← Quay lại trang sách

❖ 10 ❖ Khách sạn Thalassa, Dinard, Pháp

Bruno nghĩ về thời kỳ vạn vật khai sinh, lúc trái đất chưa có con người, khi bốn bề là nước và khi sự hiện diện của Chúa lơ lửng trong sự im lặng. Nhưng Chúa trời nhanh chóng rút lui. Có lẽ Người không chịu đựng nổi không khí đầy mùi do nồng nặc. Những người tham gia điều trị tuân thủ theo những chỉ dẫn từ giọng nói vô cảm của người phụ nữ mặc bộ blu trắng. Họ thực hiện những động tác chân tay chống chọi với lực nước ngược dòng chảy tuôn ra từ thành hồ. Bruno bì bõm trong đường bơi cuối, phía cuối hồ, thoáng đãng. Anh cảm thấy khó chịu bởi dây thun quần bị giãn. Một chiếc quần boxer bằng vải nylon màu tím xỉn, mà anh phải thường xuyên xách lên. Do Marie-Hélène mua trong mùa giảm giá ở Galeries Layette, trước khi họ đi nghỉ hè ở Marrakech. Một kỷ vật.

Xung quanh anh, dưới những chiếc nón bơi nhựa màu xanh lam, xanh lá, phần đầu của những người bệnh bồng bềnh trong dòng nước chảy xiết, tách biệt khỏi thân mình họ. Muối bào mòn râu tóc, muối làm buốt môi. Ai cũng mang vẻ kì dị hoặc xa xăm. Họ luôn tỏ ra đang tập trung vào bản thân. Họ đi lại trong bộ áo choàng tắm, tay cầm phiếu điều trị, tờ báo, sách hay chiếc iPad. Từ góc này sang góc khác. Đeo áo bùn ấm áp, mặc áo nhiệt, chui vào những lồng kín UV hay tia ion, tắm tảo. Và hằng tối, người ta tự nhốt mình trong những căn phòng nhỏ với bốn bức tường trắng.

Lambertin chủ động cho anh nghỉ phép. Bruno là một trong những cảnh sát tới sở mỗi ngày, thậm chí cả Chủ nhật. Có vẻ lòng nhiệt thành đã gây khó chịu cho giám đốc nhân sự mới. Khi anh thông báo với sếp rằng mình sẽ đi đổi gió ở Dinard, và không nói gì thêm, ông ấy đã nói đùa một câu: “Giờ cậu đối gu sang gái Bretonne à?”

Từ khi ly dị Marie-Hélène, dù không muốn, anh vẫn bị gắn mác đào hoa. Những đồng nghiệp thổi phồng thêm, nói rằng anh giỏi chuyện chăn gối. Anh chẳng đáp lại, chỉ biết mỉm cười ( Đúng là điên thật, từ khi tôi ít nhiều muốn chết, tôi lại có thể cười. Chết, cười... )

Như những đồng nghiệp của mình, anh luôn biết kín đáo. Một điều bắt buộc nếu muốn tồn tại lâu trong nghề. Đã từ lâu anh học cách che giấu danh tính bản thân, những hành động và suy nghĩ của mình.

Vách kính của khu hồ bơi hướng về phía vịnh. Mưa phùn che khuất rặng thông xanh, ở phía xa trên mỏm đất nhô. Cơn mưa dai dẳng bóp nghẹt cảnh vật. Màn sương dày chôn vùi những phao tiêu ngoài khơi, những hòn đảo, và che lấp đất đá lở chia cắt bãi biển làm đôi.

Nếu có thể nhìn vào bên trong chính bản thân, hẳn tôi chỉ tìm thấy một ít nước đục, vài bọt nước, và gương mặt của người vợ. Chẳng cần bác sĩ, chẳng cần chuyên gia tâm lý để chẩn đoán bệnh cho tôi: trầm cảm. Suy sụp tổng quát hậu sang chấn. Không dám thú nhận nếu không sẽ bị chuyển lập tức qua một đồn cảnh sát khu vực, với những công việc đơn điệu. Thụ lý đơn kiện (cũng xếp xó), bắt giữ và thả ngay trong ngày những đứa trẻ Rom trộm cắp, các cú điện thoại báo hàng xóm làm ồn, và ít bia quanh bữa tiệc nướng merguez vào tối thứ Sáu. Tốt hơn nên mỉm cười. Hoặc chết...

