← Quay lại trang sách

❖ 17 ❖ Đại sứ quán Mỹ, Tripoli, Libya

Một hoạt động khác đang diễn ra trong khuôn viên của Đại sứ quán Mỹ. Bên trong tòa nhà chính, một lá cờ bị đốt cháy phân nửa, treo phía trên ảnh chân dung Obama được vẽ lại nguệch ngoạc bằng bút lông. Người nghệ sĩ không hề kiêng nể đã chú thích thêm bên dưới bức họa “biến thể”: “Khi Hoa Kỳ tự cho là bá chủ thế giới.”

Lối vào khu biệt thự do ba lính gác đang ngồi thả người trên ghế bành dưới bóng cây cọ. Họ chỉ rời mắt khỏi trò chơi trên điện thoại để liếc nhìn các màn hình tivi.

Moussa Aba, khoảng bốn mươi tuổi, người tròn trịa, râu quai nón rậm rạp và bóng loáng, một trong những chỉ huy khu vực, chân không vớ trong đôi ủng bằng da rắn (hơi to so với hắn) đứng trên bàn, trả lời phỏng vấn báo chí Anh và Mỹ.

Trước mặt hắn là một khay cơm KFC, gà chiên tẩm bột, món khoái khẩu của Moussa. Hôm qua là đồ trữ trong phòng lạnh của ông Đại sứ, hôm nay là đồ trữ riêng của hắn. Hắn vừa nghiến ngấu những viên gà chiên giòn, vừa nói, lấy tay áo chùi miệng, đưa điện thoại ra xa để hét lớn đòi xốt cay mù tạt. “Phải, mù tạt, để ăn gà.” Tên cao lớn da đen, làm nô lệ cho hắn, chạy đi thật nhanh và quay lại sau hai mươi giây, mặt cúi gằm. Nó không hiểu. “Chính xác là xốt gì ạ...?” Moussa ném cái lọ rỗng nhãn vàng chữ đỏ về phía nó, nó né và chụp lấy.

Moussa nói, hắn đùa, thao thao bất tuyệt. Các nhà báo nối tiếp nhau bên điện thoại. Một số người rơi vào trò đùa của hắn: “Đúng rồi chúng tôi kiểm soát toàn bộ khu vực. Không có hư hại nào được ghi nhận. Tôi sẽ gửi cho quý vị ảnh của phòng tập gym, quý vị sẽ thấy nó hoàn toàn không bị sứt mẻ chút nào! Chúng tôi có thể khẳng định nhờ chúng tôi mà Đại sứ quán Mỹ được an toàn...” Tên phiến loạn phá lên cười vì lần đầu tiên hắn không nói dối. Hắn đã cho canh gác nghiêm ngặt đề phòng những phần tử nổi loạn khác cướp lấy chiến lợi phẩm mà bất kỳ tên Hồi giáo nào trên trái đất này đều mơ có được nó: cơ ngơi Đại sứ quán Mỹ. Thời gian trôi nhanh trong cái dinh thự cực kỳ mát mẻ và trang bị đầy công nghệ cao.

Trong lúc hắn trả lời, một tay phó tiếp nhận thông tin gửi về từ các mặt trận Libya. Tên phiến quân ấy trẻ tuổi, râu quai nón rậm rạp, trong chiếc quần jean và áo sơ mi kiểu ca-rô sọc, đọc nhỏ các tin tức ngắn gọn trong lúc đó Moussa Aba trả lời các câu hỏi phỏng vấn. “Giao tranh trong các khu phố phía Đông! Phía bên kia thành phố... mấy tên khốn của Zintan đang đánh vào... ở Benghazi tình hình có vẻ yên...” “Còn những thằng đại biểu quốc hội thì sao?” “Quốc hội họp dưới hầm một chiếc phà ở Tobrouk.” “Dưới hầm một chiếc phà Hy Lạp ở Tobrouk! Như thế hóa ra lại tốt... tất cả tụi nó sẽ chết đuối!” Moussa hét lớn, tay che điện thoại di động.

