❖ 12 ❖ Taurbeil, ngoại ô Paris, Pháp
Một xe tải nhỏ đậu gần biệt thự, cách khoảng hai mươi mét, cùng một bên đường. Khi đẩy song chấn ở lối đi, Bruno quay lại và giơ ngón giữa về phía chiếc xe Kangoo. Nào tụi bay, chịu lạnh nhé...
Những cuộc mưu sát gần đây cho thấy rõ những điểm yếu trong bộ máy cảnh sát. Không khí ảm đạm. Ông sếp già đã có những biện pháp bảo vệ bộ phận chuyên trách và lính của ông. Mật mã ra vào đã được đổi, việc sử dụng điện thoại di động (được cho là đã mã hóa) giảm xuống đến mức tối thiểu, vân vân. Xe tải nhỏ thuộc hệ thống tự vệ. Bên trong xe, hai người đàn ông và một chiếc camera.
Bruno đến sớm năm phút. Ông già lôi anh ra nói chuyện trên hành lang, và lại nói về bố anh.
“Ông ấy sống ở nhà riêng sao?”
“Nhà ông ấy, ông chết khi đang một mình.”
“Ngày bố tôi mất,” Lambertin nói, “lần đầu tiên tôi hiểu ông ấy quan trọng với tôi như thế nào.”
“Những thứ quan trọng, tôi không biết tại sao, người ta luôn nhận ra nó khi quá trễ...”
Bruno đã tìm thấy trong giấy tờ của bố một lá thư chưa từng được gửi, trong thư bố nói anh đừng ly dị. Bố đã giận mình về điều này. Tại sao mình không giải thích cho bố những gì đang xảy ra?
Trong khi anh bận việc mai táng bố, đội của anh tại biệt thự đã tập trung vào những thông tin thu được từ web và từ địa bàn, theo dõi, nghe ngóng, những báo cáo chỉ điểm. Các kết luận của họ xác nhận căng thẳng phía Taurbeil-Tarte, dòng vận chuyển tiền tươi và ma túy tăng, cùng lúc với sự lắng đọng bất ngờ của các tội phạm lớn. “Các đồng nghiệp người Malta,” Bruno nói, “thông báo hai tên bị giết. Một người nhập cư và một người đánh cá.”
“Buôn bán với Libya sao?” Lambertin hỏi.
“Có thể.”
“Những việc này không nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta. Tuy nhiên, trong nhiều báo cáo, theo Lambertin, người ta nói về một nhánh Malta. Người ta cũng nói về Landy, đường hầm...”
“Gần Stade de France, đường hầm trên Quốc lộ A1, hướng về Roissy.”
“Chính dưới đường hầm này các Đại sứ thường bị cướp khi ra sân bay đón các bộ trưởng, kiểu cổ điển.”
“Đã từng bị cướp, nếu nói một cách chính xác: đã từng, vì đã hai tháng nay chưa xảy ra thậm chí là một vụ cướp giật nhỏ dưới đường hầm.”
“Cậu nói xem, trước khi khởi hành đến Malta, cậu có thời gian lượn một vòng ở Taurbeil-La Grande Tarte không? Dù sao cũng tốt nếu có cảnh sát đặt chân tới đó, thậm chí với tư cách khách du lịch!”
Các đồng nghiệp cảnh báo anh. “Đừng lang thang. Anh sẽ ở trong một lãnh thổ 90 héc ta, không còn bất cứ dấu vết vương pháp. Hai mươi triệu người sống trong một khu khép kín, trung tâm thương mại ở xa, thành phố chỉ nối với bên ngoài bằng một tuyến xe buýt duy nhất, mọi người mua lương thực ở chợ, có một siêu thị Franprix, nhưng mục đích chính là để rửa tiền, chỉ mở cửa một ngày trong tuần và còn nhiều nữa.”
“Thất nghiệp có nhiều không?”
“Vô số. Những ai có công ăn việc làm thì làm an ninh ở Orly, công việc ổn định... Ba gia đình người Ma Rốc (một trong số đó có liên quan đến Thượng nghị sĩ Taurbeil) và hai tay anh chị người Mali nắm giữ thành phố, với sự chống lưng ngầm của các cố vấn hội đồng thành phố, những tên cánh tả cũ.”
