← Quay lại trang sách

❖ 9 ❖ Tháp Cimenlta, khu đô thị La Défense, Hauts-de-Seine, Pháp

Sau khi gọi điện cho bố anh ở Taurbeil-Tarte, Sami Bouhadiba đọc tờ Thời báo Tài chính (F.T.) và uống một tách espresso trong văn phòng ở tháp Cimenlta. Như mọi buổi sáng. Đọc tỉ mỉ, có phương pháp, không chỉ dừng lại ở những thông tin tài chính. Giám đốc Monmousseau đã đề xuất cho anh bài tập buổi sáng, vào ngày ông nhận anh cho công việc này: “Trên xe, trên đường đến văn phòng làm việc, tôi thường trả lời thư điện tử, nhưng trước khi rời khỏi nhà, lúc 7 giờ 15, tôi đọc tờ F.T. từ trang đầu đến trang cuối. Nó không chỉ là tờ báo hay nhất trên đời, sát với thực tế, hấp dẫn chúng tôi, mà cậu sẽ học được một thứ tiếng Anh độc nhất, cực kỳ chuẩn xác, cần phải sử dụng thành thạo nó khi giao tiếp với bạn bè chúng ta ở London, vì đó là ngôn ngữ sở trường của họ. Hãy đọc cả số phụ mỗi thứ Bảy, chúng nói về nghệ thuật sống của họ. Chào mừng gia nhập hội...” Sau khi đọc xong tờ F.T. , Sami đọc sang tờ tài chính Golfe và nhìn thoáng qua những tin nhanh của Mehr News Agency, một cơ quan thông tấn Iran, trên máy tính của mình.

Monmousseau nhốt mình trong văn phòng. Đây là lúc ông gọi vài cuộc điện thoại với phía Trung Quốc, nỗi ám ảnh gần đây của ông, thậm chí ông còn đầu tư tiền riêng vào công ty Art và Wine ở Thượng Hải. Các nhà lãnh đạo đang nói chuyện điện thoại với những văn phòng đại diện của họ vào buổi sáng trong lúc chờ cuộc họp đầu tiên. Sami biết rõ tất cả bọn họ, anh duy trì mối quan hệ lịch thiệp với họ, những người đàn ông lịch sự, với vẻ kiêu ngạo bên ngoài, diện những trang phục được may đo riêng, đặc biệt đến London hai lần mỗi năm để lấy số đo và thử trang phục, những con người thuộc giới thượng lưu. Monmousseau nói với anh “Chào mừng gia nhập hội.” Như thể anh ấy chưa bao giờ là một phần của nó... Họ đưa anh tấm thẻ, mặc kệ, họ đã giúp anh trở thành con người như bây giờ.

Trong không gian làm việc mở, các bàn làm việc vẫn trống trơn. Không có sự hiện diện của con người, nhân viên bảo trì đã rời đi, đội ngũ thư ký và trợ lý chưa đến. Những tòa tháp khu La Défense chìm trong màn sương mù nhiệt mỏng. Anh đứng nhìn khung cảnh thành phố trải dài, dòng xe cộ tí hon trên những dải đường nhựa. Có quá nhiều người nghèo khổ, họ biết điều ấy, xe hơi - tàu điện - công việc - ngủ... Anh cảm thấy mình đang sở hữu một năng lực siêu phàm, lớn dần lên cùng sự cô độc, được những bí mật trong anh bảo vệ và mang đến cho anh một khả năng tiên tri về những nhà hoạch định quản lý và kinh doanh chuyên nghiệp. Anh tự đặt ra cho mình những tiêu chuẩn cao nhất, với tham vọng xây dựng nên một thế giới khác. Tôi là kẻ thâm nhập vào pháo đài. Sami tận hưởng tình trạng của mình, nóng lòng muốn chuyển qua bước tiếp theo.

Như mọi ngày thứ Năm khác, anh đang đợi cú điện thoại của Aziz từ Riyad. Những cuộc trò chuyện hoàn toàn vì công việc. Những khoản đầu tư của Cimenlta vào nhiều cơ sở ngân hàng Hồi giáo được đánh giá là siêu lợi nhuận. Monmousseau bày tỏ sự hài lòng với ủy ban điều hành và sẵn sàng đón nhận những hợp tác mới. Aziz và Sami đang chuẩn bị một hồ sơ mở ra những cơ hội hợp tác mới ở Kosovo và Bosnia. Aziz giải thích: “Một châu Âu mới đang rộng mở với chúng ta. Sau Kosovo, con ngựa thành Troy của chúng ta, thì sẽ là Đức. Sau cùng là Pháp và Anh. Đó là một thị trường tiềm năng, gần như không giới hạn, kỳ vọng tài chính rất lớn...”

Sami rất cần nghe giọng nói của Aziz. Anh này tự tin với chất giọng hào phóng và trầm, uyển chuyển, nhiều sắc thái, không bao giờ cao giọng, không ẩn ý. Anh đánh giá cao ước muốn xây dựng nên một đế chế tài chính phản ánh tinh thần tôn giáo mãnh liệt, nơi họ chia sẻ cùng nhau trong bí mật. Chúng tôi hành động nước đôi theo một thực tế. Với Aziz, tôi không làm việc để vun đắp cho cái hội nhỏ những người giàu có chỉ biết nghĩ đến tài sản và con cái của họ, về những thú vui hão huyền, về những thứ xa xỉ vô bổ và trẻ con của cuộc sống trần tục. Cuộc sống của họ thật khốn khổ, luôn chạy theo sự phô trương bất tận đang độc chiếm họ đến nỗi họ đã quên mất Đức Chúa của riêng mình. Họ chỉ sẽ nhận được sự trừng phạt. Bỗng một tiếng gót giày tiến gần hơn trong hành lang, anh nhận ra và cảm thấy khó chịu, đó là tiếng bước chân của cô trợ lý của Mommousseau. Anh nghĩ đến hình phạt sắp sửa dành cho cô ta, cô đáng bị như thế. Martine gõ và mở cửa mà không đợi anh đáp lại và chìa thư mời với vẻ mặt gượng ép: “Ông Bouhadiba được ngài Tổng Tham mưu mời đến Học viện Quân sự. Tôi vừa nói việc này với tổng giám đốc, ông ấy muốn anh đi đến đó. Tôi hy vọng cũng sẽ được mời...” Sami không thể kìm nén nụ cười của mình, nụ cười khiến Martine hiểu lầm. Học viện Quân sự... Trong vài giây, tim anh đập nhanh hơn.