Trong phòng làm việc, giờ đã là của hắn, hắn không đụng vào một thứ gì, nhưng cho lắp đặt hàng loạt màn hình trên tường để theo dõi cùng lúc tất cả các kênh thông tin. Moussa luôn dõi mắt vào những gì đang diễn ra trên thế giới.

Thế giới này đang trở nên hấp dẫn. Mỗi ngày xuất hiện những tên râu rậm mới... Đây, chính ngay lúc này, hai hình ảnh: trên Euronews, buổi hòa nhạc của một tên drag queen với bộ râu rậm, “Conchita Xúc xích, trong một khu biểu diễn chính thức ở châu Âu!” và trên BBC, những hình ảnh từng đoàn quân râu rậm được trang bị nhiều vũ khí đang tiến bước trên sa mạc ở Iraq! France 24 : họp báo của Hollande đang trả lời những lời cáo buộc của cô bồ cũ! “Tao thấy Hollande nên nuôi râu,” Moussa bình luận, bị tên nô lệ quay lại hổn hển cắt ngang.

“Xốt mù tạt, thưa chỉ huy!”

“Trễ quá làm gà của tao lạnh tanh rồi, giờ thì mày cút đi đồ mọi, hôi quá!” Tên chỉ huy xin lỗi (hắn vẫn còn đang nói chuyện điện thoại với Guardian ): “Tôi xin lỗi, vui lòng đợi chút... rồi lắc lắc chai xốt, mở nó và đổ lên trên những miếng gà chiên một lớp màu vàng, khá đặc. Hắn làm văng xốt tung tóe lên trên bộ đồ trùm kín cũng như trên đĩa ăn của mình.

Vài phút sau, tên phó báo tin cho hắn rằng có một tin KHẨN TUYỆT MẬT QUAN TRỌNG từ các chiến binh Mahomed của Đội quân Allah. “Một video, khá dài, tôi đang tải xuống.” Hắn cúp máy, yêu cầu các lính gác đi ra. Ahmed chuyển thông điệp video về chiếc hộp trung tâm. Tất cả các màn hình đều phát chung một hình ảnh. Một Surah của kinh Cô-ran viết bằng chữ màu trắng trên nền đen trong lúc đó các loa phát thanh vang lên giọng nói của một thầy báo kinh. Hãy gieo sự sợ hãi vào lòng những kẻ ngoại đạo, hãy đánh vào đầu của chúng. Surah 8, 12.

Sau những lời cáo buộc chống phương Tây của một con tin, rồi của tên đao phủ bịt mặt, im lặng bao trùm các loa phát thanh, trừ những tiếng động nhiễu. Con dao cứa cổ vật tế. Tên đao phủ đã cắt sâu vào tận sụn thanh quản. Cắt ngọt và chính xác. Cận cảnh. Máu tuôn trào. Con tin bị rút sạch máu.

Trong phòng làm việc của viên Đại sứ, hai gã đàn ông im lặng. Mặt hướng về màn hình, rồi nhìn nhau, nhưng không đủ để cảm nhận hết món quà dâng tế bằng máu. Adrenalin làm giãn các đồng tử. Chúng đang đứng trước Chúa trời. Đấng tối cao cùng với kẻ hành quyết. Lưỡi dao gieo sự sợ hãi vào lòng của các tín đồ Na-xa-rét, Thánh là tên của Người.

Sau hình ảnh cuối cùng, Moussa Aba tằng hắng và nói: “Mày có nhận thấy chiếc áo màu cam của tên lợn Do Thái không?” “Có chứ.” “Mày có biết nguồn gốc chiếc áo?” “Đó là chiếc áo mà bọn Mỹ bắt chúng ta mặc khi bị giam ở Guatanamo.” “Chính xác. Mày nên thu gom vải màu áo này và cho may hàng loạt áo như thế, sẽ có lúc chúng ta cần đến nó...”

