← Quay lại trang sách

❖ 10 ❖ Taurbeil-La Grande Tarte, ngoại ô Paris, Pháp

Hơn một nửa máy quay giám sát khu phố bị phá vào ban đêm. Thiệt hại lớn. Harry Potter đã hiểu điều ấy ngay khi nó rời khỏi hầm trú ẩn chống phóng xạ (với tiếc nuối vì đang đọc cuốn tiểu thuyết Nga mà nó tìm thấy trong đống đổ nát của thư viện truyền thông, một lần nữa bị cháy rụi). Mặc dù trời mưa và vẫn còn sớm (10 giờ sáng), vài kẻ phấn khích mừng rỡ và tỏ vẻ anh hùng Zorro trên chiếc mô tô dưới đôi mắt mù của những chiếc máy ghi hình trên Đại lộ Jean-Jaurès. Chẳng mất công chờ hiệu lệnh, nó biết mình phải làm gì.

Vì Bilal ôm mộng biết mọi thứ, Harry lao vào thành phố. Nó muốn ghi nhận những chiếc máy quay bị hư hỏng. Ông chủ M’Bilal thích loại thông tin này. Ông chủ không cần camera, tai mắt của ông có mặt ở khắp nơi. Và người giỏi nhất giữa những tai mắt của ông, đó là mình. Hôm qua ông còn nói với mình: Mày cao lớn như cây sậy, nhưng tao không biết mày tự xoay xở thế nào, mày lướt qua khắp nơi, mày đáng tin tưởng. Trên đường đi, nó bắt gặp một nhóm người Salafi. Ông chủ M’ bảo mình cảnh giác và nhất là không bao giờ chống lại họ, buộc phải làm việc với họ.

Ông chủ M’Bilal tiếp các vị khách tại phòng chính trong cơ ngơi vững chắc của hắn, giữa các vật dụng trang trí thường ngày của hắn: quần áo, giày, đĩa DVD, những con chó chảy dãi và tạp chí khiêu dâm. Harry đã vượt qua các tốp vệ sĩ có vẻ căng thẳng. Từ mười hai ngày nay, họ canh gác lòng cầu thang từ đại sảnh của tầng trệt, và tịch thu điện thoại di động của các vị khách, điều này cũng khá mới mẻ. Hiện nay ông chủ làm việc nhiều, ngày càng nhiều vụ cần giải quyết, những xung đột cần làm dịu, những thị trường mới cần cung ứng. “Ta đang ngày càng phất”, lúc nào ông cũng lặp đi lặp lại câu nói ấy.

Harry chờ tới lượt và ghi nhớ lại tất cả những gì cần phải nói với M’Bilal. Qua các ô kính bẩn, nó nhìn ra thành phố rộng mênh mông, những tòa nhà nhiều màu, và khu rừng bao quanh tối sẫm phía xa, trên mặt đất ẩm vì mưa. Những chiếc xe cảnh sát dọc ngang đại lộ vành đai, nhưng không bao giờ dừng lại. Mùi phân và mùi hoắc hương quen thuộc trong căn hộ. Một cô gái xanh xao, mặc chiếc váy ngắn với một cây thập giá lớn bằng vàng quanh cổ mang trà bạc hà đến cho nó. Có lẽ đây là người mới. Nó đứng uống tách trà, đôi mắt nhìn vào khoảng không vô định, cùng cô gái bên cạnh, không nói năng gì cả. Ai đó la lớn. “Tôi nghĩ rằng M’Bilal đang đợi anh, đến lượt anh,” cô nói và mở cửa. Giọng vùng Slave. Người Ukraina. Đang phê thuốc.

Nửa thân nằm dài trên giường, hai chân gác trên ghế lười thêu, Ông chủ M’Bilal đang nghe điện thoại. Hắn ợ hơi, cười, nhăn nhó, la mắng, gào thét. Cũng có lúc hắn ngừng nói, ngắt câu trong những lần im lặng bất ngờ như kiểu người châu Phi vẫn hay làm. Hắn nhả từng chữ như một tên điên, kiểu rất kịch nghệ, cái lưỡi của hắn (tuyệt vời do sự linh hoạt trong cách nói và đa dạng về vốn từ) như một lưỡi dao, nắm cả thành phố, mê hoặc Thượng nghị sĩ và những ông lớn của vùng.

Những câu chữ của hắn, những viên đạn bắn ra lửa, quay vòng khắp căn phòng trống rỗng, trước khi bay về những bia ngắm xa xôi. Phần còn lại của cơ thể bất động, như thể ma túy chỉ có tác dụng lên sự cao hứng và đôi mắt lồi của hắn. Cơ thể hắn lấp đầy tới nỗi không một nếp gấp trên chiếc áo lông và chiếc áo tơ lụa do một bậc thầy của Berluti cắt may, cứ mỗi hai tháng từ Paris đến thử áo và chỉnh sửa chúng. Áo sơ mi trắng cổ Napoli, cùng ống tay vòng bít thêu đen, ngực mở rộng trên chiếc răng cá sấu caiman, tay áo xắn trên đồng hồ (cả hai đều ở cùng cổ tay) và những vòng đeo tay, áo ghi-lê đen, quần dài đen, vớ trắng, đôi giày da được đánh bóng, túp len mà các con chó thay nhau gặm. Hai hũ yaourt trống rỗng nằm lăn lóc gần giường ngủ.

