Phần ba Tình yêu, Cái chết, Ngôn từ ❖ 1 ❖ Đại sứ quán Mỹ, Tripoli, Libya
Âm thanh inh ỏi của những đợt súng liên thanh và bom nổ dậy khắp khu vực chờ trước phòng của chí huy Moussa làm liên tưởng đến những tiếng nổ mà ta thường xuyên nghe ở gần sân bay. Đội canh gác đã tìm thấy một phiên bản mới của Falling Skies , chúng dành cả ngày để chống lại những kẻ xâm lược từ một hành tinh khác và uống trà. Chúng dán mắt vào máy tính bảng và không ngừng la hét. Màn đêm buông xuống nhưng đám lính canh không nhận ra, họ thấy ánh sáng tự động của khu vườn đã hoạt động, mặt trăng đã trên đỉnh của văn phòng Đại sứ.
Moussa ngồi một mình trong bóng tối. Hắn nghĩ về cuộc cách mạng, về những gì nó mang lại. Hài lòng nhiều hơn mong đợi, hắn không thể tin rằng sau tất cả những gì hắn chịu đựng, thậm chí tự nhủ rằng mình sẽ không thể sống sót rời khỏi tòa Đại sứ chết tiệt này.
Một trong những nỗi ám ảnh của hắn là thiết bị bay không người lái.
Cái chết đang hoành hành khắp nơi, không báo trước, có thể xuất hiện bất cứ khi nào. Vào lúc này, La Muerte đang nằm trong tay hắn, cô vâng lời hắn như một con chó, nhưng hắn lại cảm thấy người phụ nữ này đang quá dễ dãi xung quanh mình.
Trong những cơn ác mộng, hắn thường thấy mình bị một kẻ hủy diệt đến từ một đám mây biến thành tro bụi.
Hình ảnh này đưa hắn trở về những năm 1990. Nỗi sợ hãi trong lòng, những cơn buồn nôn dữ dội, mong muốn chết đi, mọi tế bào trong người hắn co thắt, tê liệt, quyện lấy nhau, sự ghê tởm tâm can cho thứ không phải là hắn: kích hoạt gia tăng một vài triệu chứng đang hủy hoại cuộc sống của hắn. Các bác sĩ từng trị liệu cho hắn, bao gồm cả một chuyên gia người New York của tổ chức Human Rights Watch, đều kết luận cùng một bệnh lý: trạng thái trầm cảm hậu chấn thương.
Cơ thể hắn sống lại cảm giác bị bắt giữ và chuyện sau đó. Đặc biệt là chuyện sau đó.
Bị bắt cóc vào một buổi tối trên một con đường của thủ đô Cairo, vào đầu những năm 1990, hắn ra khỏi nhà tắm hơi kiểu Thổ, khi cảnh sát của Moubarak đang truy đuổi Tổ chức Huynh đệ Hồi giáo. Bị ném vào trong một chiếc xe hơi. Bị đánh một trận nhừ tử bằng dùi cui đến đổ máu. Bị ném vào một chiếc máy bay. Sau đó hạ cánh trên một sân bay vô danh (sau này hắn mới biết đó là sân bay Tirana) cùng với ba trong những Huynh đệ của mình.
Mình đã trốn khỏi Libya để gia nhập Tổ chức Huynh đệ ở Ai Cập.
Có lẽ mình nên tiếp tục là tên cảnh sát quèn cho Gaddafi đảm nhiệm việc giám sát người nước ngoài.
Grimaud và những người khác.
Thời gian mình phải quỵ lụy những tên khốn thực dân này, làm trò hề cho bọn họ, đi mua rượu whisky, lưỡi dao cạo... Ngày đó, ở Cairo, mình nên cố gắng để tiếp tục làm tôi tớ của họ, nịnh bợ họ và như thế cho đến hết đời. Như trước đây...
Tirana. Một sân bay bị bao vây bởi lực lượng đặc nhiệm Hoa Kỳ trong trang phục đen. Moussa đã nhìn thấy tia nắng bình minh mà không biết rằng mình sẽ nhanh chóng quên đi khái niệm ngày và đêm. Thời tiết cực kỳ oi bức. Hắn bị lôi đi dưới cầu tàu, hắn buộc phải chạy, mà không biết rằng đôi chân hắn đang đưa hắn đến miệng chiếc máy bay vận tải C-17 vừa hạ cánh và đang đợi hắn ở cuối đường băng. Các động cơ phản lực khè ra hơi nóng (chuẩn bị trước việc lính Thủy quân sẽ dạy cho hắn cách thở để “nghỉ ngơi” vài ngày trong bồn tắm lạnh như băng dưới những ống thải khí xe Humvee). Chiếc máy bay C-17 lại cất cánh ngay sau đó. Thật ra, nó chưa bao giờ hạ cánh.
