❖ 13 ❖ Đường Melita, Valletta, Malta
Mùa hè vô tư ngự trị ở Valletta, nơi hưởng lợi từ dòng khách du lịch chuyển hướng đến từ các bãi biển Maghreb vì các mối đe dọa của Nhà nước Hồi giáo. Tại Đại sứ quán Pháp, trên đường Melita, nhân viên làm việc theo giờ mùa hè. Các văn phòng mở cửa lúc 7 giờ 30 sáng và đóng cửa lúc 2 giờ chiều. Rifat thể hiện rõ sự chăm chỉ và trải qua tất cả các buổi chiều nhốt mình trong văn phòng Đại biện. Ông tận dụng cơ hội này để gửi email cá nhân và viết những bức điện tín không nhắm mục đích nào khác ngoài việc thể hiện sự nghiêm túc của mình với Bộ trong khi ngài Đại sứ đang nghỉ ốm. Trầm cảm cũng có thể lây? Hẳn ông cũng đã bị nhiễm tâm trạng u buồn của vợ mình. Vợ của Rifat và ba đứa con trai đã chạy trốn cái nóng và trải qua tháng Bảy ở Pháp. Cuộc điều tra về các vụ giết người vẫn tiếp tục được tiến hành. Vụ án lắng xuống. Thời báo Times và The Independent không nói về nó nữa. John Peter Sullivan, Tùy viên người Mỹ, người mà ông thường xuyên đi chơi tối cùng từ khi ông “một mình”, khuyên ông tiếp tục để mắt tới cuộc điều tra, nhưng khuyên hay yêu cầu?
Jeannette tạt ngang như một cơn gió và giải thích với thư ký của Rifat rằng cô sẽ đến Libya. Rủi ro cô ấy tự chịu, nếu bị bắt cóc, ta sẽ không đi tìm cô ấy. Dù sao cũng không chấp nhận chuyện cô ấy nhắn qua thư ký của mình. Sau khi quay trở lại, cô ấy phải kể để mình viết một báo cáo cho Bộ. Và nói chuyện với với JP.
Khi Rifat đến đại sứ quán, khoảng 10 giờ, nhân viên an ninh báo với ông rằng một cặp vợ chồng đang đợi trong phòng chờ của Công sứ. “Chính tôi đã đón nhận họ,” nhân viên cho biết, “họ đã đến vào giờ mở cửa, họ gặp vấn đề nghiêm trọng, có chút hoảng loạn, họ không muốn nói với tôi. Người đàn ông là người Pháp, tôi đã xem hộ chiếu của ông ấy. Công sứ ở trong văn phòng, nhưng tôi không biết ông ấy đang làm gì, họ đã chờ hơn một tiếng đồng hồ.”
Rifat đưa thẻ vào cánh cửa thép mà ông đã cho lắp đặt ở văn phòng mình, ông mở máy tính, gửi một số email cho các đồng nghiệp, sau đó quyết định gọi cho viên công sứ ở ngay bên dưới văn phòng của ông, nhưng đường dây đang bận. Như mọi buổi sáng, viên công sứ gọi cho cô vợ rất trẻ người Sri Lanka mà ông ta kết hôn trong thời gian làm việc trước đây ở Colombo. Rifat có quan hệ mật thiết với viên công sứ vì ông phát hiện ra vài điểm yếu ở người này mà ông dự định khai thác để tạo lợi thế cho mình trong việc quản lý nội bộ nhân sự. Viên công sứ, một kẻ bất tài, ghét giao thiệp, hà tiện, không dễ coi, với đôi mắt nhỏ sâu thẳm, vầng trán thấp, ria mép rất mỏng trên làn da nhờn ướt, con ông cháu cha và được cấp trên che chở, giam giữ vợ trong căn hộ của họ ở Sliema. Hắn khóa cửa và rời đi vào buổi sáng, sau khi cho vợ hắn ăn qua loa. Người phụ nữ bất hạnh dầm dề trong nước mắt không ngừng gọi hắn ở văn phòng, dọa sẽ ném mình ra ngoài cửa sổ nếu hắn không cho cô quay về với gia đình. “Đưa những người đó vào văn phòng của tôi, ngay lập tức!” Rifat nói trong hệ thống liên lạc kết nối với lễ tân.