Anh đơn độc.

Đơn độc với đôi dép lê, với chiếc áo choàng tắm với cái túi mà anh phải lấy trong phòng thay đồ.

Còn mười lăm phút trước phiên ủ tảo. Một hành lang dài với những luồng không khí chạy dọc dẫn anh tới khu phòng nghỉ. Anh nằm trên một cái ghế xếp, hơi cách xa những người khác, xem tin nhắn trên điện thoại. Marie-Hélène đã gọi điện về chuyện con gái. Có vấn đề ở trường và về thời điểm đi nghỉ sắp tới. Cô ấy luôn im lặng khoảng hai, ba giây đầu, như cần lấy hơi trước khi nói chuyện. Anh áp sát điện thoại vào tai để nghe hơi thở của cô. Bên ngoài, cảnh vật bắt đầu hiện rõ trở lại.

Một cặp vợ chồng đến nằm gần anh. Người đàn ông và vợ mình, khá lớn tuổi, bước đi mà không hề nhấc gót. Dép của họ kéo lê trên mặt đất.

Đối với anh, nhìn những cặp vợ chồng là điều khó đối diện nhất. Anh tự hỏi làm thế nào mà họ có thể trụ lâu như vậy, vượt qua những sóng gió. Trong khi anh thì... Thật thảm họa, khốn nạn, nhưng đúng là một thảm họa! Anh đập mạnh mu bàn tay lên trán. Cặp vợ chồng quay lại nhìn. Anh gật đầu chào họ và mỉm cười. Hình như ông chồng là nhà văn còn bà vợ là nhà phân tâm học. Cô gái ngồi quầy tiếp tân đã kể với anh như thế. Những vị khách quen. Dù đã lớn tuổi, họ vẫn giữ được vẻ trẻ trung. Người đàn ông, tóc chải ngược về phía sau, có đôi mắt của người Á châu. Ông đưa vợ mình xem trang nhất của báo Libération . Một ngôi sao có vẻ hơi mệt mỏi của kênh truyền hình cáp Canal 12 cho biết bị đe dọa fatwa.

Bruno biết rõ sự việc. Những lời nói kỳ thị trên truyền hình, chuyện thường ngày của một người dẫn chương trình. Đe dọa fatwa giả mạo được viết bởi những chữ nguệch ngoạc, bắt chước thô thiển các ký tự Ả Rập, được ký bởi một biệt danh. Cuối thư có một câu sau: “Rồi mày sẽ không còn gì để xâm phạm mấy đứa bé trai nữa. Chỉ còn cái mông to bẩn thỉu của mày.”

Người dẫn chương trình đã chuyển bức thư cho AFP và đi nói khắp nơi trên các đài phát thanh “Tụi nó muốn thiến tôi, lấy làm vật tế.” Cũng những bình luận chi tiết về những việc làm của nhóm FLN [2] trong chiến tranh Algeria. Kết quả: báo chí rầm rộ đưa tin. Bruno được giao nhiệm vụ bảo vệ tên ấu dâm tròn trịa không còn dám bước ra khỏi nhà.

Một chùm ánh sáng tím rọi sáng ca-bin. Chuyên gia thủy liệu pháp đắp bùn ấm lên người anh, đóng cửa buồng chỉ còn chừa cái đầu, rồi bước ra ngoài và để cánh cửa khép hờ. Anh nhắm mắt. Hơi nóng đốt người anh tới tận xương tủy. Hơi ấm làm anh đờ đẫn. Tôi cũng sống khép kín trong vỏ bọc của mình. Đâu ai biết điều tôi đã phải gánh chịu, kể cả Marie-Hélène. Lần cuối chúng tôi nói chuyện với nhau, cô ấy chẳng buồn nghe, chỉ lo nghĩ tới người tình của mình.

