← Quay lại trang sách

❖ 6 ❖ Tháp Cimenlta, khu đô thị La Défense, Hauts-de-Seine, Paris

Sami Bouhadiba nói chuyện qua điện thoại với cố vấn kinh tế của một Bộ trưởng Ả Rập Xê Út, người muốn trở thành đối tác của Cimenlta ở Ma Rốc. Người thương lượng biện hộ vì sự tôn trọng đạo luật Hồi giáo, cấm trả lợi nhuận cho các hoạt động cho thuê hoặc đầu tư bất động sản. “Đấng Tiên tri đã dự đoán các sản phẩm ngân hàng tôn trọng ý muốn của ngài, tại sao phải khước từ?” Từ chariat thốt ra nhiều lần từ miệng ông ấy, như một lập luận mang tính kỹ thuật đơn giản. Gã Ả Rập Xê Út giải thích đó là phương thức chắc chắn nhất để mang đến loại hình tiết kiệm cho giới bình dân. “Ngày càng nhiều người quay về Hồi giáo, chúng ta không được để tiền tiết kiệm của họ ngủ quên. Thượng đế tối cao sẽ trách chúng ta!”

Thư ký chủ tịch, Martine, xuất hiện trong văn phòng Sami. Cô vặn vẹo gót giày để anh hiểu đây là trường hợp khẩn cấp. Sami đề nghị chốt cuộc thảo luận qua thư điện tử và gác điện thoại. “Xin lỗi,” Martine nói, “ngài chủ tịch phải đến dự tiệc cocktail ở trường Quân sự. Nhưng ông ấy vừa gặp sự cố. Va chạm nhỏ trong lúc trở về từ Bourget bằng xe hơi. Không có gì nghiêm trọng, nhưng ông ấy ở lại Necker để được theo dõi đến 8 giờ tối. Ông ấy yêu cầu tôi bảo anh đại diện cho ông. Tối nay, vâng. Cực kì quan trọng. Ngài Bộ trưởng sẽ ở đó...”

Sự hiện diện của quân đội Pháp ở Mali đã cho phép nhiều doanh nghiệp tiếp tục hoạt động tại chỗ. Mọi người ở Paris đã đồng ý nhằm tránh lặp lại kịch bản của Libya. Nước Pháp đã dẫn dắt chiến dịch quân sự nhưng vào thời điểm chia miếng bánh (một miếng bánh với những ngọn nến dầu mỏ khổng lồ), người Ý và người Anh đã cuỗm mất phần cốt yếu của thị trường, trước khi tình hình chuyển xấu. Ở Mali, một số tập đoàn, và không phải loại thường, Vina, Areva, Cimenlta, Total, duy trì sự hiện diện tích cực. Cimenlta có một chi nhánh đại diện chuyên về dẫn và xử lý nước. Tổng giám đốc tập đoàn, Monmousseau, nhắc lại cho những ai muốn nghe rằng lòng đất Mali chưa từng được khai thác và nó có thể ẩn chứa những bất ngờ thú vị.

Martine rời văn phòng của Sami khi Monmousseau gọi lại cho cô:

“Cô đang ở văn phòng của Sami đúng không?”

“Thưa chủ tịch, anh ấy đang ở trước mặt tôi.”

“Chuyển máy cho cậu ta... Alo Sami, mọi chuyện đều ổn, cậu đừng lo lắng. Martine đã nói với cậu vụ trường quân sự chưa? Bảo cô ấy đưa bài diễn văn của tôi cho cậu, để cậu thay mặt tôi đọc nó. Vài từ, rất đơn giản, để cảm ơn ngài Bộ trưởng.”

Sami kết thúc một ngày của anh, ghi nhớ bài diễn văn anh phải phát biểu, mặc một âu phục trong tủ quần áo của văn phòng và chuẩn bị rời khỏi địa điểm thì Martine quay lại, gương mặt sáng bừng, rất hào hứng:

“Monmousseau vừa gọi lại, tôi đã hỏi ông ta liệu tôi có thể đi cùng anh không, anh biết ông ấy nói gì với tôi không? ‘Được quá chứ, cô sẽ làm anh ấy phấn khích hơn’.”

