❖ 17 ❖ Taurbeil-Tarte, ngoại ô Paris, Pháp
Tiếng mưa tí tách đánh thức Harry một cách nhẹ nhàng. Tiếng gõ của những chiếc gậy trống mảnh mai cùng với lời nhạc vang vang trong đầu của nó. Trong cuộc sống, tôi lạc lối / Và những con chó ít cô đơn hơn tôi / Ba mẹ đã nuôi dạy tôi / Những người đáng thương - họ đã rời bỏ tôi / Cuộc sống mà họ trải qua / Tình yêu họ dành cho tôi/ Mọi thứ đã biến mất. Nó trải tấm nệm và cẩn thận để không chạm đầu lên trần. Trong sáu tháng, nó vẫn mới đang trưởng thành. Nếu tiếp tục như vậy, nó sẽ phải dọn đi. Nhưng tôi đã không sục ngã / Và vật lộn / Trên những tầng mây / Một thanh kiếm xuất hiện / Món quà của nước mắt / Durandal bên cạnh tôi / Ngày đó tôi nghĩ rằng tôi đang mơ. Nó luồn lách theo đường ống tới chỗ có nước gần nồi hơi, cạo những sợi râu mới mọc. Trên những tầng mây / Một thanh kiếm xuất hiện / Món quà của nước mắt. Nó kết nối điện thoại với chiếc loa mini và mở bản thu âm mà nó đã sửa không biết bao lần vào đêm hôm trước, trước khi chìm vào giấc ngủ. Trong cuộc sống, tôi đã lạc lối / Trong cuộc sống tôi tìm lại mình / Động từ nói với tôi / Ca từ sẽ là thanh kiếm của tôi / Eh eh... Nó nghe bản mới. Luôn luôn có những lỗi sai nhỏ. Và nó không biết giai điệu nào phù hợp với những “Eh eh” ở cuối. Xóa nó đi? Để xem. Ngày mai, còn có video nữa.
Những áng mây lớn trôi trên bầu trời xanh. Nhiều nhóm phụ nữ từ khắp phố phường đổ về chợ. Họ thì thầm với nhau. Các tin đồn về tình hình lan truyền nhanh. Ít đàn ông. Những tên lính đánh thuê của bọn đầu gấu ngủ muộn, u mê trong bữa tiệc khuya. Không bóng cảnh sát, mặc dù đã có hai cảnh sát bị bắn chết vào ngày hôm qua tại khu phố gần đó, sau cái chết của một thanh niên. Nó đi về phía khu nhà của Ông chủ M’Bilal. Nó chạy, những ca từ ồn ào trong đầu nó, đúng là chúng không rời xa nó nữa. Món quà của những giọt nước mắt / Durandal bên cạnh tôi / Ngày đó, tôi nghĩ rằng tôi đang mơ. Nó nhìn thấy khuôn mặt của bố mẹ mình trên nhiều đám mây cùng một lúc, mỉm cười với họ, nó nhảy lên vỉa hè, hàng tá rác rưởi, Những con quỷ của thành phố / Những kẻ đánh đập và hiếp dâm / Phê pha với ma túy / Hôm nay tôi muốn hét lên / Hãy bỏ đi, hãy rời khỏi đây. Băng qua những con đường và luồn lách giữa những chiếc ô tô, nó bước nhanh vào sảnh nhà của Ông chủ M’Bilal, mấy tên bảo vệ da đen được chuyển đến nơi khác, nó nhìn chằm chằm ba tên râu rậm nhỏ con kiểm soát cầu thang đến chỗ ông chủ, những đứa mới, kiệm lời nhưng lịch sự, chúng nhận ra nó, mùi hôi thối thọc vào cổ họng nó, lúc nào cũng là những con chó đó.
