❖ 9 ❖ Les Tamaris, El Marsa, Tunisia
Bruno đã gọi tôi, nhưng cậu ấy không có thời gian nói chuyện, bố cậu vừa mới mất. Giọng nói không thật sự thay đổi. Chúng tôi đã thỏa thuận sẽ liên lạc với nhau vào đầu tuần tới. Tôi nóng lòng muốn biết liệu cậu ấy có thể khuyên hay giúp đỡ tôi, khi ý thức rõ rằng mình đã bị cuốn theo câu chuyện này không một chút thận trọng. Điều gì đã khiến tôi cư xử như một người mạo hiểm dù đó không phải là con người tôi? Căm phẫn trước những trò đê tiện của bọn Hồi giáo cực đoan? Phản ứng cục bộ? Có lẽ đơn giản chỉ là kinh tởm khi thấy những kẻ dốt nát cắt đứt dòng chảy nóng hổi trong con người bé nhỏ của tôi: tri thức, tính tò mò bệnh hoạn về quá khứ, đam mê lịch sử luôn giày vò tâm trí tôi.
Những ngày sau khi trở về, tôi đã dẫn Rim đến các tàn tích. Ngay khi bên cạnh con bé, thiên hướng sư phạm trong con người tôi trỗi dậy. Cuối năm, nó phải thi tốt nghiệp trung học. Tôi đón nó lúc tan trường (chính xác hơn là trước trạm dừng xe buýt khá xa trường) và chúng tôi tản bộ trên di tích bị du khách lãng quên đến khi hoàng hôn buông xuống. Tôi muốn con bé ngửi lấy mùi đất ở nơi mà ba mươi thế kỉ trước, Qart Hadasht, một người phụ nữ đã dựng nên một thành phố mới, nơi chúng tôi biến thành Carthage. Thành phố Carthage, nhánh lịch sử loài người bị cắt bỏ và không bao giờ mọc lại, là một chủ đề hay để một đứa bé gái lớn lên trong một đất nước bị thánh chiến đe dọa suy ngẫm.
Ngồi dựa vào nhau trên tảng đá, giữa ánh sáng lung linh, chúng tôi từ từ lội ngược dòng thời gian. Tôi kể Rim nghe về chuyện một nhà văn tên Thibaudet chỉ mang theo ba cuốn sách trong túi quân nhân của anh ta vào năm 1914. Con bé đã bảo tôi lặp lại nhiều lần đoạn trích từ Chiến dịch với Thucydide : “Một người lính năm 1914 có thể là một người đàn ông sống cùng thơ văn thời điểm quan trọng của lịch sử, và như tại nơi trú quân, người ta múc nước từ nguồn bằng tay, trộn lẫn nơi đây cùng những bản thể vĩnh cửu, ở Montaigne, tôi múc nguồn nước của sự sống, ở Virgile, nguồn nước của thơ ca, ở Thucy, nguồn nước của lịch sử.”
Con bé lắng nghe tôi và nhíu mày rồi lặp lại bằng giọng rõ to: “Nguồn nước của sự sống, nguồn nước của thơ ca, nguồn nước của lịch sử.” Các tia nắng dần tàn bắt đầu lướt qua những ngọn đồi Byrsa. Ánh sáng lướt trên những cơn sóng, vịnh chìm trong bóng tối. Chúng tôi quay lại xe để đi tắm tại một bãi biển nằm khá xa con đường. Ánh trăng sáng cắt biển thành hai mặt tối.
Chúng tôi đã dùng bữa tối trên bến cảng. Một cậu trai đề nghị món nhím biển mà cậu vừa bắt được từ cảng. Tôi đã gọi bia uống kèm. Rim uống ly của tôi một cách kín đáo. Chúng tôi là những vị khách cuối cùng. Ông chủ đã tắt các đèn xếp và vội vã dọn quán, nhưng tôi vẫn yêu cầu một cốc Stella khác trong khi gọi tính tiền. Rim đặt một nụ hôn lên môi tôi lúc ông ấy đang cất những cái nồi. “Vì nguồn nước của sự sống.” Tóc con bé rối bời vì tắm biển, và nó ngắm nhìn tôi một cách lạ lùng. Tôi kéo dài thời gian hết mức có thể, chế ngự tính trẻ con hoặc tính lẩn thẩn đang đe dọa tôi. Tôi phải tận hưởng những giây phút tuyệt vời này mà không nghĩ ngợi gì cả. Sáng hôm sau, chúng tôi thức dậy trễ, đầu vẫn còn kề trên gối. Rim trông có vẻ điên tiết. Con bé nói: “Tại chú, cháu đã trễ học rồi,” và vội vã rời đi.