Trời đã tối khi họ đến trước mặt tiền tòa nhà trang nghiêm với những cây cột được xây dựng dưới thời vua Louis XV. Một đội an ninh thuê ngoài đang kiểm duyệt lối vào sân trong. “Chúng ta sẽ bị kiểm soát từng chút, đây là kế hoạch Vigipirate , tôi e rằng sẽ lâu...” Nhiều chiếc xe hơi đã bị nghẽn ở lối vào. “Có nhiều phụ nữ ăn mặc đẹp, tôi hy vọng cũng trông khá quyến rũ, anh nghĩ sao...” Martine nói và trang điểm lại trước gương dành cho khách. Sami không trả lời. “Một chàng Ả Rập bé nhỏ từ Taurbeil-La Grande Tarte như anh, tôi thấy anh xoay xở cuộc sống khá tốt...” Martine tiếp tục nói và vuốt ve anh.

Còn hai chiếc Mercedes, biển số ngoại giao trưởng phái đoàn, sau đó tới lượt Sami trườn mũi chiếc Volkswagen đến trước thanh chắn. Anh hạ cửa kính xuống, đưa giấy tờ tùy thân nhưng tên bảo vệ trong trang phục quần tây và áo pacca đen phớt lờ.

“Tên của anh?”

“Sami Bouhadiba, công ty Cimenlta.”

“Anh đến tham gia sự kiện?”

“Hội nghị...”

“Ngài Bộ trưởng mời chúng tôi đến!” Martine hét lên.

Tên bảo vệ cau mày, nghiêng nhìn danh sách nhưng không thấy tên của Sami hay Martine. Tên của Monmousseau đã bị gạch. Không được thay thế. Phía sau họ, hàng xe xếp dài. Tên bảo vệ gọi một đồng nghiệp.

“Ahmed! Có vấn đề, tôi không tìm ra tên...”

“Không tên không số xe luôn sao?”

“Không có gì cả...”

Người bảo vệ thứ hai lấy danh sách và nhìn từ trên xuống trong lúc cố đọc một vài cái tên một cách khó nhọc. Vừa bực mình vừa cả quyết, hắn hỏi Sami: “Tại sao anh đến đây? Vì sự kiện sao?”

“Vâng,” Sami trả lời dè dặt.

“Anh có biết ở đâu không?”

“Chúng tôi có sơ đồ cùng giấy mời...”

Người đàn ông quay về phía đồng nghiệp và ra hiệu với vẻ chán chường: “Thôi được rồi, để họ qua!”

❖ ❖ ❖

Sami là diễn giả cuối cùng. Anh cảm ơn nhà cầm quyền Pháp, Bộ trưởng, Tham mưu trưởng Quốc phòng và Đại tướng đã chỉ huy chiến dịch ở Mali, người trở thành “một người bạn riêng tư” của Monmousseau từ khi ông này được đi một vòng trực thăng phía trên dãy núi tuyết Atlas của người Ifoghas. Anh đọc trôi chảy diễn văn của Monmousseau (anh cũng đã tham gia soạn thảo) nhưng với chừng mực của người cộng tác, và nhận được tràng vỗ tay lịch sự. Kết lời, Tham mưu trưởng Quốc phòng không quên cảm ơn anh trong lúc nói đến nước Pháp đa văn hóa (hướng về phía Sami), sau đó tuyên bố khai mạc bữa tiệc buffet. Mọi người đổ xô đi ăn.

Martine và Sami tản bộ trong thư viện, các phòng đọc sách bị biến thành phòng lễ tân dùng cho buổi tối. Martine uống hơi nhiều rượu Moët và để mặc vị chỉ huy quàng tay qua cổ dắt đi xem những miếng gỗ lát tường và những tấm trần nhà được sơn.

Một giờ sau, họ rời trường quân sự cũng dễ dàng như khi họ vào. Martine thấy tất cả lính quân đội mà cô đã gặp tối nay “rất, rất dễ thương”. Lúc về nhà cô, cô đề nghị ăn tối ở phòng khách. “Chỉ mới 10 giờ. Mở một chai nào. Tôi có tarama và vài lát cheddar trong tủ lạnh, tôi sẽ chuẩn bị sandwich...”

