← Quay lại trang sách

❖ 11 ❖ Les Tamaris, El Marsa, Tunisia

Tuần trước, nỗi kinh hoàng lớn. Rim đã không trở lại nhà và trong nhiều ngày không có tin tức gì. Tuy nhiên, tôi đã tặng con bé điện thoại với gói thuê bao gọi thoải mái. Vào một buổi tối, sau khi quanh quẩn một hồi trong phòng, tôi gửi tin nhắn cho nó. Không hồi âm. Tôi hốt hoảng, tôi thường bị vậy. Có phải tôi phạm sai lầm lớn khi cho con bé nương tựa trong nhà mình? Tôi sợ phải như cá nằm trên thớt của tên quan tòa người Salafi hẳn muốn kết án tôi vì tội ấu dâm, và nhất là tôi nhận ra sự cân bằng nội tâm đang theo chiều hướng xấu. Rim tìm cách đùa giỡn với dây thần kinh của tôi.

Từ sau ngày Valentine tự sát, tôi luôn tìm những người bạn nữ sinh để đồng hành. Họ lần lượt rời xa, Love is a losing game . Vấn đề thật sự không nằm ở họ, không nằm ở tôi: Valentine đã hiện hữu từ người này sang người khác, sự hoán đổi luôn diễn ra một cách nhẹ nhàng, tôi không còn cảm thấy đau đớn nữa, Valentine không rời bỏ tôi.

Với Rim, thì khác.

Con bé giống vợ tôi đến lạ lùng. Giống đến mức nó tưởng tôi đã lồng kính chân dung nó khi thấy hình Valentine lần đầu tiên bước vào phòng ngủ. Tôi ngày càng thích tính cách nổi loạn của nó, cách nó nói chuyện với tôi, sự ngây thơ của nó, đúng hoặc sai, sự tự tin của người trẻ, tóm lại tôi ngày càng mất kiểm soát tình huống. Tôi đã nhận ra điều đó vào ngày hôm ấy khi tôi cảm thấy đau nhói ở tim.

Không còn Valentine hiện hữu trong Rim nữa, mà là con bé đã thay thế Valentine. Điều này đã thay đổi tất cả. Thái độ ngông cuồng của nó, những lần vắng mặt và im lặng của nó đã buộc tôi có những căng thẳng thất thường ngày càng lớn. Trở thành nô lệ của chiếc điện thoại, chờ đợi một tin nhắn không đến, tôi không thể tập trung được, tôi tự tra tấn mình bằng những câu hỏi, như địa ngục vậy. Tôi cảm thấy như bị ép buộc leo lên một chiếc xe hơi đang lao thẳng như điên vào bức tường bê tông cốt thép. Chính Rim đã cầm lấy tay lái, chính cô bé đã nhấn chân ga, toàn lực và tất nhiên cô sẽ nhảy khỏi chiếc xe ngay khi xe bể nát.

Ngày thứ ba, khoảng 2 giờ sáng, mặt trăng tròn bị những đám mây che, tôi đang đọc những quyển tạp chí ngu ngốc trong phòng khách, khi tôi nghe thấy tiếng động cơ trước nhà, sau đó là tiếng bước chân đi vào. Con bé xuất hiện, kiểu cách, không chút gượng gạo, tâm trạng vui vẻ, đầy sức sông, tươi tắn, mọi chuyện bình thường. Con bé tỏa ra xung quanh mình một vòng hào quang phát sáng. Quên đi nỗi chua chát lo sợ trong tim, tôi hoàn toàn tha thứ cho nó. Tha thứ vì điều gì? Con bé có một lối sống nay đây mai đó, tôi đã có tuổi, tốt hơn mình nên chấp nhận.

Rim đói ngấu, tôi đã chuẩn bị món trứng ốp la và mở một chai rượu vang Tunisia. Buổi tối ấy, con bé bảo tôi muốn sống ở thời hippie, “lang thang trên đường và chuyền nhau điếu thuốc, như Kerouac và những cô bạn gái của ông ta.” Tôi đã nhấn mạnh với nó là Kerouac không có nhiều bạn nữ và tôi nghĩ mình phải nói với nó về Ibn Arabi, Kerouac của giáo phái Sufi andalou, nhưng trời đã khuya và tôi quyết định giữ lý lẽ này cho thời điểm thuận lợi hơn.

Hôm sau, khi tôi thức dậy, Rim đã đến trường. Trong buổi sáng, dì của con bé, người gác lăng mộ, đã gõ cửa nhà tôi. Bà giải thích rằng những người hành hương ngày càng ít và xin tôi tiền. “Bà cần bao nhiêu?” “300 euro...” Nó tương đương với hai tháng lương tối thiểu ở Tunisia, tôi sợ bà gây chuyện. Đó là một sai lầm, lại thêm một sai lầm nữa, nhưng tôi nghĩ không ai biết là bà ấy đến nhà tôi. Hàng xóm gần nhà tôi nhất là những người đánh cá sinh sống trong một tình cảnh gia đình vô tổ chức. Họ không hay lui tới nhà thờ Hồi giáo và thường ném những chai bia rỗng vào bùn khi đi đánh cá trở về. Họ có vẻ không quan tâm đến chuyện của khu phố. Tôi đưa số tiền bà cần. Rim đã giải thích với dì là con bé đến sống tại nhà tôi để làm việc nhà và chuẩn bị các bữa ăn cho tôi. Khi tôi thuật lại chuyến thăm này cho Rim, con bé đã nổi giận với dì, chửi dì ấy như đống rác lười biếng, và nổi giận cả với tôi, người đã quá dễ dãi với “một bà cô chuyên bỏ bùa, và hơn nữa, bà ta còn giàu hơn chú nhiều!” Con bé bực tức một thời gian, gần như nổi đóa, sau đó tất cả trở về như cũ.