“Còn bọn Hồi giáo?”
“Giữ vai trò phụ nhưng ngày càng trở nên quan trọng. Quyền lực nằm ở các gia đình mafia này. Hai trong số họ đã cho xây dựng những biệt thự khổng lồ ở Seine-et-Marne và quản lý các phi vụ làm ăn từ xa. Họ giao cho những phụ tá. Không còn dịch vụ nhà nước nào hoạt động, đương nhiên không còn sở cảnh sát, nhưng bưu điện cũng không, không hoạt động thương mại, trừ cửa hàng thịt hallal . Một gã kiên định.”
“Tôi có thể gặp ông ấy không?”
“Chúng tôi sẽ đưa anh số điện thoại. Ông ấy chèo chống cùng với các nhân viên của mình, họ không bao giờ rời bỏ con dao phay chặt thịt. Chỉ trường tiểu học và trung học được cho phép hoạt động bình thường, trong thời gian biểu được ấn định. Sau 6 giờ tối là luật của những tên buôn, khu Grande Tarte trở thành Tử Cấm Thành.”
Bruno đỗ xe ở bãi xe bên ngoài, kéo mũ choàng lên. Anh bị choáng bởi một cảm giác vô thực phát ra từ thành phố vùng quê này, cấm xe hơi. Không một con đường lớn. Những đường nhựa ngoằn ngoèo giữa các tòa nhà trông có vẻ như bị ném giữa đồng cỏ như những con xúc xắc của người chơi trên đường đua 421.
Những tòa nhà Taurbeil-Tarte, nhỏ, thấp, vươn lên trong đám cỏ rậm rạp, đối mặt lệch nhau tạo thành một mê cung đầy màu sắc. Người ta bảo đây là trò đùa của những tay kiến trúc sư rởm phê thuốc. Anh tiến lên giữa những cái bóng quanh co, giữa những màu sắc mờ ảo, nghĩ về một người thợ xây dựng đã có thể thực hiện những ý tưởng điên rồ. Mình đã đâu đó cho rằng kiến trúc sư muốn xây dựng một thành phố cho trẻ em. Vấn đề là, bốn mươi năm sau, những đứa trẻ đó chơi đạn thật với những khẩu súng AK. Anh đã chuẩn bị cho cuộc viễn chinh đơn độc, nhưng không dự đoán trước nỗi u sầu khiến anh hụt hẫng khi bước vào thành phố hoàn toàn hỗn loạn.
Anh tránh người hành khất, vẫn còn trẻ, ngồi xếp bằng trong bộ đồ trắng để lộ tứ chi bị cụt tím thâm đầy lớp vảy. Tất cả phụ nữ đều phủ đầu che mặt, trừ vài người da đen. Họ xách túi nhựa chứa đầy trái cây và rau củ, xung quanh là đám trẻ con đi bộ hoặc chạy xe đạp. Một cơn gió lạnh thổi qua nơi họp chợ, náo nhiệt tấp nập với các quầy hàng. Tiếng la của các ảo thuật gia, tiếng cười, mùi hương, khói thuốc, tiếng cãi cọ, tiếng tám chuyện. Đứng đằng sau những núi quýt, núi áo parka , núi váy dài, núi giày, núi sách kinh Cô-ran, những người bán mặc phủ kín mời gọi những người đi ngang qua bằng tiếng Ả Rập và tiếng Pháp. Một thầy tu bán các bức tranh kinh Hồi giáo Cô-ran và các phương thuốc chống yểu mệnh. Đám đông ồn ào giữa trời gió, trước cửa hàng của người bán thịt nổi tiếng. Bruno quan sát từ xa. Những vị khách đứng quanh mấy cái nồi bốc hơi. Sáu người phụ bếp mặc tạp dề trắng xếp thành hàng liên tục phục vụ, bán từng muỗng to món ốc sên và lòng cừu, cũng như cánh gà chiên, tất cả được chế biến tại chỗ.
