❖ 16 ❖ Quận 7 Paris, Pháp
Cục phòng chống khủng bố được thừa hưởng một tòa nhà nhỏ sang trọng, nằm phía sau tháp Eiffel, trên một con đường không người qua lại, nhìn ra Đại lộ Suffren. Tòa nhà này thuộc sở hữu của Thủy quân lục chiến, nhưng Bộ Quốc phòng đã nhượng lại cho Cục Tác chiến vào thời Tướng de Gaulle. Từ hơn năm mươi năm nay không ai đòi lại tòa nhà ấy. Sự bất thường này (một lỗ hổng trong hệ thống) là một điều kỳ diệu và nhất là do sự cẩu thả về hành chính. Sự hiện diện của tòa nhà vô chủ thế mà lại là một điều hay đối với Bộ Quốc phòng hay Bộ Công an, khi họ cần đến nó. Họ giữ quyền kiểm soát cái biệt thự này vì biết đâu có lúc cần. Hơn nữa, bên Thủy quân vẫn tiếp tục sử dụng nó, dù chẳng bao giờ đòi quyền sở hữu, để điều phối các đơn vị do thám khác nhau trước khi đưa lính của mình đến những nơi đáng lẽ họ không nên đặt chân đến. Sự tự chủ của biệt thự (một thánh địa với nhiều lý do) có giá của nó. Không ai cho tiến hành tu sửa nơi đây, có chăng cũng là những lần bảo trì nho nhỏ do những công nhân người Ba Lan đảm nhận, và được trả công trực tiếp bằng quỹ ngoài ngân sách. Tòa nhà hai tầng này có một khu vườn nhỏ bao xung quanh, bản thân nó cũng được bảo vệ bằng một khung hàng rào với những mảng gang thép, sơn màu xanh lá, để che những vết rạn nứt trên mặt tiền khỏi ánh mắt tò mò của người qua đường. Đôi khi Lambertin ngủ lại trong tòa nhà này vào cuối tuần. Ông ấy gần như xem chỗ ở này là ngôi nhà đồng quê của mình, ông hay nói đùa như thế. Bruno nhớ có một ngày, một người đồng nghiệp của anh tiết lộ giọng thì thầm: “Đây là chỗ chơi gái của ông ấy, cá gì tao cũng cá.”
Ông già này góa vợ từ hai mươi năm nay. Không tái hôn. Không một mối quan hệ nào. Ông thường tìm đến gái làng chơi, lúc nào cũng là những cô gái khoảng ba mươi tuổi, chỉ họ mới moi được nhiều tiền ủa ông ấy.
Nội thất đơn giản. Vài chiếc bàn lớn, vài chiếc ghế hiệu Habitat, đèn halogen có chân, một vài bàn làm việc, những chiếc máy tính được kết nối với nhau bằng dây cáp. Cũng có một cái tivi với một cái ăng-ten đặt ở phía trên, ở tầng một, có ba cái nệm đặt dưới sàn nhà, trong đó có một cái đã có sẵn ga giường, chăn, và một chiếc tủ đầu giường bằng gỗ gụ, cùng với một cái ghế bành da, sâu và rộng, căn phòng được mệnh danh là phòng ngủ của sếp.
Trong sự trống trải của tòa nhà này, nơi thoang thoảng mùi ẩm thấp, Lambertin đã điều khiển những lần xuất quân liên tiếp với mục tiêu bóp nghẹn và tiêu diệt đường dây Vargas nổi tiếng. Vargas là tên của một cựu Giám đốc cảnh sát, vẫn giữ được các mối quan hệ lớn ở Bộ Quốc phòng và Bộ Ngoại giao, có sự đồng lõa của một Bộ trưởng và nhóm viên chức cao cấp, cảnh sát và sứ quán, hắn đã làm giàu trên những người này qua việc đưa họ vào các đường dây buôn bán béo bở, kho chứa vũ khí mới hoặc đã qua sử dụng, vật dụng quân sự, dầu mỏ. Trong hai năm, vào những ngày cuối tuần của mình, Lambertin (cùng với Chánh văn phòng Bộ Ngoại giao, đúng hơn là Bộ trưởng trong tương lai) đã ngồi xác định danh tính và phá tan đường dây lậu cho đến khi kết thúc cuộc chiến bí mật này, một trong những cuộc chiến gay go nhất mà ông ấy từng chỉ huy, và gây thù chuốc oán với một số người. Tổng thống Pháp đã giữ kín cuộc điều tra của Lambertin cũng tưởng rằng mình bị buộc phải tìm chỗ đáp cho mấy tên phạm tội tầm cỡ, ở một vị trí khác.
