❖ 12 ❖ Đại sứ quán Mỹ, thủ đô Tripoli, Libya
Quần kaki, giày cao gót để xuồng, áo thun Valentino và áo chống đạn màu xanh với dòng chữ Press to tướng trên bụng và sau lưng, cùng cặp kính râm trên tóc, Jeannette đến vạc dầu Tripoli bằng chiếc máy bay dòng Beechcraft mà cô đã sử dụng cùng với các doanh nhân người Ý.
Có lẽ cô phải biết trước điều này. Tim nhói lại làm cô nhớ rằng mình đã thường xuyên đến đây, có lẽ quá thường xuyên trong suốt thương vụ làm ăn với lãnh tụ. Không hồi tưởng chuyện tình cảm, càng không hối tiếc, nhưng thay vào đó là khoảnh khắc cô đơn, một suy nghĩ chớp nhoáng trong mớ hỗn độn của cuộc đời và sự phi lý của thế giới.
Sân bay hầu như vẫn đóng cửa, không có chuyến bay, nhưng cô nhận ra sự hiện diện của một số máy bay Thổ Nhĩ Kỳ (những gã đến từ Ankara đã có mặt khắp nơi kể từ khi lãnh tụ sụp đổ, giống những người Qatar) cũng như một số máy bay Tupolev lớn cánh thấp. Người Nga sẽ quay lại chứ? Tại trạm kiểm soát của hải quan, ba tên râu rậm chặn cô lại và săm soi kỹ hộ chiếu của cô.
Jeannette đã đến Tripoli với hy vọng có một tin sốt dẻo, cuộc phỏng vấn với một trong những lãnh đạo mới của khu vực, hẳn là một tên tâm thần, giống như bao người khác, như tất cả những tên ác ôn của lịch sử, chiếm đóng Đại sứ quán Mỹ. Ai đã cho rằng tôi lỗi thời? Là cái thằng đở hơi của Thông tấn xã Roma. Nếu mình thắng cú này, nó sẽ tức điên: Jeannette trở lại Tripoli, chí ít đầu mình sẽ ngoi khỏi mặt nước trong vài tháng... sau cuộc phỏng vấn với Habiba...
Một nhóm dân quân do Chỉ huy Moussa gửi đến đã can thiệp vào địa phận kiểm soát của hải quan và đưa nữ hành khách vào trong một chiếc Mercedes màu đen.
Chỉ huy Moussa đợi cô nhà báo ở tầng hầm văn phòng của hắn, vừa bấm chuyển các kênh Mỹ và Anh. BBC phát lại các cuộc phỏng vấn về trách nhiệm của Tony Blair khi ông ấy đứng về phía Bush để đưa quân đội đến chiến đấu ở Iraq năm 2003. Về Jeannette, tên trợ lý của hắn nói rằng cô là một VIP của báo chí Pháp. Đầu óc bệnh hoạn của hắn đã vẽ nên một kịch bản về một trò chơi bida ba băng. Khi nói chuyện với một phụ nữ Pháp, hắn muốn chuyển lời đến người Mỹ, đặc biệt là CIA. Mục tiêu: cứu lầy tính mạng của mình. Để đạt được mục đích, hẳn phải khiến cho họ hiểu rằng trên thực tế hắn đi cùng hướng với họ. Không phải ngẫu nhiên mà hắn chiếm Đại sứ quán. Hơi gượng ép, không đáng tin lắm, nhưng hắn chẳng tìm thấy gì tốt hơn.
Từ vài tuần nay, nỗi lo sợ của hắn đang hình thành trong sự bấn loạn của não bộ. Người Mỹ ngày càng trở nên nguy hiểm, các lính của lực lượng đặc nhiệm đã bắt đầu tác chiến, trong khi đó hoàn cảnh cá nhân của hắn, đối mặt với các bộ lạc Misrata và những người bạn cũ của tổ chức Al-Qaeda, trở nên suy yếu. Hắn vừa biết rằng Ali, cộng sự của hắn, đã đi dò la tin tức ở những tên hề của Tobruk.
Điều làm cho vấn đề tồi tệ hơn, một trong những người anh em họ của hắn đã cho hắn xem một bức ảnh của Saif al-Islam trên điện thoại di động, con trai của lãnh tụ và là người thừa kế chính thức, bình thản tản bộ, tay đút túi quần, trên đường Zintan. Tại sao người ta không cứa cổ hắn ngay và luôn, như thằng cha hắn? Tên bẩn thỉu này có thể quay trở lại làm phiền chúng ta. Nỗi sợ hãi khiến hắn rơi vào trạng thái căng thẳng và cáu kỉnh thường xuyên, khơi lại nỗi đau thầm kín, di chứng sau những phiên tra tấn khi hắn bị bắt ở Cairo.