Những tòa nhà có khu thương xá cũ trong tình trạng bỏ hoang, tường xây xuống cấp, bẩn thỉu, vỡ nát, rạn nứt, quán bar bán thuốc lá bị xây tường bịt kín. Bruno biết mình bị phát hiện khi những tiếng kêu của cú bắt đầu đi theo anh từ tòa nhà này sang tòa nhà khác. Hou-hoooou! Mỗi khối nhà có một cú riêng, người canh gác thường trực, Hou-hoooou! Hai người đàn ông trong chiếc áo parka bước ra từ một tòa nhà. Khoảng năm mươi tuổi, dáng đi ung dung, chòm râu trắng được cắt tỉa gọn gàng, rất điềm tĩnh, không tỏ vẻ căng thẳng. Họ cắt ngang đường và hỏi anh là ai, đến từ đâu. Những câu hỏi được đặt ra bằng một tông giọng vô hại, không phải là không có sự nhã nhặn nhất định, mặc dù xưng hô thân mật ngay từ đầu và ẩn chứa sự mỉa mai. Bruno rút thẻ ra. “Tôi là cảnh sát.”
Hai người đàn ông cười. Sự đảo ngược vị trí khiến họ thấy vui. “Anh có cần gì không?”
“Không, tôi đang đi dạo.”
“Cẩn thận, trời tối nhanh, và mọi người để ý anh với cái trùm đầu...”
Mười phút sau, anh rời khỏi khu vực bằng xe hơi.
Ngày hôm sau, anh lấy được số điện thoại của người bán thịt và hẹn ông ta ở bãi đỗ xe, cách Taurbeil-La Grande Tarte mười cây số, gần một trung tâm thương mại. Một người đàn ông tuyệt vọng vừa nói vừa suy nghĩ. Bruno không cần đặt câu hỏi, lời nói tự tuôn ra. “Tôi là người cuối cùng của bộ tộc Mohican. Nếu vợ tôi không ủng hộ, cầu Chúa ban phúc lành cho cô ấy, và con gái tôi, nếu không có sự giúp đỡ của sáu người phụ việc, hắn tôi đã đóng cửa tiệm từ lâu. Chúng chỉ chờ đợi điều này, lấy cửa hàng của tôi, thương hiệu của tôi, để làm gì có trời mới biết. Chúng tôi chịu đựng nỗi sợ hãi. Những tên Salafi nhỏ con, tôi khá to lớn để chơi với chúng. Chúng thấy tôi mài bén những lưỡi dao vào mỗi sáng. Chúng biết tôi sẵn sàng cắt bi của chúng bằng con dao của tôi. Chúng đã kiếm chuyện với tôi hai hoặc ba lần, chúng tôi đã tóm được một tên và để nó tận hưởng chút thời gian tốt đẹp trong phòng đông lạnh. Chúng không dám quay lại. Trái lại, những Đại gia thì khác. Không thể động vào được. Chúng dùng những tên Salafi khi cần bọn nó. Điều làm tôi điên tiết là chúng cũng người Ma Rốc như tôi. Với mạng lưới khắp nơi, người Pháp, chính trị gia, những tên vô lại, chúng kiểm soát ma túy và cần sa. Chúng vừa lập liên minh với một tên Mali, hắn đã tăng gấp đôi nguồn cung cấp của bọn chúng và thiết lập thứ mà chúng gọi là Bilal Drive . Anh chỉ cần nhìn những hàng người đến mua bằng xe ô tô trên đại lộ vành đai. Liên tục kể từ hai tháng nay.”