Anh khép kín lòng. Không nói gì nữa.

Ở Sở cảnh sát cũng thế, không ai đoán ra điều gì. Đối với Lambertin, anh chỉ là một gã đã ly hôn trong bao cặp vợ chồng đổ vỡ khác của xã hội này. Chỉ có những lũ đồng tính mới tin vào hôn nhân.

Cô chuyên gia bước vào ca-bin và nhần nút thủy lực. Một làn nước ấm xối như mưa xuống đùi anh. Bùn bắt đầu nhiều lên trên những hòn bi của mình, cuối cùng thì...

Anh mặc cái quần jogging và bước đi trên con đường dọc biển. Chạy, cười, chết.

Sau ba mươi phút khởi động, đôi chân của anh không thể đứng vững. Đừng nên cố ép. Đầu của anh đang hoạt động. Chất endorphin đang làm anh hưng phấn. Những chuỗi hình ảnh và ý nghĩ đều quay xung quanh một điểm cố định, Marie-Héène. Từ một năm nay, anh liên tục nghĩ về những ngày tháng trước khi chia tay, cố hiểu tại sao điều gì đã khiến cô ấy lại ngã vào vòng tay của tên khốn đó. Làm cảnh sát để làm chi? Anh tái hiện lại các chuỗi sự kiện, như đang tiến hành điều tra, xem xét vợ mình qua từng dòng ký ức, tự chất vấn bản thân, tôi đã làm gì cô ấy để phải chịu nỗi đau này? tìm kiếm manh mối trong một quá khứ đang dần biến mất.

Anh nhớ từng ngày, nhớ từng khoảnh khắc.

Mỗi giây xoắn lại trong ký ức. Trí nhớ có thể hoạt động như một cỗ máy tra tấn. Cuộc điều tra bên trong cái hộp đen của não bộ là cuộc điều tra nghiêm túc nhất mà anh thực hiện trong suốt hai mươi năm sự nghiệp của mình. Nhưng cũng là cuộc điều tra thảm bại nhất. Anh tập hợp các manh mối, các chi tiết không thể chi tiết hơn, nối kết các chuỗi ngày từ sáng đến tối, nhưng chẳng tìm thấy gì mang tính quyết định. Anh giậm chân tại chỗ và chỉ tự làm khổ mình với những câu hỏi. Tại sao tôi không nhận thấy điều gì trong khi tôi sống bên cô ấy?

Anh nhớ có một ngày mình không thể gọi điện cho cô ấy.

Đi Marseille về sớm hơn gần một ngày, sau khi đã giải quyết thành công một phi vụ tầm thường liên quan đến những sinh viên Trung Quốc bị tình nghi làm gián điệp, anh đã lao về phía cái điện thoại ngay sau khi đến văn phòng để báo cho cô ấy rằng mình sẽ về nhà ăn tối. Anh đã mua một chai rượu sâm panh ở Orly nhưng rồi lại để quên trong xe hơi. Đó là một buổi chiều, chớm đông. Anh nhìn thấy qua cửa sổ bầu trời xám xịt, một vài bông tuyết quay vòng và tan mất. Anh gọi lại nhiều lần, cô ấy không trả lời.

Anh bạn đồng nghiệp trêu chọc Bruno và Marie-Hélène là một cặp vợ chồng không bao giờ cãi nhau. “Nếu cậu gọi cho vợ thì đứng cố làm gì... Cô ấy đang mây mưa, cậu không thấy đang làm phiền cô ấy à...”

Buổi tối, Marie-Hélène ôm anh âu yếm và nói: “Bruno ơi, điện thoại của em để ở chế độ rung, em không nghe thấy anh gọi. Em xin lỗi. Thật may là anh đã về tới nhà rồi.” Đó là lúc nào nhỉ? Ba ngày trước Giáng sinh. Hai năm trước. Trước kì nghỉ đông, hoặc không lâu sau đó, hai tháng sau, cô ấy yêu cầu đừng gọi điện lúc cô ấy đang tham dự hội thảo đào tạo Sanopty.

