← Quay lại trang sách

❖ 4 ❖ Taurbeil-Tarte, ngoại ô Paris, Pháp

Tại Grande Tarte, trong cuộc hẹn cách tuần của họ, Harry giải thích cho Bruno bầu không khí thật căng thẳng. Những cuộc hành hung nhắm vào học sinh ngoan lập dị ngày càng gia tăng, Những đứa không có điểm xấu, không xúc phạm giáo viên, không giơ ngón tay khiếm nhã trước giám thị và không hút cỏ trong nhà xí đều trở thành mục tiêu. Những hình phạt đòi công bằng không còn diễn ra bên ngoài trường hay trạm xe buýt như trước, nhưng dưới tầng hầm của khu trường học.

Những môn đệ Salafi tiếp tục quản lý các chị em, khăn che mặt và những mối liên hệ, và cả độ dài váy của họ, nhưng cũng tổ chức một chương trình giáo dục cho đám con trai dưới mười sáu tuổi. Những buổi tập thể hình, theo kiểu Bootcamp, diễn ra ở các bãi đất trống xung quanh những tòa nhà. Rèn luyện cơ bắp, hít đất, gập bụng. Chúng bò trườn trên cỏ như những con giun đất và bị một tên râu rậm như bao tên khác trong trang phục khoác ngoài da báo lăng mạ và chửi mắng.

Toàn bộ đường hầm dẫn đến bãi đậu xe ngoài trời đã biến thành chợ sách. Những cửa hiệu sách bán kinh Cô-ran, với bìa sách được chạm trổ, xanh lá và dát vàng, xuất bản ở Libya hoặc ở Ai Cập, phiên bản tiếng Ả Rập và tiếng Pháp, với bản dịch được các “học giả Hồi giáo” phụ trách và tuyên truyền chống lại các bản dịch của các “học giả phương Đông thiếu thực tiễn khoa học”.

Quầy sách tràn ngập những tác phẩm bài Do Thái, bằng tiếng Ả Rập, tiếng Pháp hoặc tiếng Anh. Ở đây cũng có phiên bản truyện tranh dành cho trẻ em. Mein Kampf, Les batailles de Mahomet, Les protocoles des Sages de Sion, hay bản chuyển thể tiếng Anh của tác phẩm là The Zionist deception dictionary (Từ điển của bọn chủ nghĩa phục quốc Do Thái xảo trá), Jewish terms: Beware of them! (Thuật ngữ Do Thái: Hãy cảnh giác bọn chúng!), một tác phẩm khuyến khích việc sử dụng các thuật ngữ như “Đông Hồi giáo” thay cho “Trung Đông”, “đầu hàng” thay cho “bình thường hóa”, “Người Do Thái” thay cho “Người Israel” và “Huyền thoại về nhà hỏa táng của Đức Quốc Xã” thay cho “Đại diệt chủng người Do Thái”.

Ở lối vào đường hầm, những “người bán sách” đang chào mời khách hàng quen và bình luận về những cuốn sách của họ. Một chiếc bàn được dành riêng cho tác giả Céline. Tụi thanh thiếu niên rất thích. Khoảng trăm cuốn truyện cướp biển Bagatelles pour un massacre (Những tiểu tiết trong một vụ thảm sát) được bán. Gần ngăn đựng tiền, rất nhiều bưu thiếp chân dung của tác giả (được chụp ở Meudon, Céline trông gầy guộc, như con hổ dữ dằn trở về từ nơi lưu đày, với nụ cười nhạo báng trên môi, và mái tóc vén ra sau, đang đứng trước cửa ngôi nhà số 25 Route des Gardes), được tặng kèm khi mua trọn bộ hai quyển.

Thư viện đa phương tiện được trùng tu lại sau hai lần hỏa hoạn, một khán phòng được dành riêng cho diễn đàn thảo luận về “những vấn đề lớn của thế giới đương đại” vào mỗi thứ Hai. Thực ra chỉ có duy nhất một vấn đề thu hút công chúng ngày càng đông hơn từ thứ Hai này sang thứ Hai khác: “Lời nói dối vĩ đại về ngày 11 tháng Chín”. Những buổi chiếu phim của Dario Fo, giải thưởng Nobel, về những cuộc phỏng vấn với vị tướng Nga và các nhà trí thức Ả Rập và Hungary, về những nhân chứng của ngày lịch sử đó, về những hình ảnh của cuộc thảm sát: tất cả đều xoay quanh cuốn sách của Thierry Meyssan, L’Effroyable imposture (Sự dối trá khủng khiếp).