Đôi tai luôn cảnh giác của hắn thường nghe thấy tiếng máy bay không người lái đang lao nhanh về phía mình. Cuộc cách mạng đã đưa hắn vào một thế giới mà mọi người ghét nhau. Hận thù là động cơ của thế giới mà hắn xây dựng. Cuộc sống hàng ngày của hắn là tiếng la hét, lăng mạ, tiếng còi báo động, tiếng bom chùm và loạt đạn của súng AK. Hắn nhớ lại thời huy hoàng nắm quyền lực của mình, khi tiền mặt ngập tràn và khi hắn có thể sử dụng vũ khí trên cánh tay công lý mà không bao giờ sợ bị đe dọa.
Hắn đã chuẩn bị cho cuộc gặp gỡ với nhà báo Pháp, điều chỉnh dáng vẻ của mình trước tấm gương lớn thử quần áo của ông Đại sứ. Hắn mặc một bộ đồ liền thân màu đen, kéo khóa lên ngang tầm với đống lông thẳng đứng trên ngực, hắn chọn một cặp kính Ray-Ban tròn nhỏ, và chỉnh cái mũ nồi trên đầu. Sau đó, hắn cố gắng sắp xếp các ý tưởng của mình, không phải không gặp khó khăn, vì hắn biết bản thân bị chứng rối loạn tâm thần. Hắn cố gắng chiến đấu với nỗi đau của mình bằng việc ngốn các viên thuốc chống trầm cảm và uống rượu J&B như nước lã, nhưng không biết hắn uống để không phải đau đớn hay để đau đớn nhiều hơn.
Một vệ sĩ gọi hắn: đoàn xe vừa đi qua cổng. Chỉ huy nói rõ rằng hắn sẽ đón tiếp nhà báo ở tầng hầm, không phải trong văn phòng, vì lý do an ninh. Hắn đã đưa ra quyết định vào tối hôm qua khi đang trong cơn vật lộn với chứng hoang tưởng ảo giác. Hắn đưa ra quyết định khi thức dậy, kèm theo nhiều khuyến cáo khác nhau: quần áo của nhà báo sẽ bị khám xét và cô ấy sẽ để điện thoại di động ở lối vào tòa nhà, cũng như máy ảnh của cô, v.v...
Ngay khi nghe tiếng bước chân trên cầu thang, hắn ngồi xuống sau bàn làm việc và giả vờ gọi điện thoại. Tiếng cười giả tạo của hắn vang vọng trong phòng. Không kéo dài vì một nỗi lo lắng không dễ chịu mấy lại xâm chiếm hắn khi cô nhà báo xuất hiện ở ngưỡng cửa: hắn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy vào một đêm trên kênh CNN . Cô phỏng vấn con rắn độc Habiba. Một con điếm tóc vàng gợi hắn nhớ về một người nào đó. Sau đó, quá rõ ràng: đó là người bạn gái cũ của lãnh tụ, người phụ nữ Pháp. Thân hình mập mạp, hông nặng nề, hắn đoán phần đùi đầy mỡ qua lớp vải quần, nhưng lúc nào cũng dáng vẻ và nụ cười đó. Hắn nhấc cặp kính Ray-Ban của mình lên.
Ý nghĩ đầu tiên của hắn là cô quay lại để trả thù.
Hắn chưa bao giờ là thành viên của đội vệ sĩ thân cận bên lãnh tụ, nhưng hắn thường làm việc trong các đội cảnh sát xung quanh người Pháp. Chính ở chỗ những người Pháp này mà hắn có thể gặp cô nhiều lần. Hắn yêu cầu các vệ sĩ để hắn và cô một mình.
Nhà báo bắt đầu đặt câu hỏi. Cô ghi chép vào một cuốn sổ trong khi một cô gái Somalia phục vụ trà bạc hà. Mỗi câu hỏi lấp đầy hắn bằng một tin đáng sợ, như thể hắn sợ chính câu trả lời của mình. Jeannette đoán rằng có gì đó không ổn. Cô ngừng hỏi để dành lời khen về trang phục của hắn. Tên chỉ huy dễ thở hơn, các nếp nhăn giãn ra, nước da trông bớt vàng hơn. Đàn ông đều giống nhau, bị hình ảnh của chính mình ám ảnh. Mình dám hay không dám? Cô kín đáo chạm vào ngực phải, dưới áo chống đạn, để kiểm tra xem chiếc iPhone thứ hai của cô còn được giấu trong cánh áo ngực không. Nào thì làm!
“Ông có phiền nếu tôi chụp ảnh không?”
“Không hề, tôi sẽ cho cô mượn máy.”
“Tôi thích máy của tôi hơn, tôi sẽ có thể gửi ảnh nhanh hơn đến các cơ quan...”
Cô lấy iPhone ra khỏi chiếc áo thun.