Hàng tuần, vào thứ Tư, bạn bè của Moussa đến họp. Amayaz và Ali. Những kẻ đáng tin để hắn có thể nói mọi thứ. Hắn đã tắm xong, tỉa râu một chút và mặc một bộ trùm kín người sạch sẽ. Lúc nào cũng trong phong cách đó, màu hạt dẻ, với dây kéo hai bên tay áo, chỗ ống quần và trên ngực (dây kéo dài đến tận giữa đùi). Giờ đây hắn đã là một nhân vật quan trọng (“Ông là một huyền thoại”, một nhà báo người Ả Rập Xê Út đã nói thế với hắn), hắn cần chú ý tới ngoại hình của mình. Tên Ả Rập Xê Út đã cho hắn cuốn tiểu sử về Che Guevara. Che đã cho hắn ý tưởng gọi mình là chỉ huy.

Với đôi ủng bằng da rắn óng ánh, đúng là hắn cũng chịu bỏ tiền. Hình ảnh của hắn qua gương hoàn toàn làm hắn hài lòng. Một chiến binh Ả Rập.

Aïssata, cô gái người Senegal tới quét dọn phòng và mang cho hắn nước trà. Aïssata là món quà tặng của Amayaz, cô ấy được giao tới cùng với đợt ma túy trước đó. Tròn trĩnh và lùn (nhưng cao hơn nhờ đôi giày hở ngón có gót), lúc nào cũng vui vẻ, đôi vai màu bánh mật, miệng to môi mọng, cô gái xứng đáng với tên của mình (Duyên dáng trong tiếng Pháp). Hắn thích cô này hơn những cô gái người Somalia, cao lều khều, gầy guộc như những con dê cái bị lao, đã thế còn cục súc nữa.

Lần sau nếu người ta hỏi hắn thích món quà gì (Amayaz đã hứa rằng Aïssata chỉ là bước khởi đầu), hắn đã nghĩ rằng sẽ đòi một đứa con gái tóc vàng. Một con điếm Tây. Cách tốt nhất để đấu với bọn ngoại đạo, trước khi lóc xương xẻ thịt tụi nó, là chơi gái của chúng.

Một tia sáng mặt trời - tia sáng thần linh của buổi tối - xuyên qua những tán cây cọ và đi vào sào huyệt của chỉ huy Moussa. Những vệ sĩ tháp tùng ngồi bệt dưới đất chơi trò xúc xắc, khẩu súng AK ở kế bên. Amayaz và Ali lọt thỏm trong chiếc ghế bành, bên cạnh là một chai whisky. Dưới chân chúng, tấm thảm dày mềm mại trải trên nền đất như một tấm tranh ghép. Hơi gió phát ra từ máy điều hòa hôi mùi dê đực, mùi thuốc lá và mùi len ẩm thấp. Tấm thảm này cũng là quà của Amayaz, hắn tự cho bản thân đang sở hữu hàng chục nghìn cái như vậy, tất cả đều có giá trị, thu gom từ những nước Hồi giáo, và cất giữ trong một hang động ở Adrar of Ifoghas. “Giờ tôi hy vọng anh có thể gọi tôi là kẻ Hào phóng,” Amayaz vừa nói vừa mở những gói quà của mình.

Amayaz được mệnh danh kẻ Tàn độc, nhà Tiên tri hay Mãnh thú.

Moussa thường cười nói với hắn: “Những ai không biết rõ mày thì đều tin tưởng mày. Bề ngoài của mày hoàn toàn khác với con người mày: một tên tha hóa đến tận xương tủy. Nhưng đó là điểm mà tao thích ở mày.”

Amayaz ra đời cách đây hơn sáu mươi năm trong một cái hốc đá sa mạc, gần một nguồn nước, nhạy bén với âm thanh sa mạc ngay từ khi lọt lòng mẹ. Ông nội dạy hắn ngôn ngữ của đá và trí khôn của bộ tộc. Ông nội hắn đã mất. Bố hắn đã mất (an phận tại nhà, ông ấy đã dựng lều ngay trong sân khu nhà ở) và anh em hắn cũng đã chết (bị sát hại bởi những người Algeria của Mặt trận cứu thế Hồi giáo vào những năm 1980).

Ngày buồn nhất của hắn là ngày đến trường. Hắn cảm thấy như một con lừa bị buộc vào cọc.