Harry thường nói với Bruno rằng thành phố là một cái lồng với bức tường kính. Người dân chạm mặt nhau thường xuyên, trên những con đường dẫn từ tòa nhà này sang tòa nhà khác, nhận ra nhau từ xa, mà không cần nhìn nhau. Khoảng cách là chuẩn mực an toàn cần tuân thủ để tồn tại. Ông Bouhadiba và Harry đã gặp nhau nhiều lần trước cùng một gian hàng, trong đường hầm bán kinh Cô-ran. Họ biết nhau mà không nói với nhau một lời.

Ông lão đã lãng phí thời gian thời niên thiếu của mình bằng việc liếc mắt dỏng tai để thu lượm sách miễn phí nhiều nhất có thể và sau đó trao đổi lấy sách khác. Ông ấy đã thương lượng với một người đi dạo ba cuốn Protocoles phiên bản siêu đặc biệt (bìa cứng ép nhựa) để đổi lấy cuốn Người đàn ông có bộ mặt cười phiên bản bỏ túi cũ kĩ của nhà văn Victor Hugo.

Ngày hôm đó, nhiều thùng sách mới được giao đến. Tin tức vừa được lan truyền trong sự chán chường của thành phố thì có một đám đông xuất hiện. Harry cảm thấy ai đó đang len lỏi sau lưng mình và dựa vào lão Bouhadiba. Một thằng nhóc khoảng mười tuổi đang móc chiếc ví ra khỏi túi quần của lão. Harry chạm vào vai ra hiệu cho lão và cả ba người rời khỏi chỗ đó. Chiếc ví vẫn nằm trong tay tên trộm nhỏ, đang bị Harry vặn tay và giữ lại, rên rỉ xin lão tha mạng. Bouhadiba nhìn Harry và lắp bắp một lời cảm ơn.

Từ sự kiện này, thằng bé và lão già thường gặp nhau tại một băng ghế, cách xa đường lộ, ở lối vào khu vườn công cộng có nhiều dãy nhà chen chúc dọc theo sườn đồi. Lão bị Harry và sự tử tế của nó thu hút. Lão chưa từng nghĩ một đứa thanh niên thành thị da màu lại có thể không trở nên hư hỏng. Đặc biệt là cậu bé này, được biết đến là tay sai của Bilal. Nó luôn tử tế, hầu như luôn mang cho lão một món quà nhỏ mỗi lần gặp mặt. Một thỏi sô-cô-la, luôn là loại Suchard yêu thích của lão, những gói chà là, một quyển tạp chí và thậm chí vào một ngày, một bàn tay Fatima nhỏ được chạm trổ bằng bạc mà đến bây giờ lão vẫn cất giữ trong chiếc ví suýt bị mất nhưng luôn có giá trị với lão, cho dù nó hầu như luôn luôn trống rỗng.

Dù lúc ở một mình, lão luôn tự nhủ rằng, thái độ của Tí thật bí ẩn, ông gọi nó như thế, nhưng cuối cùng lão cũng chấp nhận sự khó hiểu này vì nó không thể ngăn cản sự quý mến lẫn nhau. Làm thế nào Tí có thể xoay xở được bên trong cái địa ngục ấy, tôi không biết được, thằng bé thật mạnh mẽ. Mạnh mẽ đến nỗi nó xoa dịu đi những phiền muộn vô danh của lão. Bouhadiba buộc phải thú nhận rằng lão không hề có cuộc nói chuyện tốt đẹp nào với con mình như khi nói chuyện với Harry.

Khi ở cùng nhau, lão già và thằng bé hạnh phúc một cách phi lý. Harry mến lão vì lão và vì chính bản thân mình. Còn lão dành cho Harry những buổi nói chuyện tuyệt vời về điều tạo nên một đội bóng lý tưởng (trái với PSG mà ông ấy ghét), về cuộc sống ở Nga thời Anna Karenina, về thói quen lục lọi thùng rác về đêm của những con cáo ở những tòa nhà, và thường xuyên nói về châu Phi mà bố thường kể cho nó. Lão thường nhắc đến thời thơ ấu của mình ở Sétif, làm cho Harry luôn nghĩ tới bố của mình và muốn gọi lão là Bố.

Bố Bouha.

Tối đó, sau một ngày nắng trên trời không một bóng mây.

Lão, ngồi trên băng ghế, không nhìn thằng bé, thổ lộ một ý nghĩ về sự biến mất của những tên tay sai của Bilal, mà lão gọi là “Lính đánh thuê”. Lão nói như thể đang ở một mình. Ngay sau đó lão tự trách mình. Đâu ai bắt mình phải nói về những con quái vật trước một cậu bé chứ? Harry nhìn về phía trước và đáp, với đôi mắt dán vào những tòa nhà giống hệt nhau:

“Điều bất hạnh là những tên khốn này sẽ sớm quay lại.”

“Chúng đang ở đâu?”

“Club Med ở Libya.”

“Con biết là chúng làm ta sợ chứ?”