Máy bay được trang bị cho “những phiên thẩm vấn”. Sự đánh đập bắt đầu khi C-17 vẫn còn chạy trên đường băng. Moussa trần truồng và đổ máu, xương đòn bị gãy, thiếu ngủ từ hai ngày trước, một chiếc túi ẩm ướt trùm trên đầu, bị đánh vào chỗ có thể đau bằng một cây gậy sắt, và cuối cùng bị trói tay và treo trên giá trong chiếc bao bố chứa đầy đá lạnh. Màn dạo đầu.
Đừng lo sợ, bình tĩnh đi, mày đã thoát khỏi chiếc bao tải và ngục tối Bagram, mày là chỉ huy Moussa, có tài lươn lẹo với bọn Mỹ, mày biết chúng, chúng biết mày, chúng đã thả mày, mày đã chiến đấu chống lại Gaddafi cùng với chúng, tụi bay giờ vừa thù vừa bạn, đây là một trò chơi, có thua, có thắng, tiếp tục giải thích với cánh nhà báo rằng không có sứt mẻ nào trong dinh Đại sứ. Bên cạnh đó, đại sứ Mỹ đã nói gì trong hầm trú ẩn ở Malta? Ông ta nói rằng không nên nghiêm trọng hóa vấn đề và rằng mày đã bảo vệ các tòa nhà của ông ấy. Họ đã nói đi nói lại với mày như thế.
Moussa kéo rèm cửa lại để không thấy ánh trăng đó, thứ trông giống như mông phụ nữ da trắng. Hắn la bọn lính canh yêu cầu ngưng dán mắt vào cái trò chơi, sau đó điểm lại các quyết định mà hắn sẽ phải đưa ra.
Cần sớm đưa ra sự lựa chọn. Nhà nước Hồi giáo hoặc Al-Qaeda. Vào lúc này, ta đang chơi trên hai bàn cờ. Rồi mấy tên khốn Zintan đeo bám đó. Chúng không chỉ có Saïf, mà còn muốn phần dầu mỏ và những thứ còn lại.
Nỗi thống khổ của hắn tan biến khi hắn nghĩ về buổi tối đã được tổ chức cho bạn bè. Hắn đã dự trù mọi thứ.
Một vũ công múa bụng kiểu mới.
Cô ấy sẽ biểu diễn đằng sau một tấm màn che (một ý tưởng được lấy ra từ một bộ phim điệp viên đen trắng cũ) trong khi họ dùng bữa và nói chuyện kinh doanh.
Món gà tây.
Vẫn còn nhiều thịt gà trong tủ đông. Bọn Mỹ đã dự trữ số gà tây cho dịp Giáng sinh có lẽ còn nhiều hơn số lần hắn qua lại Tripoli. Hắn yêu cầu tên phục vụ kiêm đầu bếp phải biến món gà tây này thành món gà viên rán tẩm bột và có rắc vụn bánh mì. Bọn bamboula là những kẻ lười biếng nhưng vẫn biết rán món gà này.
Hắn cũng lên kế hoạch trả lời những câu hỏi.
Amayaz Mãnh thú, không biết từ đâu đó với trang phục vải lanh màu sáng nói: “Đây là lòng hiếu khách tiêu chuẩn năm sao ”. Hắn tưởng mình là Omar Sharif hay sao? Các đường sọc mỏng của chiếc áo sơ mi làm nổi bật làn da nơi hai gò má. Khi nhìn người đàn ông này với vẻ thanh lịch gần như quý tộc, với một hàm râu quai nón mỏng, thật không thể tưởng tượng rằng hắn là một tên sát thủ trong chiếc khăn quàng cổ dài màu xanh gieo nỗi kinh hoàng trên sa mạc.
“Ăn thêm gà tây chứ?”
“Ngon hơn thịt gà,” Super Ali bồi thêm. “Còn nước xốt, chuẩn đầu bếp hàng đầu...”
“Chúng ta có đủ dùng cho nghìn năm. Ketchup, Red Chile Hot, Red Pepper, Insanity Sauce, Guacamaya, Tabasco.”