“... Đó là yêu cầu chính thức của phòng thí nghiệm. Tụi em không có nhiều thời gian. Mà ai cũng có điện thoại di động...”

Khi anh quyết định đặt thiết bị nghe lén điện thoại của vợ (một bộ thiết bị được mua tại Fnac), cô đổi điện thoại mới.

Tôi sẽ còn tiếp tục nhai đi nhai lại những ký ức này đến khi nào?

Cô ấy đã báo trước hôm mùng 1 tháng Giêng năm ngoái. Thời gian sau, anh còn nhớ rằng cô đã nhiều lần từ chối chuyện chăn gối: có kinh nguyệt, đau đầu, mệt mỏi... Những lần thoái thác luôn xảy ra vào buổi sáng, khi anh thức dậy trong tình trạng cương cứng.

Sáng hôm đó, cô ấy thức dậy, tràn đầy sinh lực, dù không ngủ nhiều và miệng vẫn còn hơi rượu. Họ đã ăn Giao thừa tại nhà bạn ở vùng Picardie. Chỉ còn họ. Mấy đứa con gái đã gửi về nhà ông bà một tuần lễ. Vừa mở mắt ra, anh kéo cô vào lòng, mắt nhìn cô đắm đuối, Marie-Hélène luôn có ham muốn mãnh liệt. Cô dựa vào tay của anh, và nằm dài người ra, môi hé mở. Bắt đầu một năm mới như thế thì quá tuyệt.

Ba tiếng sau đó, trên xa lộ, giữa rừng xe dày đặc ở Paris, cô ấy đã nói về những hoài nghi của mình, rối loạn đang đeo đuổi cô, một loạt câu hỏi. Cô ấy không biết mình đang ở đâu. Em muốn chúng ta chia tay? Tôi đã đặt câu hỏi mà không hề nghĩ rằng cô ấy sẽ có thể trả lời tôi: ừ. Đằng sau, một gã tài xế đang bấm còi điên loạn. “Em cũng không biết. Có lẽ chúng ta nên tạm xa nhau một thời gian.” Anh cứ tưởng cô ấy quan trọng hóa vấn đề. Chỉ vào ngày hôm sau, sau một đêm to tiếng cãi vã trong ngôi nhà của họ ở Bourg-la-Reine, anh tự chất vấn bản thân và nhớ bố mình thường nói một câu: “Không có một cuộc ly dị nào lại không làm khổ những đứa trẻ.”

Cô ấy bỏ đi tới bệnh viện để làm việc như không có chuyện gì xảy ra. Đối với Marie-Hélène, đó là một ngày khác, một tuần mới, một năm mới đang bắt đầu. Cô ấy chạy theo tiếng gọi. Còn tôi thì chẳng hiểu gì, tôi chỉ nghe tiếng cửa đóng sập lại sau khi cô ấy đi. Năm phút sau, thấy cô quay lại. Tôi cứ tưởng cô ấy sẽ nói với tôi rằng hãy tha thứ cho em, em không biết mình bị gì nữa. Em yêu anh. Làm sao em có thể sống thiếu anh? Cô quên chùm chìa khóa và rời đi không nói một lời.

Cô đang kiểm soát tình hình.

Anh nghe tiếng bước chân của cô trên bậc thang.

Bình tĩnh.

Cô bước đi như một người vô tội.

Anh gọi đến Sở cảnh sát để báo ốm. Bị tiêu chảy. Anh gác máy và ngồi xuống sàn nhà gần cửa sổ, tay ôm đầu, thật sự muốn nôn. Anh muốn có thể kiềm chế bản thân, hiểu điều gì đang xảy ra. Suy nghĩ, thay vì phá tan cả ngôi nhà. Anh ngồi liền ba tiếng đồng hồ không suy nghĩ gì, hoàn toàn mềm nhũn. Trưa đến, anh lấy xe và chạy đến trước bệnh viện, dừng đằng sau chiếc xe tải con chuyển đồ, khá xa chiếc Clio đen của vợ, đậu tại khu vực dành cho bác sĩ, nằm lọt thỏm giữa chiếc Megane và chiếc Mercedes to đùng, và anh đợi cô bước ra.

