❖ 5 ❖ Bộ Nội vụ, Quận 8 Paris, Pháp
Lambertin nghe tin tức từ đài BBC khi đang vật lộn với chiếc máy nướng bánh mì trong căn hộ ba phòng trên đường Des Belles-Feuilles. 8 giờ sáng thì ai đó bấm chuông ở cửa. Ông hiểu rằng sẽ có thảm họa đổ xuống đầu mình khi thấy một viên cảnh sát đứng nghiêm trên tấm thảm trước nhà. “Xin lỗi ngài, tôi đến từ Bộ Nội vụ, báo với ngài rằng có một cuộc họp ở văn phòng Bộ trưởng vào lúc 8 giờ 30. Xe đang đợi ngài bên dưới...”
Ngài Bộ trưởng đang ngồi sau bàn làm việc, ba đồng nghiệp ngồi đối diện. Lambertin nhận ra khuôn mặt quen thuộc của một người, là Boulais, với sắc thái mệt mỏi và bất lực. Một chiếc ghế trống có vẻ là dành cho ông, một nhân viên ra hiệu ông ngồi xuống. Ngài Bộ trưởng dường như không chào và yêu cầu Boulais phát biểu.
“Chúng tôi đã làm phiền anh sáng nay, Lambertin, nhưng có chuyện khẩn. Một nhà báo vừa báo cho chúng tôi rằng trang báo của họ sẽ đăng một điều tra về bộ phận do anh phụ trách. Chống lại...”
“Họ buộc tội tôi vì điều gì?”
“Tôi sẽ nói thật với anh. Mọi thứ, phương pháp, nhân sự và sự tự chủ của anh.”
“Tôi nghĩ rằng tôi không phải người đầu tiên nói với anh rằng anh thật khó kiểm soát, Lambertin. Thời thế đã thay đổi rồi. Công việc tình báo cũng vậy. Chúng ta phải hiện đại, hóa tập trung vào Internet, mạng xã hội, tình báo kỹ thuật, kiểu cầm tay chỉ việc xưa rồi. Chúng ta phải là những tấm gương, sự minh bạch không phải là một từ sáo rỗng. Không phải vô cớ mà cơ quan tình báo bị giải thể. Tôi đã đích thân gọi điện cho ông chủ của trang mạng mà anh biết. Ông ấy hoàn toàn không sai khi nói rằng anh thường hay ra vẻ một tên sếp gián điệp thời xưa. Tôi hứa với ông ấy rằng khu biệt thự sẽ được đóng cửa sớm nhất có thể, và lính của anh sẽ được điều trở lại những bộ phận truyền thống, đáp lại, ông ấy sẽ không đăng bài về anh mà chỉ đăng bài về việc tái tổ chức lực lượng cảnh sát và tình báo trước nạn khủng bố.”
Lambertin biết rõ tên nhà báo, một người bạn thân của ngài Bộ trưởng, giỏi về chuyện thực hiện những chiến dịch hủy diệt. Hắn đã thành công trong việc vươn lên giành danh hiệu Vua báo chí trong nhiều năm trước khi mọi người biết rằng hắn là tay trong của Bộ Nội vụ, nơi cung cấp cho hắn những thông tin tuyệt mật... Lambertin nhìn về phía những cây sồi trong công viên, hoa tử đinh hương được trồng trên thảm cỏ trông rất giả vì ngắn cụt, cả hoa tú cầu, hoa đỗ quyên, ông tự hứa rằng sẽ đi dạo trong rừng Fontainebleau ngay sáng mai.
