❖ 10 ❖ Taurbeil-Tarte, ngoại ô Paris, Pháp
Nằm dài nửa người trên băng ghế, cầm trong tay một lon Coca, mặc một áo sweater cũ màu trắng, cặp kính trên sống mũi, chân này vắt chéo lên chân kia, Harry đang mải mê đọc sách. Thằng bé đã quên đi việc Ông chủ M’Bilal đã rời Taurbeil vào giữa chiều qua. Harry là một trong những người hiếm hoi biết rằng hắn sẽ ở hai đêm tại Genève (trở về trước cuối tuần) và nó quyết định sẽ tận dụng điều này để không phải rời hang ổ của mình trong hai mươi bốn giờ đó. Vào tối qua, nó đi siêu thị mua sắm. Những chiếc bánh mì kẹp đông lạnh, tôm kèm xốt cần hâm nóng, hai bánh sừng bò, một ổ bánh mì dài và một thanh sô-cô-la sữa. Đầy đủ cho một ngày đơn độc. Không hẹn hò, không phải theo dõi ai, và ông chủ thì ở xa.
Sáng nay, nó tỉnh giấc và không nghĩ đến việc bị buộc phải tìm cơn ác mộng của khu phố khi ra khỏi giường. Bố mẹ thỉnh thoảng đồng hành cùng nó trong giấc ngủ, đến bên cạnh, như điều mà họ vẫn làm khi chưa rời bỏ nó. Bố nó, một người hay pha trò, rất mạnh mẽ. Mẹ nó, dịu dàng và che chở. Đẹp tuyệt trần (Harry nhận thấy mẹ giống Julia Roberts như hai giọt nước , nhưng khác ở làn da đen). Nó chuẩn bị một bát Nescafé trong khi nghe tin tức, ăn từ từ mấy chiếc bánh sừng bò, chùi miệng bằng mu bàn tay, lấy trong tủ lạnh mini ra lon Coca và trở lại giường với những cuốn sách, giữa mớ hỗn độn dưới đất. Những dụng cụ làm bếp của nó như ấm đun nước, chảo nhỏ, nồi bé được đặt hơi cao trên một thùng gỗ. Mọi thứ đều sạch sẽ và sáng bóng. Nó trở nên tẩn mẩn trong không gian này. Bàn chải và hộp sáp đánh bóng giày. Cũng như đồng hồ đeo tay, quần áo, máy chơi điện tử. Không gì ngoài những vật dụng ăn cắp mà người ta tặng nó và được cất giữ nhưng không bao giờ nó đụng đến.
Nó đọc không rời mắt khỏi cuốn sách trong hai tiếng đồng hồ. Nó cảm thấy thoải mái. Lo lắng đã biến mất. Nó hài lòng vì đã đọc xong cuốn Anna Karenina , cuốn tiểu thuyết để lại cho nó một cảm xúc hỗn độn. Câu chuyện về cuộc hôn nhân tan vỡ ấy làm nó bối rối vì không ngừng tự hỏi rằng nó sẽ cưới người phụ nữ nào và liệu cuộc hôn nhân của nó có hạnh phúc như của ba mẹ nó không? Một câu hỏi khác xuất hiện sau khi đọc: liệu nó sẽ cưới một phụ nữ châu Phi hay da trắng? Nó hy vọng rằng cô ấy sẽ ít giả tạo hơn cô Anna đáng thương này, người nó không hề thích.
Nó cảm thấy nhẹ nhõm vì đã nghĩ đến chuyện khác dù Anna Karenina đã có công giúp nó quên đi hiện thực ở Taurbeil trong nhiều tuần. Nó mở cuốn sách để đọc lại vài đoạn tâm đắc, đặc biệt là phần cuối của một chương mà Tolstoy mô tả hai thanh niên làm việc ở một vùng quê. Tác phẩm của Tolstoy biến hóa nhưng không mất đi bản sắc khi nó đọc lớn. Nó đọc đi đọc lại nhiều lần, thử nhiều cách biến tấu khác nhau, thậm chí nhấn giọng kiểu châu Phi, chỉ đơn giản vì thích âm thanh của ngôn từ. Như thể nó nghe cuộc sống trò chuyện với mình. Nó ngửi thấy mùi cỏ khô, đó là mùa hạ, nó thấy mình đứng trước một cô nông dân trẻ với một bộ ngực khủng, nó muốn cưới cô ấy. Chà, một cô gái da trắng... Từ nhiều tuần nay nó bắt đầu học những đoạn trích trong sách và đọc cho chính mình. Khi đã đọc xong Anna Karenina , nó đọc lại từ đầu cuốn Người đàn ông có bộ mặt cười của Victor Hugo. Nó đọc chậm rãi, có chút khó khăn, đọc lại nhiều lần cùng một trang, cố tách rời khỏi mạch truyện để suy nghĩ về cuộc sống của nhân vật cũng như của mình. Victor Hugo đã viết: “Chỉ có người đọc suy tư.” Harry là một độc giả suy tư.