Khi anh nhìn thấy cô qua cánh cửa kính của lối vào chính, lúc 1 giờ trưa, nỗi lo lắng đè nặng anh trên ghế. Marie-Hélène nói chuyện với hai y tá đang hút thuốc trên thềm cửa. Họ mặc một chiếc áo pull, ngoài là áo blu trắng và nhún nhảy tại chỗ để làm ấm người. Marie-Hélène mặc một chiếc măng-tô màu be có nút gài mà họ đã mua ở Florence cách đây hai năm.

Cô chào các y tá, bước về hướng chiếc Clio trong dáng đi tuyệt đẹp, không ngừng mỉm cười. Hơi thở cô tạo một làn khói nhẹ xung quanh miệng. Mái tóc vàng óng lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời mùa đông tháng Giêng. Cô mở công tắc xe và lái chiếc Clio ra khỏi chỗ đậu một cách dễ dàng khó tin mà không cần thao tác nhiều. Cô đi về hướng Bourg-la-Reine. Vào lúc đó, như một thằng ngốc, tôi nghĩ cô ấy sẽ về nhà.

Chiếc Clio không có trong nhà xe. Anh cố gọi điện cho cô nhưng chỉ nghe giọng nói tổng hợp của hộp thư thoại. Anh lại đi ra ngoài để mua mì Ý tươi, một hộp gan ngỗng nhỏ, hai phần bánh táo, anh dọn bàn ăn cho hai người, với hai cây nến màu đỏ, và anh cũng đã nhắn tin nói cô rằng anh thấy cô rực rỡ ở bãi xe, sang trọng trong chiếc măng-tô đó.

Đồng hồ vừa điểm mười tiếng khi anh nhìn qua cửa sổ thấy chiếc Clio đậu trước nhà. Anh mở cửa cho cô trong đầu nghĩ anh đã đúng. Đừng trách cứ cô điều gì, chào đón cô, mỉm cười, giúp cô cởi bỏ chiếc áo măng-tô, mời cô ly rượu... Cô đã ôm hôn anh rồi ném chùm chìa khóa xe Clio lên trên chiếc tủ ở lối vào. Như không có chuyện gì xảy ra. Anh lại không thể ngăn mình hỏi cô đã đi đâu. Anh vô cùng lo lắng, anh tự hỏi chuyện gì đã xảy ra. Anh nói với giọng thỏ thẻ. Cô mặc một áo đầm len tay trần. Cô ấy đáp rằng cô cũng không biết. Em cứ lái xe đi theo các con đường, em tới một ngôi làng nào đó, em ngừng lại uống một tách cà phê, rồi em về. Em thật sự đã lái xe suốt thời gian đó? Vâng, khi lái xe, em suy nghĩ tốt hơn. Em suy nghĩ? Vâng, em muốn cho đầu óc thanh thản. Em đói không? Hơi đói.

Lần nói chuyện này đã giúp làm rõ một số chuyện. Marie-Hélène xin lỗi và sau vài phút do dự, cô đã thú nhận với anh ấy rằng cô đã suýt qua đêm với một giáo sư của Necker mà cô gặp trong một hội thảo về những đứa trẻ nhiễm HIV.

“Anh còn nhớ hội thảo mà em đã từng nói với anh.”

“Ý em là gì khi em nói suýt qua đêm?”

“Bruno, chúng ta đâu còn trẻ con... Em suýt thôi, ai cũng có thể phạm sai lầm, nhưng không có chuyện gì xảy ra.”

“Không có?”

“Không có, em đảm bảo, chỉ ở mức âu yếm, tán tỉnh, thế thôi.”

Tán tỉnh. Bruno lắng nghe và vuốt ve cánh tay của cô ấy. Cô ấy đang quăng bom đánh lừa, sau khi tung hỏa mù, còn tôi, như một thằng siêu ngốc, tin hết những gì cô ấy kể.