Nó bấm chuông. Tiếng chó sủa, tiếng ăng ẳng, tiếng la hét. Người phụ nữ lớn tuổi mở cửa, bà ấy chỉ cao bằng nửa người nó, bà lùn đi khi nó cao thêm, nó trao cho bà một nụ cười giả tạo, bà bị đè dưới sức nặng của sợi dây chuyền vàng, Bilal đang đợi nó trên giường. Lưng trần, hắn hút thuốc và xem điện thoại. Một cô gái Ukraine, là người mới, đang sơn móng chân trên chiếc ghế bành, Harry nghĩ rằng cô có đôi chân đẹp (màu đỏ hồng trên móng chân của cô khiến nó ngứa ngáy), nó nói với cô điều đó, Bilal cười nắc nẻ: “Mày bắt đầu biết nói chuyện với phụ nữ à?” Cô gái quay sang nhìn nó với ánh mắt dò hỏi. Hắn dịch. Cô gái trả lời bằng tiếng Anh: “Cậu ta thật dễ thương”
“Được rồi, bây giờ, em ra ngoài đi,” Bilal nói với cô. Cô đứng dậy, đi ra và kéo lê đôi văn hài của mình.
M’Bilal do dự không sờ vào bộ hạ của nó, đây là lần đầu tiên. Có lẽ hắn thấy thằng bé quá to lớn, đặc biệt khi nhìn từ giường. Hắn đã nốc rượu vodka với cô gái Ukraine đêm qua, đôi mắt đỏ ngầu, nhưng lời nói của hắn quả quyết, trương lực, từng câu chữ của hắn từ ruột gan thốt ra trên đôi môi, như thường lệ. M’Bilal tập trung đến nỗi mắt hắn có vẻ tiến sát hơn khi nói. Harry nhìn hắn chăm chú, cẩn thận không làm ảnh hưởng đến từ tính của mình, nó làm chủ bản thân, đề phòng, nó biết con thú này, không được đánh giá thấp, nó đang học một bài học, biết những gì nó còn nợ hắn (năng lượng, sức mạnh của ngôn từ), nhưng phân tích từng giây của tình huống. Vì điều gì đó mới vừa xảy ra: lần đầu tiên, nó nghĩ rằng mình sẽ chế ngự Ông chủ M’Bilal. Không phải chỉ nhờ vào sự tăng trưởng chiều cao, mà có điều gì đó khác. Trí-tuệ-hơn-người, đang thuộc về nó, nó chắc chắn về điều đó. Đừng vội mừng Harry, cẩn thận, chưa xong đâu, được thôi, nhưng dù vậy, trước mặt ông ấy sáng nay, tôi cảm thấy mạnh mẽ. Bình tĩnh, bình tĩnh... Trước đây, tôi không có sự lựa chọn, tôi là nô lệ của ông ấy và thậm chí là lá bùa hộ mệnh của ông ấy, tôi lắng nghe ông cùng với những cái gật đầu, nhưng tôi sợ. Tiếp tục gật đầu, không kiêu ngạo... M’Bilal vừa nói vừa mút răng cá sấu, một con chó chảy nước dãi trên mắt cá chân của hắn, người dựa vào gối.
“Mày đã không quên bài học của tao chứ con trai?”
“Ác độc! Ác độc! Ác độc!”
Giọng nói của cậu bé đã thay đổi. Tự tin hơn. M’Bilal nhận thấy sự biến đổi. Hắn nhìn nó trước khi nói tiếp:
“Ác độc, chúng ta đều sẽ cần nó, bây giờ hơn bao giờ hết, vì đã đến lúc hành động. Việc đầu tiên, tao sẽ phải đi xa.”
“Ông chủ đi xa à?”
“Đừng lo lắng, con trai, không xa lắm. Tao đã mua một biệt thự gần Melun, với hồ bơi nước nóng, tất nhiên tao giữ căn hộ ở đây. Mày biết mẹ tao rồi đấy, bà đang già đi, bà cần một chút không gian xanh. Tao sẽ ở gần các cộng sự Ma Rốc, họ đã dọn tới đó được hai năm. Thượng nghị sĩ sẽ là hàng xóm của tao, ông ta có một căn nhà ở trong khu đó. Nhân tiện, ông cảm ơn mày về chiếc đồng hồ. Tao sẽ không xa Eurodisney, mày sẽ đến gặp tao.”
“Nếu ông cho phép, thưa Ông chủ.”
“Tao sẽ mời mày nếu mày ngừng gọi tao là Ông chủ. Mày phải tiếp tục báo cáo cho tao mỗi ngày. Tao sẽ liên lạc vào cái điện thoại tao sẽ cung cấp cho mày.”