Anh đi về với những câu hỏi. Làm sao lấy lại được những vùng bị bỏ hoang từ rất lâu như thế? Bao nhiêu đền thờ Hồi giáo được tài trợ từ nước ngoài? Một ngày nào đó sẽ phải gửi quân tới sao? Nhưng sẽ là quân nào? Chuyến đi đến Grande Tarte đã khiến anh suy sụp tinh thần. Và Marie-Hélène bắt đầu cằn nhằn khi anh không thể nhận giữ hai cô con gái luân phiên cách tuần... Điều này quá sức của mình. Mình không thể ở cùng một không gian với tụi nó. Không thể nói chuyện với tụi nó một cách bình thường, không thể dùng bữa với tụi nó, không thể đưa tụi nó đến tiệm ăn nhanh McDo, không thể thảo luận với tụi nó về kết quả học, như thể đã không còn mối liên hệ nào giữa mấy bố con. Mặc dù mình vẫn muốn dành mọi tình thương cho hai đứa con gái, mình không thể. Mình đã trở thành một tên ghê tởm. Marie-Hélène lợi dụng điều này để giảm những ngày cuối tuần của mình với hai đứa con gái và ngày càng tăng khoảng cách, mình không thể trách cô, cô ấy đúng, mình không có lối thoát.
Tiếng chuông điện thoại báo tin nhắn.
Sandra.
Anh qua lại với phụ nữ.
Làm tình để giết thời gian, để không còn nghĩ về Marie-Hélène nữa.
Một kỷ niệm bám lấy Bruno. Anh nghe thấy tiếng chuông báo thức vang lên trong ngôi nhà của họ ở Bourg-la-Reine. Marie-Hélène đặt báo thức dậy sớm để chúng tôi có thể tận hưởng bữa sáng cùng nhau. Cô ngồi sát người tôi, chúng tôi thì thầm, sau đó cô đứng dậy chuẩn bị cà phê, nước cam và bánh mì nướng, mùi hương của bánh mì nướng đã lan tỏa khắp mọi ngóc ngách của tầng trệt. Tôi đi đánh thức các con, tôi vặn nước chảy để chúng có nước ấm khi tắm, tôi chuẩn bị cho chúng tô ngũ cốc muesli với mật ong và táo được cắt nhỏ. Hai đứa con vui cười, cãi nhau ầm ĩ, Marie-Hélène nói về ngày của cô...
Khi anh đỗ xe ở cuối bãi giữ xe của trung tâm thương mại phía bên kia Taurbeil, một nữ phục vụ của Buffalo Grill ngồi dưới đất và hút thuốc trước cửa. Người Mali vừa đến đầy khắp sảnh khách sạn. Trong lúc chờ được điều về các khu tiếp nhận, vài người nằm dưới đất, những tấm vải bạt được lôi ra phía trên đầu. Những người khác kể về chuyến đi của họ. Xe buýt hầu như chạy không nghỉ từ vùng Gibraltar (họ đến từ bến phà Tanger) cho đến Taurbeil. Bruno đi về phía quầy bar: Nguyễn chờ cậu tại bàn, được một ngọn đèn đỏ chiếu sáng. Anh ấy đang nhấm nháp đĩa đậu phộng.
“Khó tin thật... mỗi ngày đều có người đến. Và bây giờ, người Syria. Đây là lần đầu tiên tôi nghĩ chúng ta sẽ không bao giờ giải quyết hết được.”
“Dĩ nhiên không ai có giấy tờ?”
“Phần lớn đã tự xé hộ chiếu để chúng ta không thể đuổi họ về nhà họ. Ngoài ra, anh có hay tin những gì xảy ra với chúng tôi cách đây hai ngày không?”
“Tôi đã đọc tin vắn trên tờ Le Parisien .”
“Tôi có những xác thực về chuyến hàng ma túy. Tôi đã thu thập những thông tin chính xác, tên của người buôn, địa chỉ căn hộ nơi dự trữ ma túy nằm trên một lối đi phía sau, trước khi được tung ra bán. Tôi đã mở một chiến dịch vào sáng sớm, cùng nhiều viên thanh tra, và khoảng chục cảnh sát để bảo vệ chúng tôi. Chuyện thường nhật... Chúng tôi không bao giờ có thể tiến sát sảnh ra vào. Những kẻ canh gác đã báo động việc chúng tôi đổ quân. Chưa đầy ba phút, tôi có sáu hoặc bảy người bị thương. Một điều kì diệu là không một lính nào của tôi nã súng. Chưa bao giờ chứng kiến mức độ bạo lực như vậy.”
“Lambertin cũng bắt đầu đặt câu hỏi. Tình hình này vẫn chưa đến hồi kết.”