Sự cồn cào trong bụng nhắc rằng nó đã không ăn gì tối qua. Nó làm nóng món bánh mì kẹp, canh chừng để không cháy, rồi ngồi xuống chiếc ghế đẩu. Nó đã hình dung bữa trưa của mình sẽ là một bữa tiệc nhỏ, nhưng phô mai chảy ra tạo nên một lớp bột kinh tởm, khó có thể ăn được. Chịu thôi. Trong khi nhai cái bánh, nó tự nhủ rằng nếu Victor Hugo còn sống, ông ta sẽ có rất nhiều điều khủng khiếp để kể.
Tuần trước, Ông chủ M’Bilal yêu cầu nó gọi ba tên nhân viên cứu thương của bệnh viện Taurbeil, một trong những bệnh viện lớn của khu vực vành đai ngoài. Có hai nghìn bệnh nhân. Và những túi xác chết mỗi đêm được đưa đi để có phòng trống. Những tên nhân viên này tháo trang sức của tất cả những xác chết mà chúng đưa đến nhà tang lễ vài giờ sau khi họ qua đời, ngay sau khi tắm rửa cho xác chết và sau khi gia đình nói lời tiễn biệt. Cả đêm chúng chở những xác chết trong ngày vẫn còn đầy trang sức trên người, một cách vội vã và bằng cách tốt nhất có thể.
Trong xe cứu thương, bọn cướp vét hết trên thi thể những thứ chúng có thể lấy được. Dây chuyền, nhẫn, vòng tay, nhẫn nam bản to, nhẫn cưới, khuyên tai và trang sức riêng tư. Theo chúng, vụ trộm bất nhân này được xem như là lộ phí. Tài xế là kẻ đồng lõa. Không ai đi từ bệnh viện đến nhà tang lễ mà không nộp phí. Lộ phí của những cái xác cho đám bất nhân, trong đêm vận chuyển. Vài tháng trước Nhà văn hóa, con trai của một trong những tên cướp, đeo nhẫn trên tất cả các ngón tay, đã kể lại công việc của bố mình cho mọi người. Vụ việc đến tai Harry. Phải một thời gian sau nó hiểu vấn đề, nó không muốn tin vào điều đó.
Đám cướp hành động trong lúc vận chuyển, kéo rèm lại, đèn pin nhỏ để rọi xác chết. Trong trạng thái phê thuốc, chúng lấy can đảm bằng cách hòa theo giai điệu nhạc của Snoop Dogg trong khi chiếc xe tải màu trắng lăn đều bánh về phía nhà hỏa táng Wilray-les-Lys. Thậm chí, chúng cười phá lên khi hành hạ những cái xác xúng xính quần áo đẹp đôi khi có cái xác phản kháng, những ngón tay sưng vù giữ lấy chiếc nhẫn. Hugo đã viết: “Trấn lột một người trần trụi, cú chốt hạ nhẫn tâm.” “Xác chết là chiếc túi mà cái chết mang trả lại và trống rỗng.” Nhân viên cứu thương là trợ lý đầu tiên của cái chết lấy đi mọi thứ. Chúng lạnh người nghĩ rằng đã thấy cái xác cử động nhưng đơn giản vì nó bị xô đẩy bởi những cú thắng gấp của tên tài xế và những rung chấn tạo ra cơn co giật. Một đầu gối nhô ra khỏi cáng, một cánh tay dang ra, một bàn tay lướt qua chúng. Chúng lạnh xương sống, rồi hoàn hồn trong tiếng cười đùa và la hét những điệp khúc cầu siêu vui nhộn. Nỗi sợ xác chết đã dịu đi; gào thét, hát hò, phê thuốc, trấn lột trang sức và cù vào xác đàn ông để xem liệu chúng còn cương cứng không, với phụ nữ, lấy tay chọc vào, cuộc sống là vậy. Ông chủ M’Bilal, hài lòng với kết quả của cuộc gặp này, cảm ơn con, Harry, bố rất quan tâm, một hợp đồng được đề nghị với chúng. Ba mươi phần trăm những gì chúng gom được vào túi hắn. Không phải một món hời nhỏ.
Người đàn ông có bộ mặt cười khiến nó nghĩ về những tên cướp.
Người đàn ông có bộ mặt cười xóa chúng khỏi tâm trí nó.
Harry lật những trang sách, gặp gỡ những người bạn mới, một đứa trẻ sơ sinh, một đứa con gái được cứu khỏi bầu vú băng giá của bà mẹ, một người đàn ông có tên động vật, Ursus, yêu tự do của mình, một con sói mang tên con người, Homo, giúp nó làm hòa với thế giới. Nó đọc sách muộn, bắt đầu học một cảnh, đọc thuộc lòng, hâm nóng món tôm, rồi tiếp tục đọc.
Trước nửa đêm, nó nâng tấm bê tông dùng làm mái nhà, và rời khỏi ổ của mình. Dạo bước quanh những tòa nhà, trong sự êm đềm của màn đêm, những khúc nhạc phát ra từ những tòa nhà, nó đi xa dần, băng qua đại lộ, nhìn bóng tối của khu rừng, nó suy nghĩ, nó cảm giác nhiều ý tưởng nảy nở như những vì sao trên trời, một ngày đã không tệ, rất tốt là đằng khác, nó quay về, chui vào ổ, đánh răng, đi nằm và chìm vào giấc ngủ khi nghĩ tới Bruno. Tối đó, chính nó là người chúc bố mẹ mình một buổi tối an lành và bình yên.