“Còn mấy người cận vệ, thưa Ông chủ M’Bilal, họ sẽ ở lại chứ?”
“Một số đã đi đến Toulouse. Chúng cần thay đổi không khí. Những đứa khác tiếp tục làm việc trong vùng của tao. Hiện nay, tao đã cho chúng nó đi về quê nghỉ mát. Nếu mày thấy chúng luẩn quẩn trong khu vực, hãy nói với tao. Con điếm, Ruskof, nó sẽ ở trong căn hộ, tao sẽ gửi tài xế tới rước khi tao cần ả. Tao có cảm giác ả ta đã lọt vào mắt xanh của mày, tao nói có đúng không?”
“Cô ấy có vẻ dễ thương.”
“Nếu mày cần ả, mày cứ nói với tao, ả sẽ là món quà của tao cho mày, nhưng đừng bao giờ làm mà không báo trước cho tao điều gì.”
“Cảm ơn Ông chủ M’Bilal.”
Harry nghĩ M’Bilal mong đợi một chút lòng biết ơn nhiều hơn từ nó, nó thất vọng không thể lừa phỉnh hắn. Một yếu điểm, cẩn thận. Vấn đề là nó không quan tâm đến những con điếm mà ông chủ ban tặng. Kiểu con gái này không giúp nó xây dựng tương lai. Trong một giây, nữ ca sĩ Rhiannon Giddens, đó là kiểu phụ nữ mà mình muốn, khiến nó thả hồn theo điệu nhạc tuyệt vời Lost on the river này, giai điệu đã truyền cảm hứng cho nó bài hát Dans la vie j’étais perdu [1] . Trong một khoảnh khắc, không có tiếng ồn nào khác ngoài tiếng chó đang phấn khích trên đôi chân của chủ nó. Harry quyết định tập trung lại. Nó lấy áo thun lau kính, gật đầu và nhìn thẳng M’Bilal.
“Tao cũng muốn mày để mắt đến hai người anh em của chúng ta...”
“Cháu có biết họ không?”
“Không, họ vừa mới đến, người Tunisia, những người ngoan đạo, tao đã gặp họ ngày hôm qua, họ nói chuyện hay. Như sách nói, một lời nói tốt giống như một cái cây tốt; gốc của nó ổn định và nhánh của nó hướng lên trời. Họ đã có một chuyến đi sóng gió và thương tiếc một bạn đồng hành vừa bị giết ở Libya. Hiện tại họ đang nghỉ ngơi ở tầng hai của một khu ổ chuột cũ, trong tòa tháp Montaigne. Mày biết chỗ nào rồi chứ?”
Harry đẩy ghế ra. Nó đứng dậy để che giấu sự phấn khích của mình, vì Ông chủ vừa thay đổi giọng điệu. Thông thường, chính nó cung cấp thông tin cho hắn. Nó báo cáo tất cả. Những âm mưu bất chính và những đồn thổi. Đúng và sai, cái gọi là chuyện bá láp. Hôm nay, lần đầu tiên, ngược lại. Hơn nữa, Ông chủ ít lớn tiếng hơn, nói chậm hơn, không có lời nào nói ra mà cần phải lặp lại.
“Cháu biết rõ nơi đó.”
“Họ sẽ ở một thời gian, hầu như sẽ không đi ra ngoài, nghỉ ngơi tại đó, họ có một ít tiền, tao đã mang đến một ít đồ dự trữ, họ sẽ không khát, không đói, cũng không mệt chừng nào còn ở chỗ chúng ta. Mày không có liên lạc gì với họ, nhưng tao báo với mày rằng họ đang ở đó. Tuy nhiên, họ có tên và số điện thoại mới của mày. Có khi cần...”
“Ông chủ M’Bilal đừng lo, cháu sẽ chăm sóc họ.”
“Tao biết chứ, mày nghĩ tao thích mày vì đôi mắt con bò của mày à? Không. Tao tin tưởng mày, mày là đứa con trai mà vùng Grande Tarte đã ban cho tao. Tao sẽ đào tạo mày, chính mày cũng sẽ ngạc nhiên.”
Cuộc nói chuyện kết thúc. Ông chủ đưa tay vào giữa hai chân và ôm nó. “Mày đang được thăng chức, mày có nhận ra điều đó không?”