Hắn không dám nói gì.
Cô bắt hắn ngồi lên bàn, quay đầu “sang phải, sang trái, đừng cười, ông là mặt trời, đừng cười!”
Hắn không cười.
Mặt trời, chưa ai từng nói với hắn như vậy.
Hắn vâng lời, bắt đầu nghĩ rằng hắn có thể làm tình với một người vợ của lãnh tụ. Chơi cô ta với sức mạnh của lãnh tụ trước đây, bắn dòng tinh dịch của mình lên người cô ta.
Jeannette quyết đi đền cùng.
Bây giờ mình đặt câu hỏi, từng câu một, mình không được buông tha hắn. Cô đã kiểm soát tình hình. Hắn lưỡng lự, ấp úng, bắt đầu nói, đổi ý, gợi lên thời thơ ấu, rồi những cuộc tra tấn hành hạ của người Mỹ, trong khi hắn chỉ là người Anh em Hồi giáo như hàng ngàn người khác, chỉ mong muốn sống với đức tin của mình: “Họ đánh tôi chảy máu, họ nghiền nát bi của tôi và dấn tôi vào bồn tắm lạnh cứng trong nhiều giờ. Ta chỉ có thể đáp lại cái chết bằng cái chết. Họ đánh thức quỷ dữ bằng cách can thiệp quân sự tại Iraq, Bush và Tony Blair phải được đưa ra trước Tòa án quân sự Quốc tế. Tôi kêu gọi toàn thế giới, với người dân Mỹ, và đặc biệt là những người da đen vẫn mang chuỗi áp bức và phân biệt chủng tộc, thế giới cần có sự công bằng, Allahu akbar!”
Hắn cúi đầu, điều chỉnh cặp Ray-Ban, hai tay run rẩy. Hắn suy sụp vì những gì vừa nói ra. Trái ngược với những gì hắn đã dự kiến. Jeannette tiến lại gần hơn, cô biết mình có cái để nhấn đầu tên đần độn của Rome xuống nước, cô khen tên chỉ huy, cho hắn biết rằng “các giáo sư lỗi lạc về luật pháp Pháp cũng không nói gì khác” những điều hắn nói và nghĩ về Muammar Gaddafi. Cuối cùng, tên Moussa bé nhỏ cũng giống người đó. Muammar cũng là một người đàn ông nguy hiểm, điên rồ, một gã du mục như tất cả mọi người, ông ấy cũng bị hoang tưởng ảo giác. Gầy guộc, xương dẹt, đầy lông, da nâu ô liu phủ các vòm xương sườn, bụng cá tuế, cu đẹp.
Chuyến về bằng chiếc Beechcraft được dự kiến vào giữa buổi chiều. Jeannette chuẩn bị rời đi thì tên Chỉ huy nhận được một tin nhăn. Khẩn cấp. Hắn lánh đi một góc để tìm hiểu. Hắn chịu trách nhiệm đưa hai thợ pháo dày dặn kinh nghiệm đến Paris trong tuần này. Hắn gọi các vệ sĩ để tháp tùng nhà báo ra về. Người phụ nữ Somalia phục vụ trà đã tận dụng khoảnh khắc không ai để ý để nói nhỏ với Jeannette rằng cô đã thấy cô nhà báo cùng đứa bé gái Habiba và nhất là tên Chỉ huy đã ra lệnh giết Habiba. “Con bé đã nghe quá nhiều, hắn đã cho người ám sát thằng anh trai.”
Jeannette thả mình trên chiếc Mercedes.
Đối với cô, thời gian như dừng lại.
Cô nghĩ về cách dựng cuộc phỏng vần. Mô hôi của Moussa toát lên vẻ sợ hãi, gã này là một kẻ bệnh hoạn, tâm lý bị tổn thương, bị mối hận thù đê hèn kích động, không phải lúc nào cũng vô cớ gây hấn khắp mọi nơi bằng mọi giá, và sớm muộn người Mỹ sẽ tiêu diệt hắn, nhưng kẻ điên này có thể nói những điều hay. Cô mỉm cười.
Chỉ huy Moussa nhảy vào chiếc xe bán tải của mình và cùng đoàn hộ tống tới trại người Tunisia. Hắn phải chọn hai thợ pháo. Một chiếc xe sẽ đón họ và họ sẽ rời khỏi ngay buổi tối bằng chiếc thuyền RHIB trà trộn giữa trăm người di cư. Một chiếc RHIB đặc biệt được trang bị động cơ vận hành tốt, dự trữ nhiên liệu và GPS sẽ cho phép họ đến nơi an toàn tại Lampedusa. Sau đó, lộ trình của họ là, Lampedusa, Milan, Paris. Taurbeil-La Grande Tarte sẽ không còn xa nữa.