“Em thề với anh, thề trên tính mạng các con, đã không xảy ra chuyện gì giữa chúng em. Không có gì quá đáng, một chuyện tầm thường.”

Cô ấy mỉm cười, cô ấy đã suýt, chẳng có gì, cô ấy nói đúng, chúng ta đâu còn trẻ con, chúng ta sẽ không làm to chuyện chỉ vì một gã đàn ông muốn ngủ với cô ấy, điều đó chỉ cho thấy thằng đó cũng biết thưởng thức.

Cô kể rằng người đó chở cô về nhà, anh còn nhớ cái ngày mà em để đèn pha xe suốt, ắc quy cạn sạch, và rằng cô đã đi ăn trưa nhiều lần với người đó.

“Em nên nói với anh sớm, em thấy mình như một con bé ngốc nghếch. Sự dối trá này... giải thích thế nào đây, em đã trải qua hai, ba tháng dằn vặt trong sự dối trá này.”

“Ba tháng, chuyện này đã kéo dài ba tháng rồi sao?”

“Thực ra em không có đếm chính xác, chắc khoảng bốn tuần.”

“Hắn tên gì?”

“Anh thực sự muốn biết à? Biết để làm gì, hắn không tồn tại đối với em.”

“Anh chỉ tò mò, biết đâu sau này gặp phải hắn.”

“Nếu anh thực sự muốn biết, hắn tên Trichez.”

“Trichet, giống tên thằng cố vấn ngân hàng?”

“Không, Trichez với chữ z, hắn chẳng có gì hấp dẫn. Một gã quá tự tin về bản thân, loại người này đầy rẫy trong xã hội hiện nay. Em tự trách bản thân suýt bị sa ngã. Chuyện thực sự chẳng đáng.”

“Chúng ta đã trải qua một giai đoạn khủng hoảng, đó là ý em muốn nói? Em có hứa với anh chuyện đã là dĩ vãng?”

“Bruno, em xin anh...”

Những câu nói đó làm tôi an tâm. Tôi rất muốn tin cô ấy. Cô ấy đã đi quá xa, nhưng chưa có hệ quả nghiêm trọng: nhất là mối quan hệ đó đã chấm dứt. Cô ấy có cách gọi tên tôi, Bruno, với một sự ngọt ngào, chưa bao giờ tôi thấy cô ấy gọi như thế.

Anh bị khuôn mặt cô hút hồn. Ánh nến chiếu sáng nụ cười của cô. Cô bình thản nhìn anh, như thể anh đang ở xa và cô đang nói chuyện với anh qua những tấm kính dày, trong khi đang nướng bánh mì. Như thể cô đang nói với anh về một thế giới khác, nơi cô là người đặt chân đến đầu tiên, bỏ xa anh ở phía sau, và giờ đây cô nhẹ nhàng quay người lại chờ anh. Thật ra tôi thương hại cô ấy. Anh đã chuẩn bị món mì Ý với sốt pesto, cô thì thích chúng al dente [3] .

Họ làm tình trong bếp.

Những tuần lễ sau đó, cuộc sống của họ gần như bình yên trở lại. Hai đứa con gái họ quay về nhà sau kì nghỉ và không bao giờ nghi ngờ rằng vào giây phút đó bố mẹ chúng vừa trải qua một thời kỳ đã có thể là định mệnh. Bruno hành xử như một người đang dưỡng bệnh. Anh không quên rằng mình suýt đánh mất vợ. Khi ở một mình, anh suy nghĩ, tự nói với bản thân, lý luận. Cơn ác mộng.

Chúng tôi đã tìm lại được sự hòa hợp tình yêu như những ngày đầu quen nhau. Với cảm giác thỏa mãn đôi khi đến từ một tình yêu bền lâu. Một dòng năng lượng tích cực mới được phát ra. Hạnh phúc cho những ai biết hòa hợp với thời gian đang trôi.