Trong hành lang, Harry nhận thấy rằng bà mẹ đã xếp khoảng mười lăm chiếc vali Vuitton, sẵn sàng được đưa đi. Đây là dọn nhà. M’Bilal nắm lấy tay nó trước khi nó rời đi. “Một điều nữa, các lính canh sẽ móc nối mày với một anh chàng từ Fleury, cậu ta tên là Saïd. Hãy gặp cậu ta ngay bây giờ, và giúp đỡ một tay nếu cậu ta cần.”
Khi nó rời khỏi nhà của M’Bilal, nó cố ghi nhớ toàn bộ cuộc trò chuyện, để có thể nói lại gần như chính xác từng từ một. Hẳn Bruno sẽ đánh giá cao.
Nó băng qua đường hầm để xem lão Bouhadiba có ở đó không. Đã hai tuần nay không thấy lão. Nó lo lắng. Lão có bị bệnh không? Tại các hiệu sách, đã từ lâu không ai nhìn thấy lão. Harry chợt thấy vợ của lão trở về từ siêu thị cùng con trai, là đứa út, nó chạy về phía đó. Họ có vẻ hơi bối rối, khi có một đứa cao gầy da đen như nó hỏi họ về “người bạn” của mình. Người con trai trả lời, trong khi mẹ nó nhìn vào đôi giày: “Bố bị ốm. Bệnh khí thủng. Bố bị khó thở, đến giờ bố không thể ra ngoài được nữa. Em sẽ nói với bố rằng anh đã tìm bố...”
Nó gặp Saïd tại quán cà phê của Nhà Văn hóa (Bilal là phó giám đốc, sau cuộc bầu cử thành phố, hai mươi năm trước) vào cuối buổi chiều. Nó dành một tiếng uống trà với người này. Hai mươi tuổi, nhà tiên tri nhỏ có râu, mặc chiếc quần lửng. Hơi tưng tửng. Không phải một người khó chịu, Hary đánh giá và buộc phải suy luận kể từ khi nó cố gắng khái niệm hóa nhiệm vụ của mình, nhưng vẫn lo lắng. Tên này chớp mắt liên hồi, như thể đang gửi tín hiệu moóc bằng mí mắt. Hắn thiếu kiên nhẫn. Tên Saïd này đã kết nối với nhiều bạn bè. Hắn ta không cần gì nhiều, ngoại trừ cần trò chuyện. Hắn kể về nhà tù mà hắn vừa ra khỏi, có vẻ như hắn nuối tiếc Fleury, Harry nghĩ trong đầu khi lắng nghe: “Bốn nghìn tù nhân trong đó có hai nghìn anh em nắm quyền, kiểm soát việc giam, việc đi lại trong các hành lang, sân chơi, hình phạt, đánh hội đồng, cầu nguyện. Và ngay cả sân cỏ nhỏ trước văn phòng của bà giám đốc... Cậu nghĩ rằng tôi đang khoe khoang à, cậu lầm. Nơi đó như một vương quốc nhỏ bé, cứ như trong mơ, trường đạo Hồi giáo lớn nhất châu Âu. Cậu biết đấy, tôi đang thực hiện một nhiệm vụ ở đây (Harry nhảy dựng lên khi nghe từ này, nhiệm vụ, vậy là trao đổi nhiệm vụ ), ngài M’Bilal có nói với cậu về chuyện này? Có? OK. Tôi ở đây để xem những gì những người anh em của chúng tôi nỗ lực. Ngài M’Bilal nói với tôi rằng cậu biết tất cả mọi người. Cậu có thể giúp tôi nếu tôi cần?”
“Đừng lo lắng, người anh em.”
Rời khỏi Nhà Văn hóa, họ đi qua các quầy hàng thực phẩm sáng đèn neon. Loa phóng thanh của xe tải nhỏ phát liên tục các bản nhạc Ả Rập. Sau cơn mưa buổi sáng, trời trở nên rất oi. Không khí có mùi hắc ín, mùi khói của bánh mì kebab, thơm mùi thịt cừu thui. Từng nhóm cô gái che mặt băng qua quảng trường trong những tràng cười và bộ cánh đầy màu sắc. Trên giao lộ nằm ở vành đai, đến giờ mở bán của tụi buôn ma túy. Khách hàng ngồi nhịp chân sau tay lái chờ lấy hàng. Vũ điệu ba lê của những ánh đèn pha tạo ra những quầng sáng trắng. Lời kêu gọi cầu nguyện phát ra trên phố. Những lá cờ Algeria, của trận đấu bóng đá cuối cùng, phấp phới trước cửa sổ của các tòa nhà được sắp xếp một cách ngẫu nhiên, trong ánh hoàng hôn chạng vạng, như vẽ lên một bức tường thành đứt đoạn.