Sami không quen giao thiệp với phụ nữ, thậm chí anh đã từng trải qua giai đoạn dài không cảm xúc với họ. Lãnh đạm? Lo lắng? Một chút lo lắng, vô cùng lãnh đạm. Chỉ những cô gái không dễ dãi chấp nhận phô bày vẻ đẹp mới làm anh xao xuyến. Những cô gái còn trong trắng. Anh chờ đến thời điểm gặp một người con gái trong trắng thu hút anh và có thể yêu anh. Nhưng rồi anh bắt đầu thích, bất chấp rào cản suy nghĩ, những lần tăng hai ( after ) với Martine (tối nay, lại bắt đầu, đây là lần thứ ba của anh). Anh không mong muốn những lần như vậy, nhưng anh chấp nhận. Khéo giả vờ cũng tốt.

Sau một miếng sandwich và hai ngụm sâm panh, Martine đứng dậy và biến mất vào phòng ngủ. Đài BFM đưa phóng sự về cam kết quân sự Pháp ở Mali. Sami uống thêm một ly. Anh đoán cô đang thay đồ và sợ điều tồi tệ nhất xảy ra. Anh đã ngộ ra khi lần cuối gặp nhau, cô xem mọi hình thức hóa trang như hương vị cần thiết để những cuộc gặp gỡ tình dục của mình thành công.

Một chiếc váy siêu ngắn, bằng da, một chiếc áo sơ mi xuyên thấu, khuy mở rộng. Cô bất ngờ phát ra tiếng la khi phô diễn những đường nét trên cơ thể và ngồi cạnh Sami trên ghế sofa đối diện tivi. Cô la lên khi nhận ra trên màn hình ông Đại tướng đang bình luận về hoạt động của máy bay không người lái: “Chính người này đã nói chuyện với anh lúc nãy....”

Sami không thể không nhận ra với sự tiếc nuối rằng người phụ nữ bốn mươi tuổi này, bốn mươi tuổi, cô ta đã nói thế, có thể cô ấy nhiều tuổi hơn, năm mươi chăng? năm mươi lăm... khiến anh cương cứng. Cô dạng chân, nắm bàn tay anh và đưa về phía bộ phận sinh dục của cô. Sau khi nhanh chóng thỏa mãn, cô quỳ phía trước để liếm láp bi của anh. Đột nhiên, cô cười phá lên một cách kì lạ. “Tôi cười vì có thể nói, tối nay anh thật sự đã thế chỗ Monmousseau, trên khán đài và trên giường. Và tôi muốn nói với anh rằng, tôi thích thằng nhỏ Ả Rập xinh xắn của anh hơn của ông ta...”

Anh chưa bao giờ nghe thấy điều gì kinh tởm như thế.

Anh ngủ lại nhà cô. Lần đầu tiên. Phản chiếu của một tấm bảng phát sáng chập chờn chiếu rọi căn phòng ngủ. Martine hỏi anh về đời sống tình dục. Tôi không biết tại sao tôi lại trả lời cô. “Đời sống tình dục của tôi sao? Rất nghèo nàn. Một nữ sinh trung học, rất trẻ. Người thứ hai, bà mẹ người Ý làm quen trên một trang web hẹn hò. Và cô.”

“Anh đã gặp cô nữ sinh như thế nào? Tôi không hình dung anh đứng chờ giờ tan học trước trường... Nào kể đi, năn nỉ anh đấy, và kể chi tiết vào...”

Sự ngượng ngùng của Sami in thẳng lên những bức tường xung quanh anh.

Anh không nói gì. Anh nghĩ về cuộc sống của mình, và nỗi cô đơn của bản thân trong căn phòng nhấp nháy dấu thập màu xanh của hiệu thuốc. Cô nài nỉ, cô ngốc nghếch, đối với cô, thế giới là vườn khoái lạc, cô vươn tay, cô hái lượm, cô tận hưởng.