Những lần thất bại càng làm gương mặt hắn hằn thêm vết nhăn, râu bạc trắng, gò má sạm đen. Luôn là kẻ chiến bại, bị điều khiển, đánh nhau với người Palestine, đánh thuê cho Gaddafi, truy tìm những kẻ Hồi giáo cực đoan, bị buộc phải làm lại tất cả từ đầu sau cái chết của ngài Đại tá, một lần nữa, hắn lại đổi phe.

Sa mạc Sahara là quả cầu pha lê của hắn. Không có gì lọt qua đôi mắt xanh biếc như màu chiếc khăn choàng dài của hắn. Đôi mắt đó thăm dò, ghi nhớ, lưu hình ảnh. Một mạng lưới do thám được trang bị điện thoại vệ tinh và một đoàn xe bán tải được gắn động cơ V10 tới tiếp viện hỗ trợ sức mạnh tâm linh của hắn. Một con tin cần định vị hoặc cần thuyên chuyển, một vụ giao vũ khí hoặc ma túy cần che giấu, một cái hang cần khai thông để chứa một phân đội binh sĩ. “Tôi tới ngay,” Mãnh thú nói. Hắn là một trong những tên có khả năng ngang dọc tự do vùng sa mạc mênh mông, với sự nhẹ nhàng của gió, của cát, với chiếc áo giáp đính hình mặt trời. Tiếng tăm của hắn nổi trước cả hắn. Kẻ Tàn độc.

Với tên chỉ huy Moussa, hắn có được một thỏa hiệp đôi bên cùng hưởng lợi. Thời trai trẻ, hắn say mê sa mạc, những đường uốn lượn, những vực thẳm, nơi hắn đi tìm kiếm sự hiện diện của Đấng tối cao, cuồng si bụi cây và nguồn nước, say sưa bầu trời mà hắn có thể đọc vanh vách, giờ hắn chỉ còn nghĩ đến sinh lợi. Hắn sống một cuộc đời tự tại, dù biết mình đang điên dại lao về phía thần chết. Các phi vụ đều rất hiệu quả. Vì thế, Moussa đã giao cho hắn đảm nhận an ninh cho các kho hàng phía bắc Mali và phụ trách các chuyến hàng vận chuyển giữa Mali và Tripoli.

Cả hai đều kiếm được nhiều lợi nhuận từ mười tám tháng nay. Và để lại đằng sau chúng một số lượng xác chết không nhỏ. Từ nhiều năm nay, chúng sống bất chấp pháp luật. Nhảy múa cùng quỷ dữ, tống tiền và giết người với danh nghĩa Đấng từ bi.

Không còn chính phủ, không còn cảnh sát, không còn quan tòa, không còn pháp luật, không còn gì để kìm hãm. Chúng kiếm tiền trong sự hỗn loạn và gia nhập thế giới giàu sang. Money . Nhưng đó chỉ là bề ngoài, vì người giàu thường sống lâu còn mạng của chúng thì mong manh, chỉ cần một làn đạn. Mọi lúc. Bấp bênh này khiến chúng cười lạ lùng. Sự thỏa hiệp của chúng hưng thịnh trên một niềm vui kỳ lạ. Niềm vui phạm tội.

Tên nô lệ người Somalia ló đầu vào (Moussa chỉ gọi nó là saqlab - nô lệ; với hắn, tất cả dân Somalia đều như nhau, vậy đặt tên làm gì?). Nó mang tới một món salad tôm và một chai whisky mới. Tôm tươi xốt cocktail, với nhiều tabasco, món ưa thích của Ali.

Moussa ngày càng chăm chút Ali, người đã từng phụ trách các nhà máy khai thác dầu dưới trướng Gaddafi. Ali luôn khiến hắn hơi sởn gáy, dù tên này hoàn toàn thuộc nhóm hội chung và hắn không có gì phải che giấu.