Saïd có nụ cười của một người trẻ và được hứa hẹn những điều tuyệt vời. Hắn ta vừa chào Harry nhưng nán lại, tay buông thõng, dường như không vội rời xa nó. Mí mắt hắn chớp càng lúc càng nhanh. Mép miệng giật giật như có tật.
“Anh là người ở đâu?” Harry hỏi, khi hiểu ra rằng hắn còn có chuyện để kể.
“Tôi đã nói với cậu rồi, tôi ở Fleury.”
“Thế trước đây?”
“Ở Remiremont.”
“Nó như thế nào?”
“Tồi tệ. Nhất là so với ở đây, cậu biết đó, ở đây, tôi cảm thấy như ở nhà. Cậu nhìn xung quanh xem, ta đang ở nhà của chúng ta, người anh em, tốt hơn nhiều so với ở Marrakech, họ gọi nó là một Thành phố Thánh.”
“Inch’Allah...”
Harry mỉm cười với hắn trước khi rời đi.
Nó nở một nụ cười chân thành.
Nó hiểu những gì mà người trợ thủ mới của M’Bilal có thể cảm nhận. Tuy hiểu, nhưng nó nhìn thấy một thứ khác so với tên khốn này. Nó cũng vậy, nó yêu khu phố của mình, đó là khu phố của bố mẹ, hơn cả giấc mơ châu Phi của họ, Chúa bảo vệ họ nơi họ đang ở. Nó không cần học cách yêu thương, vì nó đã nhận, và tiếp tục nhận phần yêu thương dành cho nó từ bố mẹ. Và một bản năng tồn tại vững chắc. Nó cũng vậy, cũng có thể đã bị những lời hứa của M’Bilal làm mờ mắt. Bằng tiền của hắn ta. Nhưng nó may mắn được nói chuyện với bố mẹ hầu như mỗi đêm. Và nó cũng biết Saïd sẽ có kết cục như thế nào. May thì sẽ bị vắt kiệt sức bởi tên M’Bilal đã tìm cách trốn. Xui thì sẽ là một kẻ giết người và tử vì đạo. Cỗ máy giết chóc được khởi động. Harry bị ám ảnh bởi việc phải ý thức về từng hành động cử chỉ dù rằng đang trong một tình cảnh vô cùng tồi tệ. Nó nghĩ rằng mình đã bước vào giai đoạn đầu tiên của sự trưởng thành. Tôi đang cất cánh, bây giờ tôi là người quyết định. Nó cố gắng xác định những loại người chính đang hiện hữu và xem loại nào phù hợp với nó.
Một ngày nọ, trong rừng, nó muốn chết và đoàn tụ với gia đình. Chúa quyết định rằng nó phải sống và đưa Bruno đến. Nó bước đi thật nhanh, như mọi khi, nhưng niềm vui của buổi sáng không còn nữa. Kể từ khi gặp Saïd, ưu sầu và nghi ngờ đã ghim những chiếc lao lên tế bào thần kinh của nó. Và có khi nào rốt cuộc chính mình là người sai lầm khi âm mưu chống lại “những người anh em”?
Khi về tới nhà, nó khui một lon Heineken. Nó lắng nghe cái nó gọi đùa là “bản demo” trên iPhone, nhai miếng bánh mì kẹp được nhúng vào trong hộp xốt mayo. Những lời nhạc slam của nó nghe tệ hơn buổi sáng. Tối nay nó chưa thể bắt đầu tự quay phim. Nó đã ghi âm vài phiên bản ngẫu hứng. Mình phải tiếp tục, việc này sẽ cần thời gian. Nó nghĩ sẽ tự sướng nhưng ngủ thiếp đi khi lầm bầm những lời đó.