Anh đưa cô ra khỏi tầm nhìn của mình, anh lùi ra xa để không còn chạm vào người cô nữa, anh suy luận, tìm kiếm sự yên tĩnh, anh cần thời gian để định hình lại. Cô lại dính vào người anh: “Kể cho tôi nghe tất cả nào...” Một suy nghĩ xẹt ngang đầu anh. Vì cô muốn biết, cô sẽ biết.

“Một đêm mưa, nữ sinh trung học bấm chuông cửa nhà tôi. Một hồi chuông ngắn. Tôi liếc mắt nhìn đồng hồ trước khi mở cửa. ‘Em đây.’ Cô không chỉ đúng giờ mà còn trông giống bức hình trên mẩu tin. Một cô gái rất mảnh mai, cao, rụt cổ vào chiếc áo mưa màu đen, khuôn mặt đầy sức sống, mang vẻ lương thiện và kín đáo. Một nụ cười buồn. Tôi đề nghị cô đến làm việc nhà ba lần một tuần.

Phần lớn thời gian, cô đã đi khỏi nhà khi tôi đi làm về.

Ngoại trừ những lần hướng dẫn ngắn ngủi, tôi không có cơ hội nói chuyện với cô, cho tới một ngày tôi trở về nhà sớm hơn thường lệ. Tối đó, tôi làm cô bất ngờ khi cô đang ngâm nga, giọng của cô át cả tiếng máy hút bụi. Cô giật mình, tôi nghĩ đã thấy cô đỏ mặt, tôi lúng túng, cô tháo tai nghe để xin lỗi. Chúng tôi ngượng nghịu nói chuyện, và cô nhanh chóng ra về.

Hai tuần sau, tôi không bất ngờ thấy ánh sáng trong phòng khách khi trở về nhà, vì tôi cũng thường để đèn sáng khi đi làm. Tôi đặt tờ Le Monde ở lối vào và cởi chiếc áo măng-tô. Chỉ khi tôi tiến thêm một bước thì mới phát hiện ra cô. Cô đang nghiêng người về màn hình của dàn chiếu phim tại gia, một miếng da sơn dương trong tay. Đáng lẽ cô phải ra về được hơn một giờ rồi. Ngạc nhiên nhất đó là trang phục của cô: bộ body màu đen. Lạy Chúa từ bi, thật là sốc! Cô đặt miếng da sơn dương và xịt chống bụi, như thể mọi thứ là chuyện bình thường.

‘Tôi biết anh sẽ nói gì với tôi!’

‘Cô bị gì vậy? Cô điên à?’

‘Tôi muốn làm anh ngạc nhiên.’

‘Cô thường làm điều này sao?’

‘Với tất cả khách hàng của tôi.’

‘Nhưng tôi không yêu cầu cô làm.’

‘Anh ở một mình. Và hơn nữa nhà anh thật sự luôn sạch sẽ. Tôi chỉ hút bụi để làm vừa lòng anh.’

Tôi giữ tay trên nắm cửa phòng khách. Tôi không muốn nhìn thấy cô nữa, nhưng mí mắt tôi không chịu nghe lời. Cô đi về phía phòng tắm và quay lại trong chiếc áo choàng tắm của tôi, nó khiến cô càng yếu ớt hơn nữa.

‘Có cá hồi trong tủ lạnh,’ cô nói. ‘Và salad!’ Cô tiếp tục nói và phá cười. ‘Anh có vodka không?’

Tôi không còn làm chủ cuộc đời mình. Cô lấy món salad ở ngăn rau củ trong tủ lạnh. Khi cô nhìn tôi, nheo mắt, hai tia sáng màu xanh lục lớn dần sâu bên trong hốc mắt. Lưng cô phản chiếu trên chiếc đĩa bằng đồng treo trên tường. Đôi vai cô trắng ngần, lằn xương cột sống, bờ mông tròn. Lúc đó, tôi vẫn còn nghĩ đến việc đuổi cô đi.