Sau khi Vargas bị lật đổ, Bộ trưởng đã gắn huân chương cho Lambertin trong một buổi lễ bí mật, cùng lúc đó Lambertin được giao việc phục hồi uy tín cho một tổ chức mà ông ấy biết rõ hơn ai hết. Mối đe dọa khủng bố Hồi giáo đang đè nặng trên đất nước. Lambertin bắt tay vào việc với thói quen về bí mật và thái độ dè chừng mà ông đã học được trong những năm tháng đấu tranh hiểm độc và không khoan nhượng, thiết lập khoảng cách an toàn với cấp trên, họ thì rất tin tưởng ông ấy, nhưng ông biết rằng họ ngày càng có nhiều lo lắng về chính trị và nhạy cảm với những phán quyết của giới truyền thông.
Bruno ít khi nghe ông ấy kể về thời gian đầu lúc vào nghề. Anh cũng thử hỏi, nhưng ông ít khi tâm sự về chuyện cá nhân. Thời “hoàng kim” đó mang dấu ấn của các bậc thầy, họ được giao sứ mạng chống OAS [5] .
“Không phải chuyện đừa. Tướng de Gaulle yêu cầu họ phải đánh thẳng tay. Họ đã làm đúng công việc được giao, một cách lạnh lùng, ai cũng tin như thế, vào thời đó, và họ biết rằng mình được bảo kê. Họ trung thành.”
Người từng làm thầy cho biết rằng nước Pháp cũng như bao quốc gia khác, trải qua những thăng trầm nhất định và có thể còn biến động hơn nhiều nước. Hồi xưa, sau mỗi cơn đại nạn, nước Pháp đều hồi sinh. Thậm chí đối với trường hợp Algeria, nước Pháp cũng thoát được nghịch cảnh. Thời nay mọi chuyện đã khác. Con người không còn biết mình muốn gì. Lambertin có lý, không còn sự trung thành, tất cả mọi người đều khó hiểu, những “chuyên gia tiên trí” của các viện thăm dò phân tích các số liệu bí ẩn. Các mạng xã hội tung hỏa mù.
Với kiểu ăn nói chết người bề ngoài, sếp như thuộc về một thế giới khác. Tại nơi làm việc, vài tên trẻ tự kiêu bắt đầu chê trách sau lưng cách làm lỗi thời và thiếu minh bạch của ông. Họ giờ thường rất hay tỏ ra khó chịu khi nhắc tới tên ông ấy.
Bruno đậu chiếc xe Audi của mình trên Đại lộ Charles-Floquet và ngồi nán lại trong xe vài giây để vừa nói vừa suy nghĩ. Anh ngày càng hay nói một mình. Câu nói của Lambertin, sự trung thành, vẫn còn gây sốc anh, nguyên nhân là Marie-Hélène.
Anh nhét tấm thẻ của mình vào trong ổ khóa cửa sau (cửa chính, phía trên bậc thềm, đã bị hư), anh đến sớm nửa tiếng, đang muốn biết Lambertin sẽ giao cho mình chuyện gì. Một lính chạy việc mang cà phê và trà tới. Nhiều đồng nghiệp đang tranh luận trong phòng họp, nơi chứa các bình chữa cháy.
Đúng 9 giờ, các sếp phụ trách chống khủng bố ngồi xung quanh cái bàn bầu dục với tập hồ sơ màu xanh trước mặt. Buổi làm việc bắt đầu bằng bài thuyết trình về một nhánh của Nhà nước Hồi giáo, nơi có hai người Pháp gốc Algeria hoạt động và một báo cáo về việc thâm nhập của cảnh sát qua những phần tử cực đoan.
Lambertin, gương mặt tròn, láng bóng, đôi mắt sáng và mỉa mai núp đằng sau cặp mắt kính gọng sừng mài, mái tóc lưa thưa và ngắn, da hồng, ria mép muối tiêu tỉa vuông vức, không ai qua được ông trong việc mổ xẻ hồ sơ và chỉ ra những điểm yếu. Ông không bao giờ lên tiếng chừng nào vẫn cảm thấy chưa có đầy đủ các quân bài trong tay. Gần giống như một nhà ngoại cảm, chính ông cũng nói thế, ông đắm chìm vào thế giới hỗn độn của khủng bố Hồi giáo. Từ lâu ông đã giải mã được cơ chế suy nghĩ của những tên bị vầng hào quang tội ác của Bin Laden cùng đám tay sai mê hoặc.
Linh cảm của ông dựa vào hiểu biết về các mạng lưới khủng bố, suy nghĩ hành động của chúng và những kinh nghiệm từng trải ở Trung Á. Ông luôn suy nghĩ bằng cách đặt mình vào vị trí của những người bị truy đuổi. Ông luôn tự hỏi chúng đọc những gì, ăn uống như thế nào, ông tưởng tượng chúng chui rúc trốn trong các nơi ẩn náu tạm bợ, ở những khu tồi tàn, trong những khu chung cư Raqa, những nơi chúng đợi được chuyển đi nơi khác, ngồi uống trà trước màn hình tivi mở 24/24. Chúng xem gì nhỉ? Tuyên truyền trên Fox News? Hay trên Al Jazeera? Hay các trận đá bóng trên Eurosport?
