chuyện đi quyên và James Cagney đi vì mày nôn Chúa ra rồi nên mày không phải là một tín đồ Thiên Chúa giáo thực sự. về nhà nào.

Mẹ tôi phản đối:

-Đợi đã. Nó là con trai của con. Đó là con trai của con trong ngày lễ Ban thánh thể đầu tiên của nó. Nó sẽ đi xem James Cagney.

-Không, nó sẽ không xem.

-Có, nó sẽ xem.

Bà tôi nói:

-Đi mà đưa nó đến với James Cagney và để xem làm như thế có cứu rỗi được linh hổn Mỹ Bắc Ailen của nó hay không.

Bà tôi trùm khăn lên đầu và bỏ đi.

Mẹ tôi nói:

-Lạy Chúa, bây giờ đi quyên thì muộn rồi nhưng con sẽ đi xem James Cagney. Chúng ta sẽ đến rạp Lyric và xem xem con mặc lễ phục thế này họ có cho con vào cửa không.

Lúc đi qua phố Barrington chúng tôi gặp Mikey Molley. Cậu ta hỏi có phải tôi đang đến rạp Lyric không và tôi trả lời rằng tôi sẽ thử. Cậu ta ngạc nhiên hỏi:

-Thử ư? Cậu không có tiền sao?

Tôi xấu hổ không muốn trả lời là không nhưng tôi phải nói thật và cậu ta bảo tôi:

-Không sao. Tớ sẽ giúp cậu vào cửa. Tớ sẽ tạo ra một vụ đánh lạc hướng.

-Đánh lạc hướng gì cơ?

-Tớ có tiền mua vé và khi tớ đã vào trong rạp rồi tớ sẽ. giả vờ bị ngất và người soát vé sẽ mất tập trung và khi nào tớ kêu thất thanh một tiếng cậu có thể lẻn vào. Tớ sẽ nhìn ra cửa và khi tớ thấy cậu đã vào trong rồi tớ sẽ tỉnh lại. Đó là một vụ đánh lạc hướng. Tớ toàn làm thế để các em tớ được vào rạp đấy.

Mẹ tôi nói:

-Ôi, bác không biết đâu đấy, Mikey. Đó là một tội đấy và đời nào cháu lại muốn thằng Frank nhà bác phạm vào một tội trong ngày lễ Ban thánh đầu tiên của nó.

Mikey nói nếu đó là một tội thì linh hồn cậu ta sẽ gánh và đằng nào thì cậu ta cũng không phải là một tín đồ Thiên Chúa giáo thực sự nên chuyên đó chẳng thành vấn đề. Cậu ta kêu thất thanh như kế hoạch và tôi lẻn vào ngồi cạnh Quigley Hay Hỏi và người soát vé, ông Frank Goggin, người đang mải chú ý đến Mikey. Đó là một bộ phim giật gân nhưng có một kết thúc buồn bởi vì trong bộ phim đó James Cagney là một kẻ thù của nhân dân và bị nhân dân bắn chết rồi bó lại và đem vứt vào trong cửa, gây kinh hoàng cho người mẹ Ailen khốn khổ của anh ta, và đó là kết thúc của ngày lễ Ban thánh thể đầu tiên của tôi.