← Quay lại trang sách

❖ 7 ❖ Carthage, Tunisia

Mùa xuân len lỏi giữa những cơn mưa rào và đợt gió lạnh. Tôi đã dành một tuần ở Tamaris. Moussa đã đi đến Sirte. Nhà nước Hồi giáo đang tìm cách dự đoán hành động can thiệp của phương Tây. Những tên sếp đang hội ý cùng với những đồng minh Libya, trong đó có Moussa, để lên kế hoạch phản công. Moussa, lo lắng hơn ngày thường, nói rõ với tôi trong lần nói chuyện cuối cùng. Hắn cười và thông báo rằng cho tôi “nghỉ phép” trong một tháng. Tôi đã gọi Bruno bằng chiếc điện thoại cậu ấy đưa và báo cáo ngắn gọn về chuyến viếng thăm London của tôi. Cậu nói rằng đã cảnh báo Interpol ngay lập tức để giám sát Gills de Ferrouges, nhưng tôi cảm thấy cậu ấy không thoải mái. Tôi cứ nghĩ cậu ấy sẽ phản ứng nhanh hơn.

Thật buồn cười khi tôi nói về Rim như một giáo viên nói về học trò của mình. Tôi thích ngắm nhìn con bé lục lọi sách trong thư viện nhà, phát hiện ra sách của Arthur Schnitzler và bắt đầu đọc, ngồi vắt vẻo trên chiếc ghế đẩu. Khi đi học về, nó mặc một chiếc quần leggings mà tôi đã mua trong một cửa hàng thời thượng ở Tunis, một chiếc áo dài bằng vải lanh trắng, và thay đôi giày thể thao để mang đôi giày cao gót đặt mua trên mạng. Tôi dường như nhận thấy hình bóng Valentine trong những biểu cảm, cử chỉ và kể cả trong những thói quen của nó, đến mức tôi bị bấn loạn. Tôi thấy thật may mắn. Valentine đã trở lại. Sinh lực của tôi cũng vậy. Quang phổ trí nhớ tâm thần của tôi mở rộng, nó xếp chồng hình ảnh Rim và Valentine với nhau.

Tôi đã quên những đêm con bé trở về muộn, thầm lặng và cộc cằn.

Trường học đã đóng cửa từ ba ngày trước. Sự phẫn nộ của người dân đã tống cổ Ben Ali nay lại trỗi dậy với một sức mạnh đáng lo ngại, do tụi Hồi giáo cực đoan. Carthage bình yên nhưng rất nhiều thanh niên, học sinh và người thất nghiệp đã xuống đường biểu tình ở Tunis. Rim thích ở lại trong nhà hơn. Mỗi tối, tôi đưa con bé một danh sách nhạc pha trộn giữa jazz và rock. Nó nằm và nghe nhạc, nép vào lòng tôi, đôi mắt mở to, và nói với tôi tất cả suy nghĩ hoặc câu hỏi nảy ra trong tâm trí nó. Có những lúc con bé kể tôi nghe về người bố đã mất tích trong cuộc cách mạng, về người dì, người canh giữ ngôi mộ của Sidi Bou Saïd, mà nó ghét. “Nếu người ta muốn vào cầu nguyện Đức Thánh, trước tiên họ phải trả tiền cho bà ấy thì mới được mở cửa cho vào.”

“Rim à, điều đó xảy ra ở khắp nơi, những kẻ kinh doanh ở đền thờ...”

“Thôi đi chú, mụ phù thủy đó chỉ quan tâm đến phép thuật. Giá mà chú biết được thứ bà ấy có được bằng những câu thần chú bịp bợm ấy...”

Chúng tôi kết thúc buổi tối bằng việc xem một bộ phim.

Sáng nay, khi tôi mở cửa số, một làn gió xuân dịu mát lùa vào căn phòng. Chúng tôi quyết định dành một ngày để tham quan khu cổ đại. Chúng tôi leo lên đồi Byrsa. Một số người chiếm đất nơi khách du lịch ít lui tới và xây nhà ở đó, số khác ném những thứ dơ bẩn lên trên những bức tranh ghép. Những đốm than hồng xả khói trên bãi biển, tôi tìm trong đống đổ nát trầm tích của những giấc mơ trong quá khứ, tôi nhìn thấy những viên đá bị lửa làm cháy đen, những đường cong của móng nhà, tôi vươn tay chỉ cho Rim những vết tích của bí ẩn, không nói lời nào, đôi mắt con bé nhìn theo hướng ánh mắt tôi, nó cũng không nói gì, chúng tôi như hai thây ma làm xáo động túi khí trong khoang trí nhớ của bộ não.

Tôi đã dạy cho con bé rất nhiều về đất nước của nó, từ việc một người phụ nữ được hạ sinh vào nôi xứ Sumer thành lập nên Carthage đến việc thiêu cháy cả thành phố của một vị tướng La Mã, người không thể kìm được nước mắt trước ngọn lửa mà mình gây ra. Với tiên đoán tương lai chớp nhoáng, ông đã thấy La Mã cháy trong ngọn lửa Carthage và tự nói với mình. Ông lặp lại: “Ta bị nguyền rủa rồi”, trước khi đọc bản anh hùng ca Thành Ilium.

Khi tôi định nói về Scipion cho Rim, con bé xoay lưng lại với tôi và tìm cách lẩn tránh, chìm đắm vào các tác phẩm của Arthur Schnitzler, bước đi phía trước, như thể nó đi đến một cuộc hẹn đang thực sự trễ, tranh luận về việc không thể biết được sự thật thầm kín của chúng tôi. Con bé không chịu nổi cái giọng điệu thuyết giảng của tôi thêm chút nào. Chúng tôi xuống đồi và đi về hướng xe hơi trong im lặng. Con bé nhìn thẳng tôi, khi tôi đang mở cửa xe, và nói nhỏ: “Thành phố này bốc mùi tro tàn. Ngán ngẩm vì chiến tranh, vì tất cả, chú không thấy nó bốc mùi xung quanh chú sao?”