M’Bilal ra dấu cho Harry đến gần và vuốt ve đũng quần nó. Harry bé nhỏ nhìn vào mắt hắn, biến mất trong cái nhìn đỏ hằn gân máu và buộc phải mỉm cười. Phải tiếp tục sự giả dối này đến bao giờ nữa?

Cứ mỗi lần nó đứng đối diện hắn, nghĩa là mỗi ngày, nó cảm tưởng gặp một người thượng đẳng, đến mức gương mặt hắn tỏa năng lượng và mưu mẹo. Sự độc ác và trí thông minh. Nó hít một hơi và nói:

“Chào Ông chủ.”

“Chào con trai... Con còn nhớ lời dạy số một của Bố Bilal không?”

“Phải biết độc ác.”

“Tuyệt vời! Bây giờ hãy kể xem...”

Trí nhớ của Harry là báu vật của nó. Nó nói một cách nhẹ nhàng, cũng nhả từng chữ, nhưng không quá nhiều, không bỏ sót gì cả, với một tài năng kể chuyện. Tài năng ngày càng được nuôi dưỡng bằng những cuốn sách và nhất là bằng cuốn tiểu thuyết Nga đồ sộ mà nó không rời bỏ, đến mức mùi các-tông cháy của bìa sách bám vào da nó. Từ mấy ngày nay, nó thích vay mượn vài lối nói của tác giả mà nó đưa vào những báo cáo gửi cho M’Bilal, vô thưởng vô phạt, hắn hơi sửng sốt và tiếp tục đặt hy vọng vào nó. Trong mười năm tới, tao sẽ biến nó thành trung úy cận vệ riêng, đứa con nuôi, đứa con thật sự của Quỷ, đơn giản tao phải giúp nó trở thành một kẻ ăn thịt đê tiệt.

Chi tiết về tình hình, nhất cử nhất động của những tên buôn bán nhỏ, vòng tin đồn. Tất cả những gì đáng được báo cáo đều được báo cáo.

Sáng nay, nó điểm “vị trí” của hai mươi bốn máy quay bị phá hư. Kết luận của nó nói đến mặt sáng, mặt tối tạo nên nét quyến rũ cho cuộc sống.

“Con biết mất bao lâu để sửa chúng không?”

“Bạn bố ở dịch vụ kỹ thuật thành phố nói với con là sẽ rất lâu, nhiều tháng. Họ không có thiết bị để thay và phải đặt mua chúng tại nhà cung ứng. Ông ấy sẽ báo lại cho chúng ta.”

“Còn các máy quay mà họ phải lắp ở Đại lộ Bilal Drive?”

“Họ không nói về chúng nữa. Con nghĩ họ bỏ ý định rồi.”

“Tuyệt vời. Điều đó có nghĩa là chúng ta sẽ yên thân trong hai tháng tới. Còn ở trạm xe buýt thì sao?”

“Những tên râu rậm mới lại chửi rủa một đứa học sinh... Chúng cấm nó đọc những thứ khác ngoài sách kinh Cô-ran. Bố mẹ sẽ cho nó chuyển trường... mỗi bất hạnh có một diện mạo riêng... Cảnh sát đã đến sau mười lăm phút.”

“Phải nghe theo những tên râu rậm. Con biết bố làm việc với chúng, chúng trở nên không thể thiếu, và bố cần chúng. Nhất là lúc này. Chúng kiểm soát ý tưởng, sách, gái, khăn trùm đầu, thế thôi. Cũng bình thường. Phần còn lại thuộc về chúng ta. Mỗi người mỗi việc. Hãy dè chừng tất cả mọi người, con trai.”

“Con biết thưa Ông chủ.”

M’Bilal lấy lại điện thoại và gọi đến một số được lưu sẵn. Một cái tên xuất hiện trên màn hình. Dấu hiệu báo Harry có thể lui, nhưng cũng kịp hiểu rằng Bilal đang tìm cách liên lạc với một cộng sự mới của mình, một người Ma Rốc ở Taurbeil-Tarte. “Đến ôm bố trước khi về nào, bố thương, Bilal với tay trước điện thoại... Khi con cần gái, nói với bố, con đã thấy đứa mới, xanh xao với cây thập giá chưa?... Đây, cầm lấy...”

“Cảm ơn Ông chủ.”

Điện thoại của Bilal vang lên nhưng không ai nghe. Harry tựa đầu vào vai, tiếng chuông reo, nó nhắm mắt, nó không nghĩ đến điều gì cả, nó nằm xuống trong mùi của chiếc áo lông dê, mùi trang trại, châu Phi, căn nhà nhỏ bé tồi tàn lợp rơm và lá dừa của người bố quá cố, ngôi nhà mà nó chỉ được biết qua tin đồn, ở đất nước của những cây to lớn và những người phụ nữ bên dòng sông, mùi thơm, có một con dê cái và một con bò cái, một con cừu đực đen tuyền, những con chó dính bụi đất, nó thích trở về cuộc sống với muông thú. Tiếng chuông ngừng reo, ai đó vừa bắt máy. Các cơ bắp của Bilal co lại dưới lớp áo, Harry ngồi dậy, mở lời chào từ biệt, biến mất với hai tờ tiền và lao về phía cầu thang. Một ngày nào đó, một ngày nào đó, mình sẽ ra đi, càng xa càng tốt, và mình sẽ đi đến nơi mình cảm thấy như đang ở nhà của chính mình.