Trạc năm mươi tuổi nhưng người vẫn còn thon, những năng lực kỹ thuật (điều khiến Mousa rất ấn tượng) giúp hắn trở thành thú quý. Hắn bỏ lại căn phòng làm việc rộng lớn nhìn toàn cảnh trong thời nội chiến và đội cận vệ ở Bộ (sau khi chủ nhân của hắn, Choukri Ghanel bị thất thế vào tháng Năm năm 2011) và dọn tới sống ở Malta. Một địa chỉ hẳn hoi, một cô thư ký, một công ty tư vấn xuất nhập khẩu. Khả năng dành dụm giỏi (không bao giờ phung phí, thậm chí hắn cũng kiệm cả nụ cười). Một người cứng nhắc, kín đáo và sẵn sàng đón nhận mọi đề xuất hợp lý.

Ngày trước, hắn từng là người phát ngôn chính về kỹ thuật của ENI, một công ty dầu khí quốc gia Ý, nhất là sau khi tư hữu hóa vào năm 1998. Ngày nay, hắn rất thân với công ty dầu mỏ Thổ Nhĩ Kỳ (Turkish Petroleum Oversea Company) và công ty dầu mỏ Qatar (Qatar Petroleum). Hắn hoạt động như cái ăng-ten chảo ngay khi phát hiện mùi tiền từ xa. Money ? Tôi tới ngay. Ali, chính hắn, Ali siêu nhân đã nghĩ tới Malta là nơi để tuồn ma túy vào châu Âu. Hàng sẽ đóng gói kín và được chất lên một chiếc thuyền cá Libya. Chủ thuyền sẽ ném những gói hàng có gắn phao trong khu vực rìa lãnh hải. Mười phút sau, một thuyền nhân người Malta ở Marsaxlokk đến thu gom. Ma túy sẽ được đóng gói lại và chuyển về một khu ngoại ô Pháp. Một mạng lưới an toàn tuyệt đối, thậm chí ngoài vận chuyển ma túy còn có thể sử dụng cho việc khác.

Ba người họ tạo thành một trong những đầu nậu quyền lực ở Tripoli. Rất nhiều hồ sơ cần xử lý. Kiểm soát nhà máy khai thác dầu, buôn dầu thô, các chiến dịch cảnh sát trong khu vực sân bay, vận chuyển vũ khí và ma túy. Và giờ thêm đồ cổ. Mỗi người một việc. Ali lo việc thương thuyết với các công ty nước ngoài. Moussa phụ trách các chiến dịch đặc biệt, tài chính, điều hành. Còn Amayaz dùng năng lực địa lý của mình. Với chiếc xe bán tải và các chiến binh du mục canh gác khu vực qua lại Salvador, cả sa mạc Sahara thuộc quyền kiểm soát của hắn.

Ali nói chuyện nhả từng chữ một. Hắn ngấu nghiến tôm sau mỗi câu và muốn Moussa điểm tình hình theo yêu cầu hơi đặc biệt từ các đồng đội ở Syria. “Liên quan đến kế hoạch Pháp, mọi thứ đều ổn,” Moussa nói. “Tao đã liên hệ với thủ lĩnh mạng lưới Pháp ở Geneva. Chúng ta đã đưa tiền qua đó. Khi họ yêu cầu, chúng ta sẽ chuyển số còn lại. Qua Malta như thường lệ.”

Phó chỉ huy bước vào văn phòng và trườn tới chỗ Moussa để thì thầm vào tai hắn. Moussa nhăn mày và lấy điều khiển từ xa tìm đài CNN, rồi bật lớn âm thanh.

Hắn nhảy dựng khi phát hiện ra Habiba. Con bé từng là nhân viên bếp của hắn từ nửa tháng nay. Hắn đã để ý đến nó và yêu cầu để dành cho hắn. Anh trai nó cũng làm việc cho hắn. Từ hơn một tuần nay cả hai đều biến mất. “Có chuyện rắc rối,” Ali nói và nhăn mày. “Rất phiền toái, Moussa à (người duy nhất không gọi hắn là chỉ huy), tên này biết quá nhiều. Em cũng đã bảo anh chỉ dùng tụi nô lệ này cho nhà anh thôi...” Cú sốc thứ hai khi hắn thấy gương mặt của nữ nhà báo Pháp. Con điếm này hình như hắn đã gặp đâu rồi.