Cô kéo tôi vào phòng ngủ. Cô nằm ngửa, kéo dây khóa bộ body cài kín tới chỗ phần mu, rồi ngồi dậy cởi quần áo tôi. Cái ấy của tôi trơ lì, đó là phần duy nhất trong cơ thể tôi còn kháng cự lại. Khi cô chắc đã nắm ưu thế, cô đưa tay tôi vào giữa hai chân cô. Cô rên nhanh dưới những ngón tay của tôi, rồi cơ thể cô căng hình vòng cung, chỉ đầu và chân chạm tấm trải giường, và cô la lên bằng giọng nghẹt nghẹt: ‘Sami, nhanh, nhanh lên.’

Từ khi dọn nhà, tôi đã chờ đợi ai đó.

Công việc của tôi, tài khoản ngân hàng của tôi, thành công của tôi, là những trái đắng nếu tôi không tìm được ai đó để chia sẻ chúng. ‘Mọi chuyện đều diễn ra không như chúng ta mong muốn.’ Tôi tự nói nhỏ với chính mình. Tôi không nghĩ cô nghe được. ‘Thật may đấy, nếu không thì chán đến nhường nào,’ cô trả lời cùng tông giọng thấp, gần như không mở miệng.

Làn da ánh xà cừ của cô tỏa ra ánh sáng đặc biệt, giọng cô vang nhờ có âm rung như đến từ nơi sâu nhất của cô. Tôi không hình dung cô với họ hàng hay trong một gia đình và thích tự cho rằng cô vừa sinh ra trong vòng tay tôi, giống như cô lúc này, với bầu ngực nhỏ, gót chân, mái tóc đen ngắn cùng đôi mắt với hàng lông mi dài. Cô ngồi dậy, ngồi lên hông tôi và cười nói: ‘Anh có biết anh không bao giờ đưa mắt nhìn em không? Không bao giờ! Em tự hỏi liệu anh phải người đồng tính!’

Tôi đặt một câu hỏi về bố mẹ cô, để có chuyện nói. Thật khùng, quá khứ của cô không làm tôi hứng thú. Cô giải thích mình là con của một cặp vợ chồng dược sĩ Morlaix. ‘Dân tư sản chán phèo và chỉ nghĩ đến tiền. Chẳng có suy nghĩ, chỉ toàn định kiến và luồn cúi trước những ai có tài khoản ngân hàng đầy tiền. Em bỏ nhà khi đang học lớp mười. Nhiều tháng sống trong một khu bỏ hoang ở Rennes, một thành phố dễ chịu, người vùng Bretagne rất cởi mở. Ở đó, em gặp một người đàn ông đã dạy em mọi thứ. Nhiều tuổi hơn cha em, khoảng năm mươi tuổi hơn, một người vô chính phủ, giàu có, tên Pierre. Ông đưa em ra khỏi khu bỏ hoang và cho em ở lại nhà ông, trong một căn nhà rộng lớn có cả khu vườn. Ông không làm việc, nhưng không thụ động. Ông đọc nhiều, và hai hay ba lần một tuần, ông lái chiếc xe Mercedes cũ đi về phía bờ biển. Ông ta nói mình là nhiếp ảnh gia và có thể dễ dàng kiếm tiền bằng việc bán những tấm ảnh chụp các loài chim. Ông đã cho em đọc Nietzsche, những người vô chính phủ Nga, tìm hiểu Nico và nghe album đầu tiên của Velvet hay là Louise Michel. Điều ông thích ở Louise Michel, đó là sự thẳng thắn. Ông cho rằng em giống cô ấy. Ông bắt em đăng kí vào trường trung học Rennes và giúp em quay lại việc học.’

‘Ông ta là một người thầy tốt chứ?’