Phần tử Hồi giáo cực đoan đã thay đổi, ông kết luận. Chiến tranh Iraq đã sản sinh hàng trăm các chiến binh, đến từ khắp nơi... Nhà nước Hồi giáo đóng đô ở cửa ngõ Damascus, nước Libya và Sahel, một phần của châu Phi bị chiếm cứ. Hai thế mạnh của bọn cực đoan: có quyền ra quyết định và rất linh hoạt trong hành động. Giống hình thức nhượng quyền hơn là Komintern . Đừng quên các anh thường xuyên đối đầu với tụi du kích, chúng thiêt lập các quan hệ, các giao hảo. Một số trong bọn họ đóng quân ở những khu vực biên giới với các quốc gia lớn, đó là những lính gác đang chờ thời khắc của mình, thường thì chúng đã thỏa hiệp với các trưởng tộc và ra oai hùm trên những vùng đất vô cùng rộng lớn. Mạng lưới bành trướng, Cachemire, Yemen, Pakistan, Nigeria. Khắp nơi diễn ra những phi vụ mua bán.
❖ ❖ ❖Trong các tập hồ sơ màu xanh lơ có những tấm bản đồ, trên đó nhiều đường dây hội tụ với nhau được thể hiện rõ. Vũ khí, ma túy, người, tiền. Khi Lambertin bình luận những tài liệu của mình, hai nếp nhăn hiện rõ trên gò má xung quanh miệng:
“Quý vị hãy theo dõi những mũi tên đen. Chúng ta thấy rất rõ tiền có thể quay vòng với một vận tốc chóng mặt, những khoản tiền kếch xù, giữa Kavkas, Pakistan, Thổ Nhĩ Kỳ, Libya và Somalia... như trò chơi cò quay. Chỗ nào viên bi ngừng, chỗ đó chắc chắn sẽ rất nóng. Tiền đưa đường dẫn lối những tên chiến binh và tụi con buôn. Tụi thương gia đầu tư, rót tiền tươi, mua bán tất cả những gì có thể. Khi kết thúc, chúng thu gom và bái bai.”
Những dự báo, vẫn còn được giữ kín, có khuynh hướng chứng minh rằng ngoại ô các thành phố lớn của Pháp giờ đang được bao quanh bởi một vành đai xanh. Những báo cáo về tình hình Hồi giáo cực đoan bành trướng ở các ngoại ô do Bộ Nội vụ đặt hàng thì bị treo. Quá nhạy cảm. Nhưng một điều tra do Ủy ban giáo hội Pháp đặt hàng với các chuyên gia xã hội học của Đại học Lyon vừa mới công bố kết luận rằng cần phải tính đến tình hình bành trướng trung hạn của Hồi giáo cực đoan tại châu Âu. Phạm vi nghiên cứu vượt ra khỏi ranh giới các ngoại ô. Các nghiên cứu viên đã đặt câu hỏi cho hàng ngàn người, trong tất cả các thành phố lớn và trong những khu phố khác nhau. Phần lớn những người được hỏi nhận thấy họ đã không còn mặn mà với Công giáo, nhưng vẫn khát khao tìm kiếm tâm linh. Nhiều người (đa số là người trẻ) có lẽ chấp nhận tạo ra một thứ tôn giáo riêng cho mình: chút ít đạo Phật, chút ít đạo Hồi, miễn không quá ràng buộc. Và càng ít Công giáo càng tốt, vì họ cảm thấy nó quá khắt khe và lỗi thời.
Giờ ăn trưa, Lambertin sai người đi mua sandwich và bia trong một quán ăn kế bên, tiếp tục thảo luận ngoài lề. Sau buổi họp, ông trao đổi riêng với Bruno:
“Đi Bretagne vui chứ?”
“Hơi ngắn.”
“Tôi gọi cậu vì nhiều báo cáo cho biết ở khu phố Tarbeuil có một hoạt động lạ...”
“Grande Tarte?”
“Chính xác. Chưa có gì cụ thể nhưng... Có thể là một sự trùng hợp, có thể không. Tôi muốn anh tới đó bí mật dò thám.”
“Người để liên lạc là ai?”
“Nguyễn, Trưởng ty cảnh sát Tarbeuil. Tôi nghĩ cậu đã từng gặp hắn. Gọi điện cho hắn và cùng hắn điểm lại tình hình. Cậu có thể tin tưởng tuyệt đối người này. Nhớ báo cáo cho tôi biết.”