Một buổi sáng, Marie-Hélène đi tới tiệm làm tóc ở Paris. Cô quay về nhà với mái tóc cực ngắn. Trong vài giây, Bruno không nhận ra cô. Mái tóc mới làm cô trẻ hơn. Thật dễ chịu khi thấy nó “hòa hợp hơn với tâm trạng của cô ấy”, theo lời cô nói.

“Em chán đến tiệm làm tóc ở Bourg-la-Reine rồi à?”

“Cô bạn ở Salpêtrière đã cho em địa chỉ tiệm ở Quận 18, đường Faubourd Saint-Honoré. Anh thích không?”

“Thích lắm. Em vẫn vậy nhưng vẫn khác biệt. Anh có cảm giác như có hai người phụ nữ tồn tại trong em.”

Anh ân cần quan tâm cô nhiều hơn. Cô gọi điện cho anh mười lần mỗi ngày, cho biết cô đang ở đâu, đang làm gì, đang nghĩ gì, cô báo cho anh ngay khi phải ở lại bệnh viện vì có ca cấp cứu và đi dự hội thảo về trẻ sơ sinh trong vòng hai ngày ở Paris, cô thậm chí mời anh đến ăn trưa cùng trong một quán ăn gần đại học Y. Cô ấy nhị hóa nhân cách. Đúng là có hai người phụ nữ trong cô. Người phụ nữ mới tuyên chiến với cậu và không bỏ qua chuyện gì. Anh từ chối lời mời để cho cô thấy anh hoàn toàn tin tưởng cô.

Mỗi cú điện thoại của cô dường như nhắm vào việc cho anh thấy thực tế cuộc đời của cô.

Thực ra một cú điện thoại của cô che giấu thực tế này, cô chỉ nói đối và làm tôi tan nát.

Anh trải qua giai đoạn này với một tâm trạng kì lạ. Tự lên án bản thân đã tệ hại trong những năm qua. Chính vì thế cô ấy đã suýt... Suýt chuyện gì? Nỗi lo lắng nặng trĩu luôn làm anh suy nghĩ vào bất cứ lúc nào. Hay có khi nào cô ấy không dám nói sự thật với mình? Anh tự hỏi. Rồi đợi một giọng nói trấn an từ trong đáy lòng. Bình tĩnh, cô ấy vẫn ở đây, thở đi, thư giãn, rồi tôi sẽ nói anh nghe, trong những bộ phim hay nhất, tôi muốn nói về những bộ phim kết thúc có hậu, luôn có những khoảnh khắc mà các anh hùng sẩy bước, không ai mãi vô tội.

Ban đêm, cô âu yếm hơn. Âu yểm hay táo tợn? Cả hai. Cô muốn anh “yêu” cô trong một tư thế chưa bao giờ làm. Sau này tôi hiểu ra thằng vô lại đó đã chơi cô ấy như thế. Kiểu sở hữu cô như thế làm anh an tâm, cô đã tìm ra cách dâng trọn mình cho anh.

Anh trải qua một giai đoạn khá khó khăn, không quan tâm đến những gì khác ngoài vợ, kể cả công việc. Cô nói rằng chuyện bình thường thôi, anh đã bị sốc. Cô xem anh như một bệnh nhân cần giúp đỡ để tồn tại trong một căn phòng vô trùng.

Chủ nhật thứ ba của tháng Hai, trước kỷ niệm ngày cưới lần thứ 11, họ đã cùng nhau chạy bộ vào buổi sáng. Sáu mươi phút, bước chạy đều, vai kề vai, dưới cơn mưa phùn. Hai đứa con gái đi học đánh tennis và sẽ không về nhà trước bữa trưa.

Khi về tới nhà, Marie-Hélène đã trả lời qua loa mẹ cô trên điện thoại và nhanh chóng leo lên nhà đi tắm. Bruno ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách tay cầm chai nước Evian. Anh đọc lướt tờ báo Chủ nhật và nghe một đĩa nhạc của Count Basie. Chiếc điện thoại của Marie-Hélène, đặt trên bàn, rung lên nhiều lần.