‘Ý anh muốn biết ông ta có lợi dụng em không à? Ông cho em xem một số lượng kinh khủng phim khiêu dâm - ông có một bộ sưu tập ấn tượng về thể loại đó - và khi bảo em ngủ trên giường ông ta, điều này xảy ra một hoặc hai lần một tuần, ông không xâm phạm em. Ông không muốn em quan trọng hóa chuyện tình cảm. Với đàn ông, cháu phải đùa giỡn, chấm hết, ông nói, chấm hết. Tình dục là trò chơi của đàn ông trưởng thành. Ông đưa em tiền mỗi tuần, em có đầy tiền trong giỏ, em rất thích chạm vào chúng, làm nhàu chúng dưới đáy túi. Một ngày nọ, em nhận ra rằng đã tích lũy đủ để sống một năm ở Paris hoặc ở nơi khác. Em vừa nhận được bằng tốt nghiệp xếp loại giỏi, em ăn mừng với những người bạn, và khi em trở về nhà, trời đã sáng. Pierre không ở nhà. Em tìm thấy lời nhắn trong nhà bếp. Ông đi ra bờ biển “với ống Leica của ông. Ánh sáng sẽ đặc biệt”. “Những chú chim cần ánh sáng hơn không khí để bay lượn.” Ông cho rằng ánh sáng trên bề mặt cánh chim chuyển hóa thành năng lượng. Em lấy đồ đạc và tiền của mình rồi leo lên chuyến xe lửa đến Paris.’

‘Em không bao giờ gặp lại ông ta nữa sao?’

‘Không bao giờ. Ông ta luôn nói rằng em phải học cách không phụ thuộc vào bất cứ ai. Em đã theo những bài học của ông. Ở Paris, một sinh viên dự bị trường Sư phạm chấp nhận cho em ở nhờ. Em đã sống bằng tiền dành dụm trong một năm. Vào năm học tới, khi vào lớp dự bị sư phạm, em phải tự xoay xở. Em đăng một mẩu tin giúp việc nhà trên Internet. Em nhận được hàng tá thư trả lời. Những tên muốn tán tỉnh em. Ngày hôm sau, em chọn ra trong số đó những người có vẻ nghiêm túc nhất. Khi em đến nhà khách hàng đầu tiên, cũng sạch sẽ như nhà anh. Anh ta bảo em dọn dẹp nhà bếp trong vài giờ, sau đó anh ta quay về chỉ để nhìn em làm việc, không nói năng gì. Thật khó chịu kinh khủng. Khi anh ta đề nghị trả 50 euro để em tiếp tục công việc đó, nhưng chỉ mặc đồ lót, em đã nghĩ về những gì Pierre thường xuyên lặp đi lặp lại về đàn ông, đối với họ, em phải đùa giỡn và kiếm chác, và em đã trả lời anh ta: “Được thôi, nhưng 100 euro và chỉ mười lăm phút.” Đó là khách hàng đầu tiên của một danh sách dài. Khách hàng ít nhiều dễ thương - em loại bỏ các thể loại bạo lực hoặc những gã bệnh hoạn, và em luôn có cảm giác chế ngự họ. Em tăng giá, em cho họ leo cây. Nhưng niềm vui lớn nhất của em, đó là khi ngồi ở trường học, ở giữa những đứa tư sản bé nhỏ đang khoe khoang và tưởng mình hay ho. Lũ ngốc...’

‘Em không có người bạn nào trong lớp sao?’

‘Em rất mến một cô bạn người Ma Rốc tên Fatima. Họ đã đuổi bạn ấy vì không chịu bỏ khăn che đầu. Chuyện hoàn toàn vô lý, anh chắc hẳn đã nghe nói về chuyện này trên các tờ báo.”

‘Anh không xem loại tin tức này.’

‘Anh nên quan tâm, anh cũng là người Ả Rập phải không? và theo đạo Hồi?’

‘Em muốn sao cũng được.’

‘Fatima đã chuyển đi, em không còn người bạn nào nữa. Có lẽ vì bạn ấy mà em có hứng thú với anh. Thật ra em nghĩ mình thích người Ả Rập, da đen, da vàng, tất cả những gã đàn ông trên hành tinh miễn họ không thuộc tầng lớp da trắng giàu có.’

Ngày hôm sau, một mùi thơm từ bánh mì nướng phảng phất trong căn hộ. Cô ngồi trước tách trà, ăn mặc chỉnh tề, với tai nghe quanh cổ. Cô báo với tôi là cô sẽ đi. ‘Em có bài kiểm tra cần chuẩn bị,’ cô nói và cầm tai nghe lên. ‘Ở thư viện Saint-Geneviève, em cần phải khẩn trương...’