“Anh đã yêu cầu muốn gặp người dân của thành phố. Phức tạp đó nhưng tôi nghĩ là tôi có người có thể khiến anh thích thú. Đương nhiên chúng ta sẽ cẩn trọng đến mức tối đa.”
“Tôi có thể gặp người đó khi nào?”
“Ngay ngày mai nếu anh muốn. Đó là một đứa trẻ, hoặc gần như là một thanh niên. Như thể tôi giao phó con trai của tôi cho anh.”
“Anh đã gặp thằng bé như thế nào?”
“Lúc tôi vừa đến Taurbeil...”
Nguyễn có thói quen đi xe nhờ ra bên ngoài thành phố để chạy bộ. Rừng rậm rạp phủ lấy những ngọn đồi trên cao bên sông Seine. Nhà máy gặm nhấm, trung tâm thương mại đục khoét, con đường bốn làn băm vụn, nhưng ai biết rõ khu vực này có thể tận hưởng chạy marathon mà không cần lo lắng. Khu rừng này với Nguyễn có “thế mạnh đơn độc”. Anh chạy một vòng mười cây số. Trong một nơi thiên nhiên vẫn còn đậm chất, giữa tiếng rầm rì của côn trùng và mùi hương của mùn, anh giải phóng endomorphin, cho anh cảm giác tìm lại sức mạnh của tổ tiên.
Trong suốt hàng nghìn năm, những nông dân du mục đã sinh sống ở các khu rừng Đông Nam Á, họ phá những mảng rừng để luân canh trồng trọt. Những dân tộc này đã sống sót qua các trận thiên tai của lịch sử. Trong lá phổi xanh này, Nguyễn thấy mình sống sót qua tình trạng bi đát của thành phố.
Anh chỉ gặp hai người chạy bộ, lúc nào cũng là họ, lúc nào cũng vào giờ đó, đến từ khu phố láng giềng, những người lính cứu hỏa theo dõi nhịp tim trên đồng hồ được kết nối của họ. Những người khác đến từ các khu phố vào ban đêm, vứt những thứ rác rưởi, chơi gái điếm hay đốt cháy xe của họ rồi khai báo về vụ trộm cho bảo hiểm, thận trọng dừng ở phía ngoài khu rừng, sát bên con đường, vì khu rừng với những tảng đá và những ổ gà lầy lội, với mùi của bùn và gốc rễ, khiến họ thấy sợ hãi.
Cách đây chưa đầy một năm, sau kì nghỉ lễ Phục sinh, anh giật mình khi thấy một cái bóng nằm dài trên một mô đất khuất, chỗ gốc cây. Cho rằng có thể là bẫy, anh thận trọng tiến lại gần. Lần đầu tiên anh thấy hối hận vì đã không mang theo súng.
Một người dáng trưởng thành cao to, dong dỏng, đôi chân dài miên man, gầy trơ xương, nhưng mang vẻ mặt của một đứa trẻ, nửa tỉnh nửa mê, đôi mắt trợn dưới cặp kính tròn, người vô danh này toàn thân đang run rẩy. Nguyễn đã tìm thấy trong túi quần jean một chai thuốc an thần gần như đã cạn và một thẻ câu lạc bộ judo của Taurbeil. Mình tự hỏi đây có phải là một trong những người của Bilal. Người ta có nói với mình về một đứa trẻ làm người đưa tin cho hắn. Anh đã mang thằng bé lên xe và chở đến bệnh viện tư của một người bạn bác sĩ trên đường Georges-Bizet ở Paris.
Ngày hôm đó, anh đã cứu sống nó.
Harry đã được đặt dưới sự theo dõi trong suốt ba mươi sáu tiếng. Nó đã nhận ra Nguyễn ngay khi tỉnh lại, điều này chẳng làm nó có ý muốn tiếp tục sống. Chết bầm, một tên cớm, lại thêm chuyện thế này nữa.