Anh đưa mắt nhìn màn hình để xem có phải cuộc gọi từ bệnh viện. Marie-Hélène không có ca trực nhưng cô ấy vẫn phải có mặt nếu có ca cấp cứu.

Tên người gửi bị ẩn. Không có chữ, chỉ có vài tấm hình, như trong mấy tạp chí khiêu dâm, chắc chắn được chụp từ cái điện thoại người gửi. Hai tấm hình chụp dương vật cận cảnh. Cái thứ nhất trong tư thế nghỉ, cái thứ hai đang cương cứng. Hẳn là của tên Trichez. Trên hai tấm hình khác, Marie-Hélène, trần truồng trong tư thế mà cô ấy đang thích khoảng thời gian gần đây.

Dàn nhạc của Count Basie đang chơi bài Lil’ Darlin’ với âm thanh nhẹ nhàng. Cô ấy vừa bước ra khỏi phòng tắm và nhờ anh mang chiếc áo khoác tắm tới giúp, trong phòng giặt. Anh mặc chiếc áo vét da, bỏ chiếc điện thoại vào trong túi, cầm chìa khóa xe, đóng cửa nhẹ nhàng sau khi bước ra ngoài. Trichez không tồn tại. Có một người khác.

✽ ✽ ✽

Một hôm nọ, con gái lớn nói với anh rằng nó thấy bố mẹ dễ chịu hơn từ khi hai người chia tay. Nó cho rằng mình hiểu bố mẹ hơn trước.

“Con thấy bố mẹ thoải mái hơn trước, con thấy...” con bé nói với anh như thế trước khi về nhà mẹ nó.

“ Cool hơn?”

“Chính xác là vậy, cool hơn.”

Ngày hôm sau, anh đến sở làm với đôi mắt đen sậm, nét mặt mệt mỏi, có vẻ đang bệnh. Anh chào đồng nghiệp của mình bằng cách la lớn trong tiếng cười ngặt nghẽo: “Mấy đứa cool hãy chết đi. Tao ghét mấy thằng cool !”

Quay lại khách sạn. Tắm nước thật nóng. Điện thoại anh reng. Một tin nhắn của Lambertin yêu cầu gọi cho ông ấy vào đúng 1 giờ trưa qua số điện thoại bảo mật.

Bruno được yêu cầu quay về gấp và đến khu biệt thự nhanh nhất có thể. Tại quầy tiếp tân, anh gặp lại cô nhân viên đã nói về ông nhà văn già với đôi mắt xếch. Anh báo cho cô ta về việc mình phải đi sớm.

“Đã đi rồi à? Anh vừa mới tới mà!”

Anh nhìn thẳng vào cô, gương mặt giật giật. Cô nhân viên, tóc nâu đen và thân hình tròn, trong bộ đồng phục xanh nhạt, hiểu ra có chuyện chẳng lành. Anh giật mình. Nét mặt anh ủ rũ, nhưng vẫn mỉm cười. Cô ấy nhìn anh chằm chằm, thấy anh đáng thương, và tìm hồ sơ của anh trong máy tính. Anh giải thích rằng mình buộc phải đi. Có việc ngoài ý muốn.

“Em hy vọng không có gì nghiêm trọng.”

“Không có gì đâu. Phiền toái thường ngày. Công việc thôi...”

Trong ba giây tới, anh sẽ mời cô ấy tới phòng uống một ly. Anh thay đổi giọng điệu. Tán tỉnh như mọi khi. Cô ấy phá lên cười.

“Anh cần được an ủi?”

“Đúng thế.”

“Đồng ý, một ly thôi nhé. Em phải về nhà lúc 9 giờ, chỉ một ly thôi...”

“Xin hứa!”

9 giờ kém 15. Bốn chai nhỏ rượu gin nằm trên bàn ngủ, chai nào cũng không còn một giọt. Cô nhân viên mặc lại đồ. Cô đến cạ bộ ngực đầy vết tàn nhang vào má của anh lần cuối. Anh đợi cô ta rời khỏi phòng trong bộ dạng uốn éo thân hình. Cô hỏi: “Anh sẽ gọi điện cho em chứ?”