Bọn chúng nói chuyện, ăn uống, im lặng, tiêu hóa, nằm trên ghế dài của căn phòng. Moussa đã báo đây là một buổi tối “thư giãn”. Hắn không nói láo. Trước mặt chúng, trên chiếc bàn thấp, những viên gà tây, một đĩa xà lách trộn, những bát ớt và một ly trà bốc khói.
Moussa, tự cho phép mình xâm nhập quá khứ tiền Hồi giáo từ khi hắn thiết lập một chuỗi hệ thống để tuồn bán các bức tượng La Mã mà hắn cho lấy mỗi ngày từ Leptis Magna, xem mình như người kế vị các tướng lĩnh Roma, những người chỉ huy Tripolitaine. Những ảo tưởng bệnh hoạn (hắn không nói với ai), và thậm chí điên rồ (có thể khiến hắn phải trả giá đắt), nhưng những triệu chứng này làm dịu đi nỗi lo lắng của hắn. Việc mở một tài khoản ngân hàng bằng tên hắn trong một ngân hàng Thổ Nhĩ Kỳ và các chuyến thăm của Grimaud cũng trấn an hắn. Levent đã đảm nhiệm tất cả mọi thứ. Levent thậm chí đã nói với mình rằng một cựu Sotheby sẽ thành lập một quỹ đầu tư để hỗ trợ chuyện làm ăn của chúng ta.
Một bức màn tuyn được giăng ở phía sau văn phòng để che cô vũ nữ và ba nhạc sĩ. Những ngọn nến đang cháy sáng trong những chiếc đèn lồng bằng đồng. Những khúc ngắt âm và những khúc gảy đàn violin hòa quyện với động tác múa uyển chuyển của cô gái đang vứt bỏ tấm khăn che. Áo ngực nhung đen đính những quả lắc bạc và những hạt san hô lấp lánh, không che lấp hết da thịt của cô. Các webcam phóng to vào ngực của cô, sau đó nhắm vào các chuyển động mạnh mẽ vòng ba, bụng và hông, những bộ phận dường như được giải phóng khỏi phần còn lại của cơ thể cô. Moussa lợi dụng sự da diết của âm nhạc để bắt đầu nói về các vấn đề cung ứng vũ khí trên những tuyến đường miền Nam.
Amayaz thổ lộ: “Bọn Pháp đang quậy chúng ta. Tôi đã cấm các chiến binh của mình lái xe theo đoàn. Chúng ta buộc phải dè chừng những thiết bị bay không người lái.”
“Thiết bị bay không người lái,” Moussa thở dài, “chúng giống như những con ruồi, mày không biết khi nào chúng đến, chúng bay vào bằng cửa sổ và bùm!”
“Chúng mạnh nhưng cũng yếu. Chúng không thể giám sát toàn bộ Sahara. Chừng nào chúng còn vất vưởng trên đầu thì chúng ta sẽ đề phòng. Kẻ thù mạnh thì ta trốn. Chúng ta chỉ rời khỏi căn cứ ngầm với các phương tiện không quân hiệu. Chúng ta chỉ sử dụng các phương tiện chuyển phát đáng tin cậy, như Telegram, chỉ trong trường hợp khẩn cấp. Tôi đã thiết lập một hệ thống chuyển phát rất an toàn với những chiếc xe máy. Kẻ thù yếu thì ta tấn công. Chúng ta sẽ xé nát hắn ngay khi có cơ hội.”
“Chúng sẽ không cầm cự lâu đâu,” Ali cho biết. “Lính của chúng đã kiệt sức, và chúng hầu như không có khả năng bảo trì thiết bị. Đừng quên rằng việc cung ứng xăng và dầu hỏa đang trở thành một vấn nạn của chúng. Tôi đã ở Istanbul vào tuần trước. Chúng ta quyết định thay đổi địa bàn. Hiện tại, chúng ta đang hoạt động nhẹ nhàng ở Mali, chỉ muốn duy trì áp lực và sẽ phát động ở địa bàn của chúng một số chiến dịch nhỏ đã được chuẩn bị ở đây từ lâu. Sẽ đến lúc chúng phải nếm mùi khổ đau.”
Các nhạc sĩ chơi với cường độ nhẹ hơn. Cô gái hạ mức biểu diễn. Ali nói trong mơ màng: “Cô gái này là một quả bom...”