Chính vì nghĩ về hai đứa con trai của mình nên dẫu là cảnh sát trưởng, anh vẫn đến thăm Harry vào mỗi ngày. Điều này không phải là một việc đơn giản khi anh bảo Harry kể về chuyện của nó. Ngồi trên một chiếc ghế cạnh giường, luôn bắt đầu bằng những chủ đề nhẹ nhàng hay vô hại (nhưng sự thật thì chẳng còn gì là nhẹ nhàng hay vô hại đối với Harry), Nguyễn cố gắng hiểu.
Harry, người kể chuyện, tuyệt vọng vì còn sống, trả lời và nhìn chằm chằm vào mắt anh, bằng những câu ngắn, lủng củng, bằng một giọng sền sệt, không kiểm soát những xung năng thù hận hay chán ghét. Khi những điều sắp nói ra quá khó khăn với nó, nó ôm mặt và khóc.
Anh cảnh sát trưởng ghé qua bệnh viện vào buổi sáng và chiều. Ngày thứ Tư, giọng nói của thằng bé đã trong hơn và nó bắt đầu nhìn Nguyễn với con mắt khác. Dù sao, người đàn ông này đã lôi mình thoát khỏi cái hố, ông không đòi hỏi gì cả, có lẽ ông chỉ đơn giản muốn giúp mình. Mùi chua trên người thằng bé theo thời gian được chăm sóc đã biến mất khỏi căn phòng. Nguyễn đề nghị mang một quyển sách tới cho nó: “Cháu thích sách nào? Tiểu thuyết hay truyện tranh?”
“Cháu muốn một quyển từ điển.”
Nó sợ hãi đến nỗi không thể đọc sách, thậm chí là từ điển. Nó trải qua ngày “dưỡng bệnh” đầu tiên, đi lòng vòng trong phòng chờ Nguyễn.
Hôm sau, Harry đã gặp anh với nỗi lo sợ cùng câu hỏi: “Bây giờ chú sẽ làm gì?”
“Chú sẽ đưa cháu ra khỏi đây, tìm cho cháu một mái nhà, một gia đình nhận nuôi, cháu sẽ không bao giờ quay lại đó nữa, hãy tin tưởng ở chú.”
“Chú không hiểu, cháu muốn quay lại đó, và nếu người phải chết không phải cháu, thì là họ. Cháu sẽ giúp chú.”
Một cuộc đối thoại khác đã bắt đầu. Không dễ dàng. Đối diện với quyết tâm của Harry, anh cảnh sát trưởng đã đưa cậu bé đi ăn tối trong một quán gần bệnh viện. Trời vẫn còn sớm, họ là những vị khách duy nhất.
“Chú không nghĩ đến việc này, và bản thân chú cũng không bao giờ dám... chuyện này không thể,” Nguyễn nói.
“Chú đánh giá thấp cháu? Chú sợ?”
“Cháu còn quá nhỏ.”
“Chính vì thế, sẽ không ai nghĩ...”
“Quá nguy hiểm. Chú không muốn bắt cháu lao vào vòng hiểm nguy.”
“Chú đang đùa với cháu rồi, chú chưa từng bao giờ sử dụng mấy đứa trẻ làm tai mắt à? Chú muốn cháu kể ra tên của chúng không?” Harry uống thêm một ngụm Coca. Một niềm vui mới lóe lên trong đôi mắt đen của cậu, sau cặp kính tròn.
Nguyễn đã bắt đầu do dự khi rời khỏi bệnh viện. Họ ở sảnh, chuẩn bị chúc nhau ngủ ngon. Harry đã thốt lên:
“Chúng ta hãy thử... Một hoặc hai tháng... Chú nhé! Nếu tình hình không ổn, chú sẽ giải vây cho cháu và thuê cháu về chăm sóc vườn cho chú.”
Việc Harry trở về chỗ cũ sau hơn một tuần vắng mặt không lời giải thích, đặt ra vài vấn đề được Nguyễn giải quyết nhanh chóng. Harry quay về khu phố vào giờ tan tầm, được đưa lên xe chở tù nhân với còng trong cổ tay trước sở cảnh sát và một cú đá vào mông, nó được thả vào buổi tối đó. Trước đó cảnh sát cho truyền đi thông tin, theo đó nó vừa bị bắt cùng với những tên cướp móc túi khác gần tháp Eiffel. Mưu toan chạy trốn, truy đuổi, chuyển về Taurbeil-Tarte. Những bằng chứng đức hạnh được rót vào tai Ông chủ M’Bilal.
