❖ 5 ❖ El Marsa, Tunisia (tôi nhớ về lễ cưới của mình)
Khi Levent hỏi tôi về Rim, tôi bảo anh rằng con bé giống vợ cũ của tôi. Anh nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên: “Tôi không biết anh đã kết hôn.”
“Vậy lính của anh có chút thiếu sót rồi.”
Thực tế là, không ai biết, và những ai có thể biết điều đó cũng đã quên mất rồi. Chúng tôi quen nhau từ những năm đầu trung học và chúng tôi trải qua một mối tình lạ lẫm thời niên thiếu.
Vào trung học, tình yêu đã lớn lên cùng chúng tôi, từ lớp này sang lớp khác, theo năm tháng. Chúng tôi ngày càng ít trao cho nhau những nụ hôn ở cổ, chúng tôi không còn trốn dưới hiên nhà, chúng tôi cuối cùng thành một đôi. Chúng tôi làm bố mẹ Valentine lúng túng còn bố mẹ tôi rụng rời, dằn vặt vì đã đưa tôi lên nhà người anh họ Paris để tôi theo học tại đây. Vẻ lôi cuốn kiểu cách của chúng tôi, thái độ trẻ con ương ngạnh, hẳn vừa ngây ngô vừa đáng yêu, phô trương, cho thấy tình yêu mãnh liệt. Chúng tôi làm bạn bè, thầy cô ngỡ ngàng nhất là khi chúng tôi tự cho phép mình có quyền tự do rộng lớn trong đời sống riêng tư. Nhưng tôi chưa bao giờ dùng đến. Năm lớp mười một, Valentine có thói quen thỉnh thoảng biến mất hai hoặc ba ngày, chỉ đưa ra những lời giải thích mập mờ, luôn khá khó hiểu. Tôi không bao giờ biết cô ấy đi đâu, và thực sự tôi không quan tâm, hơn nữa một người bạn của cô cuối cùng tiết lộ rằng cô chỉ đến nhà bố mẹ ngủ.
Khi cô trở về, vẫn ăn mặc trông như một đứa bé gái, một chiếc đầm cổ thủy thủ, dây chuyền vỏ ốc quanh cổ, cô thường mang vẻ tuyệt vọng. Cô sà vào lòng tôi.
Chúng tôi ôm lấy nhau hàng giờ.
Tôi đã chờ đợi (và cô ấy cũng vậy, tôi nghĩ thế) những giây phút chúng tôi thoát khỏi sự tầm thường và đưa chúng tôi đến một vùng đất không người, nơi mà không một ai, không một thứ gì có thể chạm tới chúng tôi.
Một loại cộng sinh được hình thành, da kề da, môi kề môi, nhào nắn cảm xúc, suy nghĩ và khao khát thầm kín nhất của chúng tôi. Tôi say mê đường nét sắc sảo của cô ấy, nét thuần khiết hoàn hảo, gương mặt trái xoan thanh thoát, những lúm đồng tiền, đôi mắt búp bê bằng sứ, mái tóc ngắn xoăn nhẹ nhàng trước trán, máu chảy dưới da, đôi môi mềm như nhung.
Khi chúng tôi quyết định kết hôn (chúng tôi đã mơ về nó từ lâu...), Valentine, một nhạc sĩ thiên tài, vừa bắt đầu học thanh nhạc với một giáo sư nhạc viện, tôi thì đã xem mình như một nhà khảo cổ.
Chưa từng có một lễ cưới nào trông không giống một lễ cưới đến thế. Mọi người, trước hết là ông Thị trưởng chủ trì lễ cưới của chúng tôi, có vẻ vội vã muốn chuyện này kết thúc sớm. Valentine trông như mười hai tuổi và trang điểm đậm. Sau cái chết của Valentine, bạn bè nói với tôi rằng ngày này, làm lễ vội vàng tại Tòa Thị chính, rồi lễ ban phép ở nhà thờ do một người bạn đạo Công giáo của bố mẹ tôi chủ trì, hoàn toàn phi thực tại. Tôi vẫn còn nghe thấy lời họ nói: một vở hài kịch cho buổi biểu diễn cuối năm ở trường.
Chúng tôi ăn mừng lễ cưới cùng những người làm chứng ở New Morning, tối hôm đó có sự góp mặt của nhạc công kèn trumpet Chet Baker, nghệ sĩ yêu thích của vợ tôi. Đây là đỉnh vinh quang của những năm tháng chúng tôi đã trải qua bên nhau. Người nhạc công truyền cho chúng tôi tâm hồn âm nhạc. Nhạc của ông quấn lấy chúng tôi như những giọt nước thánh vuốt ve mơn trớn tạo cảm giác tuyệt vời thích thú. Nhất là khi ông ấy trình diễn bài You don’t know what love is rồi đến Let’s get lost. Điều kỳ diệu của đêm ấy là tấm vé thông hành của chúng tôi, cho mãi mãi.
Chúng tôi chỉ nghĩ đến tương lai không rời xa nhau, bên nhau for ever. Không bao giờ lạc nhau. Never lost.
Lễ kỷ niệm sinh nhật thứ 19 của Valentine, tôi đã tổ chức một bữa tiệc trong căn hộ nhỏ của chúng tôi trên Đại lộ Gobelins. Tôi đã uống vài ly vodka lớn, Valentine cũng vậy, một nam sinh viên nhạc viện mang tới một ít ma túy, khoảng ba mươi khách mời nhảy múa ở phòng khách, đêm Paris tràn vào nhà tôi, qua những cửa sổ lớn mở toang, tôi đứng trong nhà bếp đang hôn một cô bạn trung học, Valentine bước vào, nhìn chúng tôi với vẻ bất ngờ, cô bắt đầu cười, sau đó cô quay lại phòng khách, tôi chạy đến chỗ cô, nhưng khi tôi đến cô đang nhảy qua cửa sổ. Tôi tự nhủ phải làm gì đó, và hành động duy nhất tôi có thể làm, đó là đi theo cô và nhảy xuống.