Khuôn mặt của những vị Bộ trưởng mà ông đã phục vụ hiện lên trong đầu. Ông nhìn thấy khuôn mặt nhăn nhó của người này, hàng lông mày rậm cau có của người kia, nón phớt đen cùng với chất giọng miền Nam của người thứ ba, ông ấy nghe thấy những lời bình luận, những dự báo và những tức giận của họ. Cũng như những điểm yếu của họ. Dù sao tôi cũng đã được vui vẻ. Văn phòng này không bao giờ là nơi để chúng ta thể hiện bản thân mà đôi khi lại tiết lộ những bí mật của tâm hồn. Tâm hồn ư, nói hơi quá... Lambertin nhớ những cuộc hẹn đối mặt mỗi buổi sáng với Bộ trưởng Bộ Nội vụ một thời để bàn luận về những tập hồ sơ tình báo mới toanh được báo cáo trong đêm. Những trò chuyện thầm kín và những bữa tối bí mật, những âm mưu, thủ đoạn, tình dục, trăng hoa và tham ô tài chính. Trước khi bắt đầu một ngày mới, vị Bộ trưởng không bao giờ tỏ vẻ thân thiện trong ánh nhìn này thường yêu cầu báo cáo về những điều xấu xa và những lời dối trá của tất cả những người mà ông sẽ gặp ở Quốc hội, ở nhà hàng hoặc ở kỳ họp Hội đồng Bộ trưởng sắp tới. Ông luôn bắt đầu bằng chuyện tình dục và tự nhồi nhét vào đầu mình những điều có thể làm lu mờ danh tiếng của kẻ thù và đặc biệt là bạn bè của ông. Những người tiền nhiệm cũng đã ít nhiều làm điều tương tự, nhưng với bề ngoài là một người đáng kính trọng và là một vị Bộ trưởng tốt, ông ta lại thật sự làm những điều dơ bẩn.
Hầu hết những quý ông này nghĩ mình quyền lực, và ở khía cạnh nào đó họ là những người quyền lực. Sau đấy họ rời khỏi chính trường và không còn ai nhớ về họ. Lambertin thuộc lòng danh sách Bộ trưởng từ năm 1958. Ông đang cố tìm lại tên duy nhất ông không nhớ, một đại biểu Quốc hội tỉnh Charente-Maritime, không trụ lại lâu, ông ta tên gì nhỉ, lúc đó là năm 19... thì giọng nói của vị Bộ trưởng đã kéo ông ra khỏi những suy tưởng.
“Tôi yêu cầu anh tập hợp những người cộng tác ngay sáng nay rồi nhanh chóng trả lại cho chúng tôi chìa khóa và máy tính. Cho tôi biết ngày cụ thể. Ngay khi có thể, tôi sẽ gửi một đội đến tận nơi để tiếp nhận ngôi nhà. Riêng về trường hợp của anh, chính tôi sẽ phụ trách. Anh sẽ không bị đối xử tệ đâu...”
Ngài Bộ trưởng đã rút ra kết luận từ báo cáo chết người của Boulais. Lambertin đứng dậy. Ông xác nhận sẽ làm những gì ngài Bộ trưởng mong muốn, tất nhiên rồi, và xin phép cáo lui.
Ngoài khuôn viên Sở, ông gọi tài xế và trở về khu biệt thự. Buổi trưa đó, hầu như tất cả thành viên trong đội của ông đã tập hợp. Thông tin liên quan đến Lambertin đã tràn ngập trên mạng. “Những câu hỏi về quá khứ của một tay cớm lừng danh?” Vài người đã đọc nó. Giật tít khá tầm thường, nhưng có vẻ tệ. Lambertin thông báo với họ một cách súc tích, không lâm ly bi đát:
“Biệt thự bị đóng cửa, chúng ta không còn nơi nương tựa, mọi phòng ban bị giải thể, điều này không quá phức tạp bởi vì không tồn tại trên giấy tờ, mọi cầu nối giữa chúng ta bị cắt đứt. Chúng ta chỉ có vài ngày, tối đa là vài tuần, để tự hành động. Tôi khuyên các anh hãy thận trọng nhất có thể. Bằng mọi cách, họ sẽ tìm cách gây chuyện với chúng ta.” Bruno đề cập đến vấn đề nan giải của mình liên quan đến thằng bé tình báo của phố Grande Tarte rằng cậu không thể bỏ mặc để nó gặp nguy hiểm. “Phải bảo vệ tất cả mạng lưới của chúng ta. Tiếp tục đi gặp người cậu bảo hộ nhưng đừng nói với ai. Cậu hãy liên hệ với cảnh sát trưởng Taurbeil, đó là một người tốt. Tôi sẽ để lại cho cậu một ít kinh phí. Cố gắng làm êm chuyện này, và không có gì phải vội.”