← Quay lại trang sách

❖ 13 ❖ Khách sạn Corinthia, Tripoli, Libya

Chán cảnh ngồi chờ hẹn mà chẳng bao giờ đến. Tôi gọi cho Levent, cậu ấy khuyên tôi nên kiên nhẫn. 3 giờ sáng, trong lúc dùng răng mở hộp hạt điều thứ n (trên các minibar trong khách sạn ở Libya không bao giờ có thức uống có cồn!), tôi tình cờ xem cuộc phỏng vấn của một người phụ nữ đã cứu sống hai đứa trẻ di cư trên bờ biển Malta). Tôi nhận ra cô ấy ngay lập tức, dù đã rất lâu không gặp lại, có lẽ cô hơi mập lên chút, nhưng gương mặt vẫn vậy, lông mi dài cong lên do trang điểm, mặc một chiếc đầm ôm sát tạo dáng đẹp, giọng nói hơi khàn khàn. Đích thị Jeannette. Dù trước đây có thành kiến về cô, tôi cũng đã bắt đầu đánh giá cao cô qua các bữa tiệc tối. Mối tình với Gaddafi giờ để lại một vết nhơ trên nhân cách của cô. Ai cũng tự hỏi, và tôi là người đầu tiên, sao một người phụ nữ danh giá như cô lại có thể ăn nằm với một tên quái vật như thế. Vào lúc đó, ít người quan tâm. Gaddafi còn giữ được ánh hào quang của cuộc cách mạng ở thế giới thứ ba. Đi đầu trong chủ nghĩa liên Ả Rập, bảo vệ (chỉ về lý thuyết) nền dân chủ trực tiếp tại đất nước của hắn, Gaddafi là một trong những gương mặt làm cách mạng nổi tiếng đầy sức thu hút như Fidel Castro ở Cuba, được mọi người xem là “một chủ nghĩa xã hội chấp nhận được”, theo lời của một Bộ trưởng dưới thời Sarkozy, có người vợ đầu từng là tình nhân của Fidel. Coi kìa tôi đang tìm cách bào chữa cho cô ấy. Jeannette đâu cần điều này. Dù sao Gaddafi cũng không quá bần tiện về khoản quà cáp tặng cô (nhất là chiếc áo choàng lố lăng bằng lông chồn) và tạo điều kiện cho công việc nhà báo của cô. Hắn không do dự gọi điện ngay khi cô ấy cần phỏng vấn một lãnh đạo Ả Rập. Khi Gaddafi bỏ rơi, cô đã nhanh chóng bị đẩy ra khỏi vùng phủ sóng, không còn bài nào của cô được đăng trên những tờ báo tôi đọc, tôi cũng quên đi việc cô hiện hữu. Tôi không hình dung được mình sẽ gặp lại cô qua màn ảnh nhỏ ở Tripoli, nơi mà chúng tôi đã gặp nhau trước đây.