← Quay lại trang sách

❖ 16 ❖ Đường Belles-Feuilles, Quận 16 Paris, Pháp

Một cuộc tấn công khác, lần này là trong một cửa hàng bách hóa lớn ở Bordeaux. Sau Strasbourg, Lille, Nice và những thành phố khác. Sau vụ nã súng tại một trường Do Thái, sau vụ ám sát hai linh mục và một thầy đạo. Cái chết đang hoành hành trên lãnh thổ của chúng tôi. Nỗi sợ lớn dần cùng với sự quen thuộc. Khi xem tin tức trên BEM-TV , các nhà báo hầu như mừng rỡ vì số lượng nạn nhân ít, “chỉ có chục người bị thương, trong đó có hai người nghiêm trọng, nguy cơ tử vong cao”, hình như bộ phận kích nổ trên chiếc áo đánh bom cảm tử của một kẻ khủng bố đã không hoạt động, Bruno đã nhận được một tin nhắn của sếp yêu cầu anh đến chỗ ông ấy. Anh đến Quận 16 với tình trạng khô miệng dai dẳng.

Ngày hôm qua, anh đã đến một bữa tiệc, với các đồng nghiệp trong đội Chống tội phạm. Anh đến đó chỉ để thoát khỏi chứng sợ các cuộc tấn công và để tránh nhàn rỗi trầm cảm mà anh đang cam chịu, giống như tất cả những người cũ của khu biệt thự.

Một nữ cảnh sát mới vào nghề, Évelyne (anh chỉ biết tên cô), với khuôn mặt cởi mở và đôi mắt sáng, giải thích với anh rằng cô có bằng thạc sĩ về Quan hệ quốc tế, nhưng vì không tìm được việc làm nên cô đã ứng tuyển vào cảnh sát quốc gia. Họ trải qua buổi tối tại nhà cô. Cô sống gần Denfert. Trong căn hộ nhỏ của cô, bàn bếp dơ dáy. Quần áo ở khắp mọi nơi, có đĩa CD của Noir Désir. Thêm vào đó, cô nghe đi nghe lại Le vent nous portera. Cô Évelyne này không thu hút anh lắm, nhưng anh bắt đầu nhận thấy cô quyến rũ khi cô ngã ngửa với một tràng cười và đạt cực khoái mãnh liệt. Anh chuẩn bị đứng dậy ra về, vào khoảng 2 giờ sáng thì cô nói: “Anh có thể ngủ lại đây, nếu anh muốn...”

Anh chưa bao giờ nghĩ Lambertin sống trong một căn hộ nhỏ như vậy. Trong thế giới nhỏ bé này, mọi thứ được sắp xếp ngăn nắp, mọi thứ ở vị trí của chúng một cách ám ảnh, giống như thư viện chỉ chứa những cuốn sách lịch sử. Chiến tranh Thế giới thứ nhất, Chiến tranh Thế giới thứ hai, chiến tranh Đông Dương, chiến tranh Algeria, chiến tranh Việt Nam, chiến tranh lạnh, xung đột giữa Israel và Palestine và các tài liệu tin tức chính trị, chủ yếu bằng tiếng Anh. Bức ảnh đen trắng đóng khung được treo ở giữa một bức tường trống là hình một người phụ nữ, chắc chắn là vợ ông ấy. Không thể không nhìn thấy cô ấy. Mình thậm chí không có ảnh nào của Marie-Hélène. Hơn nữa mình sẽ làm gì nó? Lambertin lấy từ một tủ rượu bằng gỗ hồng mộc theo phong cách Art Deco của người Ấn một chai rượu whisky, hai chiếc ly và đặt hai khăn lót bên dưới mỗi chiếc.

“Cảm ơn sếp, đừng lấy whisky cho em. Một ít nước, là được.”

“Tùy cậu vậy...” Lambertin nhìn Bruno với ánh mắt khó hiểu và sau đó tiếp tục: “Bộ trưởng đang loay hoay, ông ta nhầm lẫn mọi thứ và thậm chí bắt đầu kể lể với báo chí, trước đây thì không, đó không phải là kiểu người ông ấy. Sớm muộn ông ấy cũng sẽ bị ‘tuýt còi’. Matignon muốn kết quả. Theo thông tin tôi có, họ sẽ sớm cần chúng ta. Đó là lý do tôi muốn gặp cậu. Chúng ta phải sẵn sàng. Grimaud của cậu, cậu vẫn còn liên lạc với ông ta?”

“Em đã nói chuyện với ông ấy ngày hôm kia. Ông đã trốn khỏi Tunisia.”

“Bị đe dọa?”

“Những đám lạ mặt trong khu nhà ông ấy, chúng đột nhập vào nhà.”

“Cậu có gặp tên điệp viên Thổ Nhĩ Kỳ đã bị bắn hạ không?”

“Levent à? Grimaud kết nối với hắn và thông báo cho chúng ta, như em đã thông báo cho sếp.”

“Người Mỹ đang theo sát vụ này và cho tôi hay về nó. Tổng lãnh sự ở Istanbul, một phụ nữ có phẩm chất tuyệt vời, đã gửi cho chúng ta rất nhiều thông tin về người đó. Kể từ cuộc đảo chính Sissi, Levent được giao bí mật trợ giúp các chiến binh Hồi giáo đã trốn khỏi Cairo và đến Istanbul để trú ẩn. Chúng tôi có hình ảnh của hắn ở Kobane, với một chỉ huy tình báo quân sự của Nhà nước Hồi giáo. Đồng thời, hắn cũng nói chuyện với người Kurd và tất nhiên đã thông tin cho người Mỹ về tất cả mọi người...”

“Giống hệt bố hắn!”

“Cha nào con nấy. Erdogan đang thay đổi chiến lược, ông ta buộc phải dọn dẹp nội bộ. Có thể ông ta đã đưa cho Nhà nước Hồi giáo những bằng chứng về mối liên hệ của người đó với người Kurd. Hành động lập tức. Kẻ giết người hẳn đã đến từ Libya.”

“Levent có mối quan hệ với một người phụ nữ Pháp...”

“Tôi muốn nói với cậu về điều đó. Cô gái này, chúng ta phải tìm khẩn cấp. Và bạn của cậu ở Taurbeil-Tarte...”

“Harry?”

“Harry, đúng rồi. Thằng bé này không được lơ là, để mắt đến nó mỗi ngày nếu cần thiết. Nếu Bộ Nội vụ mất nhiều thời gian như vậy, đó là vì họ không nhận được bất kỳ thông tin từ tình báo nội bộ. Còn chúng ta, với thông tin của cậu về mối liên hệ giữa Libya-Taurbeil, là khá ít, nhưng ta vẫn có manh mối...”

Ông sếp già nói như chưa từng được nói. Ông tiếp tục xoáy vào những giả thuyết, xem xét những điều chắc chắn và những ngờ vực của mình, ông duy trì các mạng lưới bí mật, đánh hơi khắp nơi, tìm kiếm thông tin, như ông đã làm suốt cả đời.

Bruno nghĩ rằng sẽ không có ai nhắc lại chuyện đó, quá nhiều thù hận, quá nhiều oán giận đối với anh, và sau đó anh nhớ đến một suy nghĩ của mình, khi anh đến nhận nhiệm sở: “Khi một con chó có xương để gặm, nó không bao giờ để mất...”