Khuôn mặt của cô hiện lên trong mắt tôi.

Không cần trau chuốt trang điểm trên những đường nét trẻ trung, quần jean đen ôm sát hông, sự căng tròn của bộ ngực bé biến mất dưới chiếc áo thun xám và cô mang đôi giày Nike cũ. Tôi hỏi cô về nội dung của bài kiểm tra và cô nói về sự nổi dậy của những người nô lệ trong lịch sử La Mã mà cô phải đối sánh với các cuộc cách mạng Pháp và Nga.

Cô kể ngắn gọn về hiệu trưởng của mình, một người từng tham gia phong trào Tháng Năm năm 1968, có vẻ cô dành tình cảm đặc biệt cho ông ấy. Sau khi hi sinh tuổi trẻ cho cách mạng, dâng hiến cuộc đời cho tri thức và cho học sinh, không điều gì làm mất đi tự do suy nghĩ của mình, người đàn ông này bước vào tuổi xế chiều ngày càng hay nghiền ngẫm về chính bản thân mình, thực tế và cay đắng. Không xin phép trước, cô thu âm và chép lại trên đĩa CD các giờ học của ông thầy, và nghe lại chúng qua tai nghe trong khi đẩy máy hút bụi. Cô ngâm nga những đoạn mà cô thấy hay nhất, như vài người thường hát những ca khúc yêu thích trong các đêm karaoke. Trong lúc lắng nghe cô, tôi không thể không tự hỏi liệu cô cũng đã đến hút bụi ở nhà ông thầy này? Như thể cô đọc được suy nghĩ của tôi, cô nói thêm rằng cô rất thích đến quét bụi trong thư viện, nhưng cô không bao giờ dám đề nghị với ông thầy điều đó.

‘Vẫn có điều gì đó em không dám làm sao?’

Tôi lập tức hối hận về câu hỏi này. Cô suýt làm đổ tách trà. Sau khi bình tĩnh lại, cô đã đặt đầu lên vai tôi rồi nhìn vào đồng hồ: ‘Em vẫn còn năm phút. Em thích bắt đầu một ngày bằng một chút âm nhạc, còn anh?’

Trong lĩnh vực này, cô cũng có sở thích khác hẳn so với thế hệ và độ tuổi của cô. ‘RnB và rap khiến em nổi da gà. Em thích Léo Ferré, anh biết ông này không? Không biết? Em cũng đoán được. Đó là một người vô chính phủ những năm 1960 thích ả tình nhân xấu xí hơn vợ.’

Từ cửa sổ, tôi nhìn theo cô ấy, đã xa, bước đi nhẹ nhàng như vũ nữ ballet về phía trạm tàu điện ngầm Volontaires. Cô không quay đầu lại.”

Sami nhìn những ánh sáng dạ quang của tiệm thuốc quét lấy căn phòng mỗi ba mươi giây. Martine không nói gì. Nằm sấp bên cạnh Sami, tựa vào khuỷu tay, cô run lên. Dù bộ điều hòa nhiệt độ trong phòng giữ ở 24 độ C, con gái cô luôn nói với mẹ nó rằng không tốt khi ngủ trong một căn phòng quá nóng. Cái lạnh đến từ cô nữ sinh trung học này. Vì đứa con gái ngực chưa nở này, cô cảm thấy già đi. Nó làm mình già đi hai mươi tuổi, mình ghét con bé đó. Hơn nữa, cách anh ấy nói về điều đó... Như thể là... Chắc chắn nó xấu tệ. Xấu nhưng trẻ... Trẻ kinh khủng... Cô bảo Sami vuốt ve mông cô, “đúng, đặt ngón tay của anh...” Trước khi ngủ thiếp đi, anh nói “cô gái ấy tên Emma”. Sau một đêm bị những cơn ác mộng quấy rầy, anh thức dậy sớm, chạy xuống cầu thang với niềm vui của tên tù nhân vượt ngục.