Thư ký đi cùng với Sébastien Grimaud và Rim vào trong căn phòng rộng lớn có chiếc quạt trần quay vù vù. Rifat không đứng dậy chào đón họ vì đang để mắt đến các hồ sơ dang dở trước mặt. Grimaud giới thiệu danh tính của mình bằng vài từ (“công dân Pháp, cư dân tại Carthage, nhà khảo cổ học”) và giới thiệu Rim như một “người bạn”, trước khi giải thích rằng họ buộc phải chạy trốn khỏi Carthage khẩn cấp vì bị những người Hồi giáo đe dọa. Rifat chưa bao giờ nghe nói về cái tên Grimaud này, cô gái có vẻ gần mười lăm tuổi. Vụ việc có vẻ rõ ràng: nhẹ nhất là dụ dỗ trẻ vị thành niên, tệ nhất là ấu dâm. Grimaud, có vài kinh nghiệm về ngoại giao, quyết định khéo léo ra đòn:
“Anh đã ở đây lâu chưa?”
“Một năm rồi.”
“Còn trước đó, anh ở đâu?”
“Tôi làm việc cho ANMO!”
“Vụ Bắc Phi - Trung Đông...”
“Chính xác.”
“Tôi biết rõ Laurent Dutilleux, sếp cũ của anh, tôi làm việc ở Alexandria, ông ta là cố vấn trưởng ở Cairo.”
“Và bây giờ là Chánh văn phòng Bộ trưởng...”
Rifat nói mà không nhận ra điều đó. Ông vội vàng kìm nén những giả thuyết mà ông đã dựng lên về cặp này và về cách mà ông sẽ thoát khỏi họ. Gã đần Dutilleux này có nhiều quyền quyết định bổ nhiệm. Hắn có thể quyết định cho mình chết dí trên hòn đảo này hoặc tệ hơn, giam chân mình ở Bộ.
“Nhờ ông báo cho ông ấy về tình hình của chúng tôi và nếu được phép, tôi sẽ gọi cho ông ấy vào ngày mai hoặc ngày mốt để xin lời khuyên,” Grimaud nói tiếp. “Với tôi, không có vấn đề gì, tôi là người Pháp, nhưng với Rim, lại khác. Con bé sẽ xin tị nạn theo đúng thủ tục, con bé đã bị đe dọa giết trước đó và rất sốc. Đại sứ quán có bác sĩ chứ?”
“Tôi gọi cho ông ấy ngay lập tức (ông nhấc điện thoại lên và yêu cầu nhân viên an ninh đưa bác sĩ đến: “Ngay bây giờ, đúng rồi, gấp!”). Nhưng trước tiên, mời ông và cháu ngồi xuống, hẳn mọi người kiệt sức rồi. Ngoài ra, tôi phải thông báo cho cấp trên về việc ông đến và về yêu cầu của ông. Tôi sẽ tiến hành lấy thông tin nhanh về chuyến đi không may mắn của hai vị, ông có muốn dứt điểm việc phiền toái này ngay giờ không?”
Grimaud và Rim quyết định giải quyết nhanh thủ tục này. Rifat nhờ thư ký dẫn hai người vào văn phòng Đại biện. Trong lúc cô ấy đang phục vụ họ cà phê, ông đi xuống văn phòng công sứ, mở cửa mà không cần gõ, lấy trong tay chiếc điện thoại cố định mà công sứ đang sử dụng rồi nói thẳng vào mặt: “Thiệt tình, ông biết ông đã để ai đợi hơn một tiếng đồng hồ rồi không? Ông không biết, đúng không? Một người bạn của Bộ trưởng đấy. May là tôi đến lúc ông ấy đang gọi điện cho Bộ trưởng. Đúng lúc. Nếu không thì...” Ông chỉ vào công sứ với ngón trỏ trái, và bằng tay phải, mô phỏng một chiếc dao kề cổ mình.
Trong cuộc phỏng vấn, Rifat tỏ ra rõ ràng không tạo áp lực và cho thấy sự ân cần bất ngờ. Rim đánh giá cao “chiến thuật ngoại giao” của ông ấy. Ông cho biết rằng đã báo cho các quan chức Pháp của Văn phòng Bảo vệ Người tị nạn, đang làm nhiệm vụ trên đảo để lên kế hoạch chuyển người vượt biên về Pháp. “Họ sẽ phụ trách hồ sơ của hai vị, chắc sẽ không có vấn đề gì.”
Ngày hôm sau, điện thoại của Đại sứ quán liên tục đổ chuông. Truyền thông Anh-Mỹ đang tìm cách gặp Jeannette. Cuộc phỏng vấn của cô, được xuất bản cùng lúc trên Le Monde-Hebdo và AFP , gây ra nhiều tranh cãi. Rifat không hay biết vì còn mê man với cơn đau đầu nặng do ngủ muộn và uống quá nhiều rượu với John Peter Sullivan, tùy viên Mỹ. Tuy nhiên John Peter đã gửi tin nhắn cho ông về vấn đề đó. Ông muốn nhanh chóng gặp Jeannette. Cuối cùng khi ông phát hiện ra bản in của tạp chí, Rifat hiểu rõ hơn về tình hình. Tiêu đề lớn: ĐỘC QUYỀN! BUSH VÀ BLAIR TRƯỚC CÁC THẨM PHÁN? Đề mục phụ: Một nhà lãnh đạo Hồi giáo Libya yêu cầu họ hầu tòa ngay lập tức tại Tòa án quân sự Quốc tế. Có thể nhà lãnh đạo đó đã nhận sự ủng hộ của các luật sư nổi tiếng người Pháp. Từ đặc phái viên của chúng tôi tại Tripoli.