Khi ra khỏi Sở cảnh sát, Harry đã gọi M’Bilal, hắn đã gào lên qua điện thoại: “Tao đã chờ điện thoại của mày. Tao biết chuyện rồi. Đến đây kể tao nghe... Mày còn nhớ những gì Bố đã luôn nói với mày không?”
“Vâng thưa Ông chủ.”
“Nói lại xem, nó làm tao nứng,”
“Không bao giờ được quên là phải độc ác.”
Mandarina, Paris
Cần phải tìm một nơi để khai thác Harry. Bruno đã bắt đầu tìm những nơi ở ngoại ô. Một hầm trú ẩn hay một nhà kho. Quá nguy hiểm. Tai mắt khắp nơi. Nhà anh, không được. Cuối cùng anh đã nghĩ tới Mandarina. Một dinh thự ở Paris, đang trong thời kỳ chạy vận hành thử, được người Trung Quốc đầu tư và xây dựng, nơi anh có vài đặc quyền. Anh cho gửi một thư tuyển dụng. Thực tập học bếp. Hợp đồng vô thời hạn. Danh tính Harry được giữ kín. Sẽ không ai tìm anh ở đấy. Quá lạ lẫm, quá mới: các tay anh chị ở vùng ngoại ô còn không biết là Mandarina đã mọc lên. Nhìn chung, chúng thận trọng với người Paris - và người Trung Quốc, và khi chúng chạy chiếc Ferrari, là để đi chơi xa. Hướng về Cannes. Portofino. Hay Thụy Sĩ với những tên đồi bại. M’Bilal có thói quen đi đường cao tốc đến Genève; hắn gặp lại một người phụ nữ theo trường phái Calvin bạo dâm ở Richmond Estate, luôn là người phụ nữ đó, hầu như không trẻ hơn hắn là mấy. Hắn không thấy thứ gì mang lại cảm giác khác lạ hơn căn phòng suite giá 6.000 đô-la một đêm, nơi hắn có thể sử dụng roi và rải tiền tươi trên người cô Wanda với búi tóc xám.
Mandarina là nơi ngoằn ngoèo nhất thủ đô. Nhiều thứ ăn chơi tại không gian chờ, tại các spa, những bể tắm sục sôi ùng ục, những màn hình, những đồ trang trí công nghệ cao, những không gian siêu sáng, nhưng cũng có những hành lang tối âm u, chỉ được chiếu sáng bằng những dây ruy băng phát quang, được đính trong tấm thảm lót sàn và những căn phòng lờ mờ sáng thời Trung cổ được sắp xếp một cách tinh tế, những thang máy chỉ dành cho các khách hàng có mã v.v... Tất cả được thiết kế cho những khách quen thích lui tới trong kín đáo. Họ có thể ở Manda trong sáu tháng mà không chạm mặt những người khác, ngoài những người dọn phòng, quản lý rượu và những người mát-xa riêng.
Giám đốc của Mandarina là một người Pháp, đã tạo thuận lợi cho kế hoạch của Bruno và đã cho anh một mã ra vào lối dành riêng cho nhân viên, phía sau tòa nhà, trên con đường dốc, luôn vắng người. Phục vụ quán rượu, một người Trung Quốc trong bộ vét màu kem và cà-vạt đen, là một “người bạn”. Ông ấy quản lý một quầy bar nhỏ, hai bàn, chỉ dành cho VIP , nằm khuất sau tấm bình phong vàng đen, ở dưới tầng hầm số hai, chỉ đến được bằng thang máy. Giám đốc và người Trung Quốc ấy chăm chú để mắt đến từng bước đi của Harry.
Ngày đầu tiên, Harry đến cùng với Nguyễn. Cảnh sát trưởng ở lại để giới thiệu, sau đó đã đi chỗ khác để gọi điện. Harry dò xét Bruno bằng ánh mắt thận trọng. Chân của cậu gây tiếng động trên sàn sơn.
Bruno không tưởng tượng thằng bé trẻ đến thế. Điều này khiến cậu hoang mang. Một thiếu niên, dù với nét căng thẳng và khuôn mặt hốc hác, nhìn như một đứa trẻ khoảng mười hai tuổi với ánh mắt như còn ẩn chứa nét ngây thơ.
Anh thiết lập hệ thống để lên lịch các cuộc hẹn. Ít nhất một lần trong tuần. Bây giờ chúng ta đã quen biết nhau, thì không có chuyện rời bỏ nhau. Đồng ý không? Harry sẽ luôn là người gọi điện. Không bao giờ dùng điện thoại di động, điện thoại công cộng hay quán bar. Không bao giờ xưng tên. Chào, chúng ta gặp nhau vào Chủ nhật chứ? Được thôi, Chủ nhật, tuyệt. Theo mật mã của họ, Chủ nhật là thứ Hai, thứ Hai là thứ Ba và cứ tương tự như vậy. Giờ hẹn luôn cố định: 5 giờ chiều. Tôi đưa cháu mã ra vào, cháu có thể đến đây lúc nào muốn. Trong trường hợp nguy kịch, cần gặp ngay lập tức, duy nhất một câu trên tin nhắn của tôi: vua sư tử đang rất mệt, có nghĩa là chúng ta gặp nhau ngay trong một tiếng tới. Nếu tôi không đến, tôi sẽ gửi ai đó đến.
“Cháu có bạn bè trong khu phố không?”
“Cháu biết tất cả mọi người, nhưng cháu không thể tin tưởng một ai. Người bạn duy nhất của cháu là một người Algeria lớn tuổi. Người duy nhất cháu có thể nói chuyện mà không cần phải nghĩ ngợi gì cả. Còn chú, chú có nhiều bạn không?”
“Các đồng nghiệp, như Nguyễn, nhưng không nhiều bạn.”
“Chú có con không?”
“Hai đứa con gái, nhỏ hơn cháu một chút.”
“Vậy là chú có vợ?”
“Đúng. Đã ly dị...”
Bruno nháy mắt.
“Đối với những đứa con, ly dị, thật nặng nề...” Nó buông ra những lời đó dù không muốn. Phải biết độc ác, Harry nghĩ. Nếu Ông chủ M’ có lý? Loại người này sẽ độc ác chứ? Ông ấy sẽ can đảm đối mặt với M’Bilal? Lo lắng của nó đến rồi đi. Nó cần tự tập trung để chiến thắng. Nó biết điều đó. Nó sẽ phó thác số phận của mình vào tay người đàn ông này, nên việc nó đặt câu hỏi cũng dễ hiểu. Nó yên tâm khi nghĩ về những gì Nguyễn đã nói với nó: “Như một người bố.” Kể từ khi hứa với cảnh sát trưởng, nó quyết tâm đi đến cùng. Nó nhìn thẳng Bruno và nói: “Chú có thể giúp cháu. Cháu phải trả thù. Cháu cần chú.”
Những ống đèn màu nóng hình rồng không làm tan biến cảnh tối tăm của quầy bar. Trên gương mặt tiều tụy của người đối diện, Bruno chỉ thấy đôi mắt và phản chiếu ánh đèn neon trên cặp mắt kính. Marie-Hélène bị quên lãng, bị bỏ qua vì cậu thiếu niên da đen thân hình ốm yếu lạ thường. Nói chuyện với nó không dễ dàng. Có điều gì đó ở nó làm cậu khó chịu. Khiến cậu e sợ. Như thể Harry có lợi thế hơn cậu. Thằng bé cũng lo sợ, nó cúi đầu xuống chùi mắt kính. Nó im lặng. Mệt mỏi. Nó nghĩ về bố mẹ và quyết định tin vào người cảnh sát này, một người có vẻ tốt, có lẽ bởi vì nó cảm thấy tuyệt vọng.
Bruno vẫn phải mất vài phút sau đó mới đặt những câu hỏi về khu phố, về gia đình nó. Harry gật đầu, đưa ra những câu trả lời cụt ngủn, sau đó đột nhiên bắt đầu kể.