Ông bắt đầu đọc khi cô thư ký gọi: “Chánh văn phòng gọi điện! Dutilleux.” Ông nhấc máy, nhận thấy sự im lặng, không một tiếng nói, chỉ có im lặng vang vọng trong ống nghe. Tiếp theo là cơn tức giận của Dutilleux. “Anh có biết về cuộc phỏng vấn này không? Đại sứ quán, không phải là Club Med, thưa anh, ngay cả ở Malta!” Rifat nhìn ra cửa sổ. Lá cờ Pháp bẩn và hơi rách. May không có gió, không ai nhận thấy điều đó. “Vàng, thưa ngài Chánh văn phòng, được ạ, tôi đã lên kế hoạch gặp cô nhà báo chiều nay. Tôi gửi ngay cho ngài một báo cáo nhanh. Không, không có tin gì từ Élysée, chắc chắn thế, vâng, Grimaud dưới sự kiểm soát của tôi, một người rất tử tế, chào ngài.”
Dutilleux gác máy. Rifat giữ ống nghe trên tai. Ông nghe tiếng bíp lặp đi lặp lại đến vô tận mà không nhìn thấy cô thư ký ra hiệu cho mình và cuối cùng cô phải hét lên! “Rifat, Élysée, Cố vấn ngoại giao của Tổng thống, tình hình có vẻ căng!”
❖ ❖ ❖Dinh thự sứ quán Pháp, Zeborms, Malta
Buổi tối kết thúc. Rifat, do không uống được nhiều rượu nên đã đi vào phòng vệ sinh, bỏ rơi những vị khách của mình đang nốc sạch tủ rượu cognac XO của ông Đại sứ trong phòng khách. Ông rửa mặt bằng nước lạnh và nhìn gương tự tán dương. Bữa tối nay tại dinh thự là một ý tưởng tuyệt vời. Hoan hô Rifat! Ông đã kiểm soát lại được tình hình trong ba tiếng đồng hồ. Grimaud yên tâm về số phận của con bé. Văn phòng tị nạn đã liên lạc với nó. Rim sẽ nhận được giấy thông hành tạm thời cho phép nó vào lãnh thổ Pháp một cách hợp pháp. Cũng không còn vấn đề về phía Dutilleux, nhất là sau khi ông gửi bản tường thuật về cuộc phỏng vấn của ông với Jeannette. Một bản sao gửi cho Élysée. Ông đã gặp được nhà báo tại khách sạn của cô, Jeannette đã cung cấp cho ông rất nhiều thông tin về tên chỉ huy Moussa nổi tiếng này, tâm trạng của hắn, vòng bảo vệ, văn phòng ngầm, những nỗi lo lắng của hắn, v.v... Thực ra: đó là tất cả những gì không có trong bài báo. Ông đã nói chuyện với tùy viên người Mỹ, cũng rất quan tâm. Tôi đánh rộng, thật tuyệt vời. Jeannette đồng ý nói chuyện với ông kèm điều kiện ông ghi tên Habiba vào nhóm người di cư đầu tiên được gửi đến Pháp. Có qua có lại. Chuyện dễ hiểu. Đứa con gái cô bảo bọc sẽ rời đi ngay đầu tuần tới. Nhưng tiết mục hấp dẫn của buổi tối là sự xuất hiện của Levent và Emma tại quán cà phê sau một chuyến đi ở Sicily. Thật bất ngờ khi thấy Levent và Grimaud quen biết nhau. Và từ rất lâu rồi. Một câu chuyện đáng kinh ngạc, gần như một câu chuyện gia đình. Levent có vẻ hơi ngại ngùng khi chúng tôi chứng kiến cuộc hội ngộ của họ. Emma và Rim có vẻ quý mến nhau, hai cô gái dính nhau suốt trong một khoảng thời gian, như hai đứa con nít, để tán chuyện! Khi quay lại phòng khách, ông nghe thấy Grimaud (đúng là người này biết tất cả mọi người) kể với Jeannette rằng ông ta thường xuyên ăn tối cùng với cô tại Dinh đại sứ Pháp ở Tripoli. “Cô không nhớ tôi, các nhà khảo cổ học